• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ hoàng đô (thủ đô) đến Tương thành tốn chừng một tháng đi đường, tuy rằng đã ra khỏi hoàng đô nhưng địa phương xung quanh cũng phồn vinh không kém. Tuyết Hương thành là thành trì ở gần hoàng đô nhất, mặc dù không rộng lớn bằng nhưng cũng là một thành trấn vô cùng tươi đẹp.

Khi bọn họ đặt chân đến Tuyết Hương thành thì mặt trời đã xuống núi. Ánh đèn rực rỡ mới được treo lên, trên đường ồn ào tiếng người, từ mấy quán ăn vặt không ngừng bay ra hương thơm mê người.

Thôi Bán Hạ vén rèm xe ra, nhìn đường phố náo nhiệt vẻ cực kỳ hăng hái và phấn khích, chú ý đến đám người đang tụ tập phía trước.

Tụ tập lại, giống như là có chuyện gì đó náo nhiệt.

“Phía trước xảy ra chuyện gì? Tại sao một đám người lại chạy về phía ấy?” Nàng tò mò hỏi.

Trạm Ly Tiêu nhìn một cái là biết nguyên nhân: “Là hoa khôi đi diễu hành trong đêm đấu giá đầu tiên.”

Thôi Bán Hạ gật đầu sáng tỏ, sau đó lại cảm thấy không đúng, híp tròng mắt lại: “Làm sao ngươi biết?” Thằng nhóc này không phải cũng lăn qua lăn lại trong cung như nàng sao? Như thế nào lại chỉ cần nhìn một cái liền biết có hoa khôi diễu hành, lại còn biết cả chuyện đấu giá?

Sắc mặt Trạm Ly Tiêu không đổi: “Nghe đại hoàng huynh nói qua.”

“A?” Thôi Bán Hạ nhíu mày, mắt nhìn hắn chòng chọc, chờ người nào đó tự động thật thà.

Trạm Ly Tiêu ngay cả một chút giãy dụa cũng không có, lập tức báo cáo đầy đủ quá trình: “Hai năm trước cũng có lần thấy đấu giá hoa khôi, đại hoàng huynh rủ ta và nhị hoàng huynh cùng đi xem náo nhiệt.” Hắn cùng hai vị hoàng huynh tình cảm không được tốt lắm, dù sao người trong hoàng gia rất ít khi thật tình, nhưng ít ra vẫn duy trì hòa khí bên ngoài.

“À.” Thôi Bán Hạ cong lên cánh môi, tươi cười rét lạnh, ngay cả giọng điệu cũng âm trầm: “Vậy lần này ngươi cũng muốn đi xem náo nhiệt sao?” Thằng nhóc chết tiệt này dám cõng nàng đi tán gái, trong lòng nàng lập tức bốc lên một trận lửa giận.

“Ta không có đi.” Trạm Ly Tiêu vẻ mặt chính trực: “Ta không có hứng thú với hoa khôi, thay vì nhìn cái vị hoa khôi kia, chẳng bằng giúp Hạ Hạ phơi thảo dược.”

Nghe Trạm Ly Tiêu nói vậy, cơn tức trong lòng Thôi Bán Hạ giảm đi không ít. Nàng hừ hừ: “Ngươi dám đến cái nơi đó một lần xem! Có mắc bệnh thì cũng đứng có mong ta sẽ giúp ngươi chữa trị!” Nàng còn có thể hạ độc khiến hắn cả đời bất lực luôn!

Giáo dục thật là quan trọng, nàng tuyệt đối phải khiến Trạm Ly Tiêu hiểu rằng nữ nhân bên ngoài đều là hồ ly tinh, chỉ có duy nhất một mình nàng có thể tin tưởng được, bởi vì Trạm Ly Tiêu chính là chỗ dựa của nàng sau này, nàng sao có thể cho phép nữ nhân khác phá đám… Thôi Bán Hạ rất tự nhiên vì ham muốn của mình mà tìm lời giải thích.

Nàng và Trạm Ly Tiêu cùng nhau lớn lên, Trạm Ly Tiêu lại khắp nới cưng chiều nàng khiến cho nàng, Thôi Bán Hạ sớm đã có thói quen coi Trạm Ly Tiêu là của mình, còn nữa, nếu không phải từ nhỏ được nàng tận tâm nuôi dưỡng, Trạm Ly Tiêu có thể lớn lên được tốt như thế này sao?

Điều không hoàn mỹ duy nhất chính là Trạm Ly Tiêu lớn lên quá mức ôn hòa, một chút khí phách cũng không có…

Nghĩ tới đây, Thôi Bán Hạ không khỏi nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài.

Nàng không chút nào để ý đến cái kẻ bị nàng cho là ôn hòa Trạm Ly Tiêu kia đang nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm, khuôn mặt tuẫn nhã mặc dù vẫn lộ ra nụ cười yếu ớt, thế nhưng ánh mắt canh chừng nàng lại tuyệt đối không ôn hòa, ngược lại lộ ra ý muốn cướp đoạt cùng giữ lấy, giống như con sói ngủ đông, cất giấu nanh vuốt trong bóng tối, chỉ chực nuốt lấy nàng.

Kỳ thật là hắn nói dối Thôi Bán Hạ, lần đấu giá hoa khôi đó hắn có đi, đại hoàng huynh thậm chí còn tặng hoa khôi cho hắn, hắn cũng cùng hoa khôi đó trải qua một đêm.

Chẳng qua là hắn không hề làm gì… nói đúng hơn là hắn chỉ làm đến một nửa.

Đêm đó mặc dù bị hoa khôi xinh đẹp quyến rũ kia khiêu khích, ở trên người trêu đùa, thế nhưng trong lòng hắn lại không có chút thôi thúc xúc động, chỉ có lạnh nhạt, mà huân hương (hương thơm của nước hoa hay tinh dầu) trên người hoa khôi kia lại làm hắn nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác chán ghét. So với hương thơm nồng đậm này, hắn thích hương vị nhàn nhạt của thảo dược hơn, mà nhìn trước mắt gương mặt son phấn tươi đẹp, hắn nghĩ chính là đang có ngụy trang thành gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ.

Nếu người đang trêu đùa khiêu khích trên người hắn là nàng… Dục vọng vốn lạnh nhạt trong nháy mắt cứng rắn lên, cũng tại thời khắc đó, cuối cùng hắn cũng hiểu cảm tình của hắn dành cho Thôi Bán Hạ là thứ tình cảm gì.

Không chỉ đơn thuần là thanh mai trúc mã, hắn còn có dục vọng đối với nàng, dục vọng của một nam nhân đối với một nữ nhân.

Thôi Bán Hạ không biết, nàng hoàn toàn không biết hắn có dục niệm đối với nàng, nàng vẫn luôn cho rằng hắn vẫn là một đứa nhỏ đơn thuần, nàng không biết con người thật sự của hắn, không biết rằng hắn sẽ lừa gạt nàng.

Ánh mắt Trạm Ly Tiêu thâm trầm, hăn nói dối nàng đâu chỉ có mỗi chuyện hoa khôi này, nếu nàng biết bộ mặt thật sự của hắn, biết hắn không giống với những gì nàng nghĩ… Lòng dạ Trạm Ly Tiêu hung hăng co thắt lại, trong lòng dâng lên một chút ý nghĩ sợ hại, nhưng cũng dâng lên một cỗ khát vọng. Hắn nghĩ đến việc để cho Thôi Bán Hạ biết được bộ mặt thật của hắn, hắn muốn biết nàng có tiếp tục lo lắng che chở cho hắn, đứng về phía hắn nữa hay không?

Cứ cho là nàng muốn chạy trốn, hắn cũng không cho phép. Hắn tuyệt đối sẽ giam nàng lại, khóa trong nhà tù của hắn, không cho phép nàng rời đi.

Trạm Ly Tiêu luôn luôn trầm tĩnh thế nhưng lúc này trong con ngươi lại hiện lên một tia tà tính, điên cuồng khiến lòng người rung động.

Thôi Bán Hạ theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nhanh chóng quay đầu.

“Hạ Hạ, sao vậy?” Trạm Ly Tiêu nhìn nàng, bộ dáng tuấn tú dịu dàng cực vô hại.

Thôi Bán Hạ cũng khẽ cau mày. Nàng giống như vừa mới nhìn thấy ánh mắt Trạm Ly Tiêu giống như ánh mắt của thú dữ, là nàng nhìn lầm rồi sao?

Trong lòng Thôi Bán Hạ không khỏi nghi ngờ, Tiểu Quế Tử ngoài xe vừa vặn lên tiếng.

“Chủ tử, đã đến khách điếm.” Xe ngựa dừng lại ở quán rượu sang trọng nhất Tuyết Hương thành, Tiểu Quế Tử đã xuống xe, đứng bên cạnh xe ngựa cung kính nói.

Trạm Ly Tiêu cười khẽ: “Hạ Hạ, xuống xe thôi. Nàng nhất định đói bụng rồi, nghe nói đồ ăn tại khách điếm này không tệ, chúng ta có thể thử xem.” Hắn vén rèm, xuống xe trước.

Tiểu Quế Tử lập tức tiến lên kéo mành xe, Trạm Ly Tiêu đưa tay về phía Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ.” Trên mặt từ đầu tới cuối đều là nụ cười ôn nhã.

Thôi Bán Hạ nhìn chằm chằm Trạm Ly Tiêu, là bộ dáng nàng quen thuộc, vậy nên ánh mắt mới nãy đúng là ảo giác của nàng rồi. Nhưng nàng nhớ rõ khi đưa lưng về phía hắn lại cảm thấy nguy hiểm… thật kỳ quái.

Thôi Bán Hạ trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, kiếp trước chính là nhờ trực giác khiến cho thân là đại tỷ hắc đạo như nàng thoát được rất nhiều hiểm cảnh, nhưng nàng dối với Trạm Ly Tiêu vô cùng hiểu rõ, hắn chính là con thỏ nhỏ đơn thuần lại thiện lương, có gì nguy hiểm?

“Hạ Hạ, làm sao vậy?” Trạm Ly Tiêu nghi ngờ nhìn nàng.

“Không có gì.” Có lẽ thật là nàng bị ảo giác rồi… Thôi Bán Hạ cười cười, lập tức xuống xe. Nàng cũng không phải thiếu nữ nhu nhược, đâu có cần hắn đỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK