• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn Lê Quý Đôn

Ở trước hậu viện, còn có một đôi nhi nữ học nói, đương nhiên Tô Cẩm biết hôm qua Hoắc Duy Chương tới, còn cùng Tiêu Chấn uống rượu cả buổi.

Đối với Hoắc Duy Chương, từ nam cưới nữ gả mà suy nghĩ, nửa con mắt Tô Cẩm cũng coi thường hắn, nhưng từ bản lãnh cá nhân mà nói, nghe Hạ Trúc giới thiệu về gia thế của Hoắc Duy Chương xong, Tô Cẩm thật sự bội phục hắn, bội phục dũng khí dám thoát khỏi gia tộc tự mình xông xáo của Hoắc Duy Chương, bội phục anh dũng trên chiến trường của Hoắc Duy Chương.

Hoắc Duy Chương, Tiêu Chấn đều là anh hùng, hai người có thể hợp ý nhau, Tô Cẩm cũng không bất ngờ, nếu Hoắc Duy Chương thành tâm kết dao với Tiêu Chấn, Tô Cẩm cũng không phản đối, nhiều lắm thì mình ở xa nhìn Hoắc Duy Chương nhiều hơn là được.

Tô Cẩm càng quan tâm vấn đề chuồng heo của nàng hơn, sân viện nhà nông dễ tìm, mua lại cũng không đắt, nhưng còn thiếu người chăn heo giỏi.

"Nương, con đi đón dưỡng phụ." A Mãn nằm ở trên bệ cửa sổ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy ánh mặt trời đã ngã về tây rồi, tiểu nha đầu đột nhiên không muốn chơi ở trong phòng, nói với mẫu thân.

"Đi đi, A Triệt đi cùng muội muội đi." Tô Cẩm đang cầm sổ sách, cũng không ngẩng đầu lên nói.

A Triệt giúp muội muội mang giày vào, hai huynh muội tay trong tay đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, A Triệt quay trở về, đứng ở trước mép kháng nói: "Nương, đại nhân mời người qua, có chuyện thương lượng."

Tô Cẩm ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, nhìn nhi tử một cái, nàng nghĩ tới Hoắc Duy Chương.

Tò mò Tiêu Chấn muốn nói chuyện gì, Tô Cẩm để sổ sách xuống, trên mặt bình thường đi Tiền viện.

Cuối tháng bảy rồi, thời tiết chuyển lạnh, chim nhạn kết nhóm bay về phía nam, Tiêu Chấn ôm A Mãn, hai cha con nàng cùng nhau nhìn nhóm chim nhạn đang bay qua trên đỉnh đầu.

"Dưỡng phụ, bọn chúng muốn đi đâu vậy?" A Mãn lưu luyến hỏi, mắt to nhìn bóng đen đi xa trên trời cao.

Tâm tình Tiêu Chấn phức tạp nói: "Đi Giang Nam, nơi phụ thân con nương con lớn lên."

A Mãn mờ mịt nháy mắt, không hiểu Giang Nam là cái gì.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Tiêu Chấn ôm A Mãn xoay người, đối diện, Tô Cẩm đón trời chiều đi tới, ánh lên sợi tóc đen nhánh của nàng  màu vàng kim nhàn nhạt, làn da như sữa tươi, con mắt tựa như thu thủy, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười nhạt. Nữ nhân mềm mại trẻ tuổi, khó trách ngay cả con em thế gia Hoắc Duy Chương kia cũng vừa ý, cũng nguyện ý vì nàng bỏ qua tám phòng tiểu thiếp.

"Đệ muội." Tiêu Chấn thủ lễ nói.

Tô Cẩm nhạy bén bắt được, trong mắt nam nhân không am hiểu giao tiếp với nàng kia thoáng lướt qua vẻ băn khoăn.

Nàng cười cười, hỏi: "Đại nhân tìm ta có chuyện gì?"

Tiêu Chấn liếc mắt nhìn A Triệt, khom lưng để A Mãn xuống, để cho hai huynh muội chơi ở trong sân, hắn mời Tô Cẩm đi nhà chính nói chuyện.

Tô Cẩm chậm rãi bước đi theo sau lưng hắn.

Vào nhà ngồi xuống, Tiêu Chấn ho khan một cái, nâng chung trà lên nói: "Tối hôm qua Hoắc Thống lĩnh tới nhà làm khách, hắn nói từng gặp đệ muội ở trên đường, đệ muội có ấn tượng không?" Nói xong, hắn giương mắt lên, giống như tùy ý nhìn về phía tiểu phụ nhân ở đối diện.

Vẻ mặt Tô Cẩm như thường, trả lời: "Hoắc Thống lĩnh hả, có gặp qua hai lần, một lần dân nữ cùng với Hạ Trúc từ cửa hàng bánh bao ra ngoài, hắn cởi ngựa đi ngang qua, Hạ Trúc nhận ra hắn, nhỏ giọng nói cho dân nữ biết. Lần gần đây nhất, dân nữ cùng với Từ Văn đi Tào gia mua ruộng đất, trùng hợp Hoắc Thống lĩnh cũng muốn mua, mọi người lại gặp phải."

Trùng hợp như thế?

Tiêu Chấn cảm thấy có chút kỳ quái, chỉ có điều nam nhân ngay thẳng toàn cơ bắp, bất kể như thế nào cũng không nhìn ra mấy nước cờ của Hoắc Duy Chương. Không có suy nghĩ nhiều, Tiêu Chấn buông rèm mắt xuống, uống một ngụm trà, lại do dự một chút, hắn mới nhìn xuống mặt đất nói: "Hoắc Thống lĩnh nhờ ta làm một chuyện, ta từ chối không được, có chút bất đắc dĩ, nếu có chỗ mạo phạm, kính xin đệ muội thứ cho, ta tuyệt đối không phải cố ý muốn bắt nạt muội."

Hắn vòng vo, Tô Cẩm đã đoán được bảy tám phần, cười nhạt nói: "Đại nhân nói thẳng đi, dân nữ còn không biết ngài là loại người gì sao?"

Trong lời này để lộ ra tin tưởng nồng đậm đối với hắn, Tiêu Chấn càng khó có thể mở miệng.

Trong sân, A Mãn thò đầu vẫy tay về phía hắn: "Dưỡng phụ, ra đây chơi với con!"

Tiêu Chấn theo bản năng nói: "Được." Sau đó liền đứng lên.

Tô Cẩm nhíu mày, ý gì, mới mở đầu liền bỏ nàng ở lại đây?

Đương nhiên Tiêu Chấn không làm được loại chuyện đó, hắn vừa nhìn Tô Cẩm, vừa nhìn dưỡng nữ ở trong sân, nhanh chóng nói: "Đệ muội, ta, Phùng huynh đã mất sắp ba năm rồi, ta không biết đệ muội có suy nghĩ gì, hôm qua Hoắc Thống lĩnh nói, hắn đối với đệ muội vừa thấy đã yêu, muốn nạp đệ muội làm thiếp thất, còn nói chỉ cần đệ muội đồng ý, hắn sẽ phân phát thiếp thất còn lại trong nhà, đối với A Mãn A Triệt như chính mình sinh, đệ muội, ý của đệ muội như thế nào?"

Tô Cẩm vuốt khăn.

Hoắc Duy Chương còn rất lỗi lạc, không có lợi dụng Tiêu Chấn, mà trực tiếp nhờ Tiêu Chấn tới làm mai.

"Đại nhân đồng ý giúp Hoắc Thống lĩnh, là tán thành ta làm thiếp cho hắn sao?" Tô Cẩm ngẩng đầu chậm rãi hỏi.

Đôi mắt sáng trong như vầng trăng sáng của tiểu phụ nhân đang nhìn hắn, Tiêu Chấn vội nói: "Hôn sự của đệ muội, ta sẽ không can thiệp, nếu đệ muội có lòng tái giá, vậy đệ muội nói cho ta biết yêu cầu của đệ muội, ta sẽ thay đệ muội lưu ý chọn người thích hợp, nếu đệ muội quyết ý thủ tiết vì Phùng huynh, ta liền thay đệ muội ngăn lại tất cả người đề thân, tuyệt đối không để cho bọn họ tới quấy rầy thanh tĩnh của đệ muội."

Lời này thông tình đạt lý, rất là lọt tai, Tô Cẩm nhìn về phía sân, A Triệt chững chạc chăm sóc muội muội, A Mãn ham chơi, giống như ong mật chạy tán loạn khắp nơi.

Có muốn tái giá hay không, Tô Cẩm thật đúng là không có nghĩ tới chuyện này, ở phương Bắc nàng chưa quen cuộc sống ở nơi đây, Phùng Thực vừa chết, nàng theo bản năng dựa vào Tiêu Chấn, suy tính ba năm nay đều là làm thế nào nuôi dưỡng nhi nữ, làm thế nào mở cửa hàng kiếm tiền, đúng rồi, nàng vẫn còn đang cố gắng làm quan phu nhân vinh quang, không làm cho nhi nữ mất thể diện.

Nàng buông mắt xuống trầm mặc, Tiêu Chấn lầm tưởng Tô Cẩm động lòng, chẳng qua là đang cân nhắc hơn thiệt khi tái giá cho Hoắc Duy Chương. Ý thức được điểm này, theo đó tưởng tượng ra tình cảnh Tô Cẩm cùng Hoắc Duy Chương chung sống ân ái, thậm chí, Tô Cẩm cũng sẽ ở trong nhà Hoắc Duy Chương phát ra cái loại âm thanh đó, đột nhiên Tiêu Chấn cảm thấy trong lòng buồn bực.

Vì sao?

Tiêu Chấn cố gắng tìm ra lý do, sau đó, hắn tìm được.

Bởi vì Phùng Thực toàn tâm toàn ý với Tô Cẩm, Tô Cẩm đối xử tốt với Phùng Thực như thế nào, đều là điều nên làm, nhưng Hoắc Duy Chương, người này ở chiến trường là một anh hùng, quang minh lỗi lạc được đáng giá là bạn nên kết giao, nhưng về phương diện nữ nhân, Hoắc Duy Chương vẫn không bằng Phùng Thực, hắn không xứng với Tô Cẩm, người được Phùng Thực coi là trân bảo kia.

Mà Tô Cẩm "Thận trọng suy tính" , càng làm cho Tiêu Chấn phiền não, cố tình, hắn không thể nói xấu Hoắc Duy Chương.

Không kiên nhẫn chờ Tô Cẩm từ từ suy tính, Tiêu Chấn mắt nhìn phía trước nói: "Việc lớn của đời người, đệ muội không cần nóng lòng nói cho ta biết kết quả,  trước tiên đệ muội. . . . . ."

"Nghe nói Hoắc Thống lĩnh phong lưu thành tính, tuyệt đối không phải lương phối, xin đại nhân thay dân nữ từ chối hắn." Tô Cẩm rời ghế, bước tới bên cạnh hắn hai bước nói.

Tiêu Chấn cúi đầu nhìn nàng, mặc dù âm thầm vui mừng Tô Cẩm lựa chọn chính xác, hắn vẫn không nhịn được tò mò, nghi hoặc nói: "Hoắc Thống lĩnh là võ quan chính tam phẩm, tuổi trẻ tài cao, dáng vẻ đường đường, đệ muội thật sự không suy nghĩ thêm một chút?"

Tô Cẩm cười lạnh, nhìn hắn chằm chằm nói: "Có lẽ đại nhân và Hoắc Thống lĩnh giống nhau, cảm thấy dân nữ là quả phụ, có thể làm thiếp cho nhà quan ắt sẽ mừng rỡ, nhưng Tô Cẩm ta muốn mạo có mạo muốn tài có tài, thay vì bị các người ghét bỏ chọn chọn lựa lựa, còn không bằng làm một quả phụ tự tại. Tóm lại hôm nay dân nữ nói rõ, về sau lại có người nhờ đại nhân đề thân, phàm là muốn dân nữ làm thiếp, đại nhân trực tiếp cự tuyệt là được, quan lớn hơn nữa dân nữ cũng không lạ gì!"

Tiêu Chấn trợn mắt hốc mồm!

Nàng, nàng thế mà lại khoe khoang tướng mạo đẹp?

Mặc dù đây là sự thật, nhưng nữ nhân nào dám nói như vậy?

Tô Cẩm thấy hắn sững sờ, nghĩ đến Tiêu Chấn vậy mà bằng lòng giúp Hoắc Duy Chương khuyên nàng đi làm thiếp, cơn tức nhịn rất lâu rốt cuộc bộc phát, hung hăng liếc Tiêu Chấn một cái, rồi nện bước nhỏ nhanh chóng rời đi, sắp bước ra khỏi nhà chính thì Tô Cẩm đổi lại thành khuôn mặt tươi cười, tránh cho hai đứa nhỏ thấy nàng tức giận, lo lắng sợ hãi.

Bên trong nhà chính, Tiêu Chấn hồi thần lại, cẩn thận cân nhắc lại lời tiểu phụ nhân mới vừa nói.

Muốn nàng làm thiếp trực tiếp cự tuyệt, nói cách khác, nếu có người muốn thú nàng làm chánh thê, nàng cũng đồng ý tái giá?

Trong lúc nhất thời, Tiêu Chấn không biết nên có cảm tưởng gì.

Trở lại hậu viện, Tô Cẩm tiếp tục suy nghĩ chuyện chuồng heo của nàng. Nếu xuất hiện phu quân tái giá thích hợp, thì nàng sẽ nắm chặt cơ hội, trước khi người nọ chưa xuất hiện, nàng càng muốn tập trung tinh lực nuôi dưỡng tốt hai đứa con còn nhỏ, thuận tiện cố gắng kiếm tiền.

Hôm sau, Hoắc Duy Chương làm chủ, mời Tiêu Chấn đi tửu lâu ăn tiệc, gặp mặt, Hoắc Duy Chương mong đợi nhìn Tiêu Chấn.

Tiêu Chấn nghiêm mặt nói: "Đệ muội ta tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng toàn thân ngạo cốt, không muốn làm thiếp cho người, Hoắc huynh quên nàng đi thôi."

Nụ cười trên mặt Hoắc Duy Chương lập tức cứng lại, đầu tiên là tức giận, tức Tô Cẩm không biết điều, nhưng, nhớ tới cặp mắt xếch không sợ hãi kia của Tô Cẩm, đúng thực không phải là người cam tâm làm thiếp, Hoắc Duy Chương cười khổ, cười cười hắn lại cau mày trầm tư, một lát sau, dường như Hoắc Duy Chương rốt cuộc xác định cái gì đó, lắc đầu tiếc hận nói: "Chính thê kia của ta vì ta sinh một đôi nhi nữ, không tranh không đố, chưa từng phạm sai lầm, ta không thể vô cớ hưu thê, xem ra, ta cùng với nương A Mãn hoàn toàn vô duyên."

Hắn sảng khoái buông tha, Tiêu Chấn rất hài lòng, vừa rót rượu cho Hoắc Duy Chương vừa hắng giọng khuyên nhủ: "Thiên hạ mỹ nhân nhiều không kể xiết, Hoắc huynh lại tìm người nguyện ý làm thiếp là được, không cần vì thế phiền não."

Hoắc Duy Chương nhìn lên ly rượu trước mặt, trong đầu vẫn còn bộ dạng xinh đẹp của Tô Cẩm, chợt cảm thấy buồn bã mất mát: "Tiêu huynh chưa từng nếm qua nữ nhân nhỉ? Ngươi không biết, nữ nhân tuy nhiều, giống như Tô thị thì vô cùng hiếm có, vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ, còn thông tình đạt lý, có thể gặp nhưng không thể cầu, aiz, hai chúng ta hoán đổi thân phận thì tốt biết bao, nếu ta là ngươi, nhất định sẽ thú nàng làm thê, gần quan được ban lộc."

Tiêu Chấn cau mày, chỉ là không đợi hắn mở miệng, Hoắc Duy Chương đột nhiên ngẩng đầu, cổ quái quan sát hắn: "Ta nói Tiêu huynh, để một mỹ nhân như vậy ở bên cạnh, ngươi thật sự chưa từng động tâm sao?"

Tiêu Chấn theo bản năng nói: "Ta và Phùng Thực tình như thủ túc, Phùng Thực vì cứu ta mà chết, ta há có thể chiếm đoạt thê tử hắn?"

Hoắc Duy Chương thường pha trộn với nữ nhân, tâm tư càng tinh tế, lập tức nghe được thứ ẩn giấu trong lời nói của Tiêu Chấn thậm chí ngay cả Tiêu Chấn cũng không phát giác ra!

Hắn lười biếng dựa vào trên ghế dựa, sờ càm một cái, chế nhạo trêu ghẹo Tiêu Chấn: "Ta hỏi Tiêu huynh có động tâm với Tô thị hay không, Tiêu huynh tránh né, nói từ trên đạo nghĩa ngươi không nên động tâm, như thế xem ra, thật ra Tiêu huynh cũng yêu thích Tô thị, ngại vì đạo nghĩa mới nghiêm khắc kiềm chế bản thân, không dám vượt qua giới hạn?"

Vẻ mặt Tiêu Chấn đại biến, giận dữ mắng mỏ hắn nói: "Tiêu mỗ tuyệt đối không phải là người thấy sắc vong nghĩa, Hoắc Thống lĩnh suy đoán bừa nữa, thì Tiêu mỗ cáo từ."

"Đừng đừng đừng, ta không nói còn không được sao?" Hoắc Duy Chương vội vàng ngăn hắn lại, vừa cười làm lành vừa phạt rượu, liên tục bảo đảm hắn sẽ không nhắc tới Tô Cẩm nữa, lúc này mới làm vơi cơn tức của Tiêu Chấn. Nhưng trong lòng Hoắc Duy Chương tự có phán đoán, nếu Tiêu Chấn có ý với Tô thị, chẳng qua còn chưa biết, thì hắn hoàn toàn thu lại tâm nạp Tô Cảm làm thiếp.

Hoắc Duy Chương không đề cập tới Tô Cẩm nữa, lời nói đùa của hắn lại đang ăn sâu bén rể trong lòng Tiêu Chấn, bất kể hắn cố gắng thế nào, cũng xua đi không được.

Bữa tiệc rượu này, Tiêu Chấn uống rượu liên tục, Hoắc Duy Chương uống với hắn, uống đến khi quán rượu đóng cửa, hai người mới chia tay cởi ngựa trở về phủ.

"Cuối cùng Đại nhân cũng trở về rồi, A Mãn tiểu thư luôn tìm ngài đấy." Cả người nam nhân toàn mùi rượu, Xuân Đào tránh ra một chút, nhỏ giọng nói.

Bước chân Tiêu Chấn ngừng lại một chút, chuyển hướng nhìn về hậu viện, trời đã sớm tối đen, A Mãn hẵn đã ngủ rồi?

Bên cạnh Xuân Đào phối hợp nói: "Đại nhân uống trà nghỉ ngơi một chút trước, nô tì đi bảo phòng bếp chuẩn bị nước, rồi đi thông báo phu nhân một tiếng."

Tiêu Chấn buông mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước.

Đã trễ thế này, nàng cũng đang đợi hắn trở về sao?

Có lẽ vậy, bình thường xế chiều là hắn hồi phủ, hôm nay chậm chạp chưa về, nàng phần nhiều là đang lo lắng nhỉ?

Trong lúc vô tình, trong đầu nam nhân say rượu, đều bị một tiểu phụ nhân tên là Tô Cẩm chiếm cứ, đồng thời bên tai không ngừng vang vọng lời của Hoắc Duy Chương: "Tiêu huynh chưa từng nếm qua nữ nhân nhỉ? Ngươi không biết, nữ nhân tuy nhiều, giống như Tô thị thì vô cùng hiếm có. . . . . ."

Tiêu Chấn chưa từng chạm qua nữ nhân, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh hắn từng nghe thấy giọng của nữ nhân, đó là Tô Cẩm, cao cao thấp thấp, rất lâu rồi đến hắn cũng sắp quên đi, vậy mà tối nay, âm thanh kia không hiểu sao lại rõ ràng, cứ quanh quẩn ở trong đầu hắn, ngay cả ngủ thiếp đi, nàng cùng với tiếng kêu của nàng đều đi vào giấc mộng của hắn.

Đêm khuya yên tĩnh, Tiêu Chấn đột nhiên giật mình tỉnh giấc, hắn nôn nóng. Gấp rút thở hổn hển, toàn thân đều là mồ hôi.

Đợi hô hấp khôi phục bình thường, Tiêu Chấn hậu tri hậu giác phát hiện, đệm chăn ở phía dưới đã dơ bẩn.

Hôm sau dậy sớm, Tiêu Chấn không có thương lượng với Tô Cẩm, trực tiếp sắp xếp Xuân Đào đi hậu viện, từ nay về sau, toàn bộ sinh hoạt thường ngày của hắn đều giao do huynh đệ Từ Văn, Từ Vũ phụ trách. Lúc hắn nói lời này, Xuân Đào đang chuẩn bị xếp chăn cho Tiêu Chấn, nam nhân đột nhiên thu lại chuyện của nàng, giọng nói còn rất nghiêm túc, Xuân Đào nhát gan, lại không dám ngay mặt hỏi Tiêu Chấn nguyên do, nén nước mắt đi tìm Tô Cẩm tố cáo oan ức.

Sau khi Tô Cẩm tới phương Bắc người quen biết đầu tiên chính là Xuân Đào, Lưu thẩm, nghe Xuân Đào khóc lóc kể lể xong, Tô Cẩm cũng kỳ quái, dẫn Xuân Đào đi Tiền viện.

Đúng lúc Tiêu Chấn đi luyện công buổi sáng, Từ Văn ôm một tấm chăn nữa cũ nữa mới đi ra, thiếu chút nữa đụng vào Tô Cẩm.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Cẩm ngửi thấy một mùi nồng nặc.

Nàng đã từng gả cho người, lập tức đoán được đây là mùi gì.

"Vì sao phu nhân lại tới?" Từ Văn giống như lơ đãng mang chăn dời ra sau lưng.

Tô Cẩm vẻ mặt ngưng trọng nói: "Xuân Đào bị đại nhân khiển trách, ta muốn hỏi xem chuyện gì xảy ra."

Từ Văn mắt nhìn Xuân Đào tủi thân, tìm cớ thay cho đại nhân ngay thẳng da mặt lại mỏng của mình: "Đại nhân từ trước đến giờ không gần nữ sắc, tuổi Xuân Đào cũng đã lớn, đại nhân muốn tránh tị hiềm thôi."

Xuân Đào kinh ngạc há miệng, là bởi vì như vậy sao?

Tô Cẩm nghẹn cười, vừa dẫn Xuân Đào đi trở về vừa giận trách nói: "Đại nhân là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi cứ thích suy nghĩ lung tung, được rồi, sau này ở lại hậu viện làm việc cho ta!"

Xuân Đào ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Cẩm thầm vui, Tiêu Chấn này thật đúng là không gần nữ sắc, ngay cả mình đã làm gì cũng không muốn để cho nữ nhân biết.

Chỉ có điều đã một bó tuổi, chỉ có thể tự mình động thủ, Tiêu Chấn cũng thật đáng thương.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK