Trước tiên hoàng đế sai người đưa ngân lượng giúp nạn dân thiên tai, vì đảm bảo ngân lượng được đưa đến cho đúng người, hoàng đế muốn thái tử đến Tương thành trước xem rõ tình hình dân chúng cùng dịch bệnh, thuận đường diệt trừ mã tặc.
Bách quan văn võ trong triều đều đoán đây là hoàng thượng muốn rèn luyện cho thái tử, nếu thái tử có thể giải quyết tình hình thiên tai ở Tương thành một cách mỹ mãn, vậy thì địa vị của thái tử càng được gia cố, tiếng tăm của thái tử trong lòng dân chúng cũng được vang xa.
Dĩ nhiên, nếu thái tử không làm tốt việc này, cũng sẽ ảnh hưởng đến địa vị hiện tại
Tuy nhiên năng lực thái tử xuất chúng, hơn nữa còn là môn đồ của Phượng hữu tướng, hỗ trợ lẫn nhau, có thể nói là văn võ đều xuất chúng. Vì vậy bách quan văn võ rất có lòng tin vào thái tử có thể xử lý tốt chuyện ở Tương thành, thậm chí có quan viên còn cảm thán, không ngờ hoàng thượng lại khổ tâm tạo cơ hội, có tâm tư bồi dưỡng thái tử điện hạ như vậy.
Đâu ai biết, đây chỉ là kế trả thù của hoàng đế.
Hừ, dám mách lẻo với Phượng Tình Lam, để y giận chó đánh mèo với hắn! Hơn nữa qua việc điều tra chuyện về Nghi phi hắn phát hiện ra được là do Trạm Ly Tiêu bí mật ra tay.
Hắn hiểu được cá tính của Nghiên phi, không não lại hay nghe lời tào lao mà sinh ra ghen tị, nàng ta làm ra cái chuyện tư thông với địch chắc chắn là có người sắp xếp xúi giục, mà xem ra lại liên quan tới đứa con luôn dịu dàng hiền hòa của hắn.
Nghĩ thông suốt càng khiến hắn vừa tức vừa giận. Tên nhóc muốn đối phó với Nghiên phi, hắn không có ý kiến, mặc dù thủ đoạn tàn nhẫn, không chỉ khiến cho Hỏa Diễm tướng quân sinh tử không rõ, lại làm cho Phượng Tình Lam phẫn nộ với hắn… Đương nhiên, đây mới là điều hắn quan tâm nhất.
Vừa đúng lúc Tương thành truyền đến tin tức thiên tai, hắn quyết định đá thằng nhãi đi xử lý việc này.
Không phải rất biết dùng thủ đoạn vui vẻ đùa giỡn sao? Nếu thông minh đến thế, thì cứ để Tương thành cho mình y xử lý đi. Thành, thanh thế của thái tử sẽ cao hơn một bậc. Bại, phía trên y còn có hai vị hoàng tử nữa đấy. Hừ hừ.
Đối mặt với phụ hoàng lòng dạ hẹp hòi nhà mình, Trạm Ly Tiêu vẫn vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận thánh chỉ. Phụ hoàng còn nói, muốn hắn đi trước điều tra, bởi vậy cũng không phái quân hộ tống mà để hắn âm thầm đi trước, chỉ có thể mang theo hai hộ vệ tùy thân.
Mệnh lệnh này cũng không ngoài dự liệu của Trạm Ly Tiêu, hơn nữa lại hợp với mong muốn của hắn, chính là không muốn cho nhiều người theo bên mình, quá nhiều người ngược lại chính là trở ngại.
Bởi vậy hắn chỉ dẫn theo Tiểu Quế Tử cùng một hộ vệ, ba người ngồi trên một chiếc xe ngựa, vô cùng âm thầm rời khỏi cung.
Tiểu Quế Tử đánh xe, hộ vệ ngồi ở một bên màn xe ôm kiếm hơi cúi thấp đầu, tóc rũ xuống, không thấy rõ diện mạo, còn thái tử điện hạ ngồi trong xe ngựa.
Bình thường nếu muốn ra vào cung đều phải có lệnh bài, nhưng thủ vệ nhận ra Tiểu Quế Tử là hầu cận bên người thái tử, vì vậy Tiểu Quế Tử ngay cả lệnh bài cũng không cần đưa, cổng cũng đã trực tiếp được mở.
Không cần nghĩ cũng biết người trong xe ngựa chắc chắn là thái tử điện hạ, mặc dù cái người ngồi ở cửa xe kia cũng thật lạ mắt, nhưng đã là người của thái tử điện hạ bọn họ làm sao dám tra hỏi. Mà đây lại còn là thái tử nhân hậu hiền lương, người của điện hạ đương nhiên cũng không cần thiết phải hoài nghi.
Xe ngựa vừa ra khỏi Hoàng Đô, thủ vệ vẫn vùi ở một bên màn xe lập tức nâng người lên: “Ôi, cái lưng của ta!” Thôi Bán Hạ duỗi cái lưng mỏi nhừ, vẫn duy trì cái tư thế khiến nàng cứng ngắc.
“Thôi cô nương! Chúng ta vừa mới ra khỏi hoàng thành nha!” Thanh âm Tiểu Quế Tử mềm nhỏ. Mời vừa rồi đối mặt với thủ vệ canh cổng còn khiến hắn mồ hôi lạnh.
“Khẩn trương cái gì, cũng đã ra khỏi thành rồi.” Thôi Bán Hạ vặn vẹo cái đầu, còn hạ lệnh với cái người bên trong xe ngựa: “Trạm Ly Tiêu, giúp ta đấm lưng đi.”
Trạm Ly Tiêu xốc màn xe lên, bên môi có nụ cười nhàn nhạt, rất tự nhiên xoa bóp hai bả vai Thôi Bán Hạ, còn thân thiết hỏi: “Hạ Hạ, lực đạo như vậy có được không?”
“Ừ, bên phải mạnh hơn một chút.” Thôi Bán Hạ híp mắt, đường đường thái tử điện hạ xoa bóp cho nàng, cũng bình thường thôi.
Nàng thấy bình thường, còn Tiểu Quế Tử ngồi một bên lại nhìn không được. Thế nhưng thái tử lại thản nhiên liếc hắn một cái, khiến cho những lời giận dữ trách móc của hắn không cam lòng mà nuốt vào bụng.
Thật không biết Thôi Bán Hạ này có gì tốt, khiến cho thái tử thích như vậy. Tiểu Quế Tử ở trong lòng thầm nghĩ, từ nhỏ hắn được đưa đến làm thái giám bên người thái tử, cũng biết thái tử có bao nhiêu dung túng Thôi Bán Hạ, ngoại trừ hoàng thượng, có thể sai bảo thái tử điện hạ như vậy cũng chỉ có Thôi Bán Hạ mà thôi.
Lần này đến Tương thành, hoàng thượng chỉ cho điện hạ mang theo hai người, Tiểu Quế Tử hắn đi theo là chuyện bình thường, dù sao hắn cũng là người chăm lo sinh hoạt hàng ngày của điện hạ, nhưng mang theo Thôi Bán Hạ làm gì? Nữ nhân này vai không thể gánh, tay không thể xách, đừng nói đến việc bảo vệ điện hạ, có khi gặp chuyện lại phải khiến điện hạ bảo hộ nàng đó!
“Tiểu Quế Tử, trong đầu ngươi đang nghĩ xấu ta đúng không?” Thấy Tiểu Quế Tử nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lộ vẻ bất mãn, Thôi Bán Hạ nhẹ nhàng nhíu mày, lười biếng liếc hắn một cái.
Nhìn cũng biết Tiểu Quế Tử đang nghĩ gì, nhất định cho rằng nàng là một gánh nặng đây. Nhưng mà tên thái giám này có tư cách nói nàng sao? Nàng không biết võ công, còn hắn thì biết chắc?
“Không có, tiểu nhân không dám.” Có thái tử điện hạ ở đây, hắn nào dám nói gì. Thấy chủ tử liếc mắt qua, Tiểu Quế Tử vội vàng cúi mặt rũ mắt, lôi kéo dây thừng, ngoan ngoãn đánh xe.
Thôi Bán Hạ đang muốn tiếp tục trêu chọc Tiểu Quế Tử, Trạm Ly Tiêu lại không chịu để Thôi Bán Hạ tiếp tục chú ý đến Tiểu Quế Tử: “Hạ Hạ, nàng theo ta đi Tương thành thật không sao chứ? Thái Y viện làm sao bây giờ?”
“Không sao, ta có nhắn lại với Phan gia gia rằng ta với ngươi cùng đi Tương thành rồi.” Còn Phan ngự y phản ứng thế nào khi đọc được lời nhắn cũng không phải chuyện của nàng. Thôi Bán Hạ vô trách nhiệm nghĩ.
Dù sao Phan ngự y tiếc mạng như thế, khi biết chuyện nhất định sẽ phong tỏa tin nàng không có ở trong cung. Điều này cũng không khó, dù sao nàng cũng chỉ là kiến tập sinh mà thôi, hơn nữa cũng chỉ vùi đầu trong Thái Y viện.
“Nhưng mà hoàng thượng cũng thật là nhỏ mọn, lại chỉ cho ngươi mang theo hai người, chẳng lẽ không sợ ngươi gặp chuyện không may sao?” Thôi Bán Hạ cảm thấy bất bình thay Trạm Ly Tiêu, không những thế còn lớn tiếng mắng đương kim hoàng thượng.
Mặc dù trước đó Trạm Ly Tiêu đã nhắc tới khả năng sẽ bị phái đi Tương thành, chỉ là không ngờ hoàng đế lại ác như vậy, không phái người theo bảo vệ hắn coi như thôi, lại chỉ cho phép Trạm Ly Tiêu mang hai người theo, nói cái gì mà như vậy mới gọi là ân thầm điều tra, sẽ không đả thảo kinh xà (đánh rắn động cỏ). Cái rắm!
Trạm Ly Tiêu khẽ mỉm cười, thích dáng vẻ Thôi Bán Hạ bênh vực hắn: “Phụ hoàng là muốn ta rèn luyện.” Là con, đương nhiên rất khó nói cha mình xấu xa, cho nên mặc dù hắn cũng cảm thấy phụ hoàng nhà mình lòng dạ hẹp hòi lại nhỏ mọn cũng sẽ không nói ra.
Hơn nữa hắn biết hắn nói như vậy, Thôi Bán Hạ nhất định sẽ đứng về phía hắn.
Quả nhiên, Thôi Bán Hạ tức giận lườm hắn một cái: “Tôi luyện cái rắm! Hắn căn bản là muốn trả thù chuyện ngươi mách lẻo với Phượng Tình Lam. Con trai ruột so ra còn kém hơn cơ hữu (người tình, công thụ đó) của mình, rõ là…” Một câu cuối cùng là nàng nói thầm trong miệng.
Chẳng qua Trạm Ly Tiêu lại ở rất gần Thôi Bán Hạ, hơn nữa người luyện võ có nhĩ lực cực tốt, cho nên lời nàng nói không bỏ sót từ nào. Cùng lớn lên với Thôi Bán Hạ, hắn cũng quen việc thỉnh thoảng Thôi Bán Hạ sẽ nói ra một ít lời kỳ quái, tuy rằng không hiểu cơ hữu có ý gì, thế nhưng nếu lời nói này ám chỉ quan hệ của phụ hoàng và thái phó, như vậy thì hắn có thể đoán được một phần hàm ý trong lời nói.
“Không sao, phụ hoàng ngươi không để ý đến ngươi, ta sẽ để ý. Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Thôi Bán Hạ dùng sức vỗ vai Trạm Ly Tiêu. Nàng tuy rằng không biết võ công, nhưng y thuật của nàng không tệ, độc thuật cũng không kém, nàng tự tin dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần Trạm Ly Tiêu bảo vệ, nàng còn có thể bảo vệ hắn.
Thôi Bán Hạ cũng không quên ghi hận bổ thêm một câu: “Ta so với thái giám bên người ngươi tuyệt đối hữu dụng hơn nhiều.” Cũng không quên nhìn chằm chằm bóng lưng Tiểu Quế Tử.
Tiểu Quế Tử lưng cứng đờ, yên lặng cắn chặt răng, giận mà không dám nói.
Ánh mắt Trạm Ly Tiêu ấm áp, cánh tay nhẹ nhàng không dấu vết vòng qua ôm hông nàng: “Ta biết.” Sau đó che giấu ánh mắt, ngón tay khẽ run rẩy, khát vọng trong lòng càng sâu hơn.
Nàng che chở hắn như vậy càng khiến hắn thật muốn giữ lấy, để cho nàng chỉ thuộc về một mình hắn.