Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới đó mà cũng đã 1 tháng trôi qua rồi, tình cảm của cô và anh cũng được dung bồi nhiều hơn, Trọng Khang thì từ hôm ở với ông bà nội 1 ngày thì cậu bé đột nhiên lại thay đổi, rất muốn đến ở cùng ông bà như không ai biết lý do cả. Nhưng sau khi cô tìm hiểu thì mới ngộ ra, con nít mà đứa nào mà chả thích đồ chơi đẹp bắt mắt, con trai cô cũng là 1 trong số đó. Điều này làm cho Trọng Khôi rất vui còn với cô thì như tra tấn ý, ngày nào anh cũng cùng cô, khiến cô cười không được mà khóc cũng không xong.

Hôm nay anh vừa tan làm, ra đến cửa công ty thì điện thoại đã reo lên, nhìn màn hình anh vẫn mặt lạnh:" Alo, gọi có gì không?"

Bên kia giọng 1 người đàn ông cũng lạnh không kém, vang lên:" Khôi cậu rảnh không cùng uống với mình 1 ly."

_Ở đâu?

_Chỗ cũ .


_Được

BAR DARK

Cả 1 không gian ồn ào náo nhiệt, Trọng Khôi nhíu mày cũng hơn 1 tháng anh không vào đây kể từ khi anh tìm thấy cô, đối với anh bây giờ nơi này thật xa lạ. Anh đưa mắt nhìn, tìm kiếm người bạn cuả mình thì thấy 1 cánh tay giơ lên:

_Khôi, ở đây.

Trọng Khôi mặt không cảm xúc bước lại ngồi đối diện với người bạn cuả mình, anh nhìn từ trên bàn rồi đến dưới đất, vỏ chai lon bia nằm rải rác khắp nơi, lắc đầu ngao ngán anh đưa tay giật phăng ly rượu trên tay bạn mình quát: "Cảnh Nguyên, cậu bình tĩnh đi có được không? Sao cậu lại trở nên như thế chứ?"

_Trọng Khôi... Cậu hiểu mà, cảm giác của mình Cậu hiểu mà đúng không? Trong 5 năm vợ cậu bỏ đi thì cậu có khác mình bây giờ là mấy chứ? Giờ thì vợ cậu đã quay về rồi, cậu thì vui rồi, còn mình ai hiểu cho mình đây.

Cảnh Nguyên tuy ngoài mặt bình thường nhưng thực ra anh đã say rồi, nhưng lý trí của anh thì vẫn còn tỉnh táo. Trọng Khôi chỉ biết thở dài, anh nghĩ chắc phải nói cho Cảnh Nguyên biết thôi, chứ cứ để như thế này chắc cậu ấy không chết vì đau khổ, cũng chết vì bia rượu thôi. Anh nhìn bạn mình đang đau khổ, thôi vì tình bạn từ thuở nhỏ của 2 người anh đành thất hứa với Bảo Linh vậy, thở dài anh nói: "Thật ra mình đã gặp Bảo Linh rồi, cô ấy bây giờ đang sống rất tốt, cậu đừng nên như vậy nữa."

_Cậu gặp Bảo Linh? Thật không? Cô ấy đang ở đâu? Tâm tình Cảnh Nguyên đang rất kích động, anh đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Trọng Khôi tra hỏi.

_Cậu thả tay ra xem nào? Trọng Khôi nhíu mày anh ghét nhất là bị người khác nắm áo như thế này, nếu người này không phải là bạn thân của anh, mà cậu ta lại còn đang say thì nhất định hôm nay anh sẽ đánh cho đi không nổi luôn rồi.

_Mình xin lỗi, Trọng Khôi mình van cầu cậu , cậu nói đi rốt cuộc cậu đã thấy Bảo Linh ở đâu? Mình van cầu cậu Trọng Khôi.


Mắt nhìn thấy bạn mình như sắp quỳ trước mặt mình, Trọng Khôi giật mình vội đỡ bạn mình quát :" Cảnh Nguyên, cậu điên rồi à, làm gì vậy chứ? Thằng này, mình muốn đánh chết cậu đi quá." Thằng bạn này của anh, là 1 người có lòng tự trọng rất cao, nay lại muốn quỳ dưới chân anh chỉ vì muốn biết nơi ở của 1 người con gái, vậy cũng đủ biết người con gái đó có vị trí quan trọng như thế nào với bạn anh rồi

_Cậu đánh mình cũng được, nhưng sau khi đánh xong thì nhớ nói cho mình chỗ của Bảo Linh đang ở. Đầu óc Cảnh Nguyên bây giờ chỉ có hình bóng của Bảo Linh mà thôi, ngay cả những lời mà chính miệng anh vừa nói lúc nãy, anh cũng không biết nghĩa của nó là gì.

_Mình bó tay với cậu rồi, mình gặp cô ấy ở Thành phố B, địa chỉ là ... Cậu nhớ chưa.

_Mình nhớ rồi, cảm ơn cậu rất nhiều Trọng Khôi, cám ơn.... Cảnh Nguyên nói xong vội chạy đi ngay cả áo khoác cũng quên không mang.

_Khoan đã...Cảnh Nguyên... Trọng Khôi gọi với theo nhưng Cảnh Nguyên không nghe thấy, mà cho dù anh có nghe thấy thì anh cũng sẽ không quay lại, vì tâm trí anh bây giờ chỉ có Bảo Linh mà thôi.

Trọng Khôi thở dài, thôi thì để xem 2 người có duyên với nhau hay không đã. Anh đứng lên thong thả đi về trên môi còn vươn lại nụ cười, vì anh biết cô vợ nhỏ của mình đang chờ anh về dùng cơm.

(&_&)

Sáng hôm sau, Bảo Linh nhíu mày tỉnh giấc, từ lúc Như Lam đi đến nay tính ra cũng đã hơn 1 tháng rồi, hằng ngày cô ấy vẫn gọi điện cho cô nhắc nhở đủ thứ, nào là không được thức khuya, ăn uống đều độ không được bỏ bữa....blo...bla... Cô nghe mà chóng cả mặt, chỉ biết ừ cho bạn mình yên tâm, vì cô biết Như Lam làm vậy tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho cô. Khó khăn lắm cô mới có được 1 ngày để ngủ thẳng giấc vậy mà không biết kẻ nào không biết sống chết, bấm chuông in ỏi phá tan giấc mơ đẹp của cô. Cô bực mình hét lên:" Ra liền, làm gì mà bấm liên tục như còi xe cứu thương kêu vậy hả?"

Người bên ngoài lập tức dừng bấm, im lặng chờ cánh cửa mở ra. Cảnh Nguyên đã đứng trước cửa nhà cô từ lúc trời chạng vạng sáng, nhưng sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô nên anh ngồi trước cửa hồi hợp chờ trời sáng, đồng hồ vừa điểm 7h, anh mới bấm chuông gọi cô dậy.

Cánh cửa vừa mở Bảo Linh đứng hình, chưa kịp định thần thì cả người đã rơi vào 1 vòng tay ấm áp môi bị khóa chặt, 1 lúc lâu sau Cảnh Nguyên mới rời khỏi môi cô, anh ôm cô mỉm cười:" Bảo Linh...anh tìm được em rồi."

_Anh...Anh... Cảnh... Nguyên....
_Anh...Anh...Cảnh Nguyên...

Bảo Linh lắp bắp, vầng mắt đã phím hồng, tại sao anh lại ở đây, cô không phải đang nằm mơ chứ, nhưng nếu là mơ thì cô cũng mong suốt đời sẽ không tỉnh dậy nữa.

_Anh đây, Bảo Linh anh nhớ em!

Anh lại hôn cô, nụ hôn của những năm xa cách dài, dài lắm dài đến nỗi cô dường như không còn thở nổi anh mới buông cô ra. Lấy lại hơi thở đều đặn cô hỏi anh:

_Sao anh lại biết em ở đây?

_Là Trọng Khôi nói cho anh biết.

_Là anh ta. Bảo Linh nghiến răng gằng Vũ Trọng Khôi, khốn kiếp anh dám thất hứa với tôi, thất hứa chuyện này tôi sẽ bỏ qua nhưng còn chuyện kia nếu như anh cũng không giữ được lời hứa thì chắc chắn tôi sẽ làm cho anh hối hận.

_Bảo Linh, tại sao lúc đó em lại ra đi? Giọng anh dạt dào cảm xúc, gặp lại người trong lòng, anh vui mừng khôn xiết.

_Em...Thì anh cũng biết rồi đó, em và anh sẽ không có kết quả đâu. Giọng cô nghẹn lại, cô yêu anh, yêu nhiều lắm.

_Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, anh nhất định sẽ tìm cách nói chuyện với ba em mà, em yên tâm đi nhé. Anh an ủi cô, nhìn thấy cô gầy mà lòng anh đau xót không thôi.

_Thật là mọi chuyện sẽ không sao, đúng không? Em rất lo ...em sợ ba không đồng ý. Giọng cô buồn tủi


_Ngoan, hãy tin anh. Anh siết chặt ôm cô vào lòng, chỉ có như thế anh mới yên tâm là cô vẫn còn ở bên cạnh mình.

_Vâng. Cô mỉm cười và họ lại trao cho nhau 1 nụ hôn tràn đầy mật ngọt.

(*_*)

Kim Ngân từ lúc bị Trọng Khôi cấm không cho vào công ty nữa, thì cô ta rất tức giận, cô ta điện thoại, nhắn tin cho anh nhưng tất cả anh đều không trả lời, cô ta điên tiết lên như người điên đập phá mọi thứ trong nhà mình. Nhưng hôm nay cô ta lại rất vui vẻ, vì trong đầu cô ta đã nghĩ ra 1 cách, vội sửa soạn thay đồ, trang điểm tỷ mỷ bước lên xe cô ta nhếch mép cười :" Trọng Khôi, đừng nghĩ anh sẽ trốn tránh được em mãi mãi. Nếu anh không tìm em, thì em sẽ tìm anh." Rồi cô ta nhấn ga chạy đi và đích đến là căn biệt thự nhà họ Vũ.

"ting...tong..."

Ông quản gia ra mở cửa, nhưng chưa kịp nhìn xem là ai thì cả người đã bị đẩy sang 1 bên, đến lúc ông hoàn hồn thì người kia đã bước vào trong rồi. Ông vội đuổi theo, định cản lại nhưng không kịp, người kia đã gặp thiếu phu nhân của ông rồi, giọng Như Lam nhẹ nhàng:" Xin hỏi, cô tìm ai?"

Kim Ngân nhìn kỹ người trước mặt và rồi cô ta bất ngờ:" Là cô? Không phải cô đã đi rồi sao? Sao bây giờ lại ở đây?"

Như Lam nhìn người phụ nữ trước mặt và rồi cô cũng tròn mắt, chính là cô ta "bạn giường của chồng cô". Cả khuôn mặt cô trắng bệch, nhìn thấy cô ta thì những hình ảnh ngày đó lại hiện ra trong đầu cô 1 cách rõ ràng. Giọng cô run run hỏi:" Cô...Cô đến đây làm gì?

_Nhà của người yêu tôi, tôi có đến cũng là việc bình thường mà. Cô ta nhếch môi cười khinh miệt cô, nhưng trong lòng lại đang chửi (con nhỏ khốn kiếp này, đã đi rồi sao lại trở về làm gì không biết?"

_Người yêu? Tôi nhớ anh Khôi nói cô là bạn giường mà? Cô cũng cố gắng giữ bình tĩnh, đáp trả lại bằng giọng bình thản, nhưng nội tâm lại đang rỉ máu, tại sao anh vẫn còn qua lại với cô ta chứ?

_Ừ thì là bạn giường, nhưng tôi còn đỡ hơn cô, ít ra tôi cũng được anh ấy yêu thương, còn được ngủ chung với anh ấy nữa, còn cô hơn cô chỉ là 1 người vợ trên giấy tờ, bị anh ấy chán ghét. Cô ta vô sĩ nói

_Cô...Cô... Cô tức giận, giơ tay tát cô ta 1 cái, đúng lúc đó thì anh bước vào nhà, nhìn thấy cô tát cô ta anh nhíu mày hỏi:" Chuyện gì?"

Nghe giọng anh, cô ta bắt đầu nước mắt ngắn, nước mắt dài kể lể ;" Khôi huhuhu...anh xem em chỉ muốn đến thăm anh, vậy mà cô ấy lại nói em đến để cướp anh đi, rồi lại tát em nữa....huhuhu...Khôi em đau lắm...huhuhu..."

Anh nhìn cô hỏi :" Chuyện cô ấy nói là thật, em đánh cô ấy?

Cô thấy anh nghiêm giọng hỏi mình, nghĩ rằng anh vì cô ta mà tra hỏi mình, cô tức giận nói:" Ừ tôi đánh cô ta đấy thì sao? Anh đau lòng à? "Tim cô đau xót khôn nguôi.

_Thái độ em như thế là sao? Anh là đang quan tâm em? Anh nhíu mày nhìn cô

_Quan tâm? Chứ không phải cô ta bị đánh anh đau lòng à? Cô cũng bực mình nói lại.

_Mệt quá em làm gì thì làm, tôi lên phòng.

Anh nói rồi đi thẳng bỏ cô và cô ta đứng đó.

Cô ta nhếch mép cười khinh nhìn cô:" Thấy không? Anh ấy vẫn vì tôi mà mắng cô đấy thôi, người vợ hợp pháp trên giấy tờ à?

Cô bực mình chạy ra ngoài, trong đầu rất nhiều câu hỏi, tại sao anh lại làm vậy, tại sao anh lại không đuổi cô ta đi, tại sao anh lại bỏ 1 mình cô mà đi lên phòng?


Vì mãi lo suy nghĩ cô không nhìn thấy người trước mặt mình và rồi

"bụp"

Đầu cô va vào lòng ngực của ai đó, ngước lên cô tròn mắt, người này cao thật, chắc cũng cỡ Trọng Khôi, khuôn mặt thì lại đẹp trai phong độ, nếu như nói khuôn mặt của Trọng Khôi ví như 1 vị Thần Hy Lạp đẹp trai lạnh lùng thì người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây như 1 vị hoàng tử trong truyện cổ tích nào đó đẹp trai lại dịu dàng ấm áp. (Nam phụ lên sàn, hihi...)

Cô vội vàng hối lỗi:" Thật xin lỗi, tôi vô ý quá."

_Không sao, mà tráng cô có sao không? Hình như đã đỏ lên rồi. Người đàn ông mỉm cười nhã nhặn, nhưng không nhìn thấy tráng cô hơi đỏ vì va vào người anh, thì lòng anh cảm thấy tội tội. Tay anh giơ lên định chạm vào tráng cô thì...

_A...tôi không sao. Cô vội né tránh tay của anh, cô không thích người khác giới chạm vào mình, ngoại trừ 1 người( cái người mà ai cũng biết là người nào đó.)

_Ừ... Anh rụt tay lại, ánh mắt có 1 chút tiếc nuối, không hiểu sao khi nhìn thấy gương mặt của cô anh lại muốn chạm vào, đến anh mà còn không hiểu nổi bản thân mình.

_Vậy ...tôi đi trước, xin phép.

Cô cúi người chào anh rồi bước đi, nhìn theo bóng dáng cô gái mình vừa mới gặp lần đầu, Nhật Trường nhíu mày tay anh giơ lên chạm vào ngực trái của mình, quái, sao tim anh đập mạnh thế không biết? Nhất định sau khi đi 1 vòng cho biết mọi nơi ngày mai anh phải đi khám mới được. Anh là người Việt Nam nhưng sang Anh Quốc định cư đã lâu nên phố xá anh đều không biết hết, nếu không phải vì hợp đồng lần này quá quan trọng thì có lẽ còn lâu lắm anh mới có dịp trở về quê hương của mình. Anh cười cười lắc đầu bước đi hướng ngược lại của cô.

(@[email protected])

Kim Ngân muốn lên phòng Trọng Khôi nhưng ngặt 1 nổi cô ta không lên được, nói chính xác hơn là cô ta bị giữ lại ở dưới lầu nên không thể lên. Cô ta nhìn ông quản gia quát :" Cái lão già này, mau tránh ra cho tôi lên gặp Khôi."

_Thưa, cô không được phép lên khi chưa có lệnh của thiếu gia. Ông quản gia bình thản nói.

_Mẹ kiếp, ông có biết tôi là ai không?

_Ngoài tất cả mọi người trong nhà này ra, còn ai tôi cũng không biết và cũng không muốn biết. Mời cô về cho thiếu gia của chúng tôi đang nghỉ ngơi, please do not disturb. (chớ làm phiền, trời ơi ông nói Tiếng Anh luôn, cháu nể ông quá đi), chị Năm tiễn khách. Ông quản gia không thèm nhìn mặt cô ta, trực tiếp đuổi người.

_Các người...Các người dám đuổi tôi? Cô ta hét lên đầy căm tức.

_Cô dám lên mặt với thiếu phu nhân của chúng tôi, chúng tôi việc gì phải kiên nể cô làm gì? Mời cô về cho. Chị giúp việc có tên là Năm nói, dám làm cho thiếu phu nhân của họ tức giận đến mức bỏ đi ra ngoài, tới giờ cũng chưa về hừ, chị nói vậy là còn nhẹ, chứ ở ngoài đường là chị đã đánh cho ba má nhìn không ra rồi.

_Các người chờ đó? Đợi khi nào tôi lên làm thiếu phu nhân của các người, tôi sẽ cho các người biết tay. Cô ta lên mặt

_Vậy thì để xem có ngày đó không rồi hãy nói, bây giờ thì OUT. Ông quản gia bình thản nói

_ Aaaaa. Cô ta tức giận hét lên rồi đùng đùng ra khỏi nhà.

Ông quản gia lên gõ cửa phòng anh nhưng không có ai trả lời, ông thở dài bước xuống, chắc thiếu gia cần suy nghĩ 1 chút.

Chiều tối cô về, cả 2 người vẫn ngồi vào bàn dùng cơm bình thường nhưng khác ở chỗ không ai nói với ai câu nào, ăn xong mỗi người 1 hướng cô thì lên phòng bảo bối, anh thì lái xe ra ngoài. Ông quản gia và mọi người giúp việc trong nhà chỉ biết lắc đầu thở dài, họ mong cuộc chiến tranh lạnh nhanh chóng kết thúc.
Vì hiện giờ Cảnh Nguyên đã đến Thành phố B tìm Bảo Linh nên Trọng Khôi đành đi BAR uống rượu 1 mình. Anh uống rất nhiều trong đầu anh chỉ có hình bóng của cô, tại sao anh là chỉ muốn quan tâm đến cô thôi sao cô lại không hiểu cho anh chứ, thật sự anh rất buồn. Anh uống không biết bao nhiêu chai rượu, không biết thời gian qua bao bao nhiêu lâu, chỉ biết khi anh định đứng lên ra về thì cả người anh dường như không còn 1 chút sức lực nào, ngã phịch xuống ghế sopha trong phòng VIP. Cánh cửa được mở ra, 1 cô gái bước vào ngồi trên đùi anh, tay vút ve khuôn mặt đẹp trai của anh, người đàn ông này vừa có tiền vừa đẹp trai, cô ta thật sự là đã mê mụi đến mức mù quáng rồi. Kim Ngân khi bước ra khỏi nhà anh lúc chiều cô ta không cam lòng nên mới định quay lại, nhưng khi cô ta vừa định xuống xe thì mắt đã thấy xe của anh vừa chạy ra khỏi cổng, không nghĩ nhiều cô ta vội nhấn ga chạy theo, sau khi biết được phòng anh đã đặt cô ra ra 1 góc ở gần đó chờ. Nhìn thấy nhân viên bê rượu vào cho anh, cô ta giả vờ nói chuyện giả lả, rồi nhân lúc người nhân viên đó không để ý đã cho thuốc vào rượu của anh. Tính đến bây giờ cô ta đoán chắc là thuốc đã phát tác, và kế hoạch của cô ta đang được tiến hành thuận lợi.

Và đúng như suy đoán của cô ta, anh đã thấm thuốc cả người đang nóng lên đầy bức bối khó chịu. Mỉm cười gian xảo, cô ta dựa sát vào người anh còn cố tình làm cho cổ áo cho trễ xuống, phơi bày 2 trái bưởi chưa phun thuốc trừ sâu cho anh xem. Giọng cô ta đầy lả lơi :" Khôi anh khó chịu đúng không, em giúp anh nhé."

_Như Lam....Như Lam.... Trọng Khôi không còn nhìn thấy người trước mặt mình là ai, mắt anh đã phủ 1 tầng sương mờ vì thuốc đã phát tác, nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ đến cô nên luôn miệng gọi tên cuả cô.

_Như Lam? Nó là cái thá gì chứ, Trọng Khôi hãy đến với em. Nghe anh gọi tên Như Lam cô ta tức điên.

Tay anh không ý thức đưa lên xé rách bộ váy trên người cô ta, cả 2 cùng diễn 1 màn ái tình tội lỗi.

Nằm trong phòng con trai Như Lam sau khi suy xét mọi chuyện, cô cảm thấy mình cũng có 1 phần lỗi vì đã không nghe anh nói, cô lò dò bước qua phòng anh nhưng sao lạ vậy , anh không có trong phòng ngủ, phòng làm việc phòng khách cũng không? Cô nhíu mày suy nghĩ, hơn 12h đêm rồi mà anh đi đâu? Sao lại không nói với cô? Anh có chuyện gì không? Bao nhiêu câu hỏi cứ lặp lại trong đầu cô, cô lo lắng vội chạy về phòng lấy điện thoại gọi cho anh, nhưng không ai bắt máy nỗi lo trong cô càng tăng thêm. Cô cứ ngồi trên giường chờ anh nhưng anh vẫn không về.

Sáng, tại phòng VIP của BAR DARK, Trọng Khôi nhíu mày thức giấc đầu anh đau nhói khó chịu, sau khi nhìn kỹ nơi mình đang nằm anh giật mình vội ngồi dậy, chết tiệt anh thế mà lại ngủ quên vì uống quá say. Rồi anh nhìn sang bên cạnh, chân mày càng nhíu chặt hơn khi thấy người đang nằm kế bên mình là ai. Anh vội xốc cô ra ngồi dậy nghiến răng hỏi:" Kim Ngân, tại sao tôi lại ở đây? Tối qua tôi và cô đã xảy ra chuyện gì hả, mau nói nhanh cho tôi."

_Ứ Khôi, người ta đang ngủ mà, sao lại quát người ta như thế chứ? Giọng cô ta ỏng ẹo vang lên.


_Nói nhanh lên, tôi không có thời gian. Anh quát lớn.

_Tối...Tối qua là anh gọi em tới đây mà. Cô ta giật mình, giả vờ khóc lóc

_Tôi gọi cô đến? Anh bán tính bán nghi hỏi lại. Thật ra chuyện tối qua, anh chỉ nhớ là cô và mình giận nhau rồi anh mới vào đây, còn chuyện lúc sau nữa anh nghĩ không ra.

_Thật, là anh gọi cho em. Không tin anh xem nhật ký cuộc gọi xem. Cô ta cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ mình là người vô tội.

_Cứ cho là tôi gọi cô đến thật, nhưng tôi cấm cô không được nói với ai bất cứ chuyện gì của đêm hôm qua, hiểu chưa? Nếu không thì cô đừng trách tôi. Anh đe dọa.

_Vâng, em biết rồi. Cô ta e thẹn gật đầu

_Tốt, tôi về trước. Anh mặc quần áo rồi đi ra khỏi cửa không quay đầu nhìn lại, cô ta nhếch mép cười đầy thâm hiểm (Như Lam để tôi xem, cô sẽ ra sao khi biết chuyện này,....hahaha hahaha)

Trọng Khôi lái xe về nhà, anh mệt mỏi bước vào phòng, nhưng khi nhìn thấy người ngồi trên giường là ai thì anh giật mình, là vợ anh, cô khóc đến sưng cả 2 mắt khuôn mặt thì nhợt nhạt, nhìn rất đáng thương. Không kiềm lòng được anh sải bước nhanh lại ôm cô vào lòng miệng liên tục nói:" Như Lam, anh xin lỗi ...em đừng khóc nữa mà."

_Huhuhu....sao giờ anh mới về? Có biết em lo cho anh lắm không? Huhuhu... Em sợ anh đã xảy ra chuyện gì...em sợ anh bỏ em....huhuh....

Ừ thì là cô đang mắng anh, nhưng sao anh lại cảm thấy ấm lòng quá vậy không biết, cúi xuống anh chiếm lậy đôi môi đang không ngừng nói của cô, sau khi cô thở không nổi anh mới luyến tiếc mà rời khỏi môi cô. Siết chặt cô vào lòng giọng anh tràn đầy yêu thương:" Anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em 1 mình nữa, ngoan đừng khóc nữa."

_Anh hứa nhé. Giọng cô nhỏ nhẹ

_Uhm anh hứa. Anh gật đầu chắc chắn

_Vậy ...Tối qua anh đã đi đâu?

_Anh...à anh ngủ ở công ty. Anh buộc lòng phải nói dối, vì anh biết nếu như anh nói thật cô sẽ giận mình.

_Thật không? Cô nghi hoặc hỏi


_Thật, anh mới từ công ty về, giờ anh thay đồ rồi đi làm tiếp. Anh ôn nhu vuốt tóc cô nói.

_Anh lại đi nữa sao? Giọng cô buồn buồn nói.

_Uhm, em ngủ chút nữa đi. Hôn vào tráng cô rồi anh đứng lên đi vào phòng thay đồ. 15phút sau anh bước ra trong bộ vest đen chỉnh tề, thấy cô vẫn còn ngồi trên giường anh cười hỏi:" Em sao vậy, ngủ đi "

_Em....Cho em theo anh vào công ty với. Cô cúi mặt nói nhỏ.

_Hả? Em muốn vào công ty với anh? Anh nghĩ mình nghe lầm hỏi lại, vì từ trước tới giờ cô chưa bao giờ đặt chân vào cửa của Trụ sở chính tập đoàn SANDING cả.

_Vâng, anh cho em đi nhé. Cô lắc lắc tay anh nói.

_Được, em thay đồ đi. Anh nhanh chóng đồng ý, nếu như cô muốn anh sẽ chìu lòng cô.

_Vâng. Cô vui vẻ nhảy xuống giường chạy vào phòng thay đồ.

Cả 2 cùng nắm tay ra khỏi nhà, tất cả những người giúp việc trong nhà và ngay cả ông quản gia đều hiếu kỳ nhìn theo cho đến khi bóng chiếc xe khuất xa, thì họ đều quay lại nhìn nhau cười cười, hôm nay chiến tranh đã kết thúc rồi.

(@[email protected])

Anh và cô cùng bước vào công ty, ai ai cũng hiếu kỳ nhìn theo, người con gái đi bên cạnh Tổng Giám Đốc của họ tuy không phải là 1 tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khuôn mặt của cô ấy lại cho người ta cảm giác gần gũi hiền lành người này rất đẹp đôi với Tổng Giám Đốc của họ nha.

Anh đưa cô lên phòng làm việc của mình, bảo cô đợi 1 lát vì anh phải tham dự 1 cuộc họp rất quan trọng. Cô gật đầu, anh bước đi sang phòng họp, cuộc họp này phải nói là cực kỳ quan trọng vì vị khách hôm nay anh tiếp là 1 người mang quốc tịch Anh Quốc nhưng gốc là người Việt Nam và người này rất có năng lực kinh doanh, điểm này rất giống anh.

Cuộc họp diễn ra êm đẹp, anh và Tổng Giám Đốc của công ty đối tác cùng bước ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói chuyện, bỗng tiếng nói trong trẻo vang lên:" Anh ơi em đói bụng quá." 2 người đàn ông quay lại và trên mặt của họ 1 người thì nhìn cô đầy yêu thương, còn 1 người thì trong đáy mắt hiện lên vẻ bất ngờ. Trọng Khôi mỉm cười:" Được, anh đưa em đi ăn"

Anh quay lại nói với Nhật Trường:"Tôi có việc xin phép ".

Rồi anh sải bước đi lại phía cô,Như Lam lơ đãng nhìn người đàn ông đang đứng cạnh chồng mình và rồi cô giật mình:" Sao lại là anh?"

_Chào cô, chúng ta lại gặp lại rồi.
_Chào cô, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Nhật Trường mỉm cười nhìn người con gái trước mặt, từ hôm qua gặp cô không hiểu sao trong đầu anh lại không ngừng nghĩ về cô. Anh đang suy nghĩ không biết khi nào sẽ gặp lại, nên khi nhìn thấy cô ở nơi này anh thật sự rất bất ngờ và 1 chút vui mừng lóe lên trong mắt.

_Vâng tôi cũng không nghĩ sẽ gặp anh ở đây. Như Lam cười dịu dàng, nhìn thấy nụ cười của cô Trọng Khôi nhíu mày không vui hỏi:" Hai người quen nhau?" Tuy là câu hỏi nhưng khi nghe thì giống câu khẳng định hơn.

_Vâng, hôm qua lúc em chạy ra khỏi nhà có vô tình va phải anh ấy nên có nói chuyện với nhau vài câu. Như Lam không hề che giấu chuyện của mình có quen với người kia, vì cô nghĩ mình đâu có làm gì sai mà phải giấu giếm anh.

_Vậy à? Trọng Khôi khi nghe cô nói vậy mới thả lỏng đề phòng 1 chút, anh thật sự rất sợ mất cô.

_Vâng. Cô mỉm cười dịu dàng với chồng mình.


_Không ngờ lại gặp cô ở đây. Không biết cô và Vũ Tổng có quan hệ gì? Khi nhìn thấy cô cùng với Trọng Khôi nói chuyện thân mật thì không hiểu sao trong lòng Nhật Trường cảm thấy khó chịu 1 chút.

_Đây là vợ tôi. Trọng Khôi ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô như đánh dấu chủ quyền. Lúc nãy chân mày anh thoáng giãn ra 1 chút, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Nhật Trường giành cho vợ mình thì trong lòng anh lại thấy khó chịu, là đàn ông với nhau nên anh hiểu ánh mắt của Nhật Trường nhìn cô có ý tứ gì trong ánh mắt đó có 1 chút gọi là nhu tình? Linh tính như nhắc nhở cho anh biết người đàn ông đang đứng trước mặt mình đây có thể sẽ là tình địch của mình.

_Oh vậy à, xin lỗi tôi không biết. Nhật Trường ngoài cười nhưng trong không cười. Biết cô đã có chồng lòng anh bỗng cảm thấy hụt hẫng. Nhưng nguyên nhân vì sao thì anh không biết.

_Không sao không biết không có lỗi, xin phép vợ chồng tôi đi trước. Trọng Khôi giọng không cảm xúc, rồi ôm cô bước đi, Như Lam cũng mỉm cười gật đầu chào anh rồi cùng đi theo chồng mình. Nhìn bóng 2 người khuất sau thang máy Nhật Trường thở dài, anh thật sự không hiểu mình đang nghĩ gì nữa sao lại thấy khó chịu khi biết cô đã có chồng cơ chứ. Nhưng anh là người rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, vẫn bước đi bình thản như không có chuyện gì.

(*_*)

Trọng Khôi đưa cô đến 1 nhà hàng sang trọng, sau khi chọn xong món ăn anh nhẹ nhàng hỏi:" Bảo bối, sau này đừng nói chuyện với người đàn ông khác được không?"

_Tại sao, em chỉ nói chuyện bình thường thôi mà? Cô khó hiểu nhìn anh.

_Vì anh sẽ ghen. Anh trả lời, và sau đó là nhoài người sang bên cô hôn nhẹ vào má cô 1 cái.

_Anh này. Cô đỏ mặt e thẹn cúi đầu.

Nhìn thấy cô như vậy anh bật cười, vợ anh đúng là dể thương mà. Sau khi ăn xong anh đưa cô về nhà, vì công nói không được khỏe và ở công ty của anh cô cảm thấy chán quá. Tất nhiên là anh đồng ý 1 phần vì chìu lòng cô 1 phần vì anh cũng không muốn cô vào công ty vì sợ cô sẽ gặp mặt Nhật Trường.

(@[email protected])

Cũng hơn 1 tháng nữa trôi qua, cuộc sống của cô vẫn bình thản như vậy con trai thì ban ngày đi học, chiều về lại líu lo nói chuyện khiến cô rất vui, nhưng có 1 cái gì đó không bình thường đang xảy ra, mà cô không biết là chuyện gì.


Trọng Khôi từ đêm xảy ra quan hệ với Kim Ngân cho đến giờ cũng không có gặp lại cô ta nữa, Anh cười thầm trong lòng vì nghĩ cô ta cũng biết nghe lời mình. Nhưng anh trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ đến chuyện bất ngờ mà cô ta dành cho mình vào ngày mai. Anh vẫn đang nghĩ cách để cho Như Lam mang thai vì lần trước cô vừa mang thai thì cả 2 người đã chia tay và cô bỏ đi nên trong quản thời gian từ lúc cô mang thai cho đến khi sinh anh đã không có ở bên cạnh cô nên anh cảm thấy mình thật có lỗi với cô.

Nhật Trường càng ngày càng không hiểu nổi mình nữa, sau khi gặp cô vài lần thì anh càng muốn gặp lại cô hơn, mặc dù hợp đồng đã ký kết thành công nhưng anh vẫn không muốn về Anh Quốc, anh muốn được nhìn thấy cô muốn nghe giọng nói dịu dàng của cô, anh nghĩ mình thật sự là điên rồi.

Hôm nay Như Lam đang ở nhà thì có điện thoại, nhìn thấy tên cuả người gọi đến cô mỉm cười vội vàng bắt máy:

_Alo Linh Linh, bồ đang làm gì vậy, sao lâu thế mới gọi cho mình?

_Lam Lam, bồ đang làm gì vậy? Có rảnh không?

_Mình đang ở nhà, cũng đang rảnh, có chuyện gì vậy?

_Bồ ra sân bay đón mình nhé.

_Sân bay? Đón bồ? Linh Linh cậu vào đây thật sao? Giọng Như Lam kích động

_Ừ, bồ đón mình nhé.

_Được chứ tất nhiên là được rồi, bồ chờ mình chút nhé.

_Được.

Cúp máy cả 2 cô gái cùng mỉm cười, cuối cùng thì họ cũng sắp được gặp lại người bạn thân của mình rồi, cũng hơn 2 tháng rồi còn gì.
Sân bay Tân Sơn Nhất

Như Lam vừa xuống xe nhìn dáo dác tìm kiếm bạn thân của mình thì thấy 1 cánh tay giơ lên:"Lam Lam ở đây." Bảo Linh gọi cô bạn mình khi thấy cô đang nhìn xung quanh.

_Linh Linh...Như Lam kích động vội vàng chạy lại ôm cô bạn thân của mình, nói thật cô rất nhớ Bảo Linh, cho dù hằng ngày vẫn điện thoại liên lạc nói chuyện với nhau nhưng được gặp mặt vẫn vui hơn.

_Lam Lam mình rất nhớ bồ. Giọng Bảo Linh nghẹn ngào, người bạn này cô thật sự rất nhớ và cả nhóc con Trọng Khang nữa.

_Mình cũng nhớ bồ lắm. Vành mắt Như Lam đã ửng đỏ lên rồi, chỉ cần cô chớp mắt là nước mắt sẽ rơi xuống ngay.

_Mà bảo bối đâu rồi? Sao bồ không đưa đến đây gặp mình? Không thấy bảo bối trong lòng Bảo Linh cảm thấy rất hụt hẫng, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt tròn trĩnh đẹp trai của bảo bối nha.

_Bảo bối đi học rồi, chiều mới về. Biết bạn thân muốn gặp con trai của cô nhưng giờ bé đã đi học rồi, nếu như Bảo Linh điện thoại sớm hơn 1 chút thì nhất định cô sẽ cho bảo bối nghỉ học 1 ngày mà đi đón Bảo Linh cùng cô.

_Uhm mình biết rồi. Giọng Bảo Linh buồn buồn.

_À mà Linh Linh, bồ định ở đâu? Nếu không có chỗ thì cứ về ở với mình nhé, như vậy bồ sẽ được gặp và chơi với bảo bối mỗi ngày. Như Lam lo bạn mình không có nơi ở, nên mới nói ra đề nghị của mình, nếu Bảo Linh đồng ý đến ở cùng với cô thì nhất định sẽ vui lắm.

_Lam Lam mình.... Bảo Linh khó xử, cô hiểu Như Lam là vì lo lắng cho mình nên mới nói như thế, rồi cô nhìn sang người đàn ông đang đứng bất động bên cạnh mình nãy giờ, như muốn biết anh ta đang nghĩ gì. Đưa mắt nhìn theo hướng của bạn mình, giờ Như Lam mới để ý bên cạnh còn có 1 người đàn ông nữa, khuôn mặt người này nhìn cũng đẹp trai, nhưng lại rất lạnh lùng, nhìn không thua gì chồng cô cả. Bị 2 người con gái nhìn với ánh mắt tò mò Cảnh Nguyên nhíu mày nói:"Bảo Linh sẽ ở chung với tôi."

_Linh Linh, anh ta là ai? Cô quay sang tò mò hỏi Bảo Linh, người đàn ông này nhìn nghiêm nghị quá, cô cũng hơi sợ.

_Anh ấy tên là Cảnh Nguyên ....là bạn trai mình. Bảo Linh e thẹn nói.

_Ơ chào anh, tôi là....

Như Lam còn chưa nói xong thì Cảnh Nguyên đã lạnh lùng lên tiếng:" Như Lam, vợ của Vũ Trọng Khôi, phu nhân Tổng Giám Đốc tập đoàn SANDING."


_Ơ...sao anh biết? Cô ngạc nhiên, anh ta là ai sao lại biết mình vậy ta?

_Tôi là bạn cuả chồng cô, dám cưới của cô tôi cũng có tham dự. Cảnh Nguyên giải thích cho cô biết

_Hả...à ừ...haha....xin lỗi tôi không nhớ. Cô cười gượng, nói thật lúc đám cưới cô chỉ lo tiếp khách, ba mẹ chồng hay là Trọng Khôi giới thiệu ai thì cô chỉ biết gật đầu chào hỏi, nhưng khách mời lại đông cô làm sao mà nhớ cho hết được.

_Không sao. Cảnh Nguyên xem như không có chuyện gì to tát, vì anh cũng hiểu không ai có khả năng nhớ mặt 1 người mà chỉ gặp mặt 1 lần.

_Lam Lam, giờ chúng ta cùng đi dùng cơm có được không? Lâu rồi chúng ta không trò chuyện. Bảo Linh nói, cô thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với bạn mình.

_Được chứ, chúng ta đi nào. Như Lam vui vẻ đồng ý, cô cũng có rất nhiều chuyện muốn nói nha.

_Uhm đi thôi, Cảnh Nguyên anh về trước nhé, em đi ăn với Như Lam sẽ về sau. Bảo Linh xoay qua nói với Cảnh Nguyên, cô thật sự muốn nói chuyện riêng với bạn mình.

_Được, vậy anh mang hành lý về trước. Cảnh Nguyên nhanh chóng đồng ý, anh cũng muốn về nhà gặp ba mình 1 chuyến.

_Uhm. Bảo Linh cười tươi

(@[email protected])

Vào 1 quán ăn bình thường cả 2 cùng gọi những món mà lúc trước cả 2 thường gọi. Đang ăn cô hỏi:"Linh Linh, sao bồ lại quen với bạn cuả chồng mình vậy?"

_Lam Lam, mình có chuyện muốn nói với bồ. Bảo Linh ra chiều khó xử, cô không biết liệu khi nói ra Như Lam có còn muốn làm bạn với mình nữa không.

_Chuyện gì vậy? Như Lam ánh mắt hiếu kỳ nhìn bạn, đây là lần đầu tiên cô trông thấy bạn mình ấp úng như thế.

_Là...Là chuyện của mình...Lúc trước...mình có nói với bồ mình là trẻ mồ côi không có ba mẹ...bồ nhớ không? Bảo Linh khó khăn mở miệng. Vậy mà cô bạn cuả cô vẫn vô tư vừa ăn vừa hỏi:

_Uhm mình nhớ, thì sao?

_Thật ra...mình không phải là trẻ mồ côi...mình có ba, còn mẹ mình mất rồi. Ba mình là...là...

Như Lam tròn mắt nhìn bạn mình, cô giục:" Là ai? Ba của bồ là ai?"

_Ba mình là...ông Nguyễn Hoàng Nam...ông trùm mafia, đứng đầu Đông Nam Á... Bảo Linh trả lời, cô len lén nhìn bạn mình xem phản ứng của Như Lam thế nào.

Đôi đũa trên tay Như Lam rơi xuống, cô thất thần nhìn bạn mình. Thấy phản ứng của cô Bảo Linh vội nói:" Như Lam, bồ không sao chứ?"

_Không...Không sao? Tại mình hơi bất ngờ xíu thôi. Như Lam cười gượng nói.

_Vậy...Vậy bồ có ghét mình không? Giọng Bảo Linh buồn buồn, nhìn thấy thái độ của Như Lam cô nghĩ chắc là Như Lam sẽ xa lánh mình rồi.

_Tại sao mình lại ghét bồ? Như Lam nhíu mày hỏi, bạn cô hôm nay uống lộn thuốc rồi chắc.

_Tại vì mình là con gái của trùm mafia. Bảo Linh cúi mặt trả lời

_Ngốc, bồ là con gái của mafia, chứ bồ có phải là maria đâu, làm sao mà mình ghét bồ cho được chứ. Như Lam cười cười, nắm lấy tay bạn mình nói.

_Thật sao? Bồ không ghét mình sao? Bảo Linh cười tươi

_Tất nhiên, chúng ta là bạn thân mà. Như Lam nháy mắt tinh nghịch.

_Uhm.


Bảo Linh gật đầu cả 2 người cùng cười vui vẻ, sau khi dùng cơm xong họ cùng đi dạo 1 vòng rồi sau đó ai về nhà nấy.

(#_#)

Sáng hôm sau, Như Lam thức dậy thì Trọng Khôi đã đi làm, cô mỉm cười nhìn vào tin nhắn trong điện thoại:" Anh đưa bảo bối đi học, rồi đến công ty luôn, trưa nay sẽ về với em. Yêu Em."

Cô cảm thấy hạnh phúc lắm, đơn giản cô chỉ cần có thế, bước xuống giường sau khi cô vệ sinh cá nhân xong thì bước xuống lầu, bàn ăn đã được dọn lên, không hiểu sao khi ngửi thấy mùi thức ăn này, nhất là món cá cô lại thấy buồn nôn, cô bụm miệng vội chạy vào toilet. Mọi người giúp việc thấy lạ nên hỏi cô:" Thiếu phu nhân, người sao vậy trong người không khỏe sao?"

_Tôi không sao? Chắc là do hôm qua ăn nhiều đồ nướng quá nên mới vậy, lát nữa tôi sẽ đi gặp bác sĩ." Cô mỉm cười trả lời, nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt ai nhìn cũng thấy tội.

_Vâng phu nhân đi chuẩn bị đi, tôi sẽ gọi tài xế đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện. Ông quản gia trả lời.

_Vâng, Vậy phiền bác ạ. Cô gật đầu mỉm cười.

_Đó là bổn phận của tôi thưa thiếu phu nhân. Ông quản gia vẫn giữ thái độ cung kính với cô.

(@[email protected])

Bệnh viện, cầm giấy siêu âm trên tay cô bần thần, tay vô thức đưa lên sờ vào bụng mình nơi này của cô 1 lần nữa lại có 1 sinh mạng bé bỏng và 1 lần nữa cô lại mang thai cho anh. Niềm hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt cô. Bước vào xe,tài xế cung kính:" Thiếu phu nhân, bây giờ chúng ta về hay là đi đâu nữa ạ?"

_Anh đưa tôi đến công ty của Khôi nhé. Cô mỉm cười sờ vào bụng mình trả lời, cô muốn anh là người đầu tiên biết được tin vui này.

_Vâng thưa thiếu phu nhân. Tài xế trả lời rồi lái xe đi

Tập đoàn SANDING

Vì biết cô là vợ anh nên khi cô vào không có ai ngăn cản cả, bước vào thang máy cô nhấn tầng làm việc của anh mà đi lên. Cô thư ký ra chiều khó xử khi gặp cô, nhưng lại không dám cản đành phải để cô bước vào phòng của anh.

Đứng trước cửa phòng anh thấy cửa khép hờ cô định đẩy cửa bước vào, nhưng khi nhìn qua khe cửa cô như chết lặng. Chồng cô đang ôm hôn 1 người đàn bà, vì người kia đang quay lưng về phía cô nên cô không thể thấy mặt cô ta nhưng nhìn người này rất quen. Rồi cô ta dựa vào ngực anh, cất giọng nói lên:" Khôi, em nói thật em có thai rồi, anh sắp được làm ba rồi đó, anh vui không?" Thật ra cô ta không hề biết đến chuyện anh đã có con vì chưa bao giờ cô ta nhìn thấy Trọng Khang cả, nên cô ta nghĩ nếu như có thai sẽ được anh yêu thương nhiều hơn nữa.

_Cô có thai? Trọng Khôi nhíu mày hỏi, anh cảm thấy không tin lắm

_Thật, đây là hình siêu âm, anh xem đi. Cô ta đưa cho anh 1 tấm hình chụp đen trắng và phiếu khám thai có tên cuả cô ta.

Cả người anh cứng ngắt, không biết làm gì nếu như để cho cô biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không thể nào chịu nổi, còn nếu bảo cô ta phá thai thì anh cũng không đành vì dù gì đó cũng là con của anh, anh không thể nhẫn tâm làm vậy. Trong lúc anh còn đang suy nghĩ mông lung thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh ra, anh và cô ta cùng nhìn lại, là cô, là Như Lam, là vợ anh cô đang khóc, khóc đến thương tâm.

_Như Lam...anh...nghe anh nói...Như Lam... Trọng Khôi giật mình lắp bắp, không biết giải thích thế nào cho cô hiểu.

Còn Kim Ngân cô ta nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, chế giễu, khi nhìn thấy ánh mắt đó cô cảm thấy mình thật thảm hại, lúc nào cũng thua cô ta lúc nào cô ta cũng là người mà anh không nỡ bỏ rơi.

Cô không nói lời nào chạy đi, Cô thực sự không muốn phải thấy cảnh này 1 chút nào nữa, hoặc là phải nghe anh nói:" Cô chỉ là vợ hợp pháp trên giấy tờ của anh." Cô sợ mình sẽ không chịu được mà gục ngã mất.

_Như Lam...khoan đã...Như Lam... Anh muốn đuổi theo cô, nhưng cô ta đã nắm tay anh lại giả vờ đau đớn:" Khôi, em đau quá, anh đừng bỏ em ở lại 1 mình mà, anh đưa em vào bệnh viện đi ."

Anh bất lực nhìn cô chạy đi mà không thể đuổi theo, cô chạy đi nước mắt đầm đìa chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, do nước mắt làm nhòe cô không nhìn thấy người phía trước, và "RẦM"

Cô va phải 1 người, nếu người kia không nhanh ta đỡ kịp thì suýt chút nữa thì đã ngã xuống đất rồi. Vội vàng đứng thẳng lên cô nói "Xin lỗi "rồi lại tiếp tục bước đi vô hồn, người kia bỗng kéo tay cô lại:" Như Lam, sao em lại đi như người mất hồn vậy?"

Cô quay lại và cũng hơi bất ngờ nói:" Chào anh "

_Em sao thế? Có chuyện gì à? Nhật Trường nhìn thấy cô trong ánh mắt chỉ có đau đớn và trống rỗng, tim anh lại nhói 1 chút.

_Tôi không sao, xin phép. Cô rút tay mình lại rồi tiếp tục bước đi, nước mắt lại trào ra, cô phải làm thế nào đây, đối diện với anh thì cô lại không thể, tim cô đau đớn vô cùng, đi được vài bước thì trước mắt cô bỗng tối sầm lại, và chuyện sau đó cô không nhớ, chỉ nghe mang máng có người gọi tên mình rồi cô rơi vào 1 vòng tay ấm áp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK