• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Châu Việt Cường là người của Châu gia, một gia tộc chuyên kinh doanh liên quan đến y tế dược phẩm.


Đây là một trong những ngành nghề buôn bán mà quốc gia kiểm soát gắt gao nhất, chỉ sau vũ khí, đạn dược. Một cái gia tộc muốn phát triển mạnh mẽ ở lĩnh vực này, không có tay trong chống lưng là không thể nào.


Châu gia, vừa vặn có.


Bản thân Châu Việt Cường chỉ là con cháu chi thứ trong gia tộc, địa vị không quá quan trọng, chỉ có thể nhàm chán mở một công ty sản xuất và phân phối thiết bị y tế, thuốc thang khá nhỏ, vẫn là nhờ trong gia tộc trợ giúp.


Hắn vốn là theo chân tên Thắng, con trai giám đốc tập đoàn Minh Thành lăn lộn, chơi gái bên trong quán bar, cuộc sống tiêu dao tự tại.


Nhưng lần đó, gặp phải Trương Tuấn.


Cảnh tượng tên Thắng bị hành hạ, hành động kinh dị của Trương Tuấn khiến Châu Việt Cường vô cùng sợ sệt, muốn hối cải làm người, cho nên hắn mới tìm quan hệ đến được buổi dạ tiệc này, mong muốn kết thân với một số tên khác sạch sẽ hơn.


Và hắn, lại gặp Trương Tuấn.


Lúc đầu Châu Việt Cường có chút sợ sệt, sợ Trương Tuấn nhận ra mình, nhưng trải qua một chút suy nghĩ, hắn liền đánh liều kết giao một phen.


"Anh không nhớ em sao, chúng ta gặp nhau ở quán bar Lạc Thiên một lần rồi.."


Lời nói của Châu Việt Cường khiến Trương Tuấn hơi nghi hoặc.


"Tôi không nhớ cậu."


Lần đó đến quán bar, Trương Tuấn ngoài đập phá chính là đánh người, không để ý tới ai, lúc ra về tên quản lý đưa cho một cái thẻ 10 tỷ, còn không nhớ nổi tên của hắn nữa là...


Khụ, không nói nữa, nói đến lại đau lòng a.


Châu Việt Cường còn ước gì Trương Tuấn không nhớ mình đây, nên hắn không chút phật lòng, cung kính nói tiếp.


"Đại ca, anh quý nhân đương nhiên không nhớ em rồi, nhưng em hôm đó đã bị phong thái của đại ca chinh phục, muốn làm đàn em của đại ca.."


Nghĩ đến tồn tại trước mắt có thể tàng hình, phóng ra cầu lửa, rất có thể là tiên nhân trong truyền thuyết, hắn càng cúi thấp đầu.


"Mong đại ca nhận thằng em này làm đệ, mặc dù em chỉ có một công ty y tế dược phẩm nho nhỏ, nhưng dù gì cũng là người Châu gia, có thể giúp đại ca lo lót một số việc lặt vặt.."


Một câu thì nêu ra hết lợi thế của bản thân, Châu Việt Cường quả thật rất biết ăn nói.


Trương Tuấn trầm tư.


Thằng cu này mặc dù gương mặt xấu trai dâm đãng, nhưng mồm miệng không tệ, biết ăn biết nói.


Hơn nữa, mặc dù không biết Châu gia là cái gì, nhưng có lẽ cũng không kém đi.


Làm đàn em, được thôi.


Dù sao, nghe đến công ty y dược của hắn, Trương Tuấn trong lòng đã có một chút ý tưởng.


Sau này, chính mình rất có thể sẽ luyện đan luyện dược kiếm tiền, có một cái chỗ cất bước thế này, đỡ phải lòng vòng thủ tục a.


"Ồ, chú tên gì?"


Nghe thấy Trương Tuấn ăn nói không khách sáo nữa, Châu Việt Cường nội tâm vui vẻ, hắn biết hắn thành công đầu nhập được vào cái bắp đùi to bự này rồi.


"Em là Châu Việt Cường, đại ca là?"


"Trương Tuấn."


"Vâng, đại ca có số điện thoại không ạ?"


"Đây."


Trương Tuấn đưa điện thoại cho hắn tự lưu số, lại cắm cúi ăn uống, khiến một bên Châu Việt Cường khấp khởi mừng thầm.


Quả nhiên là tiên nhân, sức ăn này, người bình thường sao có thể có được.


"Xong rồi đại ca, tên của em trong danh bạ đại ca là Cường Đô La nhé."


Trương Tuấn suýt chút phun ra thức ăn trong miệng.


Bình thường cái tên Châu Việt Cường đã khắm, làm sao đổi một cái tên Cường Đô La, nghe nó lại sang trọng vậy cơ chứ.


"Anh bạn, làm quen chút chứ?"


Lúc này, lại có ba tên thanh niên trẻ, ăn mặc phong độ tiến tới, một tên tóc vàng vuốt keo ngược cười cười nói với Trương Tuấn.


Châu Việt Cường mắt sáng, cơ hội thể hiện sự trung thành là đây chứ đâu.


Hắn đứng chắn ba tên kia lại, lạnh lùng nói.


"Đi chỗ khác chơi, không thấy anh tao đang bận thưởng thức đồ ăn à?"


Đám thanh niên kia nhìn nhau, cười ha hả.


"Cường tỏi, mày quen anh bạn này à?"


"Giới thiệu một chút đi?"


"Lúc nãy hình như anh bạn này đã giới thiệu rồi mà."


"Ồ, vậy hả, lúc ấy tao còn tưởng ai thuê tên hề vào đây diễn mua vui ấy chứ."


...


Ba tên kẻ tung người hứng, phối hợp nhuần nhuyễn, tư thái kênh kiệu, khiến Châu Việt Cường cười thầm không thôi.


Mấy thằng ranh con, quả nhiên là muốn kiếm chuyện.


Chọc anh tao, haha, ngại sống lâu quá đây mà.


"Tao nói, chúng mày cút đi chỗ khác chơi, điếc à?"


Mặc dù đấu với bọn hắn sẽ ôm thiệt thòi, nhưng đổi lại sẽ được Trương Tuấn tin cậy, Châu Việt Cường cho rằng ổn ổn không lỗ.


"Sao hôm nay mày cứng thế hả Cường tỏi?"


"Tên Thắng kia đến đây, bọn tao còn nể mặt, còn mày là cái thá gì?"


"Một thằng ất ơ Châu gia, thật nghĩ rằng mình tai to mặt lớn?"


"Cút về mấy quán bar rác rưởi mà chơi đùa đi."


"Mày muốn công ty cỏn con của mày bị đóng cửa sao?"


Nơi này trang trọng, bọn hắn đương nhiên không động thủ, nhưng lời lẽ sắc bén nhục mạ thì không ngừng tuôn ra.


Dù vậy mấy tên kia cũng tinh ranh, biết tiết chế âm lượng, người ngoài không chú ý sẽ không thể nghe được.


Châu Việt Cường hừ lạnh, bọn nhóc này thật quá quắt, lời gì cũng dám nói, xem ra là có kẻ âm thầm thao túng, chứ vô duyên vô cớ ai lại tự nhiên làm như vậy.


Mặc dù đều là hoàn khố, nhưng không có xung đột lợi ích, ai sẽ rảnh rỗi gây thù hằn lung tung.


Hắn đang muốn nói gì đó, Trương Tuấn đã nhàn nhạt lên tiếng.


"Sủa ít thôi."


Thanh niên tóc vàng nghe vậy, không giận mà cười khẩy.


"Anh bạn, thật vô văn hóa, quả nhiên là người ngoại tỉnh, lúc nãy ta còn cho rằng nghe lầm."


Bên cạnh hai tên kịp thời phụ họa.


"Haha, tựa như là Nghệ An."


"Cái vùng đất đai khô cằn chim không thèm ỉa đấy á?"


"Đúng đúng, khô quá nên mỗi năm ông trời thương tình ban cho mấy trận lũ cho mát mẻ ấy mà."


"Hahaha."


Trương Tuấn khóe mắt băng lãnh.


Hắn lấy mấy cây ngân châm ra, nhanh như tàn ảnh định thân bọn hắn, sau đó nhìn chuẩn huyệt vị đại tiểu tiện, đâm tiếp ba châm.


Nhìn thấy đối phương đâm gì đó lên người, ba thanh niên vội vàng muốn la hét, nhưng lời nói không thể ra khỏi cổ họng, cả người cứng đơ, bất giác kinh hãi.


Sau đó, phía dưới, tựa hồ bị vỡ đê, có thứ gì đó xả ra ào ạt.


Châu Việt Cường kinh dị nhìn thao tác của Trương Tuấn, đột nhiên ngửi thấy mùi thúi, hắn bịt mũi kêu lên.


"Thúi, thúi quá."


Trương Tuấn cũng cười cười, bịt mũi kêu theo.


"Mẹ nó, quả nhiên là thanh niên văn hóa, nói ỉa là ỉa ra quần ngay được, tài thật."


Lời nói của hắn tương đối lớn, khiến xung quanh khách nhân nghi hoặc nhìn qua, tụ tập lại.


Rất nhanh, từng người nhìn thấy phía sau quần ba tên kia dày cộm lên, bị thấm ướt, một mùi thối nồng nặc lan ra đại sảnh.


Ọe.. ọe..


Không ít người cúi xuống nôn mửa, gương mặt kinh dị vội vã bỏ đi.


"Kinh tởm."


"Lớn rồi còn không biết kiềm chế."


"Tránh ra, để tao quay lại cái video xem.."


"Cho em chụp cái ảnh."


...


Nghe tiếng nghị luận xung quanh, ba thanh niên gương mặt tái nhợt, nhìn về phía Trương Tuấn đằng đằng sát khí.


Trương Tuấn làm người tốt, vội tiến lên giả vờ che đậy bọn hắn đi, đoạn kín đáo thu châm về, hướng đám khách nhân giải thích.


"Đừng chụp, đừng chụp, ba người này chỉ là đang chứng minh cho tôi thấy bọn hắn thích ỉa ở đâu thì ỉa, mọi người không nên hiểu lầm."


Châu Việt Cường một bên cười ha hả.


Đại ca quả nhiên cao minh, một chiêu này thật vô cùng hả giận.


Sau này, ba tên kia dám chắc không còn mặt mũi mà tham gia vào những buổi tụ họp như thế này a.


Ba thanh niên lúc này được giải trừ định thân, phát hiện cơ thể có thể di chuyển, căm tức lao lên muốn đánh Trương Tuấn, nhưng nào có thể trúng được.


Mà lại, bọn hắn hồn nhiên quên mất phía dưới.


Vừa mới bước đi, sau mông cộm lên lắc lư, chất thải và nước tiểu tuôn theo kẽ quần lót chảy rớt xuống đất, vung vãi ra sàn nhà bóng loáng, sắc vàng sắc đỏ hỗn hợp vô cùng tởm lợm.


Đám khách nhân cứng người, sau đó bỏ chạy tán loạn.


"Vãi cứt là có thật.."


"Á... bọn súc sinh, mù mắt bà rồi."


"Thúi quá.."


"Bảo an, bảo an đâu?"


"Đuổi ba tên súc vật này ra ngoài..."


Trịnh Thanh Bình đứng ở phía xa, nhìn xem đại sảnh hỗn loạn, hắn nộ khí xung thiên, trong tay ly rượu vô ý thức bị hắn bóp nát.


Bên kia, Thùy Linh đứng xa xa không rõ chuyện gì, mặc dù muốn tới gần nhưng ngửi thấy mùi hương thum thủm trong không khí, liền bất giác lôi cô bạn Trương Tuyết Khanh tránh xa.


Một lúc sau, thấy Trương Tuấn trở lại, cô nàng liền vội hỏi.


"Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy anh?"


"Không có gì, ba thanh niên không kiềm chế tốt tiêu hóa thôi mà."


"Ừ, anh ăn no chưa?"


Trương Tuấn nghe vậy, cười cười.


"Chưa, còn thiếu một món."


Thùy Linh nghi hoặc.


"Món gì thế?"


"Em."


Gương mặt Thùy Linh đột nhiên cứng đờ, sau đó nháy mắt đỏ rực, yêu kiều diễm lệ.


Bên cạnh Trương Tuyết Khanh cũng vội phun ra một ngụm rượu, liên tục ho khan..


.


.


////


Đa tạ Lãnh Khuyết ủng hộ tlt, đa tạ.


Cầu like chương, cầu ủng hộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK