Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng hơn 1 tháng trôi qua, cuộc sống của cô vẫn êm đềm trôi như vậy, mỗi ngày buổi sáng sau khi cùng dì Hà làm thức ăn cho 3 bảo bối, cô sẽ đưa Trọng Khang đến trường rồi đến tiệm bánh của mình. Trưa sẽ về nhà 1 chút cùng dì Hà và 2 bảo bối ăn cơm xong rồi sẽ đến tiệm bánh tiếp cho đến chiều. Cuộc sống của cô đơn giản là vậy nhưng có những chuyện kỳ lạ cô nghĩ hoài vẫn không ra, như việc hơn nửa tháng trước máy lạnh nhà cô bị hỏng cô phải dùng quạt máy để cho 3 bảo bối ngủ, định là sáng mai sẽ gọi thợ đến sửa nhưng lu bu quá cô lại quên, đến chiều về cô theo thói quen dùng remote bật máy lạnh lên, vậy mà không hiểu sao máy vẫn hoạt động bình thường như chưa từng bị hư vậy, phải đến tối khi chp bảo bối ngủ cô mới nhớ ra nhưng lại không biết hỏi ai nên thôi cô cũng cho qua, rồi mấy ngày trước, buổi tối khi cô định bật đèn ở phòng khách nhưng chẳng may bóng đèn lại bị đứt, trong nhà chỉ có phụ nữ,cô thì không biết gì về điện hết, nên thôi cô nghĩ ngày mai sẽ gọi người đến sửa, nhưng hôm sau cô vẫn quên đến chiều cô vẫn theo thói quen bật đèn lên và cũng không biết sao bóng đèn vẫn sáng như bình thường. Cô cho rằng chắc hôm qua bóng đèn bị chạm gì đó nên thôi cô cũng không để ý nhiều. Rồi bây giờ vòi nước nhà cô bị hỏng đang định gọi người sửa thì chuông cửa vang lên dì Hà ra mở, chính là người cô vừa yêu vừa hận, Vũ Trọng Khôi. Từ ngày đó anh luôn mặt dày sang nhà cô, lúc nào cũng với 1 lý do, anh nhớ 3 bảo bối, anh nói vậy thì cô đâu có quyền gì ngăn cản ba gặp con chứ đành phải cho anh vào. Rồi cũng đành phải cho anh ăn cơm ké vì anh nói anh muốn ăn cơm với bảo bối. Anh vừa mới bước vào thấy cô đang hì hục vặn vặn sửa vòi nước, anh vội bước tới kéo tay cô ra nói:

_" Để anh sửa cho."

Cô cũng không từ chối vì thật sự cô đã mệt lắm rồi, khoảng 20 phút sau anh đi ra cả người ướt nhẹp cô rất muốn hỏi thăm anh vài câu nhưng nghĩ lại, lại thôi bước vào xem vòi nước môi cô khẽ nhếch lên, anh ta cũng được việc đó chứ. Bước ra cô thấy anh đang bế 2 tay 2 bảo bối, cô nhíu mày nói:

_" Sao anh không cởi áo ra đi, cả người ướt như vậy không sợ bị cảm à?"

_Anh không có áo thay.

Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ nhàng.

Thấy anh nhìn mình như thế, mặt cô không tự giác đỏ lên, hơi mất tự nhiên cô nói lãng sang chuyện khác :

_"Lúc nãy cảm ơn anh."

_Có gì đâu, việc của đàn ông mà. Anh vừa trả lời vừa nựng vào má của Susu 1 cái, anh rất thích cảm giác này, da bé vừa trắng vừa mịn chạm vào thật đã tay.

_Hừ, anh làm như là mình giỏi lắm ý, mới khen 1 chút mà đã lên mặt rồi, làm như anh thường xuyên làm lắm vậy.

Cô khinh thường liếc anh.

_Tuy rằng không thường xuyên, nhưng mà tất cả mọi thứ ở nhà em bị hỏng thì toàn là anh sửa không chứ đâu.

Anh trả lời tự nhiên.

_Cái gì? Những chuyện đó toàn là anh làm sao?

Cô bất ngờ.

_Uhm.

_Tại...tại sao? Cô khó hiểu nhìn anh

_Anh đã hứa sẽ bù đắp sẽ chuộc lại những lỗi lầm mà anh đã gây ra với em vì vậy anh sẽ làm tất cả vì em.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Tim cô thổn thức, phải nói là ngay tại lúc này nó không còn đập theo nhịp nữa, mà nó như loạn lên hết, ánh mắt cô giao động nhìn anh, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng anh đã nhanh hơn nói trước ;

_" Hôm nay anh sang ăn cơm với 4 mẹ con em 1 buổi nữa, ngày mai anh phải đi công tác 1 tháng sau mới về."

Cảm xúc trên mặt cô thoáng chốc tụt dốc không phanh, cô lại trở lại giọng lạnh lùng hằng ngày nói:

_" Anh nói với tôi làm gì?"

_Anh sợ em sẽ buồn.

Khuôn mặt anh mong chờ, anh muốn tìm kiếm 1 chút thất vọng trên mặt cô.

_Việc gì tôi phải buồn.

Cô vẫn xem như không quan tâm.

_Vậy mà anh đã mong rằng em sẽ buồn hay thất vọng chứ.

Anh nói nhỏ, Như Lam không nghe nên hỏi lại:

_" Hả, anh nói gì?"

_Không có gì.

Anh mỉm cười

_Vào ăn cơm thôi, bảo đói bụng rồi.

Cô bế Susu vào, anh cũng không chậm trễ bế Susi đi theo.

Vì ông bà nội đã đón Trọng Khang sang bên đó rồi, nên bữa cơm chỉ có anh với cô và 2 bảo bối. Sau khi ăn xong, anh đi ra về nhìn anh quay lưng bước đi, tay cô vô thức đưa lên muốn níu anh lại, nhưng rồi cũng buông xuống, cô không hiểu cảm giác trong mình là như thế nào nữa, lý trí nói là phải hận anh nhưng con tim vẫn không nghe lời mà chỉ hướng về anh. Anh đi rồi cô đóng cửa, ngồi bệt xuống nền nhà nước mắt rơi xuống, cô thật sự không muốn anh đi.

Sáng hôm sau, cô mang khuôn mặt nhợt nhạt đi tiễn anh vì anh đã gọi nói muốn gặp 3 bảo bối trước khi đi. Nhìn khuôn mặt cô anh đau lòng hỏi:

_" Em sao vậy, sao khuôn mặt lại nhợt nhạt thế, tối qua ngủ không ngon à?"

_Tôi không sao.

Cô lạnh nhạt trả lời.

Anh đang định nói gì đó, thì Trọng Khang đã lên tiếng nói:

_" Chắc mẹ lại khóc đêm nữa chứ gì?"

_Vũ Trọng Khang, chỗ người lớn nói chuyện con xen vào làm gì?

Cô nghiêm giọng nhìn con trai.

_Mẹ, con chỉ nói sự thật thôi, mẹ đêm nào cũng khóc hết, nếu như mẹ...

Trọng Khang còn chưa nói xong, thì đã bị cô che miệng lại, cô quát :

_" Trọng Khang, con im ngay cho mẹ."

_Chuyện Trọng Khang nói là thật sao? Đêm nào em cũng khóc?

Trọng Khôi nhíu mày hỏi cô, tại sao cô lại khóc cơ chứ, là ai đã làm cho cô khóc đến nỗi như vậy?

_Tôi...Tôi không có, Anh đi cẩn thận, tôi có việc tôi về trước, hai bác đưa Trọng Khang về giúp con nhé.

Rồi không đợi người khác trả lời, cô đã bế 2 bảo bối ra khỏi đại sảnh sân bay, để lại những khuôn mặt ngơ ngác đến tội nghiệp của ông Nhân bà Hằng và Trọng Khôi, còn Trọng Khang chỉ biết lắc đầu ngao ngán, mẹ của cậu đúng là, còn yêu ba thì thừa nhận đi việc gì mà cứ ban ngày thì tỏ ra lạnh lùng không quan tâm, còn buổi tối thì khóc thầm , mẹ nghĩ cậu không nghe thấy chắc, chỉ là cậu muốn để cho mẹ khóc để vơi bớt nỗi buồn thôi. Nhưng thật sự nhìn mẹ như vậy cậu rất đau lòng, thôi thì cứ nói ra biết đâu mẹ và ba sẽ tái hợp lại 1 lần nữa, vậy thì cậu và 2 bảo bối có thể được ở chung với ba mẹ rồi.

_Con trai, lúc nãy con nói mẹ khóc sao? Tại sao mẹ con lại khóc chứ?

Trọng Khôi ngồi xuống nhìn con trai hỏi, chỉ có nó mới biết nguyên nhân, nếu là do bất kỳ ai, thì nhất định anh sẽ làm cho người đó phải hối hận.

_Ba còn hỏi? Không phải là vì ba sao? Trọng Khang bất mãn nhìn ba mình, chính ba là ngọn ngành của tội lỗi mà giờ lại hỏi ngược lại cậu nữa chứ.

_Là sao? Ba không hiểu.

Trọng Khôi ngơ ngác nhìn tội hết sức.

_Là mẹ còn nghĩ đến ba, mẹ còn thương ba đó, nhưng mẹ không nói ra mẹ chỉ biết khóc thôi.

Nhất định hôm nay cậu sẽ nói ra hết, nhìn mẹ như vậy cậu chịu không nổi nữa.

_Cái...cái gì? Thật không?

Trọng Khôi trong lòng như mùa xuân đang đến, vui mừng không thôi.

_Thật, Mà tới giờ rồi kìa ba mau đi đi.

Trọng Khang hối thúc, để xem lần này ba cậu chọn ai, là mẹ hay là công việc.

_Ba không đi nữa, ba mẹ ...con không đi nữa, con về với vợ con đây.

Trọng Khôi vui mừng khôn xiết, vợ anh còn yêu anh, nghe tin này anh vui còn hơn là tin cổ phiếu của tập đoàn lên giá nữa, anh lái xe chạy nhanh đi về đích đến là căn hộ của cô.

_&_

Nghe tiếng chuông cửa cô ra mở chưa kịp nhìn kỹ là ai, thì môi đã bị người ta hôn ngấu nghiến rồi, lúc anh thả ra cả người cô như không còn thở nổi, sau khi nhìn thấy người trước mặt cô đỏ mặt hỏi:

_"Sao...Sao anh lại ở đây? Chẳng phải bây giờ anh đã lên máy bay rồi sao?"

_Anh không đi nữa.

Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô

_Thật sao?

Khuôn mặt cô thoáng vui mừng, nhưng rồi cô cúi mặt nói nhỏ:

_ Tại sao anh lại không đi?"

_Vợ anh còn ở đây, sao anh nỡ bỏ mặt vợ mình mà đi được chứ?

Anh nhìn cô trong ánh mắt chỉ có hạnh phúc.

_Ai ...Ai là vợ anh chứ. Cô đỏ mặt

_Là Em? Cho dù vợ mới hay là vợ cũ cũng chỉ có mình em.

Anh nghiêm túc trả lời cô.

_Tôi...anh...

Cô ấp úng nói không được.

_À có 1 thứ anh muốn cho em xem.

Anh mỉm cười bí hiểm nhìn cô.

_Thứ gì?

Cô ngạc nhiên hỏi.

_Đi rồi em sẽ biết. Rồi anh nói với dì Hà đang đứng gần đó:

_"Dì Hà trong 2 bảo bối giúp chúng con 1 chút nhé."

_Vâng, Cô cậu cứ đi đi.

Dì Hà niềm nở trả lời, dì mong 2 người quay lại lắm, chứ cứ nhìn cô chủ ngoài lạnh trong nóng như vậy dì xót lắm.

_Chúng ta đi thôi. Rồi anh nắm tay cô cùng lên xe chạy đến nhà anh, nơi đó có 1 cây cổ thụ rất to. Lúc nãy trên đường từ sân bay về đến nhà cô, anh đã gọi 1 cuộc điện thoại cho 1 người, sau khi nghe lời anh nói xong người đó tức nghẹn nơi cổ họng, gào lên trong điện thoại:

_" Nè, Trọng Khôi mình là bạn cuả cậu chứ không phải osin nhé, cậu muốn thì tự đi mà làm...Alo alo...Trời ơi, thật là tức chết mà."

Nghe giọng chồng mình có vẻ khó chịu, Bảo Linh hỏi:

_" Ông xã, ai gọi mà anh cau có vậy?"

_Là Trọng Khôi chứ ai, thằng trời đánh anh như thế này mà nó lại kêu anh làm mấy cái chuyện nhảm nhí đó, thiệt là tức không chịu được mà.

Nhắc tới Trọng Khôi là máu nóng trong người Cảnh Nguyên lại tăng thêm.

_Mà anh ta bảo anh làm chuyện gì?

Bảo Linh bỏ qua đau xót của chồng mình, tò mò hỏi việc mà Trọng Khôi yêu cầu.

_Nó kêu....

Sau khi nghe chồng mình nói chuyện của Trọng Khôi, Bảo Linh ùa lên cười nắc nẻ, cô không ngờ 1 người như Trọng Khôi lại có thể nghĩ ra những việc như vậy, không những không thương tiếc cho chồng mình, cô còn hối thúc Cảnh Nguyên mau đi làm theo yêu cầu của Trọng Khôi, cô muốn xem anh ta sẽ làm gì.

(@_-)

Bây giờ Như Lam đang tròn nhìn cây cổ thụ trước mặt, cô như không tin vào mắt mình, cái hình ảnh đang ở trước mặt cô là gì đây? Một con heo nái đang bị buộc chặt vào 1 sợi dây thừng ở trên 1 cành cây khá to của cây cổ thụ, đang kêu hét những tiếng thảm thiết. Cô quay sang thì thấy Trọng Khôi đang quỳ 1 chân dưới chân cô, tay anh cầm 1 cái hộp trong đó là 1 chiếc nhẫn kim cương được chạm khắc rất tinh sảo. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc:

_" Như Lam, Anh biết là ngày trước anh đã có lỗi với em rất nhiều, làm cho em chịu nhiều đau khổ, anh thật sự xin lỗi, anh hứa anh sẽ thay đổi sẽ không làm em đau lòng nữa, em hãy tha thứ cho anh nhé. Tuy rằng heo không thể leo cây, nhưng anh đã làm cho nó ở trên cây rồi, vậy cho nên chúng ta quay lại với nhau nhé, em cho anh 1 cơ hội nữa em nhé. Chiếc nhẫn này anh đã mua rất lâu rồi, bây giờ mới có dịp tặng cho em, em nhận nhé "

Cô khóc, giọt nước mắt của sự cảm động, cô thật không tin là anh sẽ làm như thế vì cô, bây giờ anh còn lại trước mặt nhiều người như vậy mà quỳ trước mặt cô xin lỗi, cô thật cảm thấy quá đủ rồi. Khẽ gật đầu cô nói:

_" Em tin anh, em tha thứ cho anh."

Chỉ chờ có thế, Trọng Khôi đứng bật dậy ôm hôn cô thắm thiết, tình yêu của họ lại được tái sinh 1 lần nữa, lần này có lẽ là vĩnh viễn. Mọi người hân hoan chúc mừng, Bảo Linh trêu:

_" Ây da, Trọng Khôi không ngờ nhìn anh như vậy mà cũng biết điều quá chứ."

_Cẩn thận lời nói của cô, Cảnh Nguyên cậu quản vợ mình cho chặt vào.

Trọng Khôi trừng mắt nhìn 2 vợ chồng thằng bạn, cái thằng mới nhờ nó có 1 chút chuyện thôi mà cái mặt của nó nhìn như là ai ăn hết của nhà nó vậy.

_Vợ mình, mình lo cậu khỏi quan tâm Hừ.

Cảnh Nguyên hừ giọng, thằng bạn trời đánh này, bắt anh đi mua cả 1 con heo nái về rồi lại còn mướn cần cẩu để treo con heo lên cây nữa, thử hỏi có ai ác như nó không?

_Thì thôi hừ.

Trọng Khôi cũng không thèm chấp, chỉ lo ôm vợ mình trong tay thôi, còn những chuyện khác anh không quan tâm.

Tất cả mọi người đang vui vẻ thì có tiếng của trẻ con như là mới vừa biết nói vang lên:" pò...pò..."

_pa..pa...

Mọi người cùng nhìn lại thì thấy bà Lan mẹ của Như Lam và dì Hà đang nắm tay 2 bé gái giống nhau như đúc đang chập chững đi từng bước, mà mắt 2 bé cứ nhìn con heo nái trên cây, cái miệng nhỏ nhắn thì nói :"Pò...pò..pa pa..."

Mọi người cùng cười rộ lên, Trọng Khôi và Như Lam mỗi người bế 1 bé giọng đầy cưng chiều:

_" Bảo bối là heo không phải bò, bảo bối nói theo ba mẹ nào..heo...h..e...o"

_Pò...pò...

Hai bé không hiểu mẹ nói gì chỉ khăng khăng gọi là con pò thôi. Trọng Khôi và Như Lam cũng chỉ biết cười, thôi thì dạy 2 bảo bối sau vậy, dù gì 2 bé cũng còn nhỏ mà.

Mọi người lại tiếp tục nói chuyện với nhau, ở gần đó có 1 chuyện rất vui, đó là ông quản gia đã nhân lúc chị Năm lơ đãng hôn trộm chị 1 cái, chị Năm đỏ mặt nói:

_" Sao anh lại hôn em chứ? Mẹ em nói hôn nhau là sẽ có bầu đó."

Vì chị Năm là người dân quê thật thà chất phát, mẹ chị sợ chị lên thành phố bị người khác dụ dỗ nên mới nói vậy, không ngờ chị tin thật cho đến bây giờ vẫn giữ khư khư nụ hôn đầu không dám cho ai, vậy mà bây giờ lại bị anh quản gia cướp mất rồi, chị biết phải làm gì đây? Nếu như dính bầu thì chắc chắn ba mẹ chị sẽ đánh chị chết cho mà xem.

_Em Năm nói gì vậy, hôn nhau thì làm sao mà có bầu cho được, nhưng nếu lỡ như dính bầu thì tôi sẽ cưới em trước khi bụng em to lên mà, em yên tâm đi.

Ông quản gia dụ dỗ.

_Tôi mà có bầu thì ba mẹ tôi sẽ đánh tôi chết luôn cho mà xem.

Giọng chị Năm hờn dỗi.

_Vậy không bằng tôi sẽ thưa với ông bà chủ cho tôi được cưới em Năm nhé, như vậy em sẽ không bị ba mẹ đánh nữa.

Ông quản gia tiếp tục thả thính.

_Cũng đúng.

Chị Năm dính thính rồi.

_Vậy bây giờ tôi sẽ ra nói liền.

Lòng ông quản gia như có muôn đóa hoa đua nở, cuối cùng ông cũng thoát kiếp FA rồi. Cho đến bây giờ tuy mọi người thường gọi là ông quản gia nhưng thật ra ông mới chỉ có 46 tuổi thôi mà 1 mảnh tình vắt vai cũng không có, lúc chị Năm vừa vào làm làm ông đã để ý đến chị rồi, 1 người con gái hiền lành đằm thắm, từ lúc đó trái tim của ông mới biết yêu là gì.

_Ấy, để ngày mai rồi nói, bây giờ ở đây có nhiều người lắm, tôi ngại. Chị Năm đỏ hết cả mặt.

_Được, tôi nghe theo em.

Sao cũng được trước sau gì, chị cũng sẽ là vợ của ông thôi.

Như Lam đang đứng kế Trọng Khôi thì có điện thoại, cô bắt máy, không biết bên kia nói gì mà chỉ thấy cô mỉm cười nói:

_" Được, em sẽ đến dự mà, anh yên tâm."

Cô vừa cúp máy, người kế bên đã hỏi ;

_Ai gọi cho em vậy?

Nghe cô nói giọng dịu dàng với người khác Trọng Khôi khó chịu, bất kể là nam nữ gì anh cũng không thích, anh chỉ muốn cô dịu dàng với 1 mình anh mà thôi.

_Anh Nhật Trường.

Cô trả lời nhẹ nhàng.

_ Nhật Trường? Huỳnh Nhật Trường?

Anh biết cái tên này.

_Đúng rồi.

_Anh ta gọi em làm gì?

Trong giọng của anh toàn là mùi thuốc súng.

_Anh ấy sắp cưới vợ, mời em sang Anh Quốc tham dự.

Cô mỉm cười nhìn chồng bị ăn giấm chua.

_Anh ta cưới vợ? Không phải anh ta thích em sao?

Trọng Khôi bất ngờ, tình địch của anh biết điều quá nha.

_Lúc trước là vậy, nhưng bây giờ thì không phải.

Cô từ tốn giải thích cho anh hiểu.

_Không phải là được rồi, mà anh ta mời vào ngày nào?

Anh sẽ sắp xếp lịch làm việc của mình

_Cuối tháng này, không phải anh cũng muốn đi đó chứ?

Cô nheo mắt nhìn anh

_Tất nhiên phải đi rồi, anh ta là đối tác lớn của tập đoàn SANDING mà.

Anh nói như việc mình đi là hiển nhiên vậy.

_Lý do chỉ có vậy thôi à?

Cô cười cười nhìn anh, rõ ràng là ăn giấm chua mà còn ra dáng này nọ.

_Tất nhiên rồi.

Anh thẳng lưng ưỡn ngực như là cây ngay không sợ chết đứng vậy

Như Lam muốn cười lắm nhưng phải cố nén lại vì giữ thể diện cho anh, thôi thì đành để anh tự cao tự đại hôm nay vậy.

Mọi người cùng nói chuyện rôm rả, cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng, sau bao sóng gió cuộc sống của họ lại trở về bình yên rồi.

~Hoàn Văn~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang