Mặc dù ánh mắt tiểu nhị lảng tránh rất nhanh, nhưng Thôi Bán Hạ vẫn chú ý tới. Nàng chính là tâm tình không tốt, quyết định tìm tiểu nhị gây phiền phức.
“Này, ngươi thấy công tử nhà ta vẻ mặt lạ lắm sao?” Lúc có người ngoài nàng sẽ không gọi thẳng tên hắn, dù sao Trạm cũng là quốc họ, bô bô gọi ra miệng không phải chính là nói cho người ta biết hắn là hoàng tộc sao? Dù sao nàng cũng đang giả dạng làm hộ vệ bảo vệ Trạm Ly Tiêu xuất cung, cũng nên gọi hắn một tiếng công tử.
Nhưng mà, có hộ vệ nào lại ngồi trước cả chủ tử như thế chứ - Tiểu Quế Tử tức giận nghĩ. Hắn cũng không dám giống Thôi Bán Hạ không có quy củ như vậy mà ngoan ngoãn đứng sau lưng Trạm Ly Tiêu.
Tiểu nhị sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Ách, tiểu nhân là lần đầu tiên trông thấy một vị công tử có quý khí lại tuấn mỹ như vậy, nhất thời mạo phạm. Ha ha, khách quan, các vị muốn gọi món gì?” Cười mấy tiếng gượng gạo, hắn vội vàng lảng sang chuyện khác.
Thôi Bán Hạ cũng không bỏ qua cho hắn, nàng chống cằm, mắt thẳng nhìn chằm chằm tiểu nhị: “Tiểu nhị, trong thành các ngươi thật đúng là náo nhiệt, nghe nói không phải xảy ra hạn hán thiên tai sao? Thế mà ngay cả một nạn dân cũng không có.”
“Đúng nha! Đây đều là do Lưu đại nhân chúng ta có cách cai trị, Lưu đại nhân chúng ta là quan tốt khó tìm đó!” Tiểu nhị cười nói.
Thôi Bán Hạ phát hiện trong mắt hắn thoáng hiện nét kinh hoảng. Chậc chậc, công phu nói láo này so với kẻ bụng dạ đen tối nào đó thật sự kém quá nhiều.
Thôi Bán Hạ liếc Trạm Ly Tiêu một cái.
Trạm Ly Tiêu xách bình lên tự rót ly trà, rất tự nhiên đưa cho Thôi Bán Hạ: “Hạ Hạ, uống trà.”
Tiểu Quế Tử đứng ở một bên sớm đã quen, sắc mặt hoàn toàn không thay đổi, ngược lại, tiểu nhị kia vẻ mặt lại kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Thôi Bán Hạ, trong bụng thầm nhủ, theo như lời của huyện lệnh đại nhân khách quý phải chú ý không lẽ là vị cô nương tướng mạo bình thường này? Cũng không đúng nha, nhìn thế nào cũng đều thấy vị tuấn mỹ công tử cả người quý khí này mới chính là chủ tử nha!
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Thôi Bán Hạ trợn mắt trừng tiểu nhị.