Hắn đang nhìn chằm chằm Bạch Tuyết Vận. Biết được thân phận của hắn thì phụ nhân này có nét sợ hãi thoáng qua trong mắt, mà nàng và Hạ Hạ dung mạo rất giống nhau, Hạ Hạ lúc này cũng rất kích động...
Hắn từng nghĩ tới bí mật có liên quan tới bộ dáng nàng, mà rất rõ ràng dung mạo Hạ Hạ di truyền từ phụ nhân trước mắt này, lúc đầu Thôi thần y rõ ràng nói phụ mẫu nàng bị cường đạo giết chết... Nếu Thôi thần y nói láo thì nguyên nhân là cái gì?
Trạm Ly Tiêu khẽ chau lông mày, hắn thấy được thân phận phụ nhân này không tầm thường. Không nói tới dung mạo tuyệt sắc, mà còn có khí chất tôn quý kia, hắn nhớ Lý Ngọc gọi là nàng Tuyết Vận...
“Bạch Tuyết Vận.” Trong đầu Trạm Ly Tiêu nhanh chóng thoáng qua cái tên này. Khi còn bé mẫu hậu từng nói với hắn nàng có một tỷ muội gọi Bạch Tuyết Vận, đã từng được xưng tụng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, trước đây là vương phi của Thanh vương, chỉ tiếc Thanh vương mưu phản, hồng nhan cuối cùng bạc mệnh.
Nghe Trạm Ly Tiêu lẩm bẩm ba chữ Bạch Tuyết Vận, trừ Thôi Bán Hạ vẻ mặt ngây ngốc ra, còn lại, Thôi thần y nhíu mày, Lý Ngọc lại là vẻ mặt cẩn thận che trở thê tử.
Bạch Tuyết Vận mặc dù mặt trắng bệch, nhưng lại vỗ nhẹ tay trượng phu, trấn định mà khẽ mỉm cười với Trạm Ly Tiêu: “Không hổ là đứa nhỏ của Hinh Vũ.”
Thôi Bán Hạ nhớ tới Hinh Vũ hình như là khuê danh hoàng hậu. Thì ra mẫu thân ruột thịt của nàng và Hinh hoàng hậu còn là quen biết cũ... Không đúng, Trạm Ly Tiêu như thế nào biết tên mẫu thân? Vậy... Vậy hắn không phải cũng biết trước đây mẫu thân từng là vương phi chứ? Vậy không phải cũng biết nàng là...
Trạm Ly Tiêu cuối cùng cũng hiểu mục đích mà phụ hoàng giảo hoạt kêu hắn đến Tương thành là gì. Huyện lệnh Tương thành Lý Ngọc là người Y Tiên cốc, có Y Tiên cốc ở Tương thành giúp một tay, khó trách phụ hoàng chỉ hạ chỉ xuất ngân lượng giúp nạn dân thiên tai mà không phái thầy thuốc đến Tương thành.
Còn có thê tử Lý Ngọc, hẳn là Thanh vương vương phi đáng ra nên bị xử tử từ lâu, hơn nữa rõ ràng có quan hệ với Thôi Bán Hạ, mà Thôi Bán Hạ... Trạm Ly Tiêu yên lặng nhìn về phía nàng.
Thôi Bán Hạ bị nhìn đến da đầu tê dại, nàng quyết định giả ngu: “A Công, sao ông lại ở Tương thành? Còn có ách...” Nàng nhìn hướng Bạch Tuyết Vận, Bạch Tuyết Vận cũng nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng với nàng, ánh mắt từ ái nhưng cũng khẩn trương.
Ánh mắt như vậy khiến Thôi Bán Hạ mềm lòng, nàng vội vàng mở to mắt, chỉ sợ Trạm Ly Tiêu vẫn nhìn nàng chằm chằm nhận ra điều gì: “Ách, bà ấy là ai vậy? Thế nào bộ dạng lại giống con đến thế?”
Thôi thần y tức giận nhìn cháu gái: “Tuyết Vận là mẫu thân thân sinh ra con!” Đứa nhỏ ngốc nghếch! Khi còn bé đã cho nàng xem bức tranh mẫu thân, giờ còn không nhận ra!
Thôi Bán Hạ mặt kinh ngạc: “Ách, nhưng không phải là A Công nói phụ mẫu thân sinh bị cường đạo giết?”
“Đó là gạt con!” Thôi thần y nhìn về phía Trạm Ly Tiêu, trước mặt thái tử, nói ra thân phận Thôi Bán Hạ: “Thật ra thì mẹ con năm xưa chính là Thanh vương vương phi, chỉ là phụ vương con bị bắt vì mưu phản, mẹ con vì muốn cứu sống con, uống thuốc trợ sinh, sau đó ta mang con đi, không nghĩ tới...”
Thôi thần y nhìn về phía Lý ngọc, hừ hừ: “Ta lại giao người kia cho đồ đệ tốt!”
“Ta cùng Tuyết Vận từng là một đôi tình lữ, cuối cùng không có duyên đến được với nhau.” Lý Ngọc nói, thâm tình nhìn thê tử: “Sau được biết chuyện Thanh vương mưu phản, ta vội vàng chạy tới Thanh vương phủ, kịp thời cứu Tuyết Vận. Bán Hạ,…” Hắn nhìn Thôi Bán Hạ, ôn hòa mỉm cười: “Con tên là Bán Hạ đúng không? Tuyết Vận vẫn rất muốn gặp con, lại không muốn con biết thân thế của mình, hơn nữa con lại ở trong cung...” Hắn tạm ngừng, nhìn về phía Trạm Ly Tiêu.
Thôi Bán Hạ thực sự muốn khóc rồi, tại sao chuyện cẩu huyết như vậy lại xảy ra trên người nàng? Nàng hoàn toàn không dám nhìn Trạm Ly Tiêu nữa.
“Điện hạ.” Lý Ngọc nhìn về phía Trạm Ly Tiêu: “Tuyết Vận và Bán Hạ là vô tội, hơn nữa điện hạ cùng Bán Hạ...” Lý Ngọc ngừng nói, hai người công khai thân mật rõ ràng như vậy, sao sư phụ chưa từng nói qua thái tử và Bán Hạ là một đôi? Nhưng vấn đề thân phận... Hắn không khỏi trầm mặc.
Bạch Tuyết Vận cũng nghĩ tới chuyện này, ánh mắt vừa đau lòng vừa áy náy nhìn nữ nhi.
Thôi thần y lại là hừ lạnh nhìn Trạm Ly Tiêu, ông sớm đã nhìn ra tiểu tử này có lòng dạ xấu xa với cháu gái bảo bối của mình, ông ngàn phòng vạn tránh, không nghĩ tới thằng nhãi này lại thừa dịp ông không ở mà xuống tay. Được lắm, hiện tại biết thân thế Bán Hạ rồi, ông muốn xem thằng nhãi này sẽ làm thế nào! Nếu dám bắt nạt Bán Hạ... Mặc kệ tiểu tử này là thái tử, ông cũng sẽ không bỏ qua cho y!
Thân thế Thôi Bán Hạ quả thật ngoài dự liệu của Trạm Ly Tiêu, hắn tin phụ hoàng nhất định đã sớm biết chuyện này, không bức Thanh vương phi chết lại mắt nhắm mắt mở để bà trở thành thê tử của Lý Ngọc.
Phụ hoàng sẽ không bởi vì một nữ nhân và một đứa nhỏ mà đối nghịch với Y Tiên cốc, chỉ đơn giản coi như chuyện gì cũng không biết, lờ đi, sau khi phát hiện tâm tư nhi tử nhà mình, liền vứt cho hắn một nan đề (vấn đề khó khăn).
Địa vị thái tử và nhi nữ tội thần, hắn chọn bên nào?
Trạm Ly Tiêu nhìn chằm chằm Thôi Bán Hạ, tròng mắt đen tĩnh mịch. Hắn thấy hết sự chột dạ của nàng, bao gồm cả việc nàng giả bộ kinh ngạc lúc nghe được mình thân thế của mình.
Trước mặt một cao thủ ngụy trang như hắn, biểu hiện của nàng cũng thật quá vụng về đi, hơn nữa nàng luôn tìm cách che giấu dung mạo bản thân... Trạm Ly Tiêu từ từ nheo con mắt.
Thôi Bán Hạ đột nhiên cảm thấy lạnh cả người...