Tiêu Chấn lấy hộp quà ra đặt lên bàn giữa hai người rồi đẩy về phía Tô Cẩm.
Tô Cẩm chỉ cần nhìn cái hộp cũng biết chiếc khăn thêu kia có giá trị xa xỉ, nàng cầm lấy mở ra là khăn thêu Thục Tú.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đầu Tô Cẩm hiện lên nhiều ý nghĩ.
Tiêu Chấn nói hắn sai người khác mua cho nàng nhưng nếu không phải do Tiêu Chấn nói rõ muốn mua loại khăn thêu tốt nhất thì người làm cũng không dám tự tiện làm chủ.
Nhưng Tô Cẩm lại biết, Tiêu Chấn trừ việc mua rượu ra thì dùng bạc hơi hào phóng một chút, còn bình thường thức ăn, quần áo, đi lại đều rất tiết kiệm. Để mua khăn thêu cho nàng vậy nhưng hắn lại chịu phung phí một số bạc lớn như thế.
Một người đàn ông nguyện ý vì một nữ nhân mà tiêu tiền, nàng không quản hắn là vì tình nghĩa đệ muội gì cả, trong lòng Tô Cẩm cảm thấy rất vui mừng.
“Thật là đẹp, đa tạ đại nhân.” Tô Cẩm vui vẻ gấp chiếc khăn lại bỏ vào trong hộp rồi đặt vào ống tay áo.
“Hôm nay có người hẹn ta cỡi ngựa, ta đi trước.” Tiêu Chấn không dám nhìn thẳng vào mắt nàng nói.
Tô Cẩm không có lý do gì để giữ hắn lại.
Sau khi Tiêu Chấn rời đi, A Triệt dỗ và chơi với muội muội, một mình Tô Cẩm ngồi trong phòng cầm chiếc khăn thêu tỉ mỉ suy nghĩ, ddlqd chất vải rất tốt, nàng cảm thấy lấy ra dùng thì rất tiếc nên nghĩ sau này chỉ khi đến nhà người ta làm khách thì mới lấy ra dùng, dù sao cũng không có người nào biết chiếc khăn này là Tiêu Chấn đưa cho nàng. Cẩn thận cất chiếc khăn, Tô Cẩm nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ phải đưa quà đáp lễ gì mới tốt.
Hai người cứ tặng quà qua lại nhiều lần như vậy thì nàng và Tiêu Chấn sẽ càng ngày càng quen thuộc, không khiến Tiêu Chấn lập tức thích nàng nhưng ít nhất mỗi lần gặp mặt cũng không cần phải lạnh lùng như thế.
Đến cuối tháng, Tô Cẩm phủ thêm áo choàng bên ngoài rồi cùng dắt hai đứa con đi gặp Tiêu Chấn.
Cuối cùng Tiêu Chấn cũng chủ động nói chuyện với nàng, thấy nàng và hai đứa trẻ ăn mặc nghiêm túc thì nghi ngờ hỏi: “Đệ muội phải ra ngoài à?”
Tô Cẩm sờ sờ đầu dưa của hai đứa trẻ cười nói: “Đúng vậy, tới Bắc Địa đã lâu như vậy nhưng chưa lần nào đi chùa dâng hương cả. Trận hỏa hoạn lớn của đêm Trung Thu nhắc nhở ta nên đi bái Bồ Tát, cầu xin Bồ Tát phù hộ chúng ta bình an qua ngày.”
Tiêu Chấn không tin Thần Phật nhưng để tiểu phụ nhân đi chùa dâng hương an lòng cũng tốt, vì vậy liền gọi Từ Văn, Từ Vũ để hai thủ hạ đắc lực của mình hộ tống ba mẹ con đi chùa.
“Nghĩa phụ cũng cùng đi đi!” A Mãn làm nũng ôm lấy chân của Tiêu Chấn ngước đầu lên nói.
Ban ngày ban mặt, hắn cùng ba mẹ con đi chùa dâng hương sao?
Tiêu Chấn không chút nghĩ ngợi lập tức cự tuyệt, cúi xuống ôm lấy nữ oa nhi: “Nghĩa phụ còn có công việc, không thể đi được, sau này có thời gian nhất định cùng A Mãn đi.”
A Mãn bất mãn chu miệng lên.
Tâm Tô Cẩm hơi trầm xuống, đến lúc nào thì Tiêu Chấn mới không đối xử với nàng như đệ muội nữa?
Tiêu Chấn đưa ba mẹ con ra cửa, tận mắt nhìn thấy một lớn hai nhỏ lên xe ngựa rồi mới yên tâm.
Quảng Ân Tự là chùa lớn nhất và cũng đông khách hành hương nhất ở Phượng Dương Thành, trên đường lên chùa, xe ngựa của quan viên, phú hộ hay dân chúng đi bô nườm nượp không dứt.
A Mãn nằm bò lên cửa sổ tò mờ nhìn ngắm phố xá và người bên ngoài.
Còn A Triệt thì ngồi đàng hoàng nghiêm túc, cực kì trầm ổn và hiểu chuyện.
Tô Cẩm nhìn nhi tử không khỏi rơi vào trầm tư. Nàng có ý nghĩ muốn tái giá với Tiêu Chấn, Tô Cẩm không lo lắng nữ nhi phản đối nhưng bởi vì A Triệt vẫn luôn áy náy với Phùng Thực, chỉ chịu nhận duy nhất Phùng Thực là phụ thân, lại kính trọng bội phục với Tiêu Chấn nên gọi Tiêu Chấn là nghĩa phụ, nếu như A Triệt biết nàng có ý nghĩ tái giá thì không biết có oán hận nàng hay không?
Tô Cẩm không dám hỏi ý kiến của A Triệt, nàng chỉ có thể đợi đến lúc Tiêu Chấn cầu hôn nàng rồi mới nói, nếu bây giờ nói ra ngộ nhỡ nhi tử không phản đối nhưng Tiêu Chấn căn bản không muốn kết hôn với nàng mà chỉ do nàng tự mình đa tình thôi thì không phải nàng sẽ vô cùng mất mặt với nhi tử rồi sao.
Suy nghĩ vơ vẩn một hồi vậy mà đã đến Quảng Ân Tự rồi.
Trước mặt bức tượng Phật cực lớn đã bày sẵn ba bồ đoàn, Tô Cẩm một tay dắt một đứa nhỏ cùng nhau quỳ xuống. A Mãn nhìn sang mẫu thân, thấy mẫu thân dập đầu thì nàng cũng dập đầu theo, mẫu thân nói nàng cần ddlqd cầu nguyện, A Mãn lại ngước mặt nhìn lên bức tượng Phật to lớn trước mặt đặc biệt nghiêm túc mà nguyện cầu: hi vọng mẫu thân, ca ca, nghĩa phụ ngày càng thích nàng, lúc nào cũng chơi cùng với nàng.
Nữ nhi có lòng tham, Tô Cẩm càng tham hơn, nàng nhìn về phía Phật Tổ cầu ước ba điều: một cầu xin cửa hàng bánh bao của nàng càng ngày càng ăn nên làm ra, kinh doanh chuồng heo càng ngày càng thuận lợi; hai là cầu xin cho hai đứa bé bình an lớn lên, nữ nhi có thể gả cho lang quân như ý, nhi tử thì đề tên bảng vàng một bước lên mây; ba là cầu xin Tiêu Chấn sớm chút thương nàng, hai người thuận lợi kết làm phu thê.
Sau khi dâng hương xong, ba mẹ con cùng ra sau vãng cảnh chùa, A Mãn mang nguyện vọng ra nói cho mẫu thân biết, Tô Cẩm quay sang nhi tử hỏi: “Còn A Triệt cầu nguyện điều gì?”
A Triệt lắc đầu: “Nương đã nói, nguyện vọng nói ra sẽ không linh.”
Tô Cẩm nhìn nhi tử trầm tĩnh như ông cụ non cực kì bất đắc dĩ buông tha mà không gặng hỏi nữa.
Nàng đến chỗ lão hòa thượng cầu xin bốn bức phù bình an, nàng nghe nói ở Quảng Ân Tự có một tòa núi tên là Trường Thọ, trên núi trồng rất nhiều cúc hoa, Tô Cẩm rất vui mừng dẫn bọn nhỏ đi đến núi Trường Thọ. Nói là núi nhưng thật ra chỉ là một sườn núi nhỏ cao gần bằng tòa nhà hai tầng, đỉnh núi có một hòn đá hình con rùa, nên đặt tên là Trường Thọ.
A Mãn mặc váy ngắn màu hồng thấy vậy rất thích thú, vui vẻ chạy lên núi, ngọn núi không cao lắm nhưng nha đầu chân ngắn cũn vậy mà không có chút nào là mệt mỏi cả.
Nữ nhi quá tinh nghịch, hiếu động, Tô Cẩm rất lo lắng nên giao A Triệt cho hai huynh đệ Từ gia, còn mình thì đi theo tiểu tổ tông.
“Nương, ở đây có rất nhiều hoa!” Vừa leo lên đỉnh núi thấy vườn hoa cúc nở rộ, A Mãn hưng phấn reo lên.
Tô Cẩm nhìn biển hoa rộng lớn cũng cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, thoải mái.
“Nương, con muốn cái này.” A Mãn nhanh chóng chọn một bông hoa rất lớn, dùng bàn tay bụ bẫm vuốt ve đóa hoa, nhao nhao muốn hái nó.
Tô Cẩm ngồi xuồng bên cạnh, giữ tay nữ nhi lại nghiêm túc nói: “Nếu con hái nó rồi thì những người đến sau sẽ không thể ngắm nó được nữa.”
A Mãn nghe mẫu thân nói có cái hiểu cái không.
Nhưng vào lúc này tự nhiên bên cạnh hai mẹ con có một cánh tay đưa đến, không đợi hai mẹ con phản ứng đã nhanh tay hái bông hoa đi.
Tô Cẩm cau mày nghiêng đầu nhìn lại, thấy một tiểu công tử tuổi xấp xỉ với A Triệt, ăn mặc rất sang trọng, mặt không thay đổi nhìn nàng.
“Oa”. A Mãn nhào tới trong ngực mẫu thân khóc to lên: “Nương, hắn hái hoa của con!”
Tô Cẩm ôm nữ nhi đau lòng, vừa định nhẹ nhàng nhắc nhở tiểu công tử kia thì Từ Văn bước nhanh tới hướng Chu Nguyên Phưởng hành lễ, rồi cúi người giải thích với Tô Cẩm: “Phu nhân, đây là Thế tử gia của Liêu Vương phủ.”
Thế tử gia?
Tô Cẩm khẽ nhíu mày, sau khi chuyển đến phố ở sau Liêu Vương phủ đương nhiên cũng biết Thế tử gia có ý nghĩa gì, tương lai sau này khi Vương gia mất thì tiểu tử này chính là Liêu Vương!
Tô Cẩm cũng không dám phê bình Liêu Vương tương lai nữa mà ngược lại cung kính hành lễ, nàng ôm lấy nữ nhi cẩn thận bồi tội với Chu Nguyên Phưởng: “Tiểu nữ không hiểu chuyện đã kinh động đến thế tử. Mong thế tử bỏ qua.”
A Mãn vốn tưởng rằng mẫu thân sẽ vì nàng làm chủ, nhưng mẫu thân lại nói nàng không hiểu chuyện, tiểu nha đầu oan ức lập tức khóc lợi hại hơn.
Chu Nguyên Phưởng thích dáng vẻ A Mãn cười khúc khích như lúc xem những con khỉ con, không thích nghe tiếng khóc của tiểu nha đầu chút nào, cầm bông hoa trong tay, Chu Nguyên Phưởng cau mày ra lệnh cho Tô Cẩm: “Đừng để cho nàng khóc nữa.”
Tô Cẩm vội vàng dỗ dành nữ nhi, nói chỗ khác cũng có những bông hoa lớn và đẹp như vậy.
A Mãn không cần, vừa lau nước mắt vừa nhìn chằm chằm trong tay Chu Nguyên Phưởng: “Ta muốn bông hoa đó.”
A Mãn vừa nói vậy, Chu Nguyên Phưởng lập tức vứt bông hoa vào ngực nàng.
Tô Cẩm vội vàng giữ bông hoa cho nữ nhi.
A Mãn vẫn còn khóc, bắt mẫu thân cắm bông hoa kia xuống đất. Lúc nãy mẫu thân không để cho nàng hái hoa, tiểu nha đầu cũng cảm thấy để hoa lớn lên ở đây mới tốt.
“Thật phiền phức.” Chu Nguyên Phưởng thấy nàng vẫn khóc không nhịn được gắt lên dẫn thị vệ rời đi, kết quả hắn mới xoay người thì thấy cách đó không xa một đoàn người đi tới, dẫn đầu là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, ăn ddlqd mặc tầm thường, toàn thân không có bất kì một món trang sức xa hoa nào, chợt nhìn chỉ trông như một dân phụ bình thường. Nhưng Chu Nguyên Phưởng biết đó chính là mẫu phi của hắn, Liêu Vương phi.
Nghe tiếng khóc sau lưng, Chu Nguyên Phưởng vẫn luôn cau mày, bước nhanh tới ngăn đón trước mặt mẫu phi, như không có việc gì hỏi: “Mẫu phi nghe kinh xong rồi à?”
Liêu Vương phi gật đầu.
Chu Nguyên Phưởng cầm tay mẫu phi: “Vậy chúng ta trở về phủ đi, trong chùa không có gì tốt để đi dạo cả.”
Liêu Vương phi vẫn đứng yên không nhúc nhích, mắt nhìn đến hai mẹ con Tô Cẩm, nàng cúi đầu hỏi nhi tử: “Ngươi chọc khiến nàng khóc phải không?”
Chu Nguyên Phưởng mím chặt môi không muốn thừa nhận nhưng cũng không muốn nói dối với mẫu thân.
Nhi tử gây họa, Liêu Vương phi cũng không tức giận, chỉ dắt nhi tử đi tới bên cạnh hai mẹ con Tô Cẩm.
Lần đầu tiên trong đời Tô Cẩm gặp một phụ nhân có thân phận tôn quý như thế, lập tức cảm thấy khẩn trương, tay chân không biết phải làm sao, nghĩ muốn quỳ xuống hành lễ nhưng nữ nhi vẫn đang quật cường dựa vào ngực nàng, nàng không thể quỳ xuống được.
“Thuộc hạ bái kiến vương phi.” Từ Văn, Từ Vũ đồng thanh hành lễ. Bọn họ là người do Liêu Vương gia đưa đến cho Tiêu Chấn, trước khi rời vương phủ, vương gia và vương phi đồng thời triệu kiến bọn họ, báo bọn họ nhất nhất trung thành với Tiêu Chấn.
Liêu Vương phi có trí nhớ rất tốt, nhanh chóng nhận ra hai người, cũng lập tức đoán được thân phận của Tô Cẩm.
Thấy sắc mặt của Tô Cẩm thay đổi, Liêu Vương phi chỉ cười cười, dáng vẻ rất bình dị, gần gũi: “Ngươi không cần phải kinh hoảng, nếu như ta muốn lấy thân phận vương phi đến đây thì cũng không cần phải như thế này đâu.”
Tô Cẩm vẫn cảm thấy mất tự nhiên cúi đầu hành lễ: “Đa ta vương phi, dân phụ không hiểu quy củ nên có chỗ thất kính với vương phi, mong vương phi thứ tội.”
Liêu Vương phi mỉm cười lắc đầu, cầm tay nhi tử đưa tới trước mặt nàng, vẻ mặt xấu hổ nói: “Là thế tử không tốt, có phải đã khi dễ lệnh ái không?”
Tô Cẩm không khỏi nhìn Chu Nguyên Phưởng.
Chu Nguyên Phưởng lạnh lùng đón nhận ánh mắt của nàng, ánh mắt kia cũng quá hung ác rồi.
Tô Cẩm lập tức phủ nhận, hơn nữa quả thật cũng không tính là Chu Nguyên Phưởng khi dễ nữ nhi vì bông hoa kia cũng không phải của hai mẹ con bọn họ.
A Mãn cũng không sợ Chu Nguyên Phưởng, gạt nước mắt tố cáo với mẫu thân ca ca: “Hắn đã hái bông hoa, nương nói không thể hái hoa vì muốn để cho người khác ngắm nữa.”
Chu Nguyên Phưởng trừng mắt nhìn nàng không khỏi oán hận, đồ không có lương tâm, hắn là vì ai chứ, còn không phải là vì thấy nàng thích mà mẫu thân nàng lại không cho hái sao?
“Hắn trừng ta!” A Mãn ở Tiêu phủ chính là trăm yêu ngàn chiều làm gì có người trừng mắt nên tiếp tục tố cáo.
Chu Nguyên Phưởng: …
Tô Cẩm không khỏi hơi buồn cười, nhìn ra được Liêu Vương phi là một mẫu thân nghiêm khắc, vì vậy nàng giải vây thay Chu Nguyên Phưởng: “Vương phi, thế tử cũng không phải cố ý, hơn nữa, trẻ con giận dỗi cũng là chuyện thường tình, sau đó cũng vui vẻ hòa khí thôi, ngài đừng coi là thật.”
Nhưng Chu Nguyên Phưởng cũng không thèm lĩnh tình, nghiêng đầu không muốn nhìn đến mẹ con các nàng.
Liêu Vương phi nhìn chằm chằm Tô Cẩm rồi khen: “Phu nhân thật có cách dạy con cái, hôm nay ta thụ giáo.”
Tô Cẩm liên tục nói không dám không dám.
Liêu Vương phi khom người xuống cười hỏi A Mãn đang chu miệng lên bất mãn: “Thế tử đã hái hoa của A Mãn, khi trở về ta tặng cho A Mãn một chậu hoa lớn hơn được không?”
A Mãn cảm thấy vị phu nhân này rất thân thiện, khéo léo gật đầu đồng ý.
Liêu Vương phi cầm tay nhi tử cáo biệt rời đi, trước khi rời đi Chu Nguyên Phưởng vẫn không quên quay lại trừng mắt với A Mãn.
Liêu Vương phi không bảo nhi tử xin lỗi với hai mẹ con Tô Cẩm nhưng khi lên xe ngựa rồi, Liêu Vương phi nhìn nhi tử nghiêm nghị hỏi: “Vì sao con phải hái bông hoa kia?”
Chu Nguyên Phưởng hiểu, hắn phải nghiêm túc trả lời câu hỏi này của mẫu phi.
Hắn cúi đầu nói ra lý do của mình.
Liêu Vương phi rất kinh ngạc, nhìn chằm chằm nhi tử: “Con thích A mãn sao?”
Chu Nguyên Phưởng hừ miệng: “Không thích, chỉ biết khóc thôi, không chỉ vậy còn thích tố cáo nữa.”
Liêu Vương phi cười ôm nhi tử vào trong lòng. Đứa con này của nàng ra đời rất muộn, nhưng cũng hiểu chút chuyện, phía trên còn có hai ca ca, một giỏi văn, một giỏi võ cũng đã luyện thành bản lĩnh của riêng mình, thường được Vương Gia tán dương, nhi tử của nàng vừa hâm mộ, vừa bất mãn với sự lợi hại của các ca ca, vì vậy nên không thích chung đụng với các huynh trưởng, mà ở vương phủ lại không có đứa nhỏ nào cùng làm bạn với nhi tử cả.
A Mãn là nghĩa nữ của Tiêu Chấn.
Trong lòng Liêu Vương phi khẽ động.
Nàng có nghe nói về Tô Cẩm, cứ tưởng rằng Tô Cẩm chỉ là một phụ nhân tầm thường, không ngờ gặp Tô Cẩm chẳng những dung mạo xinh ddlqd đẹp cũng dạy dỗ đứa trẻ rất tốt. Về phần Tiêu Chấn, sớm muộn gì cũng có thành tựu lớn có thể giúp Vương Gia dựng nghiệp lớn, lấy sự coi trọng Tiêu Chấn của Vương Gia, đợi một thời gian nữa, chắc chắn Tiêu Chấn sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Vương Gia.
Trở lại vương phủ, Liêu Vương phi cố ý chọn một chậu hoa cúc lớn, đẹp sai người đưa đến Tiêu phủ cho ba mẹ con Tô Cẩm.
Nhận được chậu hoa cúc lớn, A Mãn rất vui vẻ, ngắm nghĩa chậu hoa mãi không rời mắt.
Tâm tình Tô Cẩm rất phức tạp, bởi vì không chỉ tặng chậu hoa cúc thật đẹp mà Liêu Vương phi còn tặng nàng một tấm thiệp, mời nàng đến vương phủ thưởng cúc.
Nghĩ đến chuyện thưởng cúc, lần trước Tô Cẩm được mời thưởng cúc là Lý phu nhân muốn thông qua nàng làm mai cho Tiêu Chấn!
Chẳng lẽ lần này thưởng cúc là do trong nhà Liêu Vương phi cũng có cháu gái sao?
Tô Cẩm gọi Hạ Trúc tới hỏi thăm.
Hạ Trúc nói nhỏ bên tai nàng: “Qủa thật Vương Phi có một cháu gái, nhưng không sớm trước kia đã gả cho Hàn Lâm Viện…”
Tô Cẩm nghe vậy vẫn không an tâm, nhưng chỉ cần không nhấc đến hôn sự là tốt rồi!