Lần này triều đình phát binh, Chu Vũ Đế thân là Đế Vương, quyết ý tiêu diệt tiền triều còn sót lại là chuyện phải làm, chỉ là khổ cho tướng sĩ Phương Bắc, trời băng đất tuyết đón gió Tây Bắc lạnh thấu xương lặn lội đường xa, tay chân đều sắp lạnh cóng.
Liêu Vương không rõ tình hình Tấn Vương bên kia như thế nào, hắn thân ở biên cảnh Đông Bắc, mới xuất phát không lâu, thì gặp phải một trận tuyết lớn, bông tuyết tựa như lông ngỗng bay tới tấp rơi suốt ba ngày ba đêm. Bão tuyết đầu ngừng lại, Liêu Vương đi ra khỏi lều trại, cởi ngựa nhìn về nơi xa, chỉ thấy giữa trời đất mênh mông một mảnh trắng xóa, mây đen che lấp mặt trời, phân không rõ đông nam tây bắc.
Thảo nguyên vốn bát ngát, ba vạn tàn quân Bắc Lương có thể ẩn núp ở bất kỳ chỗ nào, tung tích khó tìm, hiện tại lại thêm một trận tuyết, thì càng khó tìm ra được hơn.
Liêu Vương trở lại đại trướng (lều lớn), lệnh thị vệ triệu tập tất cả Chỉ Huy Sứ Vệ Sở đến đại trướng thương nghị việc quân.
Đến trước nhất là hai hộ vệ thống lĩnh của Liêu Vương.
Bên cạnh Liêu Vương tổng cộng có bốn đội hộ vệ, mỗi đội có năm ngàn binh, lần này Liêu Vương phụng mệnh Bắc Chinh, chỉ dẫn theo hai đội quân hộ vệ, trong đó Tả Vệ thống lĩnh tên là Sài Hùng, năm nay sáu mươi tuổi rồi, là lão tướng quân nổi danh thân kinh bách chiến. Hữu Vệ thống lĩnh tên là Hoắc Duy Chương, tuổi gần hai mươi tám, ngọc thụ lâm phong dáng vẻ đường đường, Thúc phụ của hắn là mãnh tướng tiền triều, chết trận sa trường, sau khi Chu Vũ Đế lên ngôi, nam nhân Hoắc gia đều từ quan hồi hương, chỉ có tiểu tướng Hoắc Duy Chương lựa chọn thần phục tân triều đình, vì vậy lấy được trọng dụng của Chu Vũ Đế, phái hắn đi theo Liêu Vương trấn thủ biên quan.
Sau đó, Ngũ Vệ Chỉ Huy Sứ khác lục tục đến, Chỉ Huy Sứ Vệ Sở, chia ra thống lĩnh hơn năm ngàn người.
Nói lí ra, những thống lĩnh Chỉ Huy Sứ này đều là triều đình cắt cử, nhưng chức trách đội hộ vệ vương phủ chính là bảo vệ phiên vương, cho nên quan hệ giữa Sài Hùng, Hoắc Duy Chương và Liêu Vương quen thuộc hơn, ở trường hợp này cũng càng bạo dạn nói thoải mái.
Liêu Vương hỏi chính là, trời băng đất tuyết, đại quân nên tiếp tục tiến tới hay là rút lui. Tiến tới, chỉ sợ cuối cùng không tìm được quân đội Bắc Lương, các tướng sĩ kiệt sức hao tổn lương thảo vô ích, chịu đựng rét lạnh, không công mà lui, kịp thời rút lui có thể tránh nhiều hao tổn hơn, dĩ nhiên, lui, khó mà tránh khỏi sẽ phải chịu đựng triều đình trách cứ.
Lão tướng Sài Hùng chủ trương lui binh, đợi mùa xuân thời tiết ấm áp rồi trở lại lục soát tiêu diệt.
Hoắc Duy Chương thì lại kiên trì tiếp tục tiến tới, thống lĩnh trẻ tuổi, sắc bén giống như kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.
Liêu Vương tạm thời không có phát biểu ý kiến, nhìn về phía năm vị Chỉ Huy Sứ khác.
Kết quả bốn vị Chỉ Huy Sứ phát biểu đầu tiên, hai ủng hộ Sài Hùng, hai ủng hộ Hoắc Duy Chương, vì vậy, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Chỉ Huy Sứ Chương Thành Lý Ung.
Lý Ung chính là quan trên của Tiêu Chấn, cũng là Bá Nhạc lúc trước tiến cử Tiêu Chấn làm Thiên Hộ Nam Thành Chương Thành với triều đình.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Lý Ung trầm ngâm nói: "Hồi vương gia, thần cho là, đường bị tuyết rơi khó đi, chúng ta chẳng có mục đích tiến tới như vậy, quả thật làm nhiều công ít, chi bằng đại quân dựng trại đóng quân tạm thời ở chỗ này, phái mấy tiểu đội đi tìm tung tích quân đội Bắc Lương trước, một khi tìm được, đại quân hãy điều động toàn quân, nhất dịch dĩ tất chi (*)."
(*) Ý nói chỉ cần một lần cực nhọc thì khỏe suốt đời, bày tỏ một lần hành động thì hoàn thành tất cả những việc vốn nên làm theo từng giai đoạn, giải quyết dứt điểm.
Liêu Vương gật đầu, khen ngợi nói: "Kế này rất hợp ý ta, chỉ là trong tuyết trắng mịt mờ khó phân biệt phương hướng, chỉ sợ phái tiểu đội đi ra ngoài cũng bị lạc phương hướng."
Lý Ung cười, hớn hở nói: "Vấn đề khó khăn khác có lẽ thần sẽ bó tay hết cách, chuyện này sao, không dối gạt Vương Gia, dưới trướng thần có một Thiên Hộ, bất kể rừng sâu hay là thảo nguyên, bất kể ban ngày hay là ban đêm, hắn đều có thể phân biệt chính xác ra được Đông Nam Tây Bắc, năm ngoái trận chiến ở sông Bạch Thủy, nhiều ngày bão cát liên tục, nếu không phải có hắn hiệp trợ, chỉ sợ thần đã sớm bị lạc ở thảo nguyên rồi. Nếu Vương Gia quyết ý phái binh lục soát tìm kiếm, thần tiến cử hắn đầu tiên."
Liêu Vương mừng rỡ, lại hỏi những Chỉ Huy Sứ khác có người đề cử hay không, lần này cần phái ra ba nhánh tiểu đội.
Rất nhanh, thí sinh ba nhánh tiểu đội đều quyết định xong.
Liêu Vương cho lui các Chỉ Huy Sứ, rồi sai người gọi ba đội trưởng của ba nhánh tiểu đội phái đi thăm dò tới đây.
Lại qua một khắc đồng hồ, ba người đến.
Trong Vương trướng đốt lò sưởi, Liêu Vương đang sưởi ấm tay, nghe tiếng động nhìn về phía cửa, chú ý đầu tiên nhất, chính là nam nhân đi cuối cùng, chỉ thấy trên người đối phương mặc khôi giáp, cao gần chín thước, mày kiếm mắt sáng, quang minh lẫm liệt, một binh sĩ thật oai hùng cao to mạnh mẽ. Liêu Vương sắp bốn mươi tuổi rồi, thưởng thức nhất chính là dạng người trẻ tuổi tài tuấn như Hoắc Duy Chương, vào lúc này nhìn thấy một người dung mạo khí độ xuất sắc hơn Hoắc Duy Chương, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
"Vi thần bái kiến Vương Gia." Ba người cùng nhau hành lễ, tự mình báo họ tên.
Liêu Vương nhìn Tiêu Chấn, thầm nghĩ, thì ra đây chính là hảo hán có sở trường phân biệt phương hướng mà Vệ Chỉ Huy Sứ Chương Thành ra sức đề cử kia.
Chỉ bằng một mặt này, Liêu Vương đã có ấn tượng sâu sắc với Tiêu Chấn, nhưng vào giờ phút này, hắn cũng không có lộ ra vẻ đặc biệt coi trọng đối với Tiêu Chấn, mà chỉ nói ra lời khích lệ giống nhau với ba người. Dứt lời, Liêu Vương tự mình tiễn ba người ra khỏi đại trướng, dõi mắt nhìn theo ba người mỗi người dẫn theo năm trăm binh tốt, dọc theo ba hướng Đông Bắc, Tây Bắc, Chính Bắc lên đường, đi tìm tung tích Quân Lương.
Tiêu Chấn phụ trách là hướng Tây Bắc, cũng là phương hướng có khả năng phát hiện quân địch nhất.
"Đại nhân, Vương Gia đối với chúng ta thật tốt hen, Phùng Thực ta thế mà lại có thể nói chuyện với Vương Gia!" Rời khỏi quân doanh, Phùng Thực vẫn rất hưng phấn, lấy túi rượu trước khi xuất phát Liêu Vương tự mình phân phát cho bọn họ ra, yêu thích lật qua lật lại, "Không được, đây là rượu Vương Gia ban thưởng, ta phải giữ lại, trở về cho Cẩm Nương uống."
Lại là Cẩm Nương, Tiêu Chấn bất đắc dĩ nói: "Đó là để cho ngươi dùng chống lạnh."
Phùng Thực hừ nói: "Chút gió tuyết này tính là cái gì, không uống rượu ta cũng trụ vững được."
Tìm kiếm liên tục mấy ngày trên đất tuyết, Tiêu Chấn cùng với thủ hạ khác đều đã uống rượu, chỉ có Phùng Thực, thật sự một giọt cũng không có đụng đến.
Cuối tháng hai, rốt cuộc đội ngũ đã phát hiện tung tích Quân Lương, yên lặng quan sát một phen, Tiêu Chấn để lại hai tiểu binh xưa nay trầm ổn ẩn núp ở nơi xa, tùy thời lưu ý động thái Quân Lương, hắn lập tức dẫn đầu thủ hạ còn lại trở về đường cũ, bẩm báo quân tình cho Liêu Vương.
Liêu Vương mừng rỡ, lệnh Lý Ung, Tiêu Chấn cùng tướng sĩ Chương Thành đảm nhiệm chức vụ quân tiên phong, trùng trùng điệp điệp lên đường.
Nghe tin quân đội Đại Chu đột kích bất ngờ, Hoàng đế Bắc Lương sợ đến mức hồn muốn bay, nhưng hắn có một thủ hạ dũng mãnh tên là Cao Huống, trước tiên trấn an Hoàng đế không cần hốt hoảng, sau đó bảo Hoàng đế Bắc Lương cởi xuống long bào thay khôi giáp bình thường, rồi sắp xếp tám trăm binh tinh nhuệ hộ tống Hoàng đế chạy trốn. Sau khi Hoàng đế Bắc Lương đi rồi, Cao Huống mặc long bào lên, cải trang Hoàng đế, ngự giá nghênh địch.
Tiếng trống như sấm, trong khoảnh khắc đó, tướng sĩ hai nước trộn lẫn thành một đoàn, chém giết kịch liệt, hoa tuyết văng lên tung tóe, hoa tuyết trắng xóa chưa rơi xuống đất, một dòng máu nóng đỏ tươi đột nhiên phún tới, không biết đến từ tướng sĩ nước nào.
Tiêu Chấn, Phùng Thực là đợt đầu tiên xông vào quân đội Bắc Lương, Tiêu Chấn cởi ngựa dùng thương, thương pháp mau chuẩn ngoan, nơi đầu thương đi qua, chắc chắn lấy tính mạng Lương Binh. Phùng Thực cùng hắn sóng vai chiến đấu, búa sắt trong tay như không phí bao nhiêu lực vung mạnh đánh, vạm vỡ dũng mãnh, kèm theo nhiều tiếng kêu to, Lương Binh chung quanh bị dọa sợ đều không dám chém giết phía bên này.
"Đại nhân, ngài xem!" Giết xong một đợt, lúc thở lấy hơi, Phùng Thực vô ý đảo qua, chợt phát hiện ở trong trận doanh quân địch thoáng hiện bóng dáng màu vàng. Chỉ có Hoàng đế mới có thể mặc màu vàng, chẳng lẽ đó là Hoàng đế Bắc Lương?
Suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu, tim Phùng Thực đập nhanh hơn, rất nhanh búa sắt liền xông tới Hoàng đế Bắc Lương. Chỉ cần hắn bắt giữ Hoàng đế Bắc Lương, vậy thì có thể lập được công đầu trận chiến này, năm ngoái Tiêu đại nhân giết Hung Nô cấp tướng được phong lên Thiên Hộ, nếu hắn bắt được một Hoàng đế, triều đình có thể phong cho hắn làm tướng quân hay không?
Phùng Thực yêu cầu không cao, vớt được chức Thiên Hộ cũng rất tốt rồi, cũng kiếm được cho Cẩm nương ba tòa nhà lớn!
Một lòng muốn lập công, Phùng Thực không nghe thấy Tiêu Chấn ở sau lưng ngăn cản, trong nháy mắt liền vọt sâu vào trong quân Lương.
Tiêu Chấn cũng không biết bóng dáng màu vàng kia có phải là Hoàng đế Lương Quốc hay không, hắn chỉ nhìn ra được, công phu của bóng dáng kia rất cao, giết tan tác, một đám đại tướng Lương Quốc đều vây chung quanh. Phùng Thực lại là một người cậy mạnh, đối phó tiểu binh bình thường có thể lấy một giết trăm, nhưng đổi thành đại tướng chân chính, Phùng Thực......
Không kịp suy nghĩ nhiều, Tiêu Chấn hung hăng thúc vào bụng ngựa, cầm thương đuổi theo Phùng Thực.
"Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!" Phùng Thực vừa chém giết vừa kêu la, giọng lớn như vậy, chủ tướng Cao Huống người mặc long bào Hoàng đế Bắc Lương sao có thể không nghe thấy được? Theo tiếng kêu nhìn lại, thì thấy có một quân tốt Đại Chu quơ búa sắt không người nào có thể ngăn cản, trong miệng rất cuồng vọng, ánh mắt Cao Huống lạnh xuống, quay đầu ngựa lại chạy về phía Phùng Thực.
Hai người đều có ý đánh gục đối phương, một đuổi một nghênh, rất nhanh liền đối mặt.
Dựa vào khí lực toàn thân, mặc dù Phùng Thực đánh không có trình tự quy tắc gì, đánh với thủ hạ của Cao Huống cũng có thể chống đỡ được ba hiệp. Nhưng đối với Cao Huống mà nói, ba hiệp đủ để hắn hiểu được bản lãnh của Phùng Thực, xông lên lần nữa, Cao Huống nhắm ngay ngực của Phùng Thực, một hư chiêu đi qua, đại đao trong tay liền quét tới ngang lưng Phùng Thực.
Mắt thấy đao của hắn sắp đánh trúng Phùng Thực, bỗng bị một cây ngân thương cản lại, Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân (*), thành công thay Phùng Thực giải quyết nguy cơ.
(*) Tứ Lưỡng Bạt Thiên Cân: Xuất hiện lần đầu trong Thái Cực Quyền – Vương Tông Nhạc, nguyên văn ý chỉ quyền thuật Thái Cực Quyền là một loại công lực có hàm độ kỹ xảo cao. Tục ngữ thường dùng “ Tứ Lưỡng Bạc Thiên Cân” để chỉ lực yếu thắng lực mạnh.
Phùng Thực thoát chết, mồ hôi lạnh đầm đìa.
Cao Huống nhìn chằm chằm Tiêu Chấn, hiểu ra, đây mới là đối thủ chân chính của hắn.
"Trở về!" Đối mặt công kích mãnh liệt của Cao Huống, Tiêu Chấn vừa ngăn cản vừa quát lớn Phùng Thực nói.
Phùng Thực không chịu đi, xoay vòng búa sắt muốn tham chiến: "Chúng ta cùng nhau đánh!"
Nhưng bên cạnh Cao Huống còn có những tướng lãnh khác, người ta làm sao để cho hai Chu Binh có cơ hội cùng đánh Cao Huống được?
Lúc Cao Huống một mình đấu với Tiêu Chấn, Phùng Thực bị ba Lương Binh vây quanh.
Tiêu Chấn vừa cùng Cao Huống giao thủ, vừa phân tâm tình hình của Phùng Thực, nhiều lần đều là hắn tạm thời xông tới cứu Phùng Thực, cho tới giờ khắc này, Phùng Thực mới hiểu ra mình quá kinh xuất, vội phối hợp với Tiêu Chấn vừa đánh vừa lui. Đánh đánh, Phùng Thực chợt thấy tướng địch đối diện ngó về phía sau hắn, Phùng Thực nghi hoặc, cũng quay đầu lại, thì thấy một chiếc Nỏ Xa (xe bắn tên) của Quân Lương đang ngừng ở nơi xa, trên xe nỏ thiết sắc bén lóe lên, đối diện bọn họ......
"Vèo" một tiếng, nỏ thiết đối diện bay tới.
"Đại nhân cẩn thận!" Thời khắc nguy cấp, Phùng Thực cái gì cũng quên, ngay lập tức dùng hết hơi sức nhào tới bên cạnh Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn đưa lưng về phía Nỏ Xa, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mới vừa nghe Phùng Thực sợ hãi hô to, thân thể liền bị người ôm lấy, theo sát là một nguồn sức mạnh đánh tới, mang theo hắn ngã xuống ngựa. Nhưng Tiêu Chấn phản ứng nhanh nhẹn, ngay lúc thân thể sắp chạm đất, một tay hắn chống đất, mạnh mẽ tự mình xoay lại.
Sau đó, hắn ngửa mặt ngã trên mặt đất.
Sau đó, Phùng Thực nặng nề đè tới, trong nháy mắt đập trúng hắn, miệng nam nhân thấp bé phun ra máu tươi, vừa ho khan vừa nôn.
Một nháy mắt kia, đầu Tiêu Chấn trống rỗng.
Phùng Thực càng không ngừng nôn ra máu, phun đầy mặt Tiêu Chấn, hắn biết mình không được rồi, hắn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hắn rất lạnh, lạnh làm cho hắn không biết mình muốn nói gì.
"Cẩm Nương, đại nhân, ngài, ngài thay ta chăm sóc, chăm sóc Cẩm Nương......"
Thật ra thì, đây là chuyện hắn phải làm, hắn mới là trượng phu của Cẩm Nương, chỉ là, hắn, hắn không thể trở về được nữa rồi.
Phùng Thực nghiêm mặt cố gắng nhìn chằm chằm Tiêu Chấn, cho đến khi một chút hơi sức cuối cùng biến mất, hắn mới nặng nề ngã xuống.