Lưu lại cho Trương Tuấn một lời khuyên, cũng có thể là đe dọa, Tô Thanh Nhã ra lệnh Triệu Quốc Hùng lái xe rời đi.
Đối với lời này, hắn cũng có chút tán đồng, nhưng phần nhiều chính là mặc kệ.
Luật lệ chính là do thượng vị giả thiết lập, hắn có hệ thống, chú định sớm muộn cũng sẽ trở thành tồn tại cường giả, vạn người quỳ phục dưới chân, không bị pháp luật chưởng khống.
Trở về phòng, nằm lăn ra giường, Trương Tuấn nhớ ra còn có việc, ý thức tiến vào hệ thống.
"Susan, mày đâu?"
"Chuyện giề, anh đang bận."
"Sao nhiệm vụ thu thập băng Hồng Thịnh, tao vẫn chưa hoàn thành?"
"Cái đấy chú đi mà hỏi hệ thống."
"We, nó khô khan lắm, mày nói đi."
"Éo rảnh."
"..."
Rơi vào đường cùng, Trương Tuấn đành lôi hệ thống ra mà hỏi, âm thanh băng lãnh tẻ nhạt của hệ thống vang lên lần lượt giải đáp thắc mắc cho hắn.
Hóa ra, dù Phạm Quốc Vĩ và Phạm Vũ Dũng đã chết, nhưng băng Hồng Thịnh vẫn còn đó, chưa bị hoàn toàn tan rã. Chỉ khi nào tất cả địa bàn chúng nó bị xâu xé, đàn em tứ tán, mới miễn cưỡng được tính là hoàn thành.
Mà Trương Tuấn để ý, cái chết của Phạm Vũ Dũng hình như bị người che giấu, không khai báo, lúc bà cô ngực lép kia tra hỏi cũng không có nhắc đến, tựa hồ không biết.
"Hẳn là bọn đàn em thân tín sợ anh em trong băng rối loạn, nên cố tình giấu đây."
Đêm tối, Trương Tuấn tàng hình, tìm đến đại bản doanh của bọn chúng nghe ngóng, bắt một tên đe dọa tìm hiểu.
Sự thật, đúng như hắn dự đoán.
Tên anh Long kia, sau khi băm vằm cô nàng tóc đỏ, liền lệnh cho thủ hạ có mặt không tiết lộ nữa chữ về cái chết của Phạm Vũ Dũng, muốn nhân cơ hội lạm quyền.
Tuy nhiên, những tên đại lão quen biết với Phạm Vũ Dũng và một số đối tác cao cấp, trải qua một đoạn thời gian không liên lạc được với hắn, đã dần dần sinh nghi, bắt đầu chậm rãi xâu xé địa bàn lợi ích để thăm dò.
Băng Hồng Thịnh bây giờ nguy cơ sớm tối, khắp nơi đều bị công chiếm, đại ca thì không ra mặt điều hòa, cách hủy diệt chỉ trong gang tấc.
Trương Tuấn thuận tiện châm một mồi lửa, dùng một ít tiền mua mấy tên nghiện phao tin tức Phạm Vũ Dũng đã chết, lan truyền ra xung quanh, đoạn hắn rời đi.
Rất nhanh, từng cái thế lực lớn biết tin tức, thừa cơ mà vào, chém giết lục tục diễn ra, Hồng Thịnh chiến bại, chỉ còn là một cái tên.
Mặc dù còn có chút tiếc nuối hàng đống tài sản, nhưng Trương Tuấn không tham lam kiếm chác, bởi thế cục hỗn tạp như vậy luôn có những biến cố khó lường.
Tranh đấu trong tối ngoài sáng diễn ra, đám đại lão chia nhau xâu xé miếng thịt thơm ngon, còn Trương Tuấn, trước khi không có đầy đủ thực lực, hắn sẽ không đụng vào.
.
Trở lại phòng trọ, chơi một vài ván game, Trương Tuấn rốt cuộc đợi đến âm thanh của hệ thống.
"Ting, hoàn thành nhiệm vụ : Thu thập băng Hồng Thịnh. Ban thưởng đã gửi vào kho đồ, mời ký chủ xem xét."
Đêm đã tối muộn, bụng đã đói meo, nhưng Trương Tuấn hồn nhiên không chút nào để ý, mặc kệ đồng bọn trong game la hét chửi bới, tâm thần hắn chìm đắm vào bên trong hệ thống.
Một cái tờ giấy hoàng kim kỹ năng, một bảo rương vật phẩm ngẫu nhiên, 5000 điểm ngưỡng mộ rốt cuộc tới tay, muahahaha.
5000 điểm ngưỡng mộ trước không vội dùng, mở ra tờ giấy hoàng kim kỹ năng đi.
Ý niệm vừa động, tờ giấy tức thì vỡ nát, huyễn hóa thành từng đoàn kim quang biến mất, trong đầu Trương Tuấn nhiều thêm hàng đống thông tin xa lạ.
"Ting, vì ký chủ đang chơi game, tự động bắt cặp kỹ năng chơi game hoàn mỹ."
Hệ thống lạnh lẽo nói.
Trương Tuấn tức khắc đen mặt.
Bà mẹ nó chứ.
Lần trước mở ra cái này, tự động bắt cặp kỹ năng hội họa, lần này cứ tưởng được cái gì đó ngon hơn, ai ngờ lại là tự động bắt cặp kỹ năng chơi game, toàn thứ đồ gì không.
Cố nén xúc động chửi thề, hắn liền mở ra cái đồ vật ban thưởng tiếp theo, là bảo rương vật phẩm ngẫu nhiên.
"Ting, chúc mừng ký chủ, nhận được tiểu thế giới thụ."
Tiểu thế giới thụ, là tiên thiên hỗn độn thụ, mỗi cái lá cây, thân cành đều có thể diễn hóa ra, chứa đựng được cả một thế giới. Ngoài chức năng trữ vật, ký chủ nếu sử dụng tốt, tiểu thế giới thụ còn có thể vì ký chủ cung cấp vô tận điểm tín ngưỡng, nuôi dưỡng cả một đại quân...
Trương Tuấn bị to lớn hạnh phúc ập đến, có chút không nói nên lời, sáng mắt mà nhìn.
Tiểu thế giới thụ, vừa nghe liền biết vô cùng trâu bò.
Hắn ý thức chìm vào thân thể, thấy được chính giữa lồng ngực có một cái cây nhỏ bé trôi nổi lơ lửng, phát ra ánh sáng xanh nhạt quỷ dị, vừa nhìn liền thấy bất phàm.
Tập trung nhìn vào một cái lá, đột nhiên Trương Tuấn toàn thân biến mất, xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Đây là một phiến thiên địa thô sơ, không hề có bất kỳ cái gì sinh vật sống, thậm chí cây cối cũng chỉ có lác đác một vài thảm cỏ, bầu trời đơn điệu một màu xám xịt.
Đi vòng quanh tìm tòi một hồi, không thấy thứ gì khác, hắn ý niệm khẽ động, lại xuất hiện ở bên trong căn phòng của mình.
"Hệ thống, tiểu thế giới thụ này là Tiên thiên chí bảo à?"
"Đúng vậy."
"Không cần luyện hóa?"
"Đúng vậy, hệ thống đã sơ bộ luyện hóa giúp ký chủ, dễ dàng thuận tiện."
"Nó ở trong người tao, đám đại năng có biết để đến cướp không?"
"Không."
"Tại sao?"
"..."
Hỏi han một hồi, cho đến khi biết đủ những thông tin cần thiết, Trương Tuấn mới thôi.
Tiểu thế giới thụ này vẫn còn sơ khai, cần Trương Tuấn đi đầu tư vào nó rất nhiều, chủ yếu là ngũ hành nguyên tố để gia tăng tốc độ diễn hóa thế giới, đương nhiên lợi ích đạt được cũng sẽ vô cùng lớn lao.
Không nói gì khác, có đồ chơi này, Trương Tuấn có thêm một cái bảo đảm.
Đánh không lại người ta, thì hắn trốn vào thế giới thụ, ẩn nấp hư không, không có tu vi xé mở hư không, là không thể nào tìm ra nổi hắn, tiên thiên liền đứng ở thế bất bại.
Tạm thời liền không nghĩ đến, Trương Tuấn đối mặt với một vấn đề, mà theo hắn xem ra còn rất quan trọng.
5000 điểm ngưỡng mộ, tiêu như thế nào?
Tăng lên thực lực.
Hệ thống có một cái chức năng, sử dụng điểm ngưỡng mộ hối đoái thành điểm cộng, có thể khiến hắn tăng lên các loại chỉ số bản thân, tu vi... Cái này khiến Trương Tuấn vô cùng động tâm, bởi hắn vô cùng lười tu luyện.
Mặc dù ngủ cũng có thể tự động tu luyện Đại mộng đế kinh để lên cấp, nhưng theo hắn, tiến độ khá chậm, bởi phụ thuộc nhiều vào những tia tín ngưỡng lực.
Mua pháp bảo, vũ khí, hay là mua đan dược, sủng vật.
Còn có công pháp, vũ kỹ các loại đây..
Hết thảy, đều cần hắn nghiêm túc đi suy nghĩ, thật nhức đầu a.
Tiêu tiền, quả nhiên cũng là một loại phiền não.