• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dung Tri Hạ và Mặc Lan trở lại Phụng Vương phủ, tuyên bố với bên ngoài rằng bởi vì hai người đi ra ngoài, chưa kịp dặn dò với người trong phủ, mới khiến cho mọi người tưởng lầm rằng họ mất tích, vì thế mà sóng gió qua đi rất nhanh.

Ở trước mặt phụ vương, Mặc Lan cũng không nói nhiều, chỉ nói rằng – “Hài nhi cũng đã bình an trở về, vì sự yên ổn của Vương phủ,lqđ hài nhi không muốn truy cứu chuyện này nữa.”

Phụng Vương nhìn nhi tử một cái thật sâu, cũng không hỏi nhiều nữa, ông cũng không muốn trông nom những chuyện phiền lòng kia thêm nữa, chỉ gật đầu nói – “Tùy con vậy, phụ vương cũng chỉ mong Vương phủ của chúng ta từ nay về sau có thể yên bình trở lại, đừng dậy sóng nữa.”

Những ngày quá, trong phủ phát sinh không ít chuyện xấu, từng chuyện từng chuyện đều xoay quanh việc tranh giành quyền lực ở Vương phủ, giữa lúc vợ con minh tranh ám đấu, tâm lực* của hắn đã quá mệt mỏi và chán nản

(* - tâm tư, sức lực.)

“Không kẻ nào có thể gây chuyện thị phi trong Vương phủ nữa.” –lqđ Mặc Lan cam kết với phụ thân. Tất cả những kẻ hắn muốn đuổi đều đã đuổi đi cả rồi, ngay cả đại ca không cần phải đi cũng đã rời đi, không kẻ nào có thể tạo nên sóng gió gì nữa.

Sau khi Dung Tri Hạ trở lại viện của mình, được ăn uống no đủ, dưỡng tốt tinh thần, gọi Hiểu Trúc đang sợ hãi đến mức run rẩy tới trước mặt chất vấn – “Hiểu Trúc, ta tự hỏi mình luôn đối đãi với ngươi không tệ, nhưng vì sao ngươi lại phản bội ta?”

“Nô tỳ….Nô tỳ….” – Sau khi Hiểu Trúc nhìn thấy chủ tử nhà mình bình an trở về, lập tức hiểu rằng mọi chuyện đã bại lộ, nàng ta kinh hãi quỳ xuống, khóc lóc nức nở thú nhận tất cả mọi chuyện, từ chuyện cha mẹ nhận bạc của Phong di nương như thế nào, đến việc ép buộc nàng ta hại nàng ra sao một cách chi tiết – “Nô tỳ làm như vậy tất cả đều là bởi vì bất đắc dĩ, cầu xin tiểu thư tha mạng!” – Nàng ta dùng sức dập đầu cầu xin nàng tha thứ.

Cúc Nhi ở một bên nghe, vừa tức giận lại vừa thất vọng khiển trách – “Hiểu Trúc, tại sao ngươi có thể bị chỗ bạc kia che mờ lương tâm làm ra chuyện không có lương tâm này, hại tiểu thư thê thảm như vậy? Lương tâm của ngươi ở chỗ nào?”

Hiểu Trúc chỉ khóc nức nở không ngừng, không thể nào giải thích.

Sau một lúc lâu, Dung Tri Hạ mới chậm rãi mở miệng – “Hiểu Trúc, ngươi đi đi, nhưng nhất định phải giao toàn bộ số bạc cha mẹ ngươi đã tham lam ra.”

Nể tình Mặc Dục đã cứu bọn họ, nàng sẽ không trừng phạt nặng Hiểu Trúc, bởi vì một khi đã truy cứu, ắt sẽ dính líu đến chuyện của Phong di nương.

Lúc Phong di nương để nàng và Mặc Lan rời đi, nàng có thể nhìn ra được bà rất không cam lòng, chỉ cần giết nàng và Mặc Lan,bà có thể thực hiện được tâm nguyện nhiều năm qua, nhưng vì chu toàn cho nhi tử, cuối cùng bà đã bỏ qua dã tâm của mình, nàng cũng hiểu tấm lòng của người làm mẹ, nên trong lòng đã tha thứ cho Phong di nương.

Nhưng nàng không nghĩ sẽ tha nhẹ cho cha mẹ Hiểu Trúc, nếu cha mẹ nàng ta tham tiền mà bẻ cong lương tâm như vậy,lqđ thì lấy lại chỗ tiền bạc mà họ đã nhận, coi như là trừng phạt lớn nhất đối với bọn họ.

“Đa tạ tiểu thư tha mạng, đa tạ tiểu thư tha mạng!” – Dựa vào những chuyện mà nàng đã làm, cho dù bị đành chết cũng là trừng phạt đúng tội, vì vậy mà khi nghe được tiểu thư tha chết cho mình, Hiểu Trúc cảm kích liên tục dập đầu.

Mặc dù Cúc Nhi hận Hiểu Trúc đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng thấy tiểu thư không xử tử nàng ta, nàng cũng âm thầm cảm thấy may mắn cho nàng ta.

Hai ngày sau, Mặc Dục thu thập xong hành lý, chuẩn bị rời khỏi Vương phủ, Mặc Lan tự mình đưa tiễn.

“Viện đại ca ở, đệ sẽ giữ lại giúp đại ca, sau này đại ca có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Mặc dù Phong di nương tính kế hắn và Dung Tri Hạ, nhưng may mà có đại ca đến cứu kịp thời, chẳng những hóa giải được ngăn cách giữa hai người, cũng làm cho tình nghĩa huynh đệ càng thêm thắm thiết, vốn dĩ hắn muốn giữ huynh trưởng ở lại, nhưng hắn (MD) khăng khăng muốn rời khỏi, hắn chỉ có thể để huynh trưởng được như mong muốn.

“Sau khi ta đi, tất cả những chuyện tẫn hiếu dưới gối phụ vương đều phải giao cho đệ rồi.”

Trước khi đi, Mặc Dục đi về phía phụ vương chào từ biệt, phụ vương nhìn hắn thật lâu, cuối cùng chỉ thở dài, mong hắn chăm sóc Phong di nương thật tốt, hắn nhìn ra được cảm giác mắc nợ chưa từng nói ra từ trong mắt phụ vương.

Bởi vì từ nhỏ hắn đã thường xuyên ốm đau, không chiếm được sự sủng ái của phụ vương, nhưng hắn cũng không oán trách. Mỗi người đều có vận mệnh riêng của mình, vận mệnh của hắn vừa sinh ra đã là như vậy, oán trời trách đất cũng vô dụng. Vả lại, nếu hắn sinh ra ở những gia đình khác, dựa vào thân thể yếu đuối như vậy, sợ rằng chưa kịp lớn lên đã phải bỏ mạng. Hắn có thể trưởng thành, ít nhiều nhờ vào những vị thuốc và thức ăn trân quý mà Vương phủ đã không ngừng cung cấp cho hắn, so sánh như vậy, hắn cảm thấy mình đã may mắn quá nhiều.

“Sau này nếu có chuyện gì, cứ sai người trở về nói một tiếng” – lqđ Mặc Lan đã an bài xong chỗ ở mới cho hắn và Phong di nương, là một nơi có ôn tuyền có vườn riêng, tọa lạc trên núi ở ngay ngoại thành, nơi đó đông ấm hạ mát, vả lại ôn tuyền có lợi ích rất lớn với thân thể hắn, giúp hắn điều dưỡng thân thể thật tốt.

Mặc Dục gật đầu – “Lan đệ hãy dừng chân thôi, đừng tiễn nữa!”

Sau này tuy rằng mỗi người một nơi, nhưng có thể giữ gìn tình nghĩa huynh đệ giữa hai người, hắn rất vui mừng. Gương mặt nho nhã hiện lên một nụ cười thanh nhuận rực rỡ, sau khi đưa tay nói lời từ biệt với đệ đệ, liền đi tới xe ngựa đang chờ phía trước.

Sau khi tới xe ngựa, Trương Tùng dìu hắn lên xe, ông quay đầu khom người chào Mặc Lan, rồi sải bước tới một hắc mã, đoàn người chậm rãi rời khỏi Vương phủ.

Mặc Lan đồng ý không truy cứu chuyện Phong di nương tính kế hắn, cũng đồng thời không truy cứu Trương Tùng, nhưng xảy ra chuyện như vậy,lqđ hắn không thể nào để Trương Tùng tiếp tục ở lại Phụng Vương phủ được nữa, may mắn khi hắn chưa mở miệng, Trương Tùng đã chủ động tới tạ tội, cũng thỉnh cầu được đi theo hầu hạ bên người Phong di nương.

Sau khi hắn đồng ý, từng tò mò hỏi thăm vì sao Trương Tùng phải ngầm giúp đỡ Phong di nương, bởi vì trong Phụng Vương phủ, bất luận là thế lực của Trần thị hay của Thế tử là hắn so với Phong di nương đều lớn hơn, hắn không hiểu được vì sao Trương Tùng phải trợ giúp người không quyền không thế như Phong di nương.

Trương Tùng cũng không giấu giếm, thản nhiên đáp – “Nô tài và Phong di nương cùng lớn lên từ nhỏ, hai bên tình đầu ý hợp, tiếc rằng cha mẹ Phong di nương ngại bần yêu phú, chướng mắt nô tài, sau đó lại tìm mọi cách gả Phong di nương vào Phụng Vương phủ làm thị thiếp.”

Ông không thể nào quên được Phong di nương,lqđ vì vậy mà cũng bán mình vào Phụng Vương phủ làm hạ nhân, yên lặng bảo vệ Phong di nương. Sau này, ông được Phụng Vương thưởng thức rồi cất nhắc, trở thành tổng quản.

Vài năm sau, Phong di nương bị Trần thị đưa ra khỏi Vương phủ, Phong di nương không cam lòng, dưới sự yêu cầu của bà, ông đồng ý ngầm giúp đỡ bà bày mưu tính kế mọi chuyện.

Tiễn Mặc Dục xong, Mặc Lan trở lại tẩm phòng, kể cho Dung Tri Hạ nghe chuyện của Trương Tùng.

Sau khi nghe xong nàng thở dài, nói – “Không ngờ Trương tổng quản lại là người si tình như vậy, vì Phong di nương, mà không tiếc bán mình làm nô tài, bảo vệ bà ấy nhiều năm như vậy. Phong di nương mặc dù không chiếm được sự sủng ái của phụ vương, nhưng cõi đời này vẫn có người yêu bà như vậy, thì kiếp này cũng đủ rồi.”

Mặc Lan không muốn nhìn thấy nàng hâm mộ kẻ khác như vậy, ôm nàng cam kết – “Ta cũng sẽ bảo vệ nàng, yêu thương nàng,lqđ cưng chiều nàng cả đời, dành cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên cõi đời này, để nàng trở thành nữ tử hạnh phúc nhất trên thế gian” – Nói xong, như muốn chứng minh điều gì đó, hắn lập tức cúi xuống hôn nàng.

Nàng đón nhận nụ hôn của hắn, trong lòng chỉ cảm thấy mềm mại, thấm ra từng luồng ngọt ngào.

Nàng nhìn vào mắt hắn, nhìn thấy hắn trút xuống tình cảm nồng nàn,lại nghĩ đến sau này nàng muốn sống cùng nam tử trước mặt này cả đời, thì nhịn không được cảm thấy tràn ngập nhu tình.

Trải qua việc tìm được đường sống trong chỗ chết lúc trước, nàng không muốn mình có bất cứ tiếc nuối nào nữa, vì vậy thẹn thùng e lệ làm ám hiệu.

Mặc Lan vừa mừng vừa sợ, tình triều nồng đậm bắt đầu tuôn ra giữa hai người. Bọn họ cởi quần áo cho đối phương, lqđ hắn thương tiếc khẽ vuốt ve thân thể mềm mại của nàng, dùng đôi môi mềm mại ấm nóng hôn khắp toàn thân da thịt nàng, ánh mắt của hắn vì nàng mà cuồng nhiệt mê loạn, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Gương mặt yêu kiều của Dung Tri Hạ vì hắn mà nhiễm một rặng mây đỏ xinh đẹp, lòng của nàng kịch liệt cổ động, khát cầu tiến thêm một bước kết hợp cùng với hắn.

Huyết dịch của hắn đang thiêu đốt, thân thể của hắn đang nóng lên, hô hấp của hắn vừa dồn dập vừa hưng phấn, hắn vô cùng quý trọng mà ôm lấy nàng. Một sát na khi hai người kết hợp kia, dường như hắn cảm nhận được tâm hồn của hai người trong nháy mắt cũng liên kết lại với nhau.

Một cảm giác vô cùng thỏa mãn tràn đầy tâm hai người.

Phụng Vương phủ cuối cùng cũng yên bình trở lại, hơn nữa người làm còn có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng Thế tử và Thế tử phi mặn nồng.

Thế tử thương yêu cưng chiều, dịu dàng,lqđ nói năng nhỏ nhẹ với Thế tử phi, ngay cả nhóm tỳ nữ cũng thấy hâm mộ không thôi.

Có lúc có tỳ nữ động tâm tư, định bắt chước Ngọc Hà, tiếp cận Mặc Lan để rồi kế tiếp được nạp làm thiếp, nhưng đã bị Mặc Lan đuổi ra khỏi Vương phủ trước khi Dung Tri Hạ biết chuyện.

Về sau, hắn lại bỏ cũ thay mới tất cả những tỳ nữ không biết thân biết phận thành một nhóm khác đàng hoàng thành thật, bởi vì hắn không muốn Dung Tri Hạ ở trong Phụng Vương phủ cảm thấy không thoải mái.

Sau này, hắn chỉ có một thê tử là nàng, sẽ không có bất kỳ cơ thiếp nào nữa.

Ngày hôm đó Mặc Lan trở lại, nhìn thấy Dung Tri Hạ đang may xiêm áo, nhận ra là một bộ quần áo của nam tử, trong lòng nhất thời vui mừng.

“Nương tử đang may xiêm áo cho vi phu sao?”

Dung Tri Hạ lắc đầu một cái –lqđ “Không phải, ta may bộ quần áo này cho cha ta, sắp vào thu rồi, ta muốn gửi mấy bộ quần áo cho cha và đại ca.”

Nói xong, nàng nâng mắt, liếc thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn, sửng sốt rồi hỏi – “Chàng muốn sao?”

Hắn không được tự nhiên, cũng không trực tiếp mở miệng nói muốn, salemsmalldđlqđ chỉ yên lặng rót ly trà uống. Hắn cảm thấy hơi bất mãn, vì nàng không may quần áo cho hắn trước mà lại may cho nhạc phụ và đại ca nàng trước. Quần áo treo trong tủ của hắn vẫn chưa có bộ nào là chính tay nàng may cho hắn đâu.

Mấy tháng nay hai người sớm chiều chung sống, Dung Tri Hạ cũng ít nhiều biết được tính tình của hắn, suy nghĩ một chút, kéo tay hắn cười nói –lqđ “Nếu không thì chờ ta may xong của bọn họ, sẽ may tiếp một bộ cho chàng.” – Nàng thấy trong tủ của hắn xiêm áo không ít nên mới suy nghĩ may y phục mùa thu cho cha và đại ca trước.

“Ừ.” – Mặc Lan chỉ khẽ hừ một tiếng, nhưng khóe miệng hơi giương lên đã tiết lộ sự hài lòng của hắn.

“Đúng rồi, theo như lời chàng nói lần trước, có phải nhóm thổ phỉ cướp bóc lương thảo kia sắp xuất hiện hay không?” – Nàng nhớ lần trước hắn nói lần đầu tiên lương thảo bị cướp là vào khoảng tháng Tám, tháng Chín.

“Ta quay về chính là muốn nói với nàng chuyện này, ta phái người đi, hôm nay đã truyền tin tức về, nói nhóm thổ phỉ kia đã bắt đầu tụ tập. Ta định sáng sớm ngày mai sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng, xin ý chỉ tự mình đi tiêu diệt đám giặc cỏ này.”

Dựa vào trí nhớ của kiếp trước, hắn nghi ngờ đám giặc cỏ này là người của quân địch, bọn chúng chia thành tốp nhỏ, bọn chúng cải trang trà trộn vào đó, canh giữ xung quanh đường giao thông quan trọng dùng để vận chuyển lương thảo,lqđ cướp đốt lương thảo vận chuyển ra biên cảnh, nhằm mục đích cắt đứt lương thảo cung cấp cho đại quân.

Bọn chúng xuất quỷ nhập thần, bất luận sau đó con đường vận chuyển lương thực có thay đổi thế nào, cũng bị bọn chúng phát hiện, sau đó triều đình phái quan binh đi cũng không thể nào tiêu diệt bọn chúng được dễ dàng, cuối cùng lương thảo nếu không bị cướp thì cũng bị đốt rụi, khiến đại quân tiền tuyến chờ đợi lâu mà không được tiếp tế lương thực, mới có thể toàn quân bị diệt.

Trong triều đình chắc chắn có nội gián của bọn chúng, nên chúng mới có thể biết rõ ràng con đường vận chuyển lương thảo như vậy. Vì vậy lần này, hắn không chỉ muốn tiêu diệt đám giặc cỏ này, mà còn muốn bắt được kẻ nội gián kia.

“Chàng muốn đích thân đi?” –lqđ Dung Tri Hạ có chút kinh ngạc, tiêu giệt giặc là trách nhiệm của võ tướng, theo lý thì hắn là quan văn không nên đi.

“Ta đã từng đồng ý với nàng chắc chắn sẽ giúp nhạc phụ và đại ca nàng bình an trở về.”

“Có thể gặp nguy hiểm không?” – Nhóm giặc cỏ kia có thể cướp đốt lương thảo của triều đình nhiều lần, có thể thấy được chúng vô cùng hung ác tàn bạo. Mặc Lan cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, tự tin cười nói – “Nàng phải tin tưởng nàng đã gả cho một phu quân anh minh thần võ.”

Dung Tri Hạ cười, liếc hắn một cái – “Dạ, phu quân anh minh, vậy thiếp thân sẽ đợi phu quân thành công trở về.”

“Nương tử hãy chờ tin tốt của ta.” – Trên gương mặt tuấn mĩ của hắn hiện lên thần thái hào hứn

Hôm sau, lúc lâm triều, Mặc Lan thỉnh tấu Hoàng thượng – “Theo tin tức mà thần thu thập được, nơi nhóm giặc cỏ kia xuất hiện chính là vùng phụ cận của con đường giao thông quan trọng để vận chuyển lương thảo, nơi đây nếu thất thủ, lương thảo vận chuyển tới quân ta sẽ xảy ra vấn đề, đại quân không được bổ sung lương thảo sẽ ảnh hưởng rất nghiêm trọng, thần muốn xin ý chỉ, tự mình dẫn quân đi tiêu diệt giặc cỏ.”

“Mặc đại nhân nói đến giặc cỏ, có lẽ chỉ là một ít cường đạo, cần gì phải kinh ngạc như vậy? Lương thảo được vận chuyển cho quân ta đến hôm nay vẫn thông suốt, chưa từng bị gián đoạn, vả lại khi vận chuyển lương thảo cũng đã phái quân sĩ đi theo để bảo vệ, Mặc đại nhân quả thật không cần phải lo lắng.”

Binh bộ thị lang Hà Thương lập tức bước ra khỏi hàng phản đối.lqđ Vóc người hắn cao gầy, gương mặt xương xẩu, nhưng bởi vì là một người khôn khéo, nên ở trong triều nhân duyên không tệ.

Mặc Lan liếc hắn một cái rồi nói tiếp – “Hoàng thượng, lương thảo là mạch máu của đại quân, một khi lương thảo bị mất, đại quân chắc chắn sẽ thất bại. Hiện giờ đám thổ phỉ kia xuất hiện ở vùng phụ cận lương đạo, sợ rằng sẽ gây nguy hiểm cho việc vận chuyển lương thảo, thừa dịp chưa loạn, trước tiên hãy diệt trừ mầm họa này, phòng ngừa vạn nhất. Theo tin tức mà thần lấy được, nhân số của đám giặc cỏ này là gần một ngàn người, bọn chúng chia thành tốp nhỏ ẩn núp ở những nơi gần với lương đạo, bụng dạ khó lường, vả lại vùng phụ cận của lương đạo bỗng nhiên tụ tập đông đảo giặc cỏ, e rằng có nội tình khác, kính xin Hoàng thượng xem xét.”

Hà Thương lại bác bỏ nói – “Hoàng thượng, những ngày gần đây, triều đình cũng không nhận được tấu chương nào có liên quan đến giặc cỏ, không biết tin tức này của Mặc đại nhân từ đâu mà đến, khi chưa điều tra rõ ràng, đã tùy tiện phái binh đi diệt trừ giặc cỏ, thứ nhất sẽ nhiễu loạn lòng dân, thứ hai lãng phí binh lực, kính xin Hoàng thượng hãy điều tra rõ ràng chuyện này trước.”

“Hoàng thượng, chuyện này thần dám lấy cái đầu trên cổ ra để bảo đảm, nếu có sai lầm, thần nguyện mặc cho Hoàng thượng xử trí.” – Nói đến đây, Mặc Lan nhìn Hà Thương – “Hà đại nhân có dám đánh cuộc tính mạng hay không, bảo đảm rằng phụ cận lương đạo chắc chắn không có nhóm giặc cỏ kia?”

“Cái này…….” – Hà Thương bị hắn hỏi đến mức cứng họng, sắc mặt trầm xuống – “Mặc đại nhân, mặc dù ta và ngài bất đồng quan điểm, nhưng cả hai đều một lòng vì triều đình, cần gì phải lấy tính mạng ra đánh cuộc?”

Mặc Lan không để ý đến hắn nữa, tự mình tấu – “Hoàng thượng, trận chiến này vô cùng quan trọng, vận chuyển lương thảo không được phép có một chút sai lầm nào,lqđ vì vậy cần phải thận trọng, kính xin Hoàng thượng ân chuẩn thần dẫn binh đi bảo vệ lương đạo, phòng ngừa bất trắc.”

Vị đế vương trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trên ngai vàng cân nhắc một lát, rồi mở kim khẩu – “Mặc khanh nói không sai, hai quân giao chiến, lương thảo vô cùng quan trọng, chuyện này vẫn nên cẩn thận một chút, trẫm mệnh Du tướng quân dẫn ba ngàn binh sĩ đi trước thăm dò, nếu điều tra ra thật sự có giặc cỏ làm loạn, lập tức tiêu diệt.” – Hắn cân nhắc đến việc Mặc Lan dù sao cũng là quan văn, không thích hợp dẫn quân đi đánh giặc.

Du tướng quân bị gọi tên, liền bước ra khỏi hàng nói – “Mạt tướng tuân chỉ.”

Mặc Lan mở miệng – “Xin Hoàng thượng ân chuẩn thần đi theo.”

“Mặc khanh đã kiên trì như vậy, trẫm liền chuẩn ngươi đồng hành cùng Du tướng quân.” – Hoàng đế cảm thấy có chút kinh ngạc, không hiểu vì sao Mặc Lan lại cố chấp trong chuyện này như vậy, nhưng kể từ khi hắn mới lên ngôi,lqđ Mặc Lan trợ giúp hắn chỉnh đốn không ít triều thần kéo bè kết cánh trong triều, vả lại theo tính tình của hắn (ML), sẽ không bắn tên mà không trúng đích, nên đã đồng ý.

“Tạ ơn Hoàng thượng, thần cũng muốn thỉnh Hoàng thượng phái Hà đại nhân đi cùng thần để trợ giúp chúng thần điều tra rõ ràng xem giặc cỏ có mai phục hay không.” – Mới vừa rồi khi hắn tấu thỉnh Hoàng thượng chuyện này, Hà Thương đã nhiều lần ngăn cản, hơn nữa Hà Thương thân là Binh Bộ thị lang, hắn (HT) chắc chắn nắm rõ con đường vận chuyển lương thảo, nên hắn hoài nghi nội gián trong triều chính là Hà Thương, lucky post mới có thể dẫn đến việc lương thảo nhiều lần gặp bất trắc.

“Chuẩn tấu.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” – Giờ phút này, Mặc Lan không thể nào ngờ tới, thỉnh cầu này sẽ mang lại cho hắn biết bao mối họa trong tương lai không xa.

Hai ngày sau---- --------

Dung Tri Hạ ở trước cửa tiễn Mặc Lan.

Bầu trời u ám bỗng trút xuống một cơn mưa lớn,lqđ Cúc Nhi cầm dù che mưa cho hai vị chủ tử.

Dung Tri Hạ nhìn Mặc Lan, đôi môi màu hồng phấn mở ra, trong lòng có ngàn vạn câu muốn dặn dò Mặc Lan, nhưng khi đến bên môi chỉ hóa thành một câu – “Ta chờ chàng trở lại.”

Mặc Lan ôm lấy nàng, thần sắc kiên định nói – “Nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tiêu diệt hết đám giặc cỏ kia, để lương thảo thuận lợi đến được tay nhạc phụ.”

Trong lòng nàng lưu luyến không thôi, gật đầu nói – “Vâng, ta tin tưởng nhất định phu quân sẽ làm được.”

Cuối cùng, hắn hạ xuống một nụ hôn nhẹ trên trán nàng, rồi xoay người lên xe ngựa, đi tới tụ hợp cùng Du tướng quân.

Dung Tri Hạ đứng yên tại chỗ đưa mắt nhìn hắn rời đi,lqđ mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, mới xoay người trở về phòng.

Nhìn làn mưa thu lạnh lẽo trước mặt, trong lòng nàng quẩn quanh cảm giác bất an không nói nên lời, quay đầu lại hỏi – “Cúc nhi, Thế tử nhất định có thể bình an trở về, đúng không?”

“Tiểu thư đừng lo lắng, chắc chắn Thế tử sẽ bình an trở về.” – Cúc Nhi nghĩ, mặc dù Thế tử đi tiêu diệt thổ phỉ, nhưng Thế tử là quan văn, nên cũng không cần hắn phải dốc lực, Du tướng quân là người cầm quân , vậy nên nhiệm vụ tiêu diệt giặc cỏ dĩ nhiên phải do Du tướng quân bọn họ ra tay, Thế tử chỉ cần ở bên cạnh giám sát là được.

“Cha và đại ca cũng sẽ bình an trở lại.” – Dung Tri Hạ nói lời này là muốn an ủi chính mình nhiều hơn.

Cúc Nhi cười phụ họa – “Người yên tâm, Đại tướng quân cùng thiếu tướng quân dũng mãnh thiện chiến, nhất định có thể đánh bại quân địch, giành thắng lợi trở về.”

Nghe Cúc Nhi nói, bất an trong lòng Dung Tri Hạ cũng vơi đi phần nào, ngắm màn mưa một lát nữa, mới đi vào trong nhà.

Lương đạo thông đến biên cảnh là một vùng hoang mạc, mây mù bốn phía, cỏ dại mọc đầy, không nhìn thấy chân trời.

Lúc mặt trời lặn, đoàn người Mặc Lan tìm một khu đất trống trải bằng phẳng, dựng doanh trại để dừng chân.

Sau khi dùng bữa tối, Hà Thương tới trước mặt Mặc Lan chất vấn – “Chúng ta đã tới đoạn đường này nhiều ngày như vậy, dọc đường cũng không thấy kẻ nào khả nghi, không biết Mặc đại nhân nói giặc cỏ là ở chỗ nào?”

“Hà đại nhân không cần gấp gáp, chúng ta cứ chờ đợi, nội trong ba ngày, bọn chúng nhất định sẽ xuất hiện.” – Mặc Lan ung dung trả lời.

Nghe hắn khẳng định chắc chắn như vậy, Hà Thương lộ vẻ hoài nghi, vốn định hỏi thêm mấy câu nữa, lại thấy hắn đã xoay người vào phía sau doanh trướng,lqđ nên cũng lười hỏi tiếp. Hắn nhìn cách đó không xa, Du tướng quân đang giao phó thuộc cấp việc tuần tra phòng thủ đêm nay, suy nghĩ một chút liền đi tới.

Du tướng quân gật đầu với hắn, rồi lại phân phó cho thuộc cấp – “Vậy cứ theo mệnh lệnh của ta mà làm.” – Mấy tên tướng lĩnh gật đầu đáp ứng, rồi tự mình rời đi.

“Nơi này hoang vu vắng vẻ như thế, Du tướng quân có cho rằng thật sự có giặc cỏ mai phục không?” – Giọng điệu của Hà Thương khá là xem thường.

Du tướng quân vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, nói – “Nơi này hoang vắng, lại không thấy có dấu người, bình thường quả thật giặc cỏ sẽ không tới chỗ này.” –lqđ Dáng người hắn mập lùn, cười lên cặp mắt kia híp lại, dường như bị thịt trên mặt dồn ép chỉ còn lại một đường nhỏ.

Thấy hắn cũng cho là như vậy, Hà Thương oán trách nói – “Đúng thế, nơi này chó ăn đá gà ăn sỏi, giặc cỏ sao có thể tụ tập ở đây được? Muốn cướp bóc cũng không có ai để mà cướp, thật không biết Mặc đại nhân lấy tin tức này ở đâu?”

“Nếu là thường ngày, tất nhiên là không có ai để mà cướp, cho nên giặc cỏ cũng sẽ không thường xuyên lui tới nơi này.” –Du tướng quân lời nói xoay chuyển – “Nhưng vào lúc này hai quân đang giao chiến, vận chuyển lương thảo tới biên cảnh, nhất định phải đi qua nơi này, nên tình hình sẽ khác.”

Hà Thương cũng không tán thành lời nói của hắn – “Đó là lương thảo của triều đình, mấy tên thổ phỉ kia có to gan lớn mật đi chăng nữa, cũng sẽ không dám cướp bóc lương thảo của triều đình, đây chính là phạm vào trọng tội, sẽ bị tịch thu tài sản và xử tử.”

“Cho nên, kẻ dám can đảm đánh chủ ý vào lương thảo của quân đội,lqđ vậy thì không phải là giặc cỏ bình thường.” – Du tướng quân ha hả cười nói.

“Chẳng lẽ Du tướng quân có phát hiện gì sao?” – Vẻ mặt Hà Thương khẽ động.

“Không có, nhưng mà nếu Mặc đại nhân khăng khăng nói với Hoàng thượng rằng nơi này có giặc cỏ thường lui tới, thì dù sao chúng ta cũng nên kiểm tra thật tốt.” – Trước khi lên đường, Hoàng thượng từng triệu kiến riêng hắn, dặn dò hắn tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của Mặc Lan, nếu Mặc Lan phân phó chuyện gì thì hắn cứ thế mà nghe theo. Như vậy có thể thấy được, Hoàng thượng hết sức tin tưởng vào lời nói của Mặc Lan.

“Du tướng quân định điều tra như thế nào?” – Hà Thương truy hỏi.

“Ngày mai mạt tướng sẽ phái hai đội nhân mã, chia ra kiểm tra phía Đông và phía Bắc, hai ngày sau lại kiểm tra phía Tây và phía Nam.”

Theo như Mặc Lan chỉ điểm, đám giặc cỏ này có số lượng hơn một ngàn người, vì vậy mà hắn đem theo ba ngàn binh mã. Nhưng vì đề phòng bất trắc, hắn cũng không chia ra làm bốn đội đi tuần tra bốn hướng, mà chỉ chia ra làm hai đội, mỗi đội dẫn theo một ngàn binh mã, như thế thứ nhất, nếu chẳng may trong lúc đi tuần tra gặp nhóm giặc cỏ kia, thì cũng không đến mức bởi vì binh lực không đủ mà không đánh lại được. Hà Thương gật đầu nói – “Du tướng quân an bài như vậy tốt lắm,lqđ đợi sau khi điều tra rõ, Mặc đại nhân sẽ không còn lời nào để nói nữa.”

Hôm sau, Du tướng quân phái hai đội binh mã chia ra đi hướng Đông và hướng Bắc.

Sau khi Hà Thương xác nhận, thấy nắng cuối thu quá gắt, gần đó cũng không có bóng râm che mát, liền chui về doanh trướng nghỉ ngơi.

Đến tận ngày hôm sau, trước lúc mặt trời lặn, hai đội nhân mã đi hướng Đông va hướng Bắc đã trở về, phó tướng mang theo đội quân đi hướng Đông lên tiếng nói – “Khởi bẩm Du tướng quân, mạt tướng dẫn người đi tuần tra hai ngày, đều không tra ra người nào khả nghi.”

Đội quân đi hướng Bắc cũng bẩm báo như vậy – “Bẩm Du tướng quân,lqđ ở phía Bắc mạt tướng cũng không phát hiện ra kẻ nào khả nghi.”

Nghe vậy, Du tướng quân gật đầu nói – “Các ngươi vất vả rồi, trước tiên hãy mang các huynh đệ xuống nghỉ ngơi đi.”

Hà Thương ở một bên nghe, cố ý nhìn Mặc Lan một cái, ánh mắt tựa như đang cười nhạo hắn.

Mặc Lan cũng không để ý nhiều, đợi sau khi Hà Thương rời đi,lqđ hắn nói với Du tướng quân mấy câu, Du tướng quân hơi trầm ngâm, rồi gật đầu đáp ứng.

Không lâu sau, doanh trại vùi nồi nấu cơm trước nửa canh giờ.

Sau khi mọi người ăn no không lâu, binh sĩ trực trên đài cao phát hiện có dị động, lập tức bẩm báo cho Du tướng quân, Du tướng quân leo lên đài cao nhìn ra phía xa, phát hiện phía Tây, phía Đông và phía Nam đều có ánh lửa và khói đen. Nơi đây khô hạn, cỏ dại một khi bị thiêu cháy sẽ lan ra cực nhanh, duy chỉ có phía Bắc bởi vì ở ngay đầu gió, lại ít cây cỏ, nên không thấy bị bốc cháy.

“Sao lại thế này?” – Du tướng quân hỏi.

Mặc Lan cũng đi lên đài cao, khóe miệng chứa nụ cười thản nhiên,lqđ giải thích – “Hôm qua ta mượn tạm Du tướng quân ba trăm người, lệnh cho bọn họ vào lúc mặt trời lặn ngày hôm nay chia làm ba nhóm âm thầm đốt cháy cỏ dại ở ba hướng. Bây giờ, những bụi cỏ có thể ẩn thân ở ba hướng đó đã bị đốt, không còn chỗ ẩn nấp nữa, nhóm cường đạo kia ắt sẽ dời sang hướng Bắc, thỉnh Du tướng quân hạ lệnh cho binh lính,lqđ chuẩn bị xuất kích.”

Du tướng quân liếc mắt nhìn một lần nữa, liền hoàn toàn bái phục, lên tiếng – “Mạt tướng sẽ hạ lệnh.”

Lúc trước, Mặc Lan muốn hắn nói với binh lính vùi nồi nấu cơm sớm một chút, nói là vào ban đêm nhóm cường đạo kia sẽ lộ tung tích, lúc đầu hắn còn có chút hoài nghi, nhưng ngay vừa rồi, hắn mơ hồ trông thấy có nhân mã di chuyển đến hướng Bắc. Mặc dù bởi vì khoảng cách khá xa, nên không nhìn rõ đến tột cùng là có bao nhiêu tên, nhưng hai ngày nay không thấy người nào khả nghi, nhưng đúng lúc này lại xuất hiện, có thể thấy được những kẻ này nhất định là dựa vào địa thế và bụi cỏ rậm rạp để trốn. Giờ phút này,lqđ cây cỏ ba hướng kia đã bốc cháy, không còn nơi ẩn núp nữa, nên đã bị bại lộ hành tung.

Hắn lập tức tập hợp binh mã, tự mình dẫn binh về phía Bắc.

Lúc này,lqđ Hà Thương cũng bị kinh động, tiện tay ngăn tên lính quèn lại hỏi thăm xem có chuyện gì, sau khi biết đã phát hiện ra tung tích cường đạo, hắn lắp bắp kinh hãi, ngay lập tức leo lên đài cao nhìn ra xa, nhìn thấy Đông, Tây, Nam ba phía đều tỏa ra ánh lửa, khói đen chạy thẳng đến phía chân trời. Sau khi sửng sốt, hắn lại nhìn thấy Du tướng quân dẫn binh mã vội vã đi về hướng Bắc, mặt biến sắc, lập lức lao xuống.

Mặc Lan đứng canh ở thang gỗ, sắc mặt nghiêm nghị nói – “Sao Hà đại nhân lại có vẻ kinh hoảng thế?”

“Này…..Hạ quan nhìn thấy bốn phía nổi lửa, sợ đám cháy sẽ lan đến doanh trại.”

“Hà đại nhân yên tâm, nơi chúng ta đóng quân không có nhiều cỏ dại,lqđ sẽ không lan tới đây được.”

“Vậy sao? Thế thì tốt.” – Hà đại nhân miễn cưỡng cười một tiếng.

Mặc Lan liếc xéo hắn một cái, rồi nói tiếp – “Thủ hạ của ta bắt được một kẻ có bộ dạng lén lút, Hà đại nhân đến nhìn xem có biết kẻ này hay không?” – Hắn ra hiệu cho bốn tên tùy tùng sau lưng áp giải người tới.

Nhìn thấy người nọ, con ngươi Hà đại nhân co rút nhanh.

“Hà đại nhân cũng biết hắn sao?” –lqđ Mặc Lan tất nhiên không coi thường biến hóa trên mặt hắn.

Hà Thương trấn tĩnh lại rất nhanh, sắc mặt tức giận chất vấn – “Hắn là tùy tùng của ta, hắn đã phạm vào tội gì? Vì sao Mặc đại nhân lại trói tùy tùng của hạ quan?”

Mặc Lan chậm rãi trả lời – “Đêm hôm kia, tên này lén lút ra khỏi doanh trại, vụng trộm gặp một kẻ khả nghi cách đây hai mươi dặm.salemsmalldđlqđ Ta nghi ngờ hắn mật báo cho đám giặc cỏ kia, liền ra lệnh cho thủ hạ âm thầm theo dõi, thuận lợi tìm được chỗ ẩn nấp của bọn chúng, lúc này mới phái người phóng hỏa đốt cháy cỏ dại, dụ bọn chúng đi về phía Bắc. Lúc này,lqđ Du tướng quân đang đi bắt bọn giặc cỏ đó.”

Để tránh đả thảo kinh xà *, hai khắc trước hắn mới sai người bắt tên tùy tùng này lại.

(* - bứt dây động rừng)

Nghe hắn nói, trên mặt Hà Thương thoáng hiện lên sự kinh hãi, vì để che giấu hốt hoảng, hắn cố ý cao giọng, tức giận mắng – “Cái gì, lại có chuyện như vậy sao? Nô tài kia dám to gan cấu kết với tặc nhân, không nên giữ hắn lại nữa!” – lqđ Hà Thương ra vẻ chính nghĩa nói.

Mặc Lan lạnh lùng cười một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho một gã tùy tùng, sai hắn gỡ miếng vải bố trong miệng tên nam tử nhỏ gầy kia xuống.

Vừa có thể nói chuyện, nam tử nhỏ gầy này liền kêu oan – “Oan uổng quá, chuyện này là do đại nhân ngài giao phó nô tài đi làm mà!” – Nếu vừa rồi, chủ tử nhà mình có thể bận tâm đến chút tình nghĩa chủ tớ, biện bạch cho hắn một chút, hắn sẽ nhận tội chuyện này để không liên lụy chủ tử.

Chẳng ngờ, chủ tử lại không mảy may nghĩ đến tình nghĩa chủ tớ, vừa thấy mặt đã không chút lưu tình muốn bổ đao vào hắn, muốn giết hắn để diệt khẩu, trong lòng hắn cảm thấy oán hận. Hắn ta đã bất nghĩa trước, thì cũng đừng trách hắn bất nhân, quyết tâm khai ra tất cả mọi chuyện.

Hắn quỳ trên mặt đất kêu khóc với Mặc Lan – “Mặc đại nhân, ngài phải làm chủ cho nô tài, chuyện này không phải do nô tài muốn làm, mà tất cả đều là do đại nhân nhà nô tài sai khiến nô tài lén lút mật báo với nhóm cường đạo kia,lqđ đại nhân hắn đã sớm thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Lim quốc…….”

Nghe đến đó, sắc mặt Hà Thương đại biến, gầm lên – “Im miệng, ngươi là đồ ác nô! Chính mình cấu kết với giặc,bị bại lộ còn dám ngậm máu phun người, vu tội cho ta, nhất định không thể tha được!”

Mặc Lan ra lệnh - “Bịt miệng Hà đại nhân lại!”

Một gã đại nhân lập tức tiến lên che miệng Hà Thương.

Hà Thương tức giận muốn tránh thoát, thế nhưng tên tùy tùng vừa cao lớn vừa có võ, dễ dàng chế trụ được hắn,lqđ khiến hắn không thể nhúc nhích.

Mặc Lan ra hiệu cho tên nam nhân nhỏ gầy kia nói tiếp.

Thấy chủ tử vô tình vô nghĩa như vậy, hắn càng thêm oán hận – “Đại nhân nhà ta thu được nhiều lợi ích từ Lỗ Kim quốc, đáp ứng giúp cho đám giặc cỏ Lỗ Kim quốc trà trộn vào đây để yểm trợ, nên sai nô tài đi mật báo cho bọn chúng.”

Nghe nô tài kia nói xong, Mặc Lan cũng không ngạc nhiên, ban đầu khi Hà Thương ở trong triều đình năm lần bảy lượt ngăn cản hắn, hắn đã thấy nghi ngờ. Lần này đưa hắn (HT) đi cùng, chẳng qua muốn hắn lộ ra bộ mặt thật, không cách nào ngụy biện.

Hắn sai người dẫn hai kẻ này xuống nhốt riêng,lqđ dự định đợi sau khi Du tướng quân trở lại sẽ nghiêm khắc thẩm vấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK