• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chap 53 – Đồng hành

........
Tôi bàng hoàng, mặt biến sắc, vô thức buông cái điện thoại ra rồi ngây người đi, cũng chẳng để ý xem thằng Dũng nó nói gì tiếp nữa. Quá bất ngờ. Vừa mới vài tháng trước còn ngồi uống rượu với bác mà giờ người đã không còn nữa.
Lấy điện thoại ra tôi gọi điện ngay cho em. Đây là lần đầu tiên tôi gọi điện cho em từ sau hôm chia tay. Mới có gần một tháng mà sao nó dài đằng đẵng.
Từng tiếng chuông kéo dài làm như bất tận làm tôi thấp thỏm, chỉ sợ rằng em lại chẳng thèm bắt máy của tôi.

- Alo
- Em à? Anh đây.
- Anh ơi. Bố mất rồi...........
- Ừ, anh vừa nghe Dũng nói. Mạnh mẽ lên em nhé!
- Anh. Anh về đây với em đi...
- Ừ, anh sẽ về với em nhé. Vững tâm lên nhé em.
- Vâng.
- Thôi, em cố gắng làm chỗ dựa cho mẹ. Giờ bố đi rồi, bố cũng không muốn người ở lại như thế đâu.
- Em biết rồi.
- Thu xếp được công việc xong anh sẽ về với em nhé!
- Vâng.....- Phương òa khóc trong điện thoại.

Tôi cũng không kìm được nước mắt nữa. Mọi thứ đến không phải đột ngột nhưng nó đau đớn quá, nhất là đối với một cô gái vừa mới bước ra đời, vừa rời khỏi vòng tay bao bọc của cha mẹ như Phương. Từ bé đến lớn quanh quẩn trong cuộc đời em chỉ có bố,mẹ, vài người bạn và sau này là tôi. Giờ đây mất đi một người thân như vậy bảo sao em không suy sụp cho được.
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi tôi hiểu em mỏng manh và yếu đuối thế nào. Trong những lúc như vậy tôi biết mình vẫn là người mà em muốn có ở bên cạnh. Dù không còn là gì của nhau đi chăng nữa nhưng tôi vẫn luôn tin rằng tôi vẫn là người yêu em nhất và được em yêu.

Tôi không đi xem hoa với mọi người nữa theo kế hoạch. Tôi chỉ nói cho Trang biết lí do rồi quay về phòng. Chuyện cắt ngang kế hoạch đã được lên trước là việc chưa từng có của tôi, nhưng với cái tâm trạng thế này thì tôi thà ở nhà còn hơn là vác bộ mặt đưa đám đi chơi hoa, phá hỏng hết không khí của mọi người.
Tôi về nhà và viết cho giáo sư một cái mail ngắn gọn, nội dung là gia đình có việc gấp và xin phép về thăm nhà vài ngày. Tôi cũng liên lạc ngay với bên bán vé máy bay để đặt vé đi luôn trong ngày. Cũng may là vé vào đợt này lại rẻ vì sinh viên đã sang nhập học hết rồi. Nhưng trái với hy vọng của tôi, ông giáo sư không cho tôi về. Lí do ông ấy đưa ra là tôi vừa sang được một thời gian ngắn, nếu như không phải là một việc gì đó liên quan đến bố mẹ thì đừng nói đến chuyện về. Tôi thì không thể vẽ ra một cái lí do rằng bố mẹ mình bị làm sao để xin về được. Nếu như hôm nay là thứ 7 thì chắc chắn tôi sẽ bỏ việc để về và về trong 2 ngày, Chủ nhật quay lại. Nhưng khốn nạn là hôm nay lại là Chủ nhật, và tôi không thể đi về trong vòng 1 ngày như đi chơi Hà nội được. Ngày mai là thứ 2 mà giáo sư không thấy tôi lên phòng thí nghiệm thì chỉ có nước là xách valy về nước luôn. Giáo sư tôi là một “lão Phật gia” đúng nghĩa, như một vị vua con ở trong toàn bộ phòng thí nghiệm. Bao nhiêu doctor và sinh viên đều sợ ông như sợ cọp, chưa ai dám trái lời. Cũng có một vài sinh viên dại dột làm trái ý ông và kết cục thì đều là: về nước.

Tôi biết mình không có lựa chọn. Vì cái sự nghiệp của mình mà tôi lại phải cắn răng ở lại và không về được với em.
Tôi đau đớn và suy sụp không kém những gì Phương đang phải gánh chịu. Một cảm giác bất lực và uất nghẹn ở trong người. Tôi nguyền rủa, tôi chửi bới, gào thét, đập phá. Tôi khóc như một đứa trẻ con ở trong phòng.

Gọi điện lại cho thằng Dũng, chứ tôi không dám gọi cho em vì tôi biết giờ này Phương đang phải chạy đi chạy lại lo việc tang lễ.
- Tao đây mày ơi
- Tao không xin về được mày ạ. Mẹ kiếp lão giáo sư khốn nạn!
- Ừ. Thôi bình tĩnh đi mày. Mày còn phải ở với ông ấy dài mà.
- Mày giúp đỡ Phương nhá. Chứ giờ tao chẳng còn cách nào để về nữa rồi.
- Rồi, yên tâm đi. Tao bảo nó cho. Mày đừng gọi cho nó nữa không nó lại bù lu bù loa lên.

Cái tội cũng bắt đầu từ cái bản tính thật thà của tôi. Câu đầu tiên khi giáo gọi điện cho tôi và hỏi có liên quan đến bố mẹ hay không thì tôi đã trót nói là không rồi, vậy bây giờ đâu còn lí do nào quan trọng hơn thế để được ông ấy cho phép về nhà. Để giờ tôi phải hối hận thế này, ngồi đây mà tim gan như lửa đốt. Biết là em đang cần mình lắm mà giờ phải bó gối ngồi một mình ở cái phòng trọ đáng gét này.

Cả một ngày Chủ nhật tôi chìm trong rượu. Ngủ dậy lại uống tiếp. Uống- ăn mỳ tôm- ngủ - vòng tuần hoàn ấy cứ lặp lại vài lần. Trong cơn say mộng mị tôi lại càng thấy nhớ em da diết và hình ảnh em khóc lóc vật vã cứ ghim chặt trong đầu. Tôi muốn vứt bỏ hết, bất chấp tất cả để quay về với em giờ này. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng vẫn không làm được. Tôi hèn nhát – đúng, nhưng nếu như ai đó ở trong tình cảnh này của tôi thì sẽ hiểu được việc phải đứng ở giữa lành răn được-mất nó nghiệt ngã thế nào. Với một thằng SV nước ngoài như tôi thì đâu có nghĩa lý gì với một ông giáo sư quyền uy đầu ngành của Hàn quốc, chúng tôi đang cần ông ta chứ ông đâu có cần lũ sinh viên tép riu như chúng tôi.

Mấy ngày đó tôi cũng không liên lạc gì với em nữa để mọi chuyện lắng xuống. Tôi biết em cần một chỗ dựa nhưng giờ không có rồi thì tốt nhất là đừng gợi nhớ thêm về nó để em càng phải suy nghĩ. Thà là không nhắc đến cho càng đỡ buồn.

Một tuần sau, chủ nhật, tôi gọi điện cho em nhưng em không bắt máy. Tôi nhắn tin cho em:

- Cố gắng lên em nhé! Gắng sống vì mẹ nữa.

Một lúc khá lâu sau tôi mới nhận được tin nhắn của em. Một tin nhắn khách sáo.

- Cảm ơn anh nhé! Chúc anh học tập tốt và sớm vinh quy bái tổ.

Biết là em đang đâm thọc mà tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào, chẳng lẽ mặt dày nhắn tin tiếp. Tôi dừng ở đó. Dù sao thì tôi cũng không phải là em, không phải ở trong tình cảnh đó để mà hiểu được em đang nghĩ gì và cần tôi đến thế nào, để rồi lại thất vọng khi tôi hứa mà không về.

Qua thằng Dũng tôi biết mọi việc trong nhà em đều có cô dì chú bác lo giúp đỡ rất nhiều. Huy – tất nhiên là người hăng hái nhất và cũng là trung tâm của sự chú ý. Huy đẹp trai, đĩnh đạc, có học, và rất quan tâm đến mọi người, lại lo lắng việc của gia đình em như việc của mình, lẽ tất nhiên mọi người sẽ ngầm hiểu đó sẽ là con cháu trong nhà họ. Chuyện này tôi đã lường trước được, nhưng cũng chẳng để làm gì, vì đơn giản giờ tôi có còn là người yêu của Phương nữa đâu mà ghen với tuông. Thằng dở hơi.

Tôi vẫn thường xuyên chat với thằng Dũng, nhưng cũng bẵng đi khá lâu sau thời điểm đó. Cho đến tận tháng 6.

- Dạo này thế nào rồi mày?
- Tao bình thường, sắp thi. Vợ con thế nào?
- Hỏi làm gì nữa! Chị tao nhìn thấy nó đang ôm thằng chó nào ngoài đường về nhà bà ấy làm ầm lên.
- Lại thế nữa? Có chắc không? Sao không nói với tao?
- Chắc rồi, nó nhận rồi mà. Hôm qua nhà nó cũng sang nhà tao trả lại lễ rồi.
- Hình như mấy bọn đấy nó không biết giới hạn thế nào là đủ?
- Ờ, nó chỉ thích mấy thằng đểu thôi. Mấy thằng thầy giáo dùi đục mắm cáy như tao với mày nó mau chán.
- Thôi đừng buồn mày à. Chắc mày chơi với tao nên bị lây cái “đen” đấy – tôi trêu nó
- Ừ. Mà muốn nghe chuyện cái Phương không?
- Mày còn phải hỏi à?
- Nó thỉnh thoảng đi cafe với thằng Huy... nhưng tao hỏi thì nó bảo là chẳng có gì cả.
- Uhmm
- Mày không về nhanh là mất đấy, mưa dầm thấm lâu.
- Tao về thế nào được hả mày? May ra Tết mới về được. Mà cũng còn là gì của nhau đâu.
- Tao lạ gì bọn mày. Nhưng nó là con gái, không có mày bên cạnh thì sớm muộn gì cũng yêu thằng kia thôi. Mày nghĩ 3 năm nó yêu mày là to à?
- Kệ thôi mày ạ. Giờ không là gì thì nói chuyện với nhau ra sao? Thôi để kệ đi, còn yêu nhau thì sẽ quay về.
- Ờ, mày cứ làm thơ với viết nhạc đi. Ngồi đấy mà mơ mộng.

Nghĩ về thằng Dũng mà tôi thấy chán ngán cái chữ tình trong đời này. Chơi với nó từ lâu tôi thừa biết nó là thằng như thế nào. Một thằng thầy giáo cù mì cục mịch đúng nghĩa, từ bé đến lớn chỉ có ruộng đồng, lợn gà, đi dạy về là ngoan ngoãn ở nhà với thầy u. Nó tán con bé này từ năm thứ nhất, đưa đón bế ẵm không thiếu một việc gì. Tưởng chừng như bỏ trầu là đã xong xuôi rồi vậy mà.... chỉ có mấy tháng đi làm sales cho công ty tin học nó đã thành ra như thế. Thôi thì cũng may phúc cho nhà nó không rước một con đĩ thõa về làm vợ. Đúng là để có những thằng đàn ông đểu thì phải có những con đàn bà dễ dãi – quy luật bảo toàn của xã hội.

Chiều hôm ấy, tôi lang thang trên mạng và vô tình bắt gặp new feed của em. Lâu lắm rồi em mới dùng lại facebook. Một status để lại thật nhiều suy nghĩ và những dằn vặt trong tôi. Dù đã cố bắt mình không được suy nghĩ về điều gì khác ngoài những môn học nhưng tôi cũng không thể vượt ra khỏi cái giới hạn gọi là con người.
Trong bức ảnh vừa được post lên, em chụp bàn tay phải của mình theo hướng nhìn rõ các đường chỉ tay, cùng với đó là một dòng trạng thái nghe thật buồn: “Sao chưa đứt?!!”
Tình còn dang dở thì sao mà đã đứt được hả em? – tôi thầm nghĩ. Nhưng rồi nó sẽ sớm đứt thôi khi bên cạnh em có những người sẵn sàng làm chỗ dựa cho em, để em nương náu những ngày lạnh lẽo. Anh ở đây giờ này vẫn làm bạn với cô đơn và nghĩ về em nhiều lắm. Biết là còn cần nhau nhưng cái điều đơn giản nhất là chia sẻ với em thì anh đã không làm được.

Những ngày cô đơn và chống chếnh ấy, tôi có Trang bên cạnh. Ban đầu đó chỉ là những chia sẻ của những con người đồng cảnh ngộ, nhưng theo thời gian tôi biết em đã dành cho mình những tình cảm khác lạ. Tôi cũng không bất ngờ về điều này vì tôi biết với những người con gái như em thì có một người bên cạnh để em chia sẻ và để em thấy thoải mái quan trọng hơn nhiều những quan tâm thường ngày và những món quà tặng định kì. Tôi không có hơn gì mấy người khác – những người vẫn hàng ngày quan tâm em, tôi chỉ có một câu chuyện thật buồn để chia sẻ cùng em, và em cũng thế.

Trang không nói trực tiếp với tôi mà nói qua chị D, một người khá thân với cả hai. Cuối tuần, chị rủ tôi đi uống cafe và tôi biết nội dung câu chuyện sẽ xoay quanh ai.

Lâu lắm rồi tôi mới lại uống cafe. Ngồi hít hà từng làn khói cafe làm tôi cảm thấy thư thái lạ. Nó làm tôi nhớ về những lời Mai nói ngày xưa “anh ngửi hương cafe là anh sẽ thấy thư thái ngay”. Tôi cũng nhớ cái sticker lè lưỡi mà Phương dán trộm vào hộp cafe ở nhà nữa.

Giờ. Tất cả đều là dĩ vãng.
Mai quyết định sẽ làm mẹ đơn thân sau một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Còn Phương thì vẫn cứ thế, gần lắm, mà tôi thấy như càng ngày càng xa thật rồi.

Chị D bắt đầu trước:
- Nghe nói thích cafe lắm hả? Hôm nay rủ đi uống cafe là hợp ha?
- Vâng. Trang nói hả?
- Uhm.
- Ở nhà toàn cafe vườn thôi chị ạ, sang đây mới thấy Americano với Capuccino nó khác ra sao.
- Em thấy Trang thế nào?
- Em biết chị sẽ hỏi thế mà.
- Chắc Trang cũng kể chuyện của em cho chị nghe?
- Chị có nghe wa.
- Em không muốn làm Trang buồn đâu, nhưng thực sự nếu em đến với Trang bây giờ thì chỉ như người thế chỗ thôi.
- Thì dần dần em sẽ cảm nhận được. Cái gì cũng cần thời gian mà em.
- Cứ để chúng em là bạn của nhau đi. Nếu có duyên thì đến chứ em không thích gượng ép.
- Chị nói vậy thôi. Chắc em cũng hiểu chị với con Trang ha?
- Em hiểu. Cảm ơn chị nhiều.

Từ sau hôm đó Trang không có gì thay đổi thái độ đối với tôi, vẫn nhẹ nhàng ở bên cạnh với những chia sẻ và quan tâm. Những ngày ôn thi cùng với nhau, những buổi tôi phải vừa làm thí nghiệm vừa tranh thủ học, vẫn có Trang đều đặn mang cơm lên cho tôi. Ban đầu tôi từ chối cho bằng được, nhưng sau đó khi nhìn thấy Trang lủi thủi đi về với cặp lồng cơm tôi lại không nỡ làm em buồn lần thứ 2. Thực sự trong thâm tâm tôi không hề muốn gắn bó với bất kì ai ở đây vì nó chỉ là tạm thời trong vài năm. Người ta sau khi tốt nghiệp và quay lại quê hương rồi mỗi người một nơi liệu có đến được với nhau hay không? Nếu có thì họ phải cố gắng và thương yêu nhau thật nhiều. Còn tôi bây giờ thì tình cảm như sỏi đá, chẳng thấy hứng thú với điều gì. Nhiều khi những điều tôi làm đối với Trang nó vô cảm và vô thức mà sau đấy tôi chẳng bao giờ ngồi nghĩ lại xem liệu Trang cảm thấy gì nữa. Vậy mà em vẫn chấp nhận. Còn tôi.... tôi chán ngán chuyện yêu đương lắm rồi. Từ sâu trong tim mình, tôi vẫn tin rằng tôi và Phương còn thuộc về nhau! Chỉ Phương!

__________________
One Love

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK