Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng 1 tuần sau, sau khi cô điện thoại cho Nhật Trường nhờ anh sang trông hộ Susu và Susi đang ngủ để cô sang đón Trọng Khang và tất nhiên anh đồng ý.

Cô lái xe đến nhà Trọng Khôi, khung cảnh vẫn như lúc trước không khác nhau là mấy, cô bấm chuông người bước ra mở cửa là ông quản gia, vừa nhìn thấy cô ông rất bất ngờ:"Thiếu phu nhân cuối cùng thì cô cũng đã trở về rồi..." tiếp sau đó là ông lại tay lau lau khóe mắt của mình biểu hiện như sắp khóc, nhưng ngặt nổi cho dù ông có cố biểu đạt là mình đau khổ như thế nào nhưng nước mắt vẫn không rơi ra dù chỉ là 1 giọt. Cô thở dài nhìn ông quản gia diễn sâu sao ông lại thích diễn như vậy chứ. Mỉm cười nhẹ cô nói:"Bác cho cháu vào đón Trọng Khang nhé, cháu đang rất gấp ạ."

_Ôi trời tôi vô ý quá mời thiếu phu nhân vào trong ạ. Lúc này ông mới nhớ nãy giờ mình không có mời cô vào nhà, lòng ông tự trách mình không có phép tắc gì hết.

_Vâng, mà bác đừng gọi cháu là thiếu phu nhân gì nữa, bác gọi tên cháu được rồi. Cô mỉm cười nhẹ rồi bước vào trong.

Vào tới cửa cô nhìn thấy ông Nhân và bà Hằng đang cùng ngồi chơi với con trai mình, còn cái người kia thì đang ngồi trên ghế salon xem báo, bước lại gần cô mỉm cười nói:" Chào hai bác, xin phép 2 bác cho cháu đón Trọng Khang về ạ".

_Oh Như Lam à, ngồi đi con sao không để thằng bé ở chơi thêm vài ngày nữa. Thấy cô ông bà tươi cười, nghe cô nói muốn đón Trọng Khang về cả 2 lại cảm thấy buồn, cháu nội của mình mà chỉ được ở chung có vài ngày ông bà thật cảm thấy không đủ.

Nghe ông bà nội muốn giữ mình lại thêm nữa, Trọng Khang vội phản kháng lại, cậu thực rất nhớ 2 em gái bảo bối của mình nha: "Con muốn về, mẹ mau đưa con về đi."

_Ơ...sao thế? Sao tự nhiên con lại nằng nặc đòi về vậy? Ở lại với ông bà vài ngày nữa nhé. Bà Hằng ngạc nhiên nhìn cháu trai mình, chẳng phải là lúc nãy vẫn còn vui vẻ chơi với ông bà hay sao, sao giờ lại vậy chứ?

_Con muốn về, con muốn về....con nhớ em lắm... Cậu vì muốn về nên vô tình nói ra chuyện bí mật của mẹ.


_Hả em?... Em nào? Ông bà nhìn cô đầy khó hiểu.

_À...dạ...tại Trọng Khang nhớ tới bé con của chị hàng xóm của con đó mà... Cô cười gượng...nói lắp ...

Người im lặng xem báo từ nãy tới giờ mới nhàn nhạt mở miệng:" Em mới từ Anh Quốc về thì làm gì có hàng xóm?" Theo thông tin anh moi được từ Cảnh Nguyên thì mới biết được thì ra 2 năm nay cô sang Anh Quốc mà anh không biết, cho nên dù anh có lục tung cả nước Việt Nam này lên cũng không hề tìm được 1 chút manh mối nào từ cô.

Mắt cô có 1 chút giao động nhưng vẫn giữ bình tĩnh cô chỉ mỉm cười vút tóc con trai nói:" Con chào ông bà đi rồi chúng ta về." Nói xong cô quay sang nói với ông bà:" Chào 2 bác con xin phép về ạ." còn Trọng Khôi ngay cả mặt cô cũng không nhìn huống hồ chi lời anh nói với cô.

_Chào ông bà nội con về, chào ba . Trọng Khang ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ, cậu rất muốn về ngay để gặp 2 em gái của mình.

_Uhm vậy thôi con về nhé. Bà Hằng thấy cháu trai nôn nóng về quá nên cũng không giữ lại nữa, dù gì thời gian cũng còn dài mà.

_Vâng . Cô mỉm cười nhẹ gật đầu rồi nắm tay Trọng Khang đi ra khỏi cửa, từ đầu tới cuối vẫn chung thủy xem Trọng Khôi như người vô hình.

Mắt nhìn thấy cô rõ ràng là nghe nhưng lại không trả lời mình, mặt anh tối sầm lại, tức giận tới nỗi xé nát tờ báo trong tay, anh biết là mình sai, mình có lỗi nhưng cô có cần tuyệt tình như vậy không, nói với anh 1 câu cũng không được sao? Anh đứng lên lấy áo khoác rồi bỏ ra khỏi nhà trong sự ngơ ngác của ba mẹ mình.

Những người giúp việc trong nhà thấy thiếu phu nhân thì mừng lắm, từ lúc cô đi họ thật rất nhớ cô nhưng không dám nhắc vì sợ thiếu gia mắng, họ đứng lấp ló nhìn cô trong lòng không ngừng cảm thán thiếu phu nhân của họ đúng là ngày càng xinh đẹp nha. Phía sau lưng truyền đến giọng nói của ông quản gia:" Các người nhiều chuyện đủ chưa, còn không mau đi làm việc của mình đi."

Bọn họ giật mình mỗi người 1 hướng đi làm việc, còn 1 người đang định bước đi thì ông quản gia lại nói:" Em Năm, tôi không phải nói em nhiều chuyện đâu, tôi nói bọn họ thôi, em đừng hiểu lầm ý tôi nha."

_Tôi cũng là người làm thôi cho dù ông có nói tôi thì cũng đúng mà. Giọng chị Năm lạnh nhạt

_Em làm sao mà giống họ được chứ. À em Năm này tôi vừa mới mua 2 vé xem phim tối nay em rảnh không? Tôi với em đi xem nhé. Giọng ông quản gia ngọt ngào, trong ánh mắt nhìn chị Năm tràn đầy nhu tình.

_Sao lại mời tôi. Chị Năm đỏ mặt nói

_Tôi vì...vì...thì em cũng biết là tôi thích em rồi còn gì? Tôi mặc kệ tôi đã xin phép ông bà chủ rồi, tối nay em phải đi đó. Nói xong ông quản gia đi thẳng luôn, còn chị Năm vẫn còn thẹn thùng đứng đó.

Trọng Khôi dừng bước trước cửa 1 căn hộ cao cấp, anh cười cười nói:" Bảo bối, em ở đây sao? "Anh không vào nói chính xác hơn là không thể vào, đứng khoảng 1 lúc anh dời gót bước đi, anh sẽ vào nhưng không phải hôm nay.

Trong 1 tuần này hình bóng của 1 người con gái người Anh, cứ hiện lên trong đầu của Nhật Trường và nhất là những lời cô ấy nói lúc 2 người gặp mặt nhau, cô nói sẽ buông tay anh còn nghĩ là cô nhất thời chỉ nói lúc giận nhưng thì ra không phải vậy, cô thật sự đã buông rồi, sao bây giờ anh lại cảm thấy tĩnh mịch đến vậy chứ. Những tin nhắn ngày trước cô gửi cho anh, lúc đó anh cảm thấy rất phiền phức có khi anh không xem mà trực tiếp xóa luôn nhưng cho đến bây giờ lại bất đồng, anh lại mong chờ tin nhắn của người đó nhưng chiếc điện thoại vẫn im lặng không có tin nhắn từ người đó cho dù có cũng chỉ là của người khác mà thôi. Nhìn thấy anh cứ suy nghĩ mông lung, Như Lam khều tay anh hỏi:" Nhật Trường, anh sao vậy? Sao mấy ngày nay em thấy anh lạ thế? Có chuyện gì à?"

_Hả? à...ừ...không có gì. Anh giật mình nói lắp

_Uhm vậy mà em tưởng anh gặp chuyện ? gì Cô mỉm cười định bước đi thì anh gọi lại:

_Như Lam này... Anh...


_Anh sao vậy? Cô tròn mắt nhìn anh.

_Anh...à...ừ... Nếu như trong đầu em cứ nghĩ về 1 người thì đó thì có nghĩa là gì? Anh khó khăn mở miệng

_Có nghĩa là anh đã có tình cảm với người ta rồi, tại anh không muốn chấp nhận điều đó thôi. Cô mỉm cười giải thích.

_Nhưng mà...anh...

_Anh mau đi đi vẫn còn kịp đó, đừng để sau này hối hận không kịp, hãy bắt đầu từ 1 chút tình cảm này mà phát triển thành tình yêu đi . Cô mỉm cười khích lệ

_Em...Em biết... Anh bất ngờ.

_Uhm lúc cô ấy sang đây có điện thoại cho em. Cô trả lời bình tĩnh

_Sao cô ấy không nói với anh 1 lời nào hết vậy? Anh khó hiểu.

_Con gái nói chuyện với nhau, nói với anh làm gì, em từng hỏi cô ấy, tại sao biết anh thích em mà vẫn không ghét, vẫn nói chuyện bình thường với em? Anh biết cô ấy trả lời sao không ? Cô cười cười

_Cô ấy nói sao? Anh tò mò

_Cô ấy nói: Người anh yêu là em, thì cho dù ghét em cũng đâu có ích lợi gì, thay vì ghét em thì cô ấy sẽ trở thành bạn với em như vậy tốt hơn, có khi anh sẽ giúp anh không còn ghét cô ấy nữa.

_Thật sao? Anh bất ngờ

_Thật, cô ấy là 1 cô gái tốt anh hãy giữ cô ấy đi. Cô khuyên nhủ anh

Anh đứng bật dậy cười tươi:" Cám ơn em Như Lam, cám ơn em."

_Anh mau đi đi. Cô hối thúc

_Anh biết rồi.

Nhật Trường chạy đi, cô mỉm cười vậy là cuối cùng anh cũng biết mình cần gì rồi. Nhìn 3 đứa con đang nằm ngủ ngoan ngoãn niềm hạnh phúc trong cô lại dâng lên, hạnh phúc với cô đơn giản chỉ có thế.
Sau khi nhờ mẹ tìm giúp mình 1 người giúp việc cô thật rất hài lòng với người mà mẹ đã giới thiệu cho mình. Đó là 1 người phụ nữ đứng tuổi khuôn mặt hiền lành phúc hậu tầm khoảng gần 50 tuổi. Theo cô được biết bác ấy có 1 người chồng suốt ngày rượu chè không lo cho gia đình gì cả, kinh tế gia đình chỉ dựa vào 1 tay của bác ấy, nghe qua cô càng cảm thấy thương bác hơn nữa. Tuy đã lớn tuổi nhưng bác làm việc rất nhanh chóng gọn gàng điều này cô rất hài lòng.

Hôm nay khi cô vừa mới thu xếp mọi chuyện để đi làm, cô mới mở 1 khu vừa nhà hơi dành cho trẻ nhỏ vừa có tiệm bánh nho nhỏ, ở gần nhà mình và rất đông khách, vì lúc ở Anh cô cũng có học qua cách làm bánh. Vì vội sợ không kịp giờ mở cửa, nên cô không để ý có người đi theo sau mình, nhưng khi tới cửa người đó lại không vào mà chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào, từ góc độ đứng của người đó có thể thấy cô đang làm gì, và trong ánh mắt của người đó chỉ có nhu tình và yêu thương. Khi cô đang ngồi ở quầy thu ngân thì có điện thoại, cô bắt máy:" Alo con nghe đây dì Hà ."

Bên kia giọng của bác giúp việc vang lên:" Cô chủ ơi, Susu cứ khóc hoài tôi dỗ bé không nín."

_Oh..sao lại vậy, vậy thôi bác cứ mang 2 bé sang tiệm con giúp nhé. Cô cũng hết cách rồi, không lẽ để cho Susu khóc hoài hay sao.

_Dạ tôi biết rồi.

Khoảng 20 phút sau thì bác giúp việc đã mang 2 bé đến rồi nghe cô dặn dò 1 số việc xong rồi đi về. Hai bé đang khóc nhìn thấy mẹ thì lập tức nín khóc liền lại còn cười nữa chứ. Cô bỏ 2 bé vào khu nhà hơi dành cho trẻ em, nhìn 2 bé chơi với nhau cô mỉm cười dịu dàng. Cánh cửa mở ra, cô chào hỏi chuyên nghiệp:" Hoan nghênh qúy khách." Nhưng khi nhìn thấy người vào là ai thì cô lại đen mặt đó chính là người cô ghét nhất không muốn gặp mặt nhất, Vũ Trọng Khôi. Trọng Khôi mỉm cười dịu dàng với cô, anh không đợi cô hỏi dùng gì đã vội gọi:" Cho anh 1 cup cake, 1 capuchino." Anh đã theo dõi cô mấy ngày nay, biết được cả lịch ra khỏi nhà của cô là mấy giờ nữa, hôm nay anh cũng định là đứng bên ngoài 1 chút rồi về, nhưng khi anh đang định quay gót đi thì 2 viên thịt nhỏ xuất hiện, khiến cho anh phải dừng bước, chân anh như hối thúc anh bước vào vậy, anh muốn nhìn thấy 2 bé con này.

_Xin lỗi qúy khách tiệm bánh của tôi hôm nay đóng cửa, mời anh về cho. Cô thẳng thừng đuổi khách.

_Không phải lúc nãy em nói hoan nghênh qúy khác sao? Anh vẫn giữ nụ cười trên môi nói.


_Tôi...lúc nãy thì mở nhưng bây giờ đóng rồi. Cô bực mình nói ngang.

_Sao lại thế, vậy thôi cho anh ngồi đây 1 chút. Anh mặc cả

_Tôi đã nói rồi quán tôi hôm nay đóng cửa, anh không nghe à? Cô bực tức quát

_Anh... Anh đang định nói thì không biết 2 bé con đã lò dò đi đến bên cạnh anh lúc nào, lại còn 2 bé 2 bên nắm tay anh gọi:"Pa...pa...pa..."

Anh đưa mắt nhìn xuống và rồi anh không biết phải làm gì khi nhìn thấy 2 khuôn mặt giống nhau như đúc, mà lại đáng yêu đến mức người nào khi đã thấy rồi thì chỉ muốn hôn vào má 2 bé thôi, đáng yêu gì mà đáng yêu dữ vậy không biết.

_Susu, Susi ngoan nào lại đây với mẹ nhé. Thấy 2 bảo bối đứng cạnh anh lại còn gọi papa, cô giật mình hi vọng anh ta không nghi ngờ hay hỏi han gì về 2 đứa hết.

_Đây là con em? Mắt của anh vẫn chung thủy nhìn 2 viên thịt nhỏ trước mặt, càng nhìn càng yêu nha.

_Là con của tôi thì sao? Susu, Susi lại đây với mẹ. Cô lạnh nhạt trả lời

_Một mình em thì làm sao có thể sinh được chứ? Ba của 2 bé con này là ai? Anh nhíu mày nhìn cô.

_Là ai cũng không liên quan tới anh? Cô trả lời sẵn tiện bế 2 bé đi vào trong cho cả 2 chơi trong nhà hơi.

_Là con của anh có phải vậy không? Anh biết có chắc là vậy không, nhưng anh mong cô sẽ nói là phải, vì khi nhìn 2 bé con trong lòng anh lại dâng lên 1 cảm xúc yêu thương nâng niu.

_Anh tự tin quá rồi đó? Mắt cô có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

_Vậy em nói đi đó là ai hả? Anh gằng giọng

_Tôi nói rồi không liên quan đến anh, mời anh về cho. Cô lại 1 lần nữa đuổi khách.

_Em? Anh tức giận bỏ ra khỏi cửa.

Cô thở dài, cô biết mọi chuyện sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, nhưng cô không ngờ lại bị lộ sớm như vậy.


(@[email protected])

Trọng Khôi mấy ngày nay tâm trạng không được tốt, anh thường xuyên uống rượu rất nhiều, và hôm qua cũng vậy anh uống tới mức say bí tỉ không biết đường về phải để Cảnh Nguyên đưa về giúp, và hậu quả là sáng nay đầu anh đau như búa bổ. Cố lê từng bước xuống cầu thang để lấy nước uống, nhìn thấy con trai đang ngồi xem TV anh cười cười hỏi :"Con trai, qua lúc nào thế?v

_Bà nội điện thoại bảo mẹ đưa con qua, bà nội còn bảo con khuyên nhủ ba đừng uống rượu nữa. Trọng Khang nói lại toàn bộ nguyên văn mà bà nội đã dặn mình lúc nãy.

_Tại ba buồn nên mới uống 1 chút thôi. Anh ngồi xuống cạnh Trọng Khang, ôn nhu vuốt tóc con trai.

_Ba buồn chuyện gì? Cậu tò mò.

_Thì chuyện mẹ con đó, mẹ con còn giận ba nhiều lắm. Giọng nói của anh nghe ão não vô cùng.

_Thì tại ba là người có lỗi với mẹ mà. Cô bênh vực mẹ, phản bác lại.

_Thì ba có lỗi nhưng ba cũng biết lỗi rồi, vậy mà mẹ con vận không tha thứ cho ba, còn có con với người khác nữa. Anh mang tâm sự trong lòng mình giải bày cùng con trai.

_Mẹ có con với người khác? Sao con không biết? Cậu tròn mắt ngạc nhiên.

_Thì 2 bé sinh đôi hôm bữa con xem trong laptop đó, là con của mẹ con với người khác, ba biết hết rồi con đừng gạt ba. Cứ nghĩ đến 2 bé con đáng yêu kia không phải là con mình, anh lại cảm thấy khó chịu.

_Ba nói gì vậy? Đó là con của ba và mẹ đó, và là em gái của con. Cậu bực mình nói ra luôn mọi chuyện.

_Hả?...Thật sao ?? Anh bất ngờ hỏi lại

_Dạ, nhưng ba đừng nói với mẹ là con nói nha, mẹ sẽ giận con đó. Cậu vội bịt đầu mối lại.

_Được, ba biết rồi. Tâm trạng anh đang rất phấn khích, vậy là 2 bé con kia là con của anh và cô anh rất vui mừng. Nghĩ đến lúc mình được bế 2 bảo bối nhỏ xinh, anh thấy rất hạnh phúc, và trong đầu đang nghĩ ra kế hoạch làm hòa với cô.

Tại 1 nhà hàng sang trọng ở Anh Quốc, 1 người đàn ông đang ngồi đối diện với 1 người con gái, người con gái tuy rằng nụ cười vẫn nở trên môi nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười của cô không hề vui vẻ gì cả, chỉ có người đàn ông kia lên tiếng còn cô gái chỉ cười cười, không biết cô có biết người đàn ông kia đang nói gì hay không nữa, vì tâm trí của cô đang đặt về 1 người đàn ông khác, 1 người không yêu cô. Người đàn ông kia nói xong trên tay cầm chiếc nhẫn đang định mang vào tay cô, thì 1 tiếng gầm lên đầy giận dữ ;

_LINA...
_LINA...

Nghe thấy tiếng gọi kinh thiên động địa của người nào đó đang gọi mình, Lina giật mình giống như người vừa bị phát hiện làm chuyện gian, vội rút tay lại xoay người lại nhìn xem người gọi mình là ai, và rồi cô sốc đến nỗi ú ớ không nói nên lời. Chính là anh, người mà cô đang nghĩ đến, cô cứ nghĩ mình mơ nên dụi mắt liên tục, nhưng kết quả vẫn vậy, anh không hề biến mất mà vẫn hiên ngang đứng trước mặt cô. Mặt của Nhật Trường bây giờ phải gọi là khó coi hết chỗ nói, anh bước lại gần kéo tay cô đứng lên định bước đi, nhưng lại bị người đàn ông kia giữ lại, hỏi:" Anh là ai? Sao lại chen ngang lúc tôi định cầu hôn cô ấy chứ?"

_Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy. Anh lạnh lùng trả lời.

_Chồng sắp cưới? Tôi không tin, Lina em nói đi, anh ta có phải là chồng sắp cưới của em không? Người đàn ông không tin lời anh nói, vội hỏi Lina để xác minh mọi chuyện rõ ràng.

Lina còn đang bất ngờ vì câu nói của Nhật Trường nên khuôn mặt cô bây giờ đang đần ra nhìn rất tức cười, nhìn thấy cô như vậy Nhật Trường nhếch môi cười như có như không vuốt tóc cô, giọng nói tuy còn lạnh nhạt nhưng vẫn mang theo ôn nhu:v Lina, em nói cho anh ta biết em là vợ sắp cưới của anh đi."

Trái tim nhỏ bé của Lina không giữ được bình tĩnh mà đập liên hồi như trống trận, cũng không thể trách được vì đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nhẹ nhàng với cô như thế, khiến cho tim cô rung động không thôi. Giọng cô e thẹn nói, mắt cũng không thèm nhìn người đàn ông kia lấy 1 cái, bây giờ trong mắt cô, trong tim cô chỉ có anh thôi :"Phải, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của anh nhé, Danny."

_Tại sao lại như thế chứ, không phải lúc nãy em nói, em chưa có bạn trai sao? Người đàn ông tên Danny nhăn mặt, anh ta sau vài ngày tìm hiểu mới cho phép mình phát sinh tình cảm với Lina, vậy mà bây giờ cô lại nói là đã có chồng sắp cưới, hỏi xem có tức không cơ chứ.

_Lúc trước là vì chúng tôi có 1 số chuyện hiểu lầm nên cô ấy mới giận dỗi mà nói vậy, còn bây giờ thì mọi chuyện đã sáng tỏ rồi, chúng tôi lại tiếp yêu nhau, xin phép chúng tôi còn có việc đi trước. Nói xong Nhật Trường nắm tay Lina đi thẳng không quay đầu lại, bỏ mặt người đàn ông đứng đó tức điên lên mà không làm được gì.


Ra khỏi nơi đó, Nhật Trường lái xe đưa Lina đến 1 công viên nhỏ, anh dừng lại tấp vào 1 bên đường nhưng không xuống xe, Lina cũng không nói gì cô nhìn ra bên ngoài cửa, ánh mắt rất buồn, 1 lúc lâu sau cũng không thấy anh nói chuyện, cho nên cô đành mở lời trước:"Tại sao anh lại qua đâuy, lẽ ra bây giờ anh phải đang ở bên cạnh chị Như Lam mới đúng chứ?"

Anh không trả lời, 1 khoảng không im lặng giữa 2 người, không khí giữa 2người lại càng trở nên kỳ lạ. Phải 1 lúc lâu sau nữa anh mời nhàn nhạt hỏi lại cô 1 câu:

_Em...còn yêu tôi không?

_Hả? sao anh lại hỏi vậy? Lina tròn mắt ngạc nhiên.

_Trả lời tôi trước. Anh nghiêm giọng

_Chưa bao giờ em hết yêu anh. Giọng cô nhẹ nhàng, cô chắc chắn mình không nói dối, tình yêu của cô dành cho anh chỉ có tăng chứ không giảm.

_Được, vậy em cho tôi 2 tháng đi, được không? Anh nghe cô nói còn yêu mình thì rất vui, trong tim lại len lõi 1 chút ấm áp.

_2 tháng? Để làm gì? Cô khó hiểu nhìn anh.

_Tuy rằng bây giờ tôi chỉ hơi thích em, nhưng sau 2 tháng tôi nhất định sẽ cố gắng xóa đi hình ảnh của Như Lam trong đầu tôi, vì tôi muốn toàn tâm toàn ý yêu em. Anh dùng lời nói chân thành nhất của mình nói, anh muốn cho cô thấy anh đang quyết tâm để yêu cô.

_Thật sao? Vành mắt cô đỏ hoe như sắp khóc.

_Thật. Anh gật đầu chắc chắn.

_Em tin anh, dù bao lâu em cũng chấp nhận chờ hết, vì Em yêu Anh.. Cô nhoài người qua trao cho anh 1 nụ hôn nồng nhiệt. Và trong tim họ 1 tình yêu đã được hình thành.

(@[email protected])

Sau khi nghe con trai nói mình có 2 cháu gái sinh đôi, ba mẹ của Trọng Khôi phải nói là cười không khép miệng lại được, và cả gia đình đang cùng nhau nghĩ cách để được cô cho phép nhận lại con cháu. Sau khi nghĩ xong cả nhà nhìn nhau cười gian xảo và họ sẽ bắt đầu kế hoạch của mình đó là...mặt dày. Và trong bếp cũng có 1 chuyện khôi hài đang diễn ra, đó là hôm trước khi đi xem phim, trong lúc chờ tới giờ chiếu phim thì ông quản gia muốn đi toilet, bảo chị Năm ngồi chờ vậy mà không biết xui khiến thế nào mà lúc ông đi ra lại nhìn thấy chị đang nói chuyện vui vẻ với 1 người đàn ông khác. Ông quản gia điên tiếc, nổi máu xung thiên lên đi lại gần chỗ 2 người đang đứng, cầm 2 cái vé và "xoạt " 1 cái, 2 vé xem phim thành những mảnh giấy vô tri vô giác bay lả tả, còn ông tức tối bước đi không thèm nhìn lại 1 lần, chị Năm và người đàn ông kia đần mặt ra, về nhà không ai nói với ai câu nào. Sáng hôm sau, khi nghe tiếng chuông cửa ông quản gia ra mở đập vào mắt ông chính là người đàn ông tối qua nói chuyện với em Năm của ông, trong lòng ông tức giận không thôi, đứng mắng thầm chị Năm ( giỏi quá nhỉ, mới biết người ta mà đã cho địa chỉ nhà rồi, không biết quen lâu thì cho tới cái gì đây nữa.)

_Chào anh, cho tôi hỏi ở đây có ai tên Năm không ạ? Người đàn ông lịch sự hỏi.

_Có, mà anh tìm cô ấy có việc gì? Ông quản gia lạnh nhạt mở miệng.

_À, tôi có mang 1 chút quà ở dưới quê mang lên cho em ấy, tối hôm trước vô tình gặp mặt nên lúc đó tôi không có mang theo . Người đàn ông giơ lên 1 túi trái cây ra trước mặt ông quản gia .

_Anh là gì của cô ấy? Mà lúc nãy anh vừa nói gì? Dưới quê? Ông quản gia bất ngờ.

_Tôi là anh trai của em ấy. Người đàn ông mỉm cười giới thiệu.

_Cái...cái gì? Anh trai? Ông quản gia giật mình.

_Uhm, thôi chết, tôi muộn giờ rồi, anh gửi cho em Năm giúp tôi đi.Người đàn ông vội duí vào tay ông quản gia túi trái cây rồi đi luôn. Ông mang vào nhà đưa cho chị Năm xong, định nói gì đó, nhưng chị Năm đã bỏ đi, biết mình sai nên ông lầm lũi đi theo năn nỉ:"Em Năm , tôi xin lỗi, hôm qua tại tôi ghen quá nên mới vậy, tôi hứa từ nay về sau, sẽ không như vậy nữa, em tha lỗi cho tôi nhé."

Năn nỉ ỉ ôi,cuối cùng thì chị Năm cũng hết giận, cả 2 lại nói chuyện vui vẻ với nhau. Bây giờ thì cả 2 người đang đứng trong phòng bếp tình chàng ý thiếp cùng nhau nấu cơm.

(*x*)

Sáng hôm sau, khi cả 4 mẹ con Như Lam còn ngủ thì chuông cửa vang lên, dì Hà giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy 3 người lạ hoắc đứng trước cửa khuôn mặt ai nấy cũng mang 1 vẻ mặt cười đến sáng lạng. Bà giúp việc hỏi:" Xin lỗi mọi người tìm ai?"

_Chúng tôi tìm Như Lam, con bé đâu? Bà Hằng nhỏ nhẹ nhàng.

_Dạ cô chủ đang ngủ ạ. Dù không biết những người này là ai nhưng dì Hà vẫn trả lời cung kính.

_Không sao? Chúng ta vào trong mắt. Trọng Khôi nói rồi lách người đi qua dì Hà, Anh thật nhớ khuôn 2 bé yêu, con gái mình nha

_Ơ khoan đã, cậu không được vào. Nhưng cho dù bà có cản cũng không bật lại được sức của Trọng Khôi.

Anh vào phòng của cô, thì thấy cô và Trọng Khang còn đang ngủ nhưng 2 tiểu bảo bối thì nằm trong nôi đã dậy rồi và đang nằm nói chuyện với nhau.

_Pa...Pa...Pa ...

_Ta...da...ya...

Nhìn 2 đứa bé đáng yêu như vậy cả 3 người trong mắt chỉ có yêu thương, bà Hằng và ông Nhân mỗi người 1 bé ôm hôn thắm thiết, con dâu của ông bà thật sự rất giỏi, sinh ra những đứa bé mà khi chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta yêu thích.

Nghe ồn ào cô nhíu mày mơ màng mở mắt và rồi cô ngạc nhiên khi thấy 1 nhà 3 người đang đứng trong phòng mình:

_Hai...Hai bác...
_Hai..Hai bác...

_Con tỉnh rồi à, ngủ thêm chút nữa đi, để ba mẹ trông 2 đứa cho. Bà Hằng cười hiền nhìn cô nói

_Sao 2 bác lại đến đây? Cô ngồi dậy hỏi.

_Là anh đưa ba mẹ đến. Trọng Khôi lên tiếng, thật tình anh rất nhớ cảm giác được ôm cô ngủ và mỗi khi trời sáng sẽ được nhìn thấy bộ dáng lười biếng của cô, những lúc như thế nhìn cô...yêu chết được.

_Tại sao anh lại làm vậy? Cô nhíu mày, trừng mắt nhìn anh.

_Con thì phải gặp mặt ba, cháu thì phải biết mặt ông bà chứ đúng không? Bảo bối em giấu 2 bảo bảo suốt 2 năm rồi, bây giờ cũng phải cho chúng nhận ba và ông bà chứ. Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói.

_Tại sao anh lại biết 2 bảo bảo là con anh? Cô khó hiểu nhìn anh, trong mắt cô chỉ có chán ghét.

_Thì...thì anh xét nghiệm DNA. Anh viện đại 1v lý do, vì nếu nói ra là Trọng Khôi nói thì anh biết cô nhất định sẽ giận thằng bé.

_DNA? Anh lấy gì mà đi xét nghiệm ? Cô không tin nên hỏi lại.

_Lúc ở tiệm bánh của em, anh có lấy được tóc của bảo bảo. Anh quyết tâm nói dối, lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi.

_Uhm chúng là con anh thì sao chứ? Anh nghĩ mình có tư cách để nhận chúng là con mình sao? Thấy anh đã biết rồi, cô cũng không giấu nữa, có khi nói ra cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn, chứ cứ như lúc trước cô suốt ngày lo sợ, anh sẽ biết về 2 bảo bối, làm cho cô ăn không được mà ngủ cũng không yên.

_Tại sao anh lại không có tư cách? Anh cau mày nhìn cô, lời cô nói khi vào tai anh nghe rất vô tình.

_Anh muốn biết? Cô hỏi

_Đúng. Anh gật đầu chắc chắn

_Được sẵn tiện có 2 bác ở đây, hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng mọi chuyện với anh. Khuôn mặt cô nghiêm nghị không hề bỡn cợt.


_Được, chúng ta ra phòng khách nói chuyện. Anh cũng không muốn kỳ kèo gì nữa, anh muốn nhanh chóng đón cô về.

_Anh và mọi người ra trước, tôi sẽ ra sau.

Ra ngoài phòng khách, sau khi 3 người kia đã yên vị, cô mới ngồi xuống, hỏi anh:

_Ngày đó tại văn phòng làm việc của anh, anh có nhớ là mình đã làm gì hay không? Cô bắt đầu vào chuyện, cô mong mình kết thúc với anh càng sớm càng tốt.

_Anh...Anh nhớ... Trong đầu anh lại nghĩ về ngày đó, cô đã đứng trước phòng làm việc của anh, đẩy cửa mở ra nhưng không vào, chỉ đứng ở bên ngoài khóc đến thương tâm.

_Vậy tôi hỏi anh, lúc tôi chạy đi anh có đuổi theo không? Giọng cô vẫn đều đều, không nhận ra cảm xúc gì.

_Anh...không có. Anh cúi mặt, cảm giác hối hận lại dâng lên trong lòng anh.

_Cái thằng này sao lúc đó mày không đuổi theo hả? Bà Hằng tức giận nói chen vào.

_Lúc đó tôi đã tự nói với mình, nếu như anh đuổi theo tôi thôi, anh không cần giải thích, cũng không cần xin lỗi gì hết, tôi cũng sẽ tha thứ cho anh, vậy mà anh có đuổi theo đâu. Rồi cả đêm hôm đó tôi nằm viện, anh có biết không? Anh có điện thoại cho tôi lấy 1 cuộc nào không, nói chính xác hơn là đêm đó anh không hề về nhà, nên anh đâu có biết? Cho đến bây giờ, khi nhắc lại chuyện xảy ra ngày đó, cô vẫn còn cảm thấy tim mình đau nhói. Nhưng cô đã cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong.

_Anh... Trọng Khôi không biết phải nói gì, thật sự lỗi lầm do anh mà ra thôi.

_Ngày hôm sau nữa khi tôi đang định từ bệnh viện về, thì gặp nhân tình của anh cô ta nói với tôi, anh đã hứa sẽ bỏ tôi để lấy cô ta, lúc đó tim tôi như ai cào ai xé anh có biết không? Nhưng tôi vẫn im lặng định bỏ đi, cô ta định giơ tay đẩy tôi ra, nhưng cũng may tôi đã kịp tránh né, mất đà cô ta tự mình ngã xuống cầu thang, thật sự lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi không nghĩ để đẩy tôi, cô ta dùng lực mạnh như vậy, rồi khi tôi không hiểu chuyện gì thì lại phải chịu 1 cái tát đau đớn từ anh, từ chính cái người đã đầu ấp tay gối với tôi. Nói thật anh tát tôi đau lắm, nhưng vẫn không đau bằng nỗi đau nơi trái tim tôi. Và cũng từ lúc đó tình yêu của tôi dành cho anh, kết thúc rồi. Như Lam đau đớn nói ra tất cả những chuyện mình phải chịu đựng, cô thật không thể chịu nổi nữa rồi.

Ông Nhân, bà Hằng ngồi nghe cô nói mà cảm thấy thương xót cho cô, con dâu của họ sao lại khổ như vậy chứ, tất cả cũng tại cái thằng con trời đánh của họ mà ra thôi. Bà Hằng nắm tay cô xoa xoa như muốn giúp cô vơi đi 1 phần nào đó đau khổ mà cô đ phải gánh chịu. Thật ra lúc cô lại bỏ đi, cả 2 người chỉ nghĩ do con trai họ đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng trăm ngàn lần họ không hề biết là anh đã đánh cô, cho nên bây giờ khi hiểu rõ mọi chuyện, cả 2 người càng thương cô hơn nữa. Ông Nhân rất muốn hét vào mặt thằng con trai của mình, nhưng ngặt nổi ở đây còn có 2 cô cháu gái bảo bối của ông nữa, ông sợ sẽ làm 2 bé giật mình, nên thôi, nhưng vẫn không quên lườm anh 1 cái sắc lẻm. Nhưng Trọng Khôi giờ có quan tâm gì nữa đâu, ánh mắt anh nhìn cô vừa hối hận vừa đau khổ, anh biết làm gì để cô tha thứ cho mình đây. Anh ấp úng nói:" Như Lam..Anh...Anh..."

_Khi biết 2 bảo bối là con anh, vậy anh có từng nghĩ nếu lúc đó anh tát tôi mà tôi không đứng vững, cũng rơi xuống cầu thang giống như cô ta, vậy anh nghĩ 2 bảo bối có còn được ngồi đây mà chờ anh đến nhận chúng hay không? Cô lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt cô khiến anh cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô nói rất đúng nếu như khi đó cô ngã xuống giống như vậy thì chắc chắn sẽ không có 2 bảo bối như ngày hôm nay rồi.

_Anh... Trọng Khôi không biết phải nói gì nữa.

_Hai lần tôi mang thai, sinh cho anh 3 đứa con lúc đó anh ở đâu?

Anh im lặng cúi đầu, sau khi nghe cô nói anh mới nhận ra mình mắc sai lầm nhiều như vậy.

_Tôi sẽ cho chúng nhận anh là ba, và ông bà nội vì đó là việc hiển nhiên, máu trong người chúng chảy là máu nhà họ Vũ mà, nhưng muốn tôi tha thứ cho anh, trừ khi heo nái biết leo cây. Cô bình tĩnh nói

_Cảm ơn con Như Lam. Ông Nhân nhìn cô cảm kích, thật tình là khi nhìn thấy 2 bảo bối này thì ông đã cảm thấy yêu thương rồi. Được cô cho phép chúng nhận ông bà thì còn gì hạnh phúc bằng nữa chứ. Anh chỉ biết nhìn cô không nói gì, thật sự lỗi lầm của anh quá lớn, mấy năm nay anh đã hối hận, ăn năng rất nhiều nhưng cho đến bây giờ anh mới hiểu, lỗi lầm ngày trước của anh quá nhiều, vậy nên 1 chút hối hận trong lòng anh cũng không thể bù đắp lỗi lầm với cô được.

_ Hôm nay mọi người ở lại dùng cơm đi, con sẽ đi nấu vài món. Cô nói xong đứng lên đi vào phòng bếp luôn, còn 2 ông bà thì vẫn còn đang nói chuyện với 2 tiểu bảo bối trong lòng mình, bỏ mặt Trọng Khôi ngồi đó không thèm nói tới.

Bữa cơm diễn ra yên tĩnh, chỉ có tiếng nói bi bô của Susu và Susi, Trọng Khang nhìn 2 em gái bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, cậu là 1 cậu bé ngoan không tị nạnh với em mình đâu nhé.

(#_#)

Sau khi tuần trăng mật kết thúc, Cảnh Nguyên và Bảo Linh bây giờ đang nằm trong căn hộ của nhà mình. Cả 2 đang vui vẻ cười đùa thì điện thoại Bảo Linh vang lên, nhìn vào màn hình cô mỉm cười bắt máy:" Alo mình nghe đây Lam Lam."

_Bồ rảnh không? Đến nhà mình 1 chút được không? Địa chỉ là.... Như Lam điện thoại cho bạn mình nói địa chỉ nhà cho Bảo Linh biết, vì lúc cô từ Anh Quốc trở về tham dự lễ cưới của Bảo Linh xong thì bạn cô đã đi hưởng tuần trăng mật nên cũng không có dịp đến thăm nhà cô và càng không biết gì về Susu và Susi cả.

_Được rồi, mình sẽ đến ngay. Bảo Linh mỉm cười đồng ý, Cô cũng rất nhớ Trọng Khang nha và cô còn mua quà cho bạn mình nữa.

_Uhm vậy gặp mặt bồ sau nhé, bye. Như Lam cúp máy.

Sau khi bảo Cảnh Nguyên đưa mình đến địa chỉ mà Như Lam đã đọc, thì bây giờ Bảo Linh đang đứng trước cửa căn hộ nhà Như Lam, cô bấm chuông thì có 1 người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Cô mỉm cười nhẹ nói:" Dì cho cháu gặp Như Lam ạ, cháu là bạn của cô ấy."

_Dạ vâng Cô Như Lam có nói, mời cô vào ạ. Dì Hà cười vui vẻ nói.

Bước vào trong Bảo Linh nhíu mày, sao trong có nhiều đồ chơi con nít quá vậy, cô nhớ Trọng Khang cũng đã 6 tuổi rồi mà, không lẽ nó lại muốn chơi những thứ này, mà đây lại là đồ chơi của con gái nữa chứ. Đang suy nghĩ thì tiếng của Như Lam vang lên phía sau cô:" Bồ đến rồi à, ngồi đi chờ mình 1 chút."

Bảo Linh xoay người lại nhìn thì tròn mắt, bạn thân của cô đang bế con ai thế này, trời ơi nhìn 2 cái mặt của bé kìa, yêu chết mất. Cô vội hỏi


_Như Lam, bồ bế con ai vậy hả?

_Con của mình. Như Lam trả lời như đó là lẽ tự nhiên.

_Cái gì, Bồ đang đùa với mình à, sao có thể như thế được chứ. Bảo Linh không tin, bạn cuả cô chẳng phải chỉ có 1 mình Trọng Khang là con thôi sao, sao bây giờ lại có thêm 1 đứa con gái nhỏ nhắn như vậy được chứ?

_Sao lại không, mình nói thật, có nhiều chuyện xảy ra mà mình bồ chưa nói cho bồ biết.

_Chuyện gì, Bồ xảy ra chuyện gì?

Rồi cô kể cho Như Lam nghe hết mọi chuyện, từ lý do ra đi, khi biết mình đang mang thai và bị phản bội, cho đến việc quen với Nhật Trường, và chuyện Nhật Trường không phải là người yêu mình. Nghe xong Bảo Linh nghẹn ngào không ngờ bạn cuả cô đã phải trải qua những chuyện như vậy, 2 lần sinh, đều tự mình nuôi con, thật sự rất vất vả đó. Bạn cô thật sự quá kiên cường nếu như là cô chắc là không thể chịu đựng được đâu.

Sau khi dùng cơm với bạn Bảo Linh lại tự nhiên nổi lên 1 ý định, cô mỉm cười nói với bạn:" Lam Lam, bồ có thể cho mình giữ 2 đứa 1 lúc được không?"

_Bồ định làm gì? Như Lam nhìn bạn mình bằng ánh mắt đề phòng.

_Mình thử xem Cảnh Nguyên sẽ nói gì khi nhìn thấy 2 cái mặt đáng yêu này.

_Bồ thật là, thôi được rồi, nhưng mà mình sẽ theo bồ về nhà, nếu không mình sẽ không yên tâm. Như Lam nói.

_Được, không thành vấn đề. Bảo Linh ra dấu OK.

Tại nhà Bảo Linh, khi nghe chuông cửa Cảnh Nguyên ra mở, đập vào mắt anh là 2 viên thịt nhỏ xíu đang đứng ngơ ngác trước mặt mình. Anh ngồi xuống nhìn 2 bé, thường ngày anh là 1 người rất ít cười, nếu như có cũng chỉ với Bảo Linh mà thôi, vậy mà bây giờ ánh mắt anh nhìn 2 đứa bé trước mặt rất dịu dàng, anh hỏi:" Ba mẹ của 2 nhóc đâu?"

Nghe thấy anh nói cái gì mà papa, 2 bé cũng giơ tay lên ra chiều muốn anh bế, miệng nhỏ nhắn không ngừng gọi:" Pa...Pa...Pa..."

Khuôn mặt anh lộ vẻ khó xử, anh sợ nếu như mang 2 đứa vào nhà rồi lỡ như ba mẹ chúng đi tìm mà không gặp lại tưởng con mình bị bắt cóc, rồi đi báo công an thì lúc đó anh dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan ức của mình.

Đúng lúc đó 1 tiếng cười giòn giã vang lên, kèm theo đó là giọng nói không thể quen thuộc hơn của vợ anh, Bảo Linh :" Ông xã không ngờ anh mà cũng thích con nít nữa đó."

Cảnh Nguyên quay lại nhìn 2 người con gái đang đứng trước mặt mình cách đó không xa, hài lòng nói:"Bảo bối, em về rồi à, đây là con của ai thế?"

_Con của Lam Lam đó. Bảo Linh trả lời.

_Cái gì? Con của Như Lam? Thật sao? Mà đây là con của Như Lam với ai? Cảnh Nguyên không tin hỏi lại.

_Thì của tên bạn thân khốn nạn của anh chứ ai, lúc đầu em cũng không tin, nhưng sau khi nghe Lam Lam nói em mới tin đó. Thấy thái độ của chồng mình, Bảo Linh cười cười, vợ chồng cô đúng là giống nhau mà.

_Trời, thôi chúng ta vào trong rồi nói chuyện sau. Cảnh Nguyên khom người bế 2 bé con đi vào trong, vừa nhìn thấy 2 bé là anh đã yêu thích rồi nha.

Vào trong sau khi cùng nhau ôn lại chuyện cũ thì Bảo Linh nói là muốn xuống bếp làm vài món, Như Lam muốn phụ giúp nhưng cô không cho nên đành ngồi lại nói chuyện với Cảnh Nguyên.

Sau 1 hồi đấu tranh tư tưởng, thì Cảnh Nguyên mới mở miệng nói:" Lúc cô đi Trọng Khôi đã điên cuồng tìm cô khắp nơi, nó như 1 người khác vậy, tuy rằng nó vẫn hay cười nhưng chưa bao giờ nụ cười của nó là thật lòng cả."

_Việc đó không liên quan đến tôi. Như Lam vừa chơi với bảo bối vừa lơ đãng trả lời.

_Nó từng hỏi tôi: Nếu như mình làm tổn thương 1 người nào đó rất sâu nặng, khi người đó quay lại nếu mình quỳ xuống cầu xin tha thứ, thì người đó có thể bỏ qua cho mình hay không?

Ánh mắt cô thoáng chút giao động, cô nói:" Tôi không quan tâm."

_Tôi nói vậy mong là cô sẽ hiểu, Trọng Khôi thật sự rất yêu cô.

Cảnh Nguyên nói xong anh đứng lên bế Susi đi vào phòng bếp, chắc bé con này khát nước rồi, nhìn cô miệng nhỏ chép chép mà anh yêu chết được. Ánh mắt Như Lam thoáng chốc chùng xuống, cô cười buồn: heo nái cũng biết leo cây nữa sao?

Sau khi dùng cơm với vợ chồng Bảo Linh xong, Như Lam muốn về nhà, cô cần suy nghĩ 1 số chuyện và tất nhiên người đưa cô về là Cảnh Nguyên.

(@[email protected])

Từ lúc ra khỏi nhà Như Lam, đầu óc Trọng Khôi cứ nghĩ mãi về cô, sau khi nghe những lời cô nói anh càng cảm thấy mình có lỗi với cô hơn và lòng anh tự nhủ:" Như Lam, là anh có lỗi với em, Anh sẽ làm tất cả chỉ cần em tha thứ cho anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK