• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 7 – Part 2 – Trước bão

Mai khóc đến lịm đi và ngủ im trong vòng tay mình. Khẽ đặt nằm xuống giường, mình ra ngoài đốt thuốc. Đến giờ mình mới hiểu hết mọi việc cũng như nghiêm trọng của nó. Mọi chuyện đã đi xa, quá xa rồi, chỉ còn kết thúc bằng 1 cái đám hỏi và đám cưới nữa thôi. Mình đã xới tung hết cả lên, phá hoại không chỉ 1 mà là 2 gia cang. Chẳng biết phải làm gì bây giờ?

- Cường, sao ngồi đây mày?
- Thái à? Mày trọ đây à? – Thái là thằng cùng đội bóng trường với mình, thằng này khoa IT, bỗ bã quen, nói 1 câu nó phải lôi cả họ nhà mình ra mấy lần. Giờ nó đã lên thanh tra phòng GD rồi, cocc. Không biết mày có phải vozer ko?
- Tao trọ đây. Đm, lúc nãy làm gì cãi nhau to thế?
- Cãi gì đâu, tranh luận. Thuốc không?
- Tao điếu. Mà mày đang tán cái Mai à?
- Ừ
- Lâu chưa?
- Mới. Sao?
- Nó có người yêu rồi mà. Mà mày thiếu gì gái? bọn đội tình nguyện với mày toàn em ngon còn **** gì?
- Ngon nhưng có ăn được không mới quan trọng. Toàn con cháu trong trường.
- Ờ, em Mai thì ngon, lấy làm vợ thì tốt chứ chơi bời *** thích.
- Mà mày tán đi, đá cụ thằng ml kia. Thằng ấy *** ai ưa, đến xóm trọ mà hách dịch, đm nó, tưởng gviên mà oai à.
- Nó có hay đến đây không?
- Thỉnh thoảng, khệnh khạng lắm. Nhưng đm, chưa bao giờ thấy con Mai tiếp khách mà đóng cửa như lần này đâu, mày được đấy con trai! Ngày mai thành tin hot xóm tao..
- Mà đm, tao nghe mày sắp được giữ lại hả? Thành giảng viên đừng hách dịch như thằng kia nhá con c hó! Haha.
- Hách cm gì, tao cứ tiền trước, giảng viên nghèo bỏ mẹ. Mày ở đây để ý Mai giúp tao, có gì gọi tao cái, thằng kia chắc giờ sẽ làm phiền Mai nhiều đấy.
- Ờ, có gì tao gọi. Mà sợ *** gì, có gì bọn tao đập nó luôn, thằng tinh tướng.
- Ờ, cảm ơn.
- Cảm ơn đb, thằng hấp. Rượu ốc đi?
- Thôi, Mai ốm, tao trông nó tí. Mà ngồi với bọn mày tao éo về được.
- Ốm mà nãy gào to vãi đ, đượcccccc, thôi anh đi đây.

Đốt hết gần nửa bao thuốc, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Mình định sẽ cứ ngồi đến sáng vì chẳng muốn vào, sợ làm gái thức. Ngồi vật vờ đốt thuốc, mệt mà không thể nhắm mắt được. Người lúc nào cũng run lên, không phải vì lạnh mà vì sợ, đứng trước biến cố lớn đầu tiên trong đời của 1 thằng con trai 22 tuổi, từ bé chỉ có biết học và học.

- Anh, vào trong nhà đi, ngồi ngoài gió đêm lạnh. – Gái đứng sau từ bao giờ, vòng tay ôm qua cổ mình. Gái không mặc áo trong, đè hết lên lưng, hình như nàng cũng cảm nhận được điều ấy, cả 2 đứa im lặng, miên man trong những xúc cảm mới mẻ.
- Bỏ anh ra, đau lưng quá.
- Lưng anh vẫn đau từ hồi ấy à?
- Khỏi lâu rồi, núi đè.
- Hihi. Em sẽ đè anh đến hết đời. Đè, đè, đè – phê.

Mình quay lại. Nhìn thẳng vào mặt em. Bao lâu rồi nhỉ? Từ lần cuối cùng được nhìn dung nhan ấy. Quá lâu rồi để nhận ra, vẫn những nét thanh tú đó, nhưng trong đôi mắt giờ đã vấn vương nhiều nỗi buồn, điều đáng ra chẳng nên xuất hiện ở 1 người con gái đẹp, gia đình giàu có và xứng đáng có 1 người đàn ông bên cạnh. Mai không đeo kính, càng rõ để thấy mắt đã thâm quầng vì khóc quá nhiều. Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lên mắt em, bất chợt nhận ra nước mắt mình cũng chực trào ra từ lúc nào.

- Sao anh lại khóc? – Mai đưa tay lên vuốt mấy giọt nước mắt non.
- A thương em quá.
- Sao phải khóc, em mạnh mẽ lắm, hihi. Không thì sao em giữ được mình mấy năm nay.
- Anh đúng là đồ mít ướt, thế mà trên lớp với trên trường quát nạt ầm ầm. Có lần còn quát cả em nhá, rồi xử sau.
- Hôn anh đi
- Anh nhắm mắt vào.
- Không quen hôn nhắm mắt
- Anh hôn mấy cô rồi?
- Chẳng nhớ nữa
- Chẳng nhớ nữa à! - Véo. Em để dành cho anh mà anh đã dám hôn bao nhiêu cô rồi hả?
- Để dành cái gì chẳng để lại để dành cái hôn. Em
- Cái gì em cũng để dành hết á.

Chẳng để nói nhiều hơn nữa, mình từ từ tiến sát mặt vào Mai, nàng nhắm mắt lại, người run lên. Nhẹ nhàng. Lần này thì đã chuyên nghiệp hơn nhiều. Tay chân cũng tự khắc hoạt động đúng như lập trình hồi mình còn bơi cùng với hàng triệu anh chị em khác.

- Anh ơi, em đau
- Đau ở đâu?
- Ở đấy ý, người ta bảo lần đầu là đau lắm
- Thế mai anh đưa em đi khám nhé?
- Không cần đâu, cứ để tự hết mà. Em nói để anh biết thôi. Hihi.
- Mà em gét anh hút thuốc lắm! Mồm hôi kinh dị.
- Anh làm thí nghiệm suốt mà, thế cho nó tập trung.
- Anh quên là mình cùng lớp à? Lí do vớ vẩn!
- Tay em đâu? đưa anh cầm tí
- Không!
- Cho cầm tí đi mà
- Đi cầm tay bạn Chúc đi – giật mình, chả lẽ nàng cũng biết “sự tích” ấy?
- Cầm thật thì lại khóc
- Khóc đủ rồi, khóc nhiều lắm rồi. – Rồi gái nhẹ nhàng đưa tay lồng vào tay mình
- Anh định mai sẽ thế nào? Anh ấy không để mình yên đâu anh ạ. Em sợ lắm.
- Mai mình đi lên trường tí xong a sẽ đi gặp anh ấy.
- Em sẽ đi cùng anh
- Ừ
- Gặp thì là chuyện trước sau thôi, mong là anh ấy để 3 người tự xử lí, không lôi bố mẹ 2 bên vào – Mình thở dài, chỉ hy vọng thằng kia nó là đàn ông, đừng để người lớn tham gia vào việc này, vì nếu như thế khả năng mất Mai sẽ rất rất cao...
- Lỗi do em hết.
- Đâu phải, cái này do anh, anh không dám sống với tình cảm thật của mình để em phải chờ đợi. Anh cũng không hiểu nổi mình nữa.
- Em không trách gì anh cả, em chỉ hận anh nếu em không lấy được anh thôi.
- Cái gì thế? Câu trước chửi câu sau thế?
- Em nói đùa đó. Lỗi do em hết, em mới là người không sống thật với tình cảm của mình, em cứ buông xuôi để người ta hiểu lầm, cả gia đình anh ấy, gia đình em nữa đều nghĩ chúng em yêu nhau. Thú thực em đã nghĩ đến lúc về nhà đó làm dâu rồi.
- Anh có là cái gì đâu mà em phải buông xuôi mọi thứ như vậy? 2 năm qua em sống khổ sở lắm phải không?!- Mình kéo gái về đằng trước, đổi vị trí để mình ôm. Tay mình vòng qua cổ gấu, vị trí ở đâu chắc không phải kể nữa.
- Tay làm gì đấy?! Mồm nói thôi mà, sao tay cũng phải nói thế?
- Của anh mà, anh cứ giữ thôi - Cười rất nham nhở.
- Anh à, em tin sẽ có ngày này mà, nên em sẵn sàng đánh đổi hết.
- Anh sẽ đi cùng em chứ? – Mai nắm lấy tay mình
- Chắc chắn rồi - Bóp
- Á á
- Bé mồm, xóm trọ dậy hết bây giờ!
- Mọi người dậy em sẽ bảo anh *** ** em! Hihihii.

Mình quên không kể, Chúc giờ đã đi học ĐH dân lập trên Hà Nội. Năm thứ 2 Chúc quyết định đi học dân lập - Lần này thì mình bất ngờ vì Chúc ngày xưa thuộc hạng top trong lớp, từng trong đội tuyển đi thi quốc gia. Vào đại học, Chúc nhanh chóng được chú ý và sau vài tháng nàng đã có người yêu cùng lớp. Cũng mừng cho Chúc, ngoài ra không có gì khác, tình cảm đã nguội lạnh lâu rồi. Chúc thỉnh thoảng có nhắn tin hay gọi điện nhưng mình không đáp lại nồng nhiệt nên cô ấy cũng chán...

Mà quên mất chưa hỏi con gấu, sao nó bảo mình toi rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK