Tô Cẩm không coi Hoắc Duy Chương là quan trọng, Hoắc Duy Chương cũng rất nhớ thương nàng, người không trở về phủ mà trước tiên phái tùy tùng đi nghe ngón thân phận của tiểu ph
Trước ở Lại Phượng Dương, Tiêu Chấn đã nghe nói qua tên tuổi lẫy lừng của Hoắc Duy Chương, biết đây là một mãnh tưỡng, cho nên Hoắc Duy Chương chủ động kết giao cùng hắn, anh hùng tiếc anh hùng, Tiêu Chấn còn rất mừng rỡ.
Hoắc Duy Chương chung đụng cùng Tiêu Chấn chốc lát, cũng rất vui vẻ.
Hoắc gia là gia tộc nổi danh tiền triều, đời đời thế thế xuất tướng quân, rất được Đế vương tiền triều coi trọng, sau khi Đại Chu kiến quốc, toàn bộ gia tộc Hoắc gia đều quy ẩn, cha mẹ Hoắc Duy Chương đã mất sớm, từ nhỏ bị tộc nhân khi dễ, đưa đến cảm tình của hắn với Hoắc gia cũng không sâu đậm. Lúc Hoàng triều mới thành lập, trăm việc đợi người cần dùng người gấp, Hoắc Duy Chương liền phản bội gia tộc, đầu nhập vào triều đình Chu Thất, hơn nữa bằng vào một thân võ nghệ, nhanh chóng lấy được trọng dụng.
Nhưng sau khi hưởng lộc quan to, Hoắc Duy Chương chịu vô số tiếng xấu. Tộc nhân Hoắc gia trục xuất hắn khỏi tộc phổ, không thừa nhận đứa con bất hiếu là hắn, một chút quan viên triều đình cười nhạo hắn không có khí phách khí tiết, Hoắc Duy Chương dám làm dám chịu, không đem chuyện linh tinh để ở trong lòng, nhưng thỉnh thoảng nhớ tới, tâm tình cũng khó yên.
Quan viên tương đương với hắn châm chọc chế giễu hắn, Hoắc Duy Chương không định lui tới, thân phận không bằng hắn thì nịnh bợ nịnh nọt với hắn, Hoắc Duy Chương nhìn chướng mắt, dần dần, Hoắc Duy Chương trở thành một cô thần độc lai độc vãng, càng thích lưu luyến nơi phong nguyệt hơn.
Tiêu Chấn là người ngay thẳng, cũng không có bằng hữu trên quan trường, nhưng hắn hào phóng rộng rãi không dùng xuất thân nhìn người, chỉ cần tính tình hợp nhau, ai tới kết giao hắn đều nguyện ý cùng uống một bầu rượu. Hoắc Duy Chương xem thường Tiêu Chấn xuất thân bình dân, vốn vì muốn gần Tô Cẩm nên mới đến, không ngờ tính khí hai người lại ăn ý, lại bội phục võ nghệ hai bên, cho nên sau khi Hoắc Duy Chương và Tiêu Chấn tiếp xúc một phen, hắn tuyệt đối sẽ không giành nữ nhân cùng Tiêu Chấn.
Xế chiều, nên về nhà, Hoắc Duy Chương đột nhiên hướng về Tiêu Chấn thở dài nói: “Ôi, trong phủ ta nhóm tiểu thiếp lại đang giận dỗi, ta về nhà một lần, họ nhất định phải ùa tới làm phiền ta, làm cho ta ăn cơm cũng không có khẩu vị, thật sự là không muốn trở về.”
Tiêu Chấn hào phóng, lập tức nói: “Nếu Hoắc huynh không chê, tối nay ta làm chủ, mời Hoắc huynh cộng ẩm.”
Hoắc Duy Chương chờ chính là câu này, vui mừng vỗ vỗ vai Tiêu Chấn: “Được, chúng ta không say không về!”
Hai người đi sóng vai, cùng nhau trở lại Tiêu Phủ.
Hầu như mỗi ngày Tiêu Chấn đều về nhà lúc mặt trời lặn, A Mãn muốn gặp cha nuôi, sớm một chút đã lôi kéo ca ca chờ ở trước viện. Tiểu nha đầu thính tai, nghe được tiếng vó ngựa, đón cha nuôi trở về, lập tức vui mừng chạy ra ngoài. Đã qua hiếu kỳ, Tô Cẩm lại mặc đồ đỏ lần nữa, cũng cho nữ nhi làm mấy thân quần áo mới.
Phố sau phủ Liêu vương, Hoắc Duy Chương đứng đối diện Tiêu phủ đang chúc mừng Tiêu Chấn được Vương gia ban thưởng, chợt thấy một tiểu nữ oa mặc váy màu hồng đào chạy ra từ cửa lớn, quần áo màu hồng, gương mặt trắng trẻo nõn nà, sau đó đứng nghiêm túc ngó bọn họ, rồi ánh mắt khẽ cong, ngọt ngào hô: “Cha nuôi!”
Tiếng “Cha nuôi” tựa như tiếng chim Hoàng Oanh, ngọt khiến tâm của Hoắc Duy Chương cũng mềm nhũn, thiếu chút nữa thay Tiêu Chấn trả lời.
Tiểu nha đầu đã chạy qua bên này rồi, Tiêu Chấn nhanh chóng xuống ngựa, đi vội mấy bước, hắn khom lưng, xốc nách A Mãn nhấc lên, liền đem nữ oa ôm thật cao vào trong lòng.
Theo thường lệ trước A Mãn sẽ hôn cha nuôi một ngụm, hôn xong, nàng ngó Hoắc Duy Chương, ngẹo đầu hỏi: “Cha nuôi, hắn là ai vậy?”
Trên người võ tướng trời sinh đều có khí khái anh hùng, đứa bé bình thường thấy đều sẽ sợ, A Mãn không biết là nhìn Tiêu Chấn nhiều, hay vẫn là kế thừa tính khí của nương, gặp ai cũng không sợ người lạ, mở to đôi mắt xếch long lanh, tò mò quan sát Hoắc Duy Chương. Mà chỉ bằng ánh mắt lớn gan của A Mãn thì Hoắc Duy Chương đã đoán được thân phận của A Mãn.
“Đây là Hoắc thống lĩnh, đại tướng bên cạnh Vương gia.” Tiêu Chấn ôm nữ nhi, mặt hướng về phía Hoắc Duy Chương giới thiệu.
A Mãn thông minh nói: “Hắn cùng cha nuôi đều làm quan giống nhau.” Cha nuôi cũng là thống lĩnh đấy.
Tiêu Chấn bật cười, cải chính nói: “Chức quan của Hoắc thống lĩnh cao hơn so với cha nuôi, dưới tay hắn có năm ngàn người.”
Gần đây A Mãn đặc biệt thích đi theo mẫu thân đếm bánh bao, tiểu nha đầu thông minh, cũng có thể đếm tới mười rồi, biết 5 lớn hơn 3, sau đó ánh mắt nhìn Hoắc Duy Chương cũng không giống trước, cảm thấy nhất định Hoắc Duy Chương lợi hại hơn so với cha nuôi, cho nên quan mới lớn hơn.
Ý nghĩ của nữ oa quá dễ đoán, Tiêu Chấn nhìn ở trong mắt, không quá thoải mái, hắn muốn mình trong lòng con gái nuôi phải là nam nhân lợi hại nhất.
Hắn không thoải mái, ngửa mặt nhìn lên lại thấy cả người Hoắc Duy Chương sảng khoái, coi như không có phần tâm yêu ai yêu cả đường đi kia, thì hắn cũng thích A Mãn, cười hướng A Mãn đưa tay: “A Mãn tới đây, cho Hoắc bá bá ôm.”
Nữ nhân thích nam tử anh tuấn, nữ oa cũng thích, A Mãn rất vui vẻ mà nghiêng người hướng về phía Hoắc Duy Chương, nguyện ý cho bá bá ôm.
Tiêu Chấn lại nghĩ tới Hoắc Duy Chương phong lưu, các nam nhân lui tới kết giao, hắn không ngại Hoắc Duy Chương tham luyến nữ sắc, nhưng Tiêu Chấn không muốn để cho Hoắc Duy Chương ôm con gái nuôi thơ ngây đơn thuần của hắn, mặc dù Hoắc Duy Chương chỉ coi A Mãn là tiểu hài tử hiếm lạ thôi.
“Đế giày A Mãn bẩn, chớ làm giơ áo bào của Hoắc huynh.” Tiêu Chấn ấn chặt thân thể nữ oa đang nghiêng qua, vừa cúi đầu nắm một cái chân nhỏ của nữ oa, A Man chạy trên mặt đất cả một ngày, đế giày không có đất mới là lạ.
Hoắc Duy Chương vừa muốn nói không sao, Tiêu Chấn đã để A Mãn xuống đất, chỉ vào A Triệt cùng ra ngoài với Hoắc Duy Chương nói: “Đây là nghĩa tử của ta, nhũ danh là A Triệt.”
Hoắc Duy Chương rất hăng hái quan sát A Triệt.
A Triệt hành lễ đâu ra đấy: “A Triệt bái kiến Hoắc thống lĩnh.”
Đứa con trai tám tuổi, trầm ổn lễ độ, Hoắc Duy Chương thật thưởng thức, không chút keo kiệt khen ngợi mấy câu.
Hai lớn hai nhỏ tiến vào sân, Tiêu Chấn bảo A Triệt dẫn muội muội đi hậu viện: “Tối nay ta cùng Hoắc thống lĩnh uống rượu, hai người các ngươi dùng cơm ở hậu viện.”
A Triệt gật đầu, dắt muội muội đi tìm mẫu thân, tiểu A Mãn đi được vài bước lại quay trở lại, không bỏ đi được.
Hoắc Duy Chương đưa mắt nhìn hai huynh muội, cùng Tiêu Chấn khen: “Ca ca tuấn tú, muội muội ngây thơ, nhất định cha mẹ bọn họ là nhân trung long phượng, dung mạo không tầm thường.”
Tiêu Chấn nghĩ thầm, nói riêng về dung mạo, Tô Cẩm đúng là phượng, Phùng Thực lại không có chút nào dính dáng đến long cả.
Nhưng lời này không cần phải nói ra ngoài, Tiêu Chấn cười cười, mời Hoắc Duy Chương đi vào nhà chính ngồi, tiếp đó phân phó Từ Văn thông báo phòng bếp làm một bàn thức ăn ngon.
Trước khi Từ Văn đi, mịt mờ liếc nhìn Hoắc Duy Chương.
Hoắc Duy Chương phát hiện, nhưng không quan tâm.
Một lúc lâu sau, thức ăn ngon lục tục bưng lên bàn, rượu ngon cũng mang lên, Tiêu Chấn cầm lấy vò rượu bên cạnh, rót đầy rượu cho hai người.
Tri kỷ trùng phùng ngàn chén còn ít, hai người cùng nhau cạn chén, uống đến không có điểm dừng, màn đêm buông xuống vẫn còn uống rượu với nhau.
Uống đến khi không sai biệt lắm, Hoắc Duy Chương ợ lên hơi rượu, khoát khoát tay ngăn Tiêu Chấn rót rượu lần nữa, tròng mắt đen của hắn sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Chấn, mồm miệng nói rõ ràng: “Tiêu huynh, mấy năm nay Hoắc Duy Chương ta, lần đầu tiên uống rượu cùng với người khác sảng khoái như vậy, cái người này là bằng hữu mà ta đã giao định, không biết Tiêu huynh có nguyện ý thừa nhận ta hay không?”
Không biết Tiêu Chấn uống hết mấy hũ, sắc mặt như thường, ánh mắt lại sáng như sao, có chút say rượu. Nghe xong lời nói của Hoắc Duy Chương, hắn để ly rượu xuống, thành tâm nói: “Hoắc huynh có dũng có mưu, đáy lòng Tiêu mỗ đây rất kính nể, có thể cùng Hoắc huynh kết giao, Tiêu mỗ thật vinh hạnh.”
“Được, thêm một chén nữa!” Hoắc Duy Chương cầm bát sứ trắng lớn lên, rót rượu, đụng bát với Tiêu Chấn lần nữa.
Khí lực các nam nhân lớn, bát to va chạm, rượu văng khắp nơi.
Uống cạn sạch một chén, Hoắc Duy Chương vỗ ngực một cái, nhìn Tiêu Chấn nói: “Nếu là bằng hữu, ta có một nghi hoặc, kính xin Tiêu huynh cứ nói cho ta biết.”
Tiêu Chấn ngạc nhiên nói: “Mời Hoắc huynh nói.”
Hoắc Duy Chương nhìn cửa nhà chính một chút, hắn hơi nghiêng người về phía Tiêu Chấn, nhỏ giọng hỏi: “Ta từng nghe người ta lén thầm nghị luận, Tiêu huynh cự tuyệt cầu hôn với Lý Ung, nguyên nhân thực sự, là do ngươi cùng với nương của A Mãn đã sớm chiều tương hỗ nhau, lâu ngày sinh tình?”
Tiêu Chân nghe vậy, cảm giác say đi hơn phân nửa, mày kiếm khóa chặt, trên mặt là lửa giận: “Hoắc huynh nghe người phương nào nói lời như vậy?”
Giọng nói vẻ mặt kia, giống như nếu Hoắc Duy Chương nói ra một cái tên người, thì hắn lập tức sẽ đi qua giết thịt đối phương.
Nhưng cái loại tức giận này, có thể là bởi vì hắn bị vu hãm oan uổng, cũng có thể là, chuyện riêng tư bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận.
Hoắc Duy Chương lắc đầu nói: “Nói như vậy cũng không phải một hai người, bản thân Tiêu huynh ngay thẳng, nên không cần để ý.”
Tiêu Chấn có thể không ngại? Lạnh lùng nói: “Ta một người độc thân, không sợ điều tiếng mọi người, nhưng đệ muội tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, không nên nhận lấy chỉ trích không phải.”
Cuối cùng Hoắc Duy Chương cũng nhìn ra, Tiêu Chấn quang minh lỗi lạc, quả thật là cùng với Tô Cẩm vô tình.
Đã như vậy, Hoắc Duy Chương không dài dòng nữa, thẳng thắn nói: “Không dối gạt Tiêu huynh, nửa tháng trước chính ta trên đường vô tình gặp qua nương A Mạn, lúc ấy đã giật mình, về phủ thì ngày nhớ đêm mong.”
“Rầm” một tiếng, Tiêu Chấn vỗ án.
Hoắc Duy Chương theo sát nhảy lên, giành trước lời đuổi khách của Tiêu Chấn nói: “Tiêu huynh trước đừng nóng giận, xin nghe ta nói hết lời, quả thật, hôm nay ta chủ động tìm ngươi, là tồn tại ý lợi dụng ngươi đến gần lòng nương A Mãn, nhưng chúng ta hợp ý, ta không muốn bởi vì nữ nhân mà mất đi một bạn tốt ngàn năm mới gặp. Như vậy, ngươi nói thực cho ta biết, ngươi có phản đối ta đi cầu hôn nương A Mãn không, chỉ cần ngươi phản đối, ta lập tức hồi tâm, cả đời không hề nghĩ tới nương A Mãn nữa.”
Tiêu Chấn lạnh lùng nói: “Vậy thì mời Hoắc thống lĩnh hồi tâm, đừng nhớ thương đến phụ nhân đoàng hoàng nữa.”
“Được được được, tất cả nghe theo ngươi.” Hoắc Duy Chương trước dùng lời lẽ tốt đẹp trấn an, dám đem Tiêu Chấn cao lớn khỏe mạnh nhấn ngồi về trên ghế, ân cần rót rượu.
Tiêu Chấn vẫn chưa hết giận, không uống.
Hoắc Duy Chương ngồi đối diện hắn, nghi ngờ hỏi: “Ý tứ Tiêu huynh ta biết, chỉ là ta không hiểu, nếu quả thật Tiêu huynh vô tâm với nương A Mãn, thì vì sao lại phản đối nàng tái giá? Năm nay nàng mới hai mươi tuổi thôi, một phụ nhân tuổi còn quá trẻ, ngươi nhẫn tâm để cho nàng hàng đêm trông phòng một mình, một người lẻ loi hiu quanh chịu khổ nửa đời sao? Quả phụ tuổi giống như nàng, phần lớn đều lựa chọn tái giá, lại tìm kiếm lương duyên.”
Tiêu Chấn cả giận nói: “Không có quan hệ gì với ngươi.”
Hoắc Duy Chương thở dái nòi: “Nếu nàng không muốn tái giá, thì quả thật chẳng có quan hệ gì tới ta, nhưng nếu nàng có lòng muốn tái giá thì sao? Không phải là ta khoe khoang, tất cả thanh niên tài tuấn ở Phượng Dương thành này, trừ ngươi và các công tử nhà Vương gia ra, không có người nào mạnh hơn ta đâu, chỉ cần nàng nguyện ý làm thiếp thất, nàng muốn gì ta sẽ cấp cái đó, hai đứa con của nàng ta cũng sẽ coi như con của mình.”
Tiêu Chấn châm chọc nói: “Ngươi cho rằng nàng sẽ làm thiếp thất sau hậu viện nhà ngươi, mỗi ngày đều phải tranh thủ tình cảm?”
Hoắc Duy Chương đã có chuẩn bị từ sớm, cười nói: “Có nàng, đâu còn cần thiếp khác? Nàng đồng ý với ta… ta sẽ đuổi đi tất cả tám phòng tiểu thiếp trong nhà, ta đã sớm không cưng chiều chánh thê của ta rồi, nàng ấy cũng không tranh, Tô thị tới hậu viện của ta, chính là với danh nghĩa nữ chủ nhân, chuyên phòng chuyên sủng. Tiêu huynh cũng chớ gấp thay nàng cự tuyệt, thân phận của nàng bây giờ, hoặc là làm thê người nghèo, hoặc là làm thiếp người giàu, ngươi giúp ta đi nói tốt, chưa chắc nàng đã không đồng ý.”
Tiêu Chấn chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia Tô Cẩm sẽ gả đi.
Nhưng có đôi lời Hoắc Duy Chương nói đúng, nàng đẹp như thế, trẻ tuổi như vậy, thật sự sẽ cam tâm thủ tiết cả đời vì Phùng Thực sao?
“Tiêu huynh, ta đối vơi Tô thị là thật tâm, xin phiền ngươi thay ta thăm dò một chút ý tứ của nàng, thành là tốt nhất, không được ta cũng sớm chết tâm.” Hoắc Duy Chương đứng dậy, hướng Tiêu Chấn hành đại lễ.
Tiêu Chấn mím môi.
Nếu Hoắc Duy Chương che giấu, hắn nhất định đem hắn đánh ra khỏi cửa chính, nhưng Hoắc Duy Chương bình bình thản thản, nếu hắn phát tác, có vẻ cũng không có đạo lý. Còn nữa, hôm nay Hoắc Duy Chương bị Tô Cẩm hấp dẫn, ngày mai Tô Cẩm ra cửa, có thể lại chọc thêm nam nhân nào nữa hay không? Không bằng thừa dịp Hoắc Duy Chương cầu hôn lần này, hắn sẽ thăm dò triệt để tính toán của Tô Cẩm, chỉ cần nàng muốn thủ tiết, hắn chắc chắn sẽ bảo vệ nàng an ổn.
Suy nghĩ xong, Tiêu Chấn trầm giọng nói: “Được, ta thay ngươi đi hỏi, nếu nàng không có lòng muốn tái giá, kính xin Hoắc thống lĩnh nói là làm.”
Hoắc Duy Chương mừng rõ, cảm kích nói: “Tiêu huynh yên tâm, Hoắc mỗ háo sắc, nhưng thủ chi hữu đạo, tuyệt không phải hạng người lưu manh thủ đoạn.”
(Thủ chi hữu đạo: Lấy cũng phải có đạo lý)
Tiễn Hoắc Duy Chương về, đã là canh một, Tiêu Chấn không thể mò mẫm đi tìm Tô Cẩm, tự động nghỉ ngơi một mình.
Nhưng hắn không ngủ được.
Tiêu Chấn nghĩ tới cô mẫu ở quê nhà, đó cũng là sau khi cha mẹ mất, người thân duy nhất hắn nhận. Số mệnh cô cô không tốt, lần đầu tiên bị tổ phụ tổ mẫu hứa gả cho một tên tửu quỷ, tửu quỷ uống rượu quá nhiều sẽ đánh người, cô cô vẫn bấm bụng chịu đựng, rốt cuộc có một ngày, tửu quỷ say rượu lăn xuống đồi, ngã chết.
Cha mẹ tửu quỷ muốn cô cô thủ tiết, tổ phụ tổ mẫu cũng hi vọng cô cô thủ tiết, cô cô giữ hai năm, sau nàng hặp một tiêu khách tốt bụng, đi tới một nơi xa cố hương. Mọi người hai thôn mắng cô cô không tuân thủ nữ tắc, chỉ có Tiêu Chấn tiếp xúc với cô cô mới biết, cô cô sống rất tốt, vợ chồng ân ái, nam nữ thành đôi.
Tô Cẩm bây giờ, với cô cô lúc ấy tuổi không sai biệt lắm, cô cô thích người khác, Tô Cẩm có thể hay không?
Tiêu Chấn rơi vào tình thế khó xử.
Hắn vừa hi vọng Tô Cẩm thủ tiết vì Phùng Thực, cả đời nhớ Phùng Thực, lại không đành lòng nhìn một nữ tử như hoa, lẻ loi cả một đời.
Thôi, đây là chuyện của Tô Cẩm, giao cho nàng làm chủ thôi.