Chiều trồng rau sạch tại nhà.
Nhà mình có 1 khoảng sân nhỏ, mẹ cày xới thành mấy luống trồng rau, cứ lần nào lên là lại ra chăm sóc nó. Giờ sắp hết rau nên phải thâm canh gối vụ trồng thêm. Khổ nỗi mình thì lười, hạt giống để mốc meo mà không chịu gieo, mai mẹ lên không thấy thì chỉ có xác định là ăn chửi nguyên ngày. May quá hôm nay có người làm cùng, đỡ mệt.
Mình thì quần đùi áo cộc, chân đi tông. Quay qua nhìn em nó thì áo bảo hộ, găng tay to sụ, chân đi ủng, khẩu trang. Phì cười.
- Bà làm cái gì đấy? Đi quét rác à?
- Thế này thuốc sâu mới không vào được người. Ông ý! Sao không mặc như tôi?
- Xin bà. Đúng là tiểu thư, nhà tôi không có phun thuốc sâu, bà cởi ra giùm tôi
Gái kéo cái khẩu trang xuống, mặt xì ra, bĩu môi
- Thật à?
- Chẳng thật, yên tâm mà tháo hết ra cho tôi.
Phương vào nhà tháo hết đồ bảo hộ, bước ra thì mình đã làm được nửa luống. Đúng là làm việc với hội con gái mệt, nó chỉ có ý nghĩa trang trí thôi. Nhưng công nhận là trang trí đẹp thật, Phương mặc quần ngố, áo phông da cam nhìn khoe hết các đường cong của em. Mình ngẩn người, kiểu này ngày mất máu mấy lần mà chết thôi. Sao trước kia mình không để ý đến Phương nhỉ? – Hối hận nhẹ.
- Sao ông kia? – Gái đỏ mặt
- Không... bà lấy quần áo ở đâu ra đấy?
- Của tôi chứ đâu!
- Đi đâu cũng đem theo à?
- Ừ, con gái mà.
- Uhmmm
- Ông thấy đẹp không?
- Bình thường
- Quên điiiii, ông thấy đẹp đúng không? Thấy tôi xinh đúng không? Nhìn cái mặt ông là biết rồi.
- Nói đi? Nói chị Phương xinh đi nào!
- Vớ vẩn, yên tôi làm.
Phương đúng là không quen với mấy việc này lắm, nhưng được cái rất chịu khó học hỏi và thông minh nên chỉ 1 tí là đã làm được rồi. Mỗi tội thỉnh thoảng lại “chết rồi quên bỏ hạt” với “ái ui, giun!”....
Cô tiểu thư Phương giờ đang lấm tấm mồ hôi, chốc chốc đưa tay lên quệt một vệt đất dài trên cái má trắng hồng, thi thoảng lại giãy nảy lên vì nhìn thấy con giun bé tí tẹo, ngước lên nhìn mình cười toét miệng, chun cái mũi rồi lại cúi xuống làm tiếp.
Ngồi phệt xuống đất, mình cứ ngắm Phương làm việc. Mê mải.
Phương giống hình ảnh người phụ nữ gia đình lắm, ở em có niềm yêu thích công việc, có sự chú tâm với những thứ gắn bó với mình, có sự đáng yêu của một cô gái và sự nghiêm túc của 1 người đã trưởng thành.
Nhìn Phương, bất chợt mình nghĩ đến cuộc sống gia đình. Chiều nào đi làm về 2 vợ chồng cũng cùng đi chợ nấu cơm, cuối tuần lại cùng nhau chăm sóc vườn ao, nuôi mấy con gà, mấy con chim...... Một cuộc sống bình lặng và yên ả, tránh xa xô bồ, bụi bặm. Có khi nào mình già trước tuổi không nhỉ?
Phương vẫn đang lúi húi với đống hạt giống, em có vẻ mệt rồi nhưng vẫn cười nói, còn hát nữa. Nảy ra 1 ý định, mình từ từ tiến lại ngồi đối diện với Phương, cứ thế nhìn em làm, chẳng nói gì, Phương sang 1 bước mình lại dịch sang 1 bước.
- Ông bị hâm à? Cứ đi theo thế? Sao không làm đi?
- Mặt bà có bùn này! – Mình lấy tay đưa lên má lau cho Phương. Mặt em đỏ lên dần, Phương nhìn mình rất nhanh rồi lại cúi xuống ngay, hình như Phương bất ngờ với hành động của mình.
- Kệ nó, tí tôi rửa – giọng lí nhí
- Để tôi lau cho – Mình nói rồi khẽ lấy tay nâng cằm Phương lên, tay kia thì lau má cho em. Tay mình đâu có sạch gì đâu, lau chỉ tổ bẩn thêm, nhưng mình cứ lau. Đang tán tỉnh làm hàng mà. Phương thì cứ phải giả vờ nhìn đi chỗ khác, mặt thì giờ đã đỏ hơn mặt trời rồi.
- Hết rồi đấy.
- Cảm ơn ông – giọng thỏ thẻ.
- Ông này!
- Sao?
- Sao ông cứ ngồi trước mặt tôi thế?.....ngại
- Có gì phải ngại?
- Không biết, ông đi chỗ khác đi.
- Không, tôi thích ngồi đây.
- Thế tôi sang bên kia làm – rồi nhổm đít đứng dậy sang luống bên cạnh.
- Ê, đi đâu – Mình lại nhấc đít lên lon ton chạy theo.
- Sao ông cứ đi theo tôi thế?
- Tôi thích.
Mình lại ngồi đối diện như lúc trước.
- Đừng ngồi đối diện tôi nữa, tôi không làm việc được.
- Body hot quá phải không?
- Mơ điiiii, xì.
- Cường này.
- Gì thế? Tự nhiên gọi tên cúng cơm tôi?
- Ông.......... gửi nhầm thật à? ...........Tin nhắn ý?
- Bà nghĩ thế nào cũng được mà, bận tâm làm gì – mình thấy hơi bực vì cứ hỏi đi hỏi lại.
- Tôi không nhắn trả lại ông đâu!
- Uhmmm, sao cũng được mà.
- Thật đấy! Tôi không đùa đâu! – Phương ngước lên nhìn thẳng vào mặt mình nói to. Sau đó ngoảy đít đi vào nhà, để mình mình lơ ngơ.
Ngồi ngoài vườn đốt thuốc.
Chẳng hiểu nổi nghĩ cái gì nữa.
Cảm thấy mình sẽ có một cái gì đó mới mẻ lắm, chẳng biết nữa, chỉ cảm giác vậy thôi.
Còn Phương? Phương muốn có một sự đảm bảo đúng không? Chắc là như vậy rồi. Đến giờ thì mình không còn mông lung nữa, mình cũng tự tin hơn về tình cảm Phương dành cho mình – Không tự nhiên Phương lại nói với mình những lời đó.
Đang mải mê suy nghĩ thì thấy “loạt xoạt” đằng sau, mình giật nảy người ngoảnh lại thấy Phương đang lúi húi, thấy lạ mình cứ nhìn Phương chăm chăm, chưa kịp cất lời thì đã bị Phương chặn họng ngay
- Hái rau! Nấu ăn! Sao? Hay để tôi đi về? – giọng bắt đầu hơi méo méo
- Bà sao thế? Ai bảo gì đâu?
Biết dỗi nên mình lon ton lại gần ngay cùng hái rau với Phương
- Tôi nói gì làm bà giận à? – Quay đi – Mình lại sán lại gần
- Kìa? Tôi làm gì sai? Nói đi – Quay mặt đi tiếp.
- ..................
- Không sao cả! Ông cút đi. Ông ngu lắm.
- Thôi có chuyện gì? Phải nói tôi mới biết mà sửa chứ! – vừa nói vừa ngắt rau.
- ..................
- Này! Ông định vặt cho cả xóm ăn à? – Phương phì cười. Quên mất là mình cứ vừa nói, vừa nhìn Phương, tay thì cứ ngắt rau không ngừng, phải được 2 rổ rồi.
- Đúng là đồ ngố. Đi vào nhà nấu cơm, nhanh!
Mình cun cút đi vào. Sao tự nhiên nó lại thành ra thế này? Lúc thì hờn giận như con mèo con, lúc thì không khác gì con cọp. Chẳng hiểu nổi lũ con gái nó nghĩ gì nữa, có khi 1 con muỗi nó phải suy luận ra thành cả con voi thì mới lắm chuyện thế.
Mà quên. Ai giữ ở lại ăn cơm nhỉ? Cứ tự nhiên như nhà mình ý! Định trêu nhưng sợ nàng giận nó lại quát cho thì mệt, mất công đi dỗ.
Trái với vẻ tiểu thư, Phương rất tháo vát trong bếp, có lẽ đã được đào tạo đầy đủ để chuẩn bị lấy chồng. Mình cứ đứng dựa lưng vào tường đằng sau Phương nhìn em nấu nướng từ lúc nào mà Phương chẳng biết. Cứ thế nghệt mặt ra, nhìn theo từng động tác, từng chuyển động cơ thể của em. Ngắm Phương mà trong suy nghĩ mình lẫn lộn quá, vừa có xúc cảm của nam nữ, lại vừa có cảm giác muốn gắn bó, không phải gắn bó bình thường mà là lâu dài. Chẳng hiểu sao nhìn dáng dấp Phương, cách làm việc và cư xử của em mình cảm thấy thân thuộc lắm. Giá như Phương là vợ mình có lẽ mình đã tiến đến ôm Phương từ đằng sau, khẽ hôn nhẹ lên má vợ rồi.
Bất chợt Phương quay lại. Giọng lanh lảnh kéo mình trở lại với thực tại.
- Nhìn gì? Ra đây phụ tôi – lườm
- Phụ cái gì? Tôi có biết làm gì đâu?
- Ông vừa nhìn cái gì? Đừng tưởng tôi không biết! Lấy cái lọ đường xuống đây – lộ rồi à?
Nào thì lấy. Vấn đề là chắc tại nãy giờ ngắm em ý mải mê quá mà không để ý thằng em họ xa nó dậy từ lúc nào, lúc với lên cao vòng quà người em để lấy lọ đường thì nó cọ vào mông nàng.
- Này, đường, gì nữa không?
Phương quay ngoắt ra nhìn mình, lườm
- Cái gì đấy?
- Gì là gì? – đánh trống lảng
- Lằng nhằng là tôi cắt – Phương dơ con dao lên, mặt gườm gườm.
- Tại bà chứ tại ai, tôi chả có tội gì cả.
- Tại tôi cái gì?
- Thì tại bà...............xinh – mình nói xong còn tự thấy ngượng, đúng là văn tán gái. Nhưng lúc này mình nói thật, đúng với gì bột phát ra.
- ................................
- Thôi tôi không nói lại ông, đi tắm đi xong ra ăn – Phương lại đỏ mặt, nhìn yêu quá.
Tắm rửa sạch sẽ, mình ra gếch chân xem TV, như 1 ông chồng đi làm về chờ vợ gọi ăn cơm, thích thật. Xem TV mà ngủ lúc nào không biết, tự nhiên thấy có người sờ trán mình vuốt vuốt, giật mình mở mắt, Phương đang ngồi 1 tay cầm điều khiển TV, một tay xoa xoa trán mình.
- Mệt lắm hả? Chắc tại trưa không ngủ.
- Đâu, cứ xem TV tí là tôi ngủ - mình hơi bối rối vì hành động của Phương. Sao bạo dạn vậy?
- Vào ăn cơm ông.
- Uhm. Bà vào trước đi.
Gì nữa đây? Giờ thì lại như con mèo con, không biết tí nữa nó có biến hình nhẩy vào ăn thịt mình không? Cứ cẩn tắc vô áy náy.
Mà sao hành động ấy giống 2 obg nhà mình ở nhà vậy. Ý gì đây?
Lần đầu tiên chỉ có 2 đứa ăn cơm ở nhà mình. Phương lại trở về hình dáng quen thuộc – mèo con, ăn uống nhỏ nhẹ, e thẹn, thỉnh thoảng lại gắp cho mình cái này cái kia. Công nhận Phương nấu ăn ngon quá – người ta bảo tán thằng đàn ông qua đường dạ dày cũng không sai. Đánh chén 4 bát cơm, mình ngồi xoa xoa bụng còn Phương vẫn đang tỉ mẩn với bát cơm đầu tiên.
- No quá!
- Ngon không?
- Mình đưa tay lên: thumb up: . Nhìn tôi ăn là biết mà
- Hiiiii, vậy là được rồi.
- Mà sao bà ăn chậm thế? Sao ko ăn thịt trứng toàn ăn rau?
- Tôi ăn ít chất béo thôi
- Bà đã đi làm cả ngày, đi chơi thể thao, giờ ăn toàn rau sao mà sống được?
- Để tôi gắp cho bà – nói rồi mình gắp 1 miếng thịt kho tàu to vào bát Phương
- Không! Tôi không ăn đâu
- Ăn! Không ăn không yêu nữa, cho ông hàng xóm nuôi – mình bắt chước giọng mẹ hồi bé
- Hiiiiiii, hồi bé tôi cũng bị dọa thế đấy.
- Uh, ăn đi, không ăn sao có sức. Bà phải tiết kiệm sức khỏe từ bây giờ, mai mốt lấy chồng, sinh con là chẳng còn thời gian đâu.
- Uhmm, cảm ơn ông.
- ..........................
- Này, sau cưới tôi ông có đến không?
- Có chứ! Sao không? Bà dở hơi à?
- Tại tôi định không mời – giọng Phương trùng xuống.
- Sao không mời? – Mình bất ngờ
- Thôi, tôi đi rửa bát đây.
- .........................................