Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, khi những tia nắng ấm xuyên qua cửa sổ, rọi vào 1 khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say. Như Lam nhíu mày mơ màng tỉnh giấc, nhìn căn phòng lạ hoắc không phải là phòng của bảo bối mình cô tròn mắt kinh ngạc, và rồi những hình ảnh tối qua hiện ra trong đầu cô, rất chân thực rất sống động, mặt cô thoáng chốc đỏ đến tận mang tai. Mọi biểu cảm trên mặt cô đã được anh thu vào tầm mắt của mình. Anh đã dậy từ sớm nhưng vì muốn được ôm cô lâu hơn nên anh mới giả vờ như mình đang ngủ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy định bước xuống giường, nhưng cánh tay đã bị ai đó kéo mạnh lại, vì không có đề phòng nên cô mất đà rơi vào 1 lòng ngực ấm áp, giọng anh dịu dàng trên đỉnh đầu cô:" Bảo bối em muốn đi đâu?"

_Tôi...tôi muốn về phòng. Cô đỏ mặt trả lời, anh ta dậy từ bao giờ vậy không biết.

_Đây là phòng của em. Anh vẫn ôn nhu ôm chặt chặt còn hôn nhẹ vào đỉnh đầu cô 1 cái .

_Không phải...thả ra tôi muốn về phòng bảo bối. Cô cố gỡ tay anh ra nhưng không được.

Anh trở mình đè cô dưới thân, nghiêm giọng nhắc nhở:" Bảo bối, em mà còn nhúc nhích thì đừng trách anh ăn em."

Cô giật mình vội nằm yên không dám động đậy gì nữa, anh nhướn mày sao lại nghe lời thế không biết, anh ước gì lúc này cô đừng nghe lời mình vì lửa trong người anh đã cháy lên rồi. Cố đè nén dục vọng,giữ giọng bình thường, anh nói:" Ngoan, ngủ thêm 1 chút nữa tối qua em mệt lắm rồi, anh đến công ty giải quyết 1 số chuyện quan trọng rồi sẽ về với em."


Cô im lặng nhưng mặt đã đỏ như tôm luộc rồi, mịa nó anh ta nói vậy chẳng khác nào đang nhắc nhở cô tối qua giữa 2 người đã xảy ra quan hệ, đúng là đê tiện mà. Anh bước vào phòng tắm, khoảng 10phút sau bước ra, khẽ hôn nhẹ vào tráng cô nói :" Ngủ đi." rồi bước ra khỏi phòng. Cô lầm bầm :" Làm như mình là bảo bối ý." vì cô cũng hay hôn bảo bối của mình như thế, nhưng khóe môi lại cong lên rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Anh xuống nhà dặn ông quản gia:"Khi nào thiếu phu nhân dậy thì bảo đầu bếp làm những món ngon, bồi bổ sức khỏe cho thiếu phu nhân. Không được đánh thức cô ấy, hiểu chưa?"

_Dạ vâng thưa thiếu gia.

Ông quản gia cho dù lấy đầu gối mà nghĩ cũng biết tối qua thiếu gia và thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì. Ông cười không khép miệng lại được, cuối cùng thì mọi chuyện đã qua, hạnh phúc cũng mỉm cười với gia đình này rồi.

Đi được vài bước anh dừng lại nói tiếp:" À quản gia, tháng này ông bị trừ 50% lương."

_Ơ ...thiếu...thiếu..gia..sao lại trừ lương của tôi vậy...? Ông quản gia khuôn mặt già nua méo mó nhìn tội hết sức.

_Ai bảo ông chọn cho tiểu thiếu gia cái giường bé xíu thế hả? Suýt chút nữa thì làm hỏng việc lớn của tôi rồi, tôi chưa trừ hết nguyên 1 tháng lương của ông là may rồi đó, hừ. Anh nói xong đi thẳng ra cửa không quay đầu lại. Để 1 mình ông quản gia ở đó trong tình trạng "chết đứng như Từ Hải ". Lương tâm ông đang gào thét:" Tại sao, tôi đã làm gì sai? Trời ơi tiền của tôi, mồ hôi nước mắt của tôi."

Anh lái xe đến thẳng công ty hôm nay anh có 1 cuộc họp quan trọng với các cổ đông của tập đoàn. Cuộc họp diễn ra êm đẹp, anh về phòng làm việc mệt mỏi tựa vào ghế, mắt nhắm hờ tuy rằng vậy nhưng nhìn rất mê người. Cánh cửa phòng anh được mở ra, 1 cô gái khuôn mặt được trang điểm tinh xảo với thân hình 3 vòng hoàn hảo bước vào, khi nhìn thấy anh đang ngồi nhắm mắt cô ta nhìn đến ngơ ngẩng, chỉ có người đàn ông mới xứng đáng ở bên cạnh cô ta, ánh mắt cô ta đầy mê luyến. Cô ta đi nhanh lại xà vào lòng anh tiện thể ngồi lên đùi anh, anh nhíu mày vì mùi nước hoa nồng nặc của cô ta anh thích mùi hương trên người cô hơn dịu nhẹ dễ chịu. Lúc cánh cửa mở ra ngửi thấy mùi nước hoa này anh biết chắc là cô ta rồi nhưng anh không muốn mở mắt thôi, bây giờ cô ta lại còn ngồi trên người anh thật là không biết suy nghĩ mà. Bực mình anh đẩy cô ta ra nói:" Kim Ngân, đây là công ty cô biết mình đang làm gì không?"

_Ứ...Khôi, anh đẩy người ta mạnh thế, người ta cũng vì nhớ anh mà, anh xem từ khi anh ở thành phố B về tới giờ cũng đã gần 10 ngày rồi người ta không được gặp anh rồi đó, bộ anh không nhớ người ta sao. Cô ta nói giọng lả lướt, ngón tay còn vẽ vẽ lên ngực anh, hôm nay cô ta cố tình mặc 1 bộ váy siêu ngắn, phía trước lại khoét sâu trước ngực chỉ thiếu điều muốn đưa ra cả cặp ngực ra ngoài.

_Không. Trọng Khôi ngay cả mặt cô ta cũng không nhìn đến, chỉ bắt lấy cái tay đang làm loạn trên ngực mình đẩy ra, rồi trực nhấn phím gọi nội bộ nói :" Thư ký Uyên cô vào đây."

2 phút sau cánh cửa được mở ra 1 cô gái bước vào:" Dạ thưa Tổng Giám Đốc cần gì ạ."


_Đưa cô ta ra ngoài, từ nay về sau không có lệnh của tôi thì không được tùy tiện cho người lạ vào. Anh chỉ Kim Ngân nhưng mắt lại nhìn thư ký của mình nói, còn cô ta từ đầu tới giờ anh cũng chưa nhìn lấy 1 lần.

_Vâng thưa Tổng Giám Đốc. Cô Kim Ngân ...mời. Cô thư ký làm thái độ tiễn khách, đối với người như Kim Ngân cô không thích, nhưng vì là khách của Tổng Giám Đốc nên cô phải cư xử cho phải phép.

_Trọng Khôi...anh anh... Kim Ngân tức nổi đom đóm mắt, hôm nay cô ta đến đây cốt là để câu dẫn anh, muốn anh ký hợp đồng với công ty của ba cô ta nhưng không những không được mà ngược lại còn bị cấm không được tự ý bước vào chỗ này nữa, thật khiến cô ta tức chết mà.

_Cô Kim Ngân...mời. Thư ký Uyên vẫn giữ lễ phép nói với Kim Ngân

Cô ta tức giận nện gót giày giận dữ bước ra, nhưng đi được vài bước lại nghe thấy giọng Trọng Khôi vang lên:" Khoan đã."

_Vâng em luôn ở đây, em biết là anh chỉ nói đùa thôi mà, anh muốn em ở lại phải không? Cô ta vội quay lại hớn hở nói.

_Tiếng giày của cô nghe đinh tai nhức óc quá, phiền cô bỏ giày ra rồi đi chân trần ra ngoài giúp, nếu không nền gạch công ty tôi sẽ bị nứt ra hết đó. Anh nói tay vẫn mãi mê bấm máy vi tính cũng không nhìn cô ta.

_Anh...Anh...Cô ta tức muốn thổ huyết mà không nói được gì, còn thư ký Uyên đứng nghe mà nhịn cười đến nỗi đỏ cả mặt.

Cô ta tức giận mở cửa bước ra ngoài luôn, thư ký Uyên cũng đi ra làm việc của mình. Lúc này anh mới ngẩng đầu lên lại nhớ đến cô vợ nhỏ của mình, không biết cô đã dậy chưa, anh lấy điện thoại gọi cho ông quản gia:" quản gia, thiếu phu nhân dậy chưa?"

_Vâng thưa thiếu phu nhân đã dậy rồi, đang ngồi dùng bữa sáng ạ. Ông quản gia già cung kính đáp, ông rất muốn nói "thiếu gia có phải tôi làm việc quá tốt anh sẽ không trừ lương tôi nữa phải không?". Nhưng có chết ông cũng khóc dám nói.

_Tốt, còn chuyện trừ lương của ông tôi sẽ suy nghĩ lại. Anh cúp máy mỉm cười, vợ anh rất ngoan nha.

Ông quản gia trong lòng như có muôn hoa đua nở, tiền của ông cuối cùng cũng không rời bỏ ông nữa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK