Nàng không chịu nổi sự yên tĩnh như vậy, từng liều mạng kêu to, nhưng gọi đến rách cổ họng cũng không ai để ý đến nàng, nàng thật sự sợ hãi mình sẽ cô độc mà chết ở chỗ này.
Mặc Lan thì lại càng chưa bao giờ đến gặp nàng.
Nàng thật ân hận, ân hận vì đã nhất thời tức giận, xui khiến tỳ nữ đi trộm con chó trắng của Dung Tri Hạ, hung hăng đánh chết nó để hả giận.
Ngày hôm đó, khi hắn nhìn thấy xác con chó trắng chưa kịp chôn trong phòng, sắc mặt âm u nhìn nàng, lạnh lẽo đến kinh người.lqđ Ngay sau đó, hắn không chút lưu tình sai người nhốt nàng ở chỗ này.
Bất luận nàng khóc lóc cầu xin ra sao, hắn cũng đều thờ ơ, tuyệt tình lãnh khốc khiến nàng sợ hãi.
Mặc dù nàng oán hận hắn đã hại chết cha mẹ nàng, nhưng lại không thể kiềm chế mà đắm chìm trong sự che chở, sủng ái mà hắn từng dành cho nàng, bởi vậy mà nàng đố kị với Dung Tri Hạ, đố kị nàng ấy tuy đã bị hủy dung mạo, nhưng vẫn có thể công khai chiếm cứ vị trí Thế tử phi. Dù gì đi nữa nàng cũng từng là một thiên kim nhà quan được nuông chiều hết mực, nên nàng cảm thấy bất bình và công cam lòng. Vì vậy, khi lần đầu tiên nhìn thấy Dung Tri Hạ, trong lòng nàng không cách nào ngăn được ác niệm mọc lên, muốn hung hăng giẫm nàng ấy dưới lòng bàn chân, làm nhục nàng ấy một cách triệt để.
Nàng muốn cho Dung Tri Hạ biết, nàng mới là nữ nhân được Mặc Lan sủng ái nhất, cho dù Dung Tri Hạ thân là Thế tử phi, cũng sẽ vĩnh viễn không chiếm được sự sủng ái của hắn.
Nhưng vì sao chỉ sau một buổi tối, tất cả mọi chuyện đã vượt ra khỏi sự kiểm soát của nàng? Mặc Lan không chỉ lạnh nhạt với nàng còn đánh nàng giữa chốn đông người, mắng chửi nàng, thậm chí còn phạt nàng quỳ gối ở từ đường ba ngày ba đêm, bây giờ lại nhốt nàng trong địa lao ẩm ướt âm u không thấy mặt trời.
Sao hắn có thể đối xử với nàng ác tâm như vậy?
Bỗng nhiên, nàng nhớ tới Mặc Lan từng chất vấn nàng năm ấy có thật sự là nàng đã cứu hắn ra khỏi hầm băng hay không.lqđ Nhất định là hắn đã xác nhận nàng không phải người đã cứu hắn năm đó nên mới có thể vô tình với nàng như vậy.
Nàng lại nhớ tới, mấy ngày qua, hắn đã chuyển dời tất cả sự sủng ái dành cho nàng qua Dung Tri Hạ.
Chắc chắn là hắn đã phát hiện ra chân tướng, nên thái độ mới biến chuyển lớn như vậy.
Nghĩ tới điều gì đó, Ngọc Hà căm giận nói…. – “Đúng rồi, nhất định là Dung Tri Hạ đã nói với hắn chuyện hầm băng năm đó, vạch trần lời nói dối của ta, hắn mới có thể đối xử với ta như thế.”
Hơn hai năm trước, lúc ân nhân an bài nàng vào Phụng Vương phủ, từng tiết lộ cho nàng biết người thực sự đã cứu hắn là ai.
Năm đó, tâm phúc của ân nhân cũng cùng đi với Mặc Lan đến nhà ngoại tổ phụ Tống Tuệ Viễn của hắn chúc tết, trong lúc vô tình biết đươc có người muốn hãm hại Mặc Lan, liền lặng lẽ theo dõi, quả nhiên nhìn thấy có kẻ dụ Mặc Lan vào hầm băng, rồi khóa cửa nhốt hắn ở bên trong.lqđ Tên hạ nhân sau khi khóa cửa xong đã vội vã rời đi, tâm phúc của ân nhân núp ở gần đó, quan sát tình hình tiếp theo, vì vậy đã nhìn thấy Dung Tri Hạ đi nhầm vào hầm băng. Lúc này mới biết được thân phận của Dung Tri Hạ.
Vì để an bài nàng tiếp cận Mặc Lan, ân nhân đã từng tính toán muốn trừ khử Dung Tri Hạ, để tránh nàng ấy tiết lộ chuyện năm đó, đáng tiếc không thành công mà chỉ khiến nàng ấy bị hủy dung,rồi sau đó ân nhân cho rằng sau khi bị hủy dung, Dung Tri Hạ chắc không thể làm ra chuyện gì phải lo lắng, nhưng không lường trước được, Hoàng thượng lại làm chủ tứ hôn, gả nàng cho Mặc Lan.
Khi đó, nàng đã nhận được sự sủng ái của Mặc Lan, đã sớm quên toàn bộ chuyện hầm băng, nên không đề phòng nhiều. Ngồi ở trong góc, vẻ mặt Ngọc Hà phẫn hận chửi rủa Mặc Lan và Dung Tri Hạ -lqđ “Các ngươi thật đáng chết, từng người đều đáng chết! Nếu ta có thể ra ngoài, ta nhất định sẽ giết đôi cẩu nam nữ các ngươi!”
Lúc này, người nàng chờ đợi mấy ngày rốt cuộc cũng bước vào địa lao và cũng nghe hết toàn bộ lời mắng chửi của nàng.
“Ngươi vẫn còn muốn giết người? Bị giam vào nơi này, ngươi nghĩ rằng ngươi vẫn có thể ra ngoài được sao?” – Lúc này, trên gương mặt tuấn mỹ của Mặc Lan là một mảnh âm hàn.
Vừa nhìn thấy hắn, Ngọc Hà liền thu lại sự tức giận căm ghét, nhào tới phía trước nắm chặt hàng rào sắt, cầu khẩn – “Thế tử, nơi này tối tăm mù mịt quá, chỉ có mỗi mình Ngọc Hà, Ngọc Hà thật sự sợ hãi, cầu xin Thế tử hãy thả Ngọc Hà ra ngoài, sau này nhất định Ngọc Hà cái gì cũng nghe theo ngài, không dám chọc ngài tức giận nữa.”
“Cha ngươi phạm tội bị vấn trảm, là bởi vì ta tố cáo tội trạng của hắn trước mặt Hoàng thượng, ngươi trăm phương ngàn kế đến gần ta,lqđ không phải là để giết ta hay sao? Thế nào, ngươi không muốn báo thù sao?” – Ánh mắt hắn rét lạnh liếc nhìn nàng.
Hắn cố ý nhốt nàng nhiều ngày không thèm quan tâm chính là muốn để cho nàng phải nếm trải nỗi khổ khi phải lo lắng hãi hùng.
“Ta……” – Đột nhiên bị hắn vạch trần mục đích nàng tiếp cận hắn, thần sắc nàng cả kinh, ngay sau đó lại vội vàng phủ nhận – “Tuyệt đối không có chuyện này, trước đó Ngọc Hà căn bản không biết chuyện của cha ta có liên quan tới ngài, Ngọc Hà chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn tìm ngài báo thù!lqđ Ngài không thể xử oan cho Ngọc Hà a! Trong hai năm qua được ngài yêu thương, trong lòng Ngọc Hà chỉ có ngài, cầu xin ngài đừng nghe kẻ khác thêu dệt bậy bạ mà hiểu lầm Ngọc Hà!”
Mặc Lan cũng không lập tức vạch trần tâm tư của nàng ta, chỉ cười lạnh hỏi – “Được, ngươi đã nói trước kia ngươi không biết chuyện này, nếu như ngươi biết được bởi vì ta mà phụ thân ngươi phải chết, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?”
“Ta…..Phụ thân phạm sai lầm, nên bị trừng phạt, không……không nên trách Thế tử.” – Nàng nén xuống hận ý, khó khăn ép mình phun ra những lời này.
“Hắn làm hại ngàn vạn dân chúng, dựa trên tội ác của hắn, thiên đao vạn quả * cũng không thương tiếc.” - Ở trước mặt nàng, thần sắc hắn lạnh lùng nghiêm nghị trách cứ phụ thân nàng
(* - “róc xương lóc thịt” hay là “lăng trì”)
Ngọc Hà cố nén tức giận, nắm chặt tay –lqđ “Cha đã chịu tội mà chết, người chết là hết, bất kể khi còn sống ông đã làm gì, cũng đều nên xóa bỏ, hà cớ gì Thế tử vẫn trách mắng lão nhân gia ông?”
“Xóa bỏ? Những người dân đang phải chịu khổ vì hắn thì phải đi tìm ai đòi lẽ phải? Ngươi thân là con gái của tội thần,salemsmalldđlqđ không phải là nên đền mạng chuộc tội cho cha ngươi hay sao?” – Mặc Lan giễu cợt chất vấn.
Nàng đọc được trong mắt hắn sự tàn bạo, nghiêm khắc và sát ý, nàng kinh hãi lùi về sau mấy bước, không cam lòng nói – “Tại sao ngài lại đối xử với Ngọc Hà như vậy? Lúc trước chẳng lẽ ngài sủng ái Ngọc Hà đều là giả hay sao?”
“Ngươi vẫn còn mặt mũi mà hỏi ta tại sao? Lúc trước ta sủng ái ngươi, toàn bộ là bởi vì tin lầm vào lời nói của ngươi, lầm tưởng rằng năm đó ngươi đã cứu ta, ta sủng ái ngươi như vậy, đều là nhìn vào ân cứu mạng,lqđ giờ đây ta đã biết được chân tướng, chỉ hận không thể từng đao từng đao mà lăng trì ngươi.” – Giọng nói của hắn đầy vẻ căm hận, từng chữ sắc bén như đao.
“Ta, ta…..” – Ngọc Hà bị vẻ mặt ngoan lệ của hắn làm chấn động, lùi về phía sau từng bước một, đến tận khi lưng đụng vào vách tường không có đường lui, mới dừng bước.
Nhìn nét mặt hắn lạnh nhạt vô tình, nếu hắn đã biết tất cả mọi chuyện, nàng cũng không cần thiết phải lừa gạt nữa, vì vậy nàng cũng không nhẫn nhịn mà biểu lộ sự oán hận căm phẫn với hắn.
“Không sai, là ta đã lừa ngươi, thật buồn cười là hai năm qua ngươi vẫn chẳng hay biết gì. Thù giết cha không đội trời chung, ta hận không thể ăn thịt, uống máu của ngươi!” – Nàng cắn răng nghiến lợi nói, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp lại có vẻ vô cùng dữ tợn.
Lẽ ra nàng đã vài lần có cơ hội xuống tay với hắn, nhưng ân nhân muốn nàng chờ đợi thời cơ thích hợp mới được động thủ, đến lúc đó ân nhân có thể bảo đảm, sau khi nàng báo thù, sẽ có thể toàn thân trở ra. lqđ Vì vậy mà nàng mới chậm chạp không xuống tay, không ngờ rằng thù của nàng còn chưa báo được, đã trở thành tù nhân của hắn. Nếu như lúc trước nàng không để ý đến lời của ân nhân, có lẽ nàng đã sớm giết được hắn để báo thù cho cha mẹ, cho dù vì vậy mà phải đền mạng, lqđ nàng cũng cam nguyện, dù sao vẫn tốt hơn là hiện tại cái gì nàng cũng không thể làm.
Nhưng có hối hận thì cũng đã muộn
Thấy nàng ta đã lộ bộ mặt thật, ánh mắt Mặc Lan lạnh như băng – “Chỉ cần ngươi khai ra kẻ đồng lõa với ngươi là ai, ta có thể tha chết cho ngươi.”
“Tha chết cho ta? Để cho ta phải kéo dài chút hơi tàn? lqđ Sống không bằng chết sao? Ha ha ha ha……”
Chuyện đến nước này, Ngọc Hà cũng đã hiểu mình không còn đường lui, cười điên cuồng – “Không sai, đúng là ta có đồng bọn,salemsmalldđlqđ người đó cũng hận không thể róc xương uống máu ngươi, nhưng mà ngươi đừng mơ tưởng ta sẽ nói cho ngươi biết người đó là ai.”
“Ta có rất nhiều biện pháp có thể cạy miệng ngươi ra, nếu như ngươi muốn bị giày vò đến mức không muốn sống nữa, tốt nhất là hãy lập tức khai nhận.” – Giờ phút này hắn không còn nửa phần yêu thương với nàng ta, thủ đoạn đối phó với nàng ta cũng có rất nhiều.
Ngọc Hà giật mình ngước nhìn ánh mắt lãnh khốc tàn nhẫn của hắn, hoảng hốt nhớ lại, trong hai năm qua hắn khinh liên mật ý*, cưng chiều thương yêu nàng. lqđ Giờ khắc này, trái tim nàng vừa khổ sở vừa chua xót lại vừa oán hận, hai mắt ngấn lệ.
(* - ngọt ngào, yêu thương, nhẹ nhàng)
“Ngươi thực sự hạ quyết tâm ác độc với ta như vậy hay sao?”
Mặc Lan chỉ lạnh lùng lên tiếng – “Sự kiên nhẫn của ta có hạn, nếu như ngươi không nói, ta sẽ gọi người vào dùng hình.” – Kiếp trước, hắn hết sức cưng chiều che chở nàng ta mà nàng ta còn có thể hạ độc đủ được với hắn, sao hắn còn có nửa phần thương tiếc với nàng ta nữachứ?
Nàng cắn môi, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật. Nàng nhắm mắt lại, lát sau mở ra, mâu quang là một mảnh tuyệt nhiên, thần sắc dữ tợn, giọng điệu căm hận nguyền rủa – “Ta có chết cũng không nói cho ngươi biết, lqđ sau khi ta chết người nọ sẽ báo thù giúp ta! Ta ở dưới cửu tuyền sẽ mở to mắt, nhìn ngươi gặp báo ứng!”
Nói xong, nàng đột nhiên bổ nhào về phía vách tường đối diện, dùng toàn lực đâm đầu vào, sau khi va chạm thật mạnh, máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ vách tường.
Mặc Lan cũng không kịp ngăn cản nàng ta, thấy nàng trợn hai mắt, dữ dội ngã xuống, khuôn mặt xinh đẹp nhuộm đầy máu tươi đỏ sẫm, hắn giật mình trong giây lát mới bình tĩnh trở lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. lqđ Hắn không lường trước được tính tình nàng ta lại tuyệt liệt* như thế, dù có chết cũng không chịu khai ra kẻ đồng lõa.
(* - vô cùng mạnh mẽ)
Chẳng qua cho dù nàng ta không nói gì, hắn cũng đã dự đoán được người nọ là ai.
Rời khỏi địa lao, Mặc Lan liền đi tới một viện, dừng bước lại, khu vườn nhỏ vẫn rực rỡ sắc màu như trước, hắn đừng lặng im trong chốc lát mới cất bước đi vào. Mấy tên người hầu đi theo phía sau hắn đều ở lại bên ngoài phòng.
Tỳ nữ trong nhà thấy hắn đi vào vội vàng tiến lên hành lễ, có người đi vào trong thỉnh Mặc Dục ra ngoài.
Hiện nay, cả Phụng Vương phủ đều biết, Vương phi cùng với Tam thiếu gia đã rời Vương phủ để đến biệt trang tĩnh dưỡng. Những người làm khôn khéo thông minh đều hiểu rõ, Vương phi trong lúc cùng Thế tử minh tranh ám đấu, lqđ đã bởi vì Tam thiếu gia bị trọng thương trở thành tàn phế mà bị thua. Bà đi chuyến này sẽ không có khả năng trở lại Vương phủ nữa. Vương gia thường ngày ít can thiệp vào mọi chuyện, Vương phủ coi như là do Thế tử đương gia làm chủ.
Đối với vị chủ tử này, tỳ nữ không dám chậm trễ chút nào, rất nhanh chóng bưng trà nóng lên.
Sau đó, Mặc Dục cũng từ trong buồng đi ra, hắn che miệng ho khan vài tiếng, sau khi ho xong, nhìn về phía Mặc Lan khẽ mỉm cười – “Những ngày gần đây Lan đệ không phải là bề bộn nhiều việc ư? Sao lại rảnh rỗi tới chỗ vi huynh?”
“Đại ca bị sao vậy?” – Mặc Lan dò xét nhìn hắn, hai mắt sắc mà thâm trầm.
Mặc Dục giải thích - “Mấy ngày trước không cẩn thận bị nhiễm phong hàn, mới vừa rồi đang nghỉ ngơi, không biết Lan đệ tới, lqđ nên mới ra ngoài chậm.”
“Các ngươi lui ra ngoài hết đi.” – Mặc Lan đuổi hết người làm trong phòng ra ngoài xong, mới nhàn nhạt mở miệng nói – “Ngọc Hà chết rồi.”
Mặc Dục thấy hắn cố ý cho người làm lui xuống thì cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng sau khi nghe lời nói của hắn, mặt lộ vẻ kinh ngạc, sửng sốt một chút mới hỏi – lqđ “Nàng ta chết như thế nào?”
“Tự vẫn mà chết.” – Mâu quang Mặc Lan tìm tòi nghiên cứu nhìn huynh trưởng, ngoại trừ trên mặt hắn(MD) lộ vẻ kinh ngạc một chút thì không có gì khác.salemsmalldđlqđ Hắn thầm nghĩ, phải rồi, nếu không phải hắn(MD) ẩn náu sâu như vậy thì những năm này hắn sao có thể bị hắn(MD) lừa gạt đến mờ mịt, lầm tưởng rằng kẻ lòng muông dạ thú như hắn(MD) không tranh quyền thế.
“Vì sao nàng ta phải tự vẫn?” – Mặc Dục tựa như không nhìn thấy thần sắc Mặc Lan có chút bất thường, vẫn không hiểu hỏi.
“Nàng ta bởi vì chuyện bị bại lộ nên sợ tội mà tự vẫn” –dđlqđ Giọng nói Mặc Lan lộ ra sự lạnh lẽo.
“Chuyện bại lộ? Đây là ý gì?” – Vẻ mặt Mặc Dục vẫn khốn hoặc.
Thấy hắn đến giờ khắc này vẫn còn giả ngu, Mặc Lan cúi đầu cười một tiếng – “Đại ca không biết nàng ta muốn làm gì hay sao?” – Mặc Dục mờ mịt lắc đầu.
“Vì sao Lan đệ lại hỏi ta như vậy? Vi huynh cũng không quen biết với Ngọc Hà, không biết nàng ta muốn làm cái gì.”
“Đại ca đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.” – Mặc Lan mỉa mai cười nhạt một tiếng.
Nghe đến đó, rốt cuộc sắc mặt Mặc Dục cũng hơi thay đổi, giọng nói cũng hơi trầm xuống – “Lan đệ có ý gì?”
“Ngọc Hà được Tú đại nương tiến cử vào Vương phủ, mà năm đó Tú đại nương là bà vú của đại ca,dđlqđ lai lịch của Ngọc Hà chắc hẳn đại ca phải biết rõ, tính ra cha nàng là bởi vì ta mà chết, nàng ta muốn làm cái gì, đại ca không biết hay sao?” – Giọng nói của Mặc Lan vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không có một tia ấm áp.
Trên mặt Mặc Dục nhanh chóng lướt qua một tia chấn động kinh ngạc, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Thấy hắn cam chịu, không muốn giải thích, thần sắc Mặc Lan rét lạnh hơn mấy phần.
“Ngày trước huynh khuyên ta tạm thời đừng động thủ với mẹ con Mặc Thụy, hóa ra chỉ là muốn chờ đợi thời cơ thích hợp hơn, đợi ta cùng mẹ con hắn đấu nhau đến mức lưỡng bại câu thương, huynh sẽ thành ngư ông đắc lợi.” – Vẻ mặt Mặc Lan nghiêm túc sa sầm, dừng lại một chút mới nói tiếp – “Tất cả mọi người trong Vương phủ đã nhìn lầm huynh, bao gồm cả phụ vương và ta, huynh mới là kẻ có tâm kế và cự kỳ dã tâm. Qua nhiều năm như vậy, huynh tỏ ra yếu đuối, ẩn nhẫn trước mặt chúng ta, chẳng qua là để chúng ta buông lỏng phòng ngự, huynh đã làm rất tốt.”
Thấy hắn nghiêm khắc chỉ trích như vậy,dđlqđ sắc mặt vốn đã tái nhợt của Mặc Dục trở nên không còn chút máu, một lát sau, hắn mới chậm rãi nói – “Vậy Lan đệ định thế nào?”
Hắn tin rằng hôm nay Mặc Lan nói với hắn những lời này, nhất định là trong lòng đã có quyết định.
Nhìn chăm chú vào thần sắc ốm yếu xanh xao tái nhợt của đại ca, Mặc Lan nhớ tới khoảng thời gian mẫu thân vừa mới bị bệnh qua đời, hắn thương tâm lo lắng, chính đại ca đã ngày đêm làm bạn với hắn, an ủi hắn, giúp hắn vượt qua nỗi đau mất mẹ. Từ đó về sau, hai huynh đệ bọn họ luôn luôn thân thiết, hắn rất tín nhiệm đại ca, vì thế mà chỉ cần có thể trợ giúp được đại ca, hắn sẽ nỗ lực hết sức để làm, nhưng không ngờ, huynh đệ mà hắn tin tưởng nhất, cũng là kẻ khẩu phật tâm xà.
Trong phòng yên tĩnh đến mức làm người ta hít thở không thông, thật lâu sau, Mặc Lan mới từ từ mở miệng – “Thỉnh đại ca từ nay về sau không rời viện này một bước!”
Mặc Dục ngẩn ra, chớp mắt một cái đã hiểu rằng Mặc Lan muốn giam lỏng hắn, trên gương mặt tái nhợt hiện lên nụ cười.
“Đa tạ Lan đệ” – Hắn hiểu, Mặc Lan làm như vậy, coi như là sự trừng phạt nhẹ nhất đối với hắn, chỉ hạn chế tự do của hắn, chứ không làm thương tổn hắn chút nào.
Mặc Lan cũng không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi, để lại mấy tên người hầu bên ngoài viện, vô hình trung biến viện này thành một nhà tù, giam cầm Mặc Dục.
Dung Tri Hạ thấy Mặc Lan ngà ngà say trở lại phòng,dđlqđ thấy hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, bộ dáng tâm sự nặng nề, nàng rót trà cho hắn, quan tâm hỏi – “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hắn kéo tay nàng qua, áp vào gò má hắn, thần sắc có mấy phần tịch mịch – “Ngọc Hà chết rồi, ta giam lỏng đại ca.”
“Ngọc Hà chết?” – Dung Tri Hạ khó nén nổi kinh ngạc, tiếp theo lại không hiểu hỏi – “Nhưng chuyện này thì có quan hệ gì với đại ca chàng?dđlqđ Vì sao chàng phải giam lỏng hắn?” – Vừa dứt lời, người thông minh như nàng lập tức liên tưởng đến một chuyện khiến người ta thực sự sợ hãi.
“Chẳng lẽ hắn chính là kẻ đã đồng lõa với Ngọc Hà giết chết chàng ở kiếp trước?”
Mặc Lan gật đầu một cái, tự giễu nói: “Những năm gần đây, hắn đều hư tình giả ý trước mặt ta, sau lưng lại âm thầm cấu kết với người ngoài để mưu tính ta hết thảy, nhưng ta vẫn ngu ngốc kính trọng hắn như huynh.”
Ngọc Hà chết hắn không thèm để ý, nhưng đại ca phản bội khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn cảm thấy mình thật đáng thương, kiếp trước bị đại ca tin tưởng thân thiết nhất và thị thiếp sủng ái nhất liên thủ lừa gạt, đến nỗi rơi vào kết cục bỏ mình mà chết.
“Không ngờ hắn là loại người như vậy!” –dđlqđ Biết được kết quả này, Dung Tri Hạ thật sự bất ngờ, nàng không thể tưởng tượng, Mặc Dục luôn tái nhợt ốm yếu nhưng thanh nhuận nho nhã lại là người có tâm cơ thâm trầm đến như vậy, ngẫm nghĩ một chút, nàng khuyên giải an ủi – “Chàng cũng đừng khổ sở, ít nhất chàng đã tra ra được kẻ đồng mưu với Ngọc Hà là hắn, cũng coi như đã giải tỏa được một nỗi băn khoăn.” – Nàng thì ngược lại, ngay cả hung thủ lúc ấy đã giết chết nàng là ai đến nay vẫn chưa rõ, cũng không biết kẻ đó có còn ở trong Vương phủ hay không.
Mặc Lan ôm nàng vào trong ngực, tựa đầu vào vai nàng, hơi khàn giọng nói – “Tri Hạ, giờ ta chỉ còn lại mình nàng.”
Nghĩ đến hắn rõ ràng có huynh có đệ, nhưng từng người đều âm thầm tính kế, mưu mô với hắn. Dung Tri Hạ thấy hắn có chút không bỏ được, liền dung túng mặc cho hắn ôm nàng.
Một lát sau, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên hỏi – “Tri Hạ, nàng còn oán ta kiếp trước đã ngu ngốc tin lầm kẻ khác mà bạc đãi nàng không?”
“….Chỉ cần cha và đại ca có thể bình yên trở về, những chuyện trước kia cũng không còn quan trọng nữa.” – Thật ra nàng đã không còn oán hắn, tâm nguyện duy nhất hiện nay là mong cha và huynh trưởng có thể bình an quay về.
“Ta đã đáp ứng với nàng thì chắc chắn sẽ làm được.” – Mặc Lan nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói tiếp –dđlqđ “Chờ sau khi nhạc phụ khải hoàn trở về, chúng ta sẽ quên hết chuyện kiếp trước, bắt đầu lại một lần nữa, làm một đôi phu thê ân ân ái ái, sau đó sẽ sinh hai đứa bé, cùng nuôi dưỡng chúng lớn lên. Chờ sau khi hài tử trưởng thành, có tôn nhi, chúng ta lại cùng nhau trêu đùa tôn nhi…..Nàng có chịu không?”
“Vâng.” Dung Tri Hạ động lòng, gật đầu nhẹ một cái, trong mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa, không tự kiềm hãm được bắt đầu chờ mong ngày ấy sẽ đến.
--- ------
“Tự miếu kia rất linh thiêng, tiểu thư lo lắng cho Đại tướng quân bọn họ như vậy, sao không tới khẩn cầu Bồ Tát, thỉnh ngài che chở cho Đại tướng quân cùng Đại thiếu gia?”
Vì lời nói này của Hiểu Trúc, nên Dung Tri Hạ liền yêu cầu nàng ấy đưa nàng tới Tự Miếu để lễ Phật.
Vốn Cúc Nhi cũng muốn đi theo,dđlqđ nhưng vừa bước chân ra cửa, nàng đột nhiên bị tiêu chảy không ngừng, Dung Tri Hạ liền sai người đi tìm đại phu chẩn bệnh cho nàng, sau đó để Cúc Nhi ở lại trong phủ nghỉ ngơi.
Không lâu sau, xe ngựa tới chùa Phổ Đà, thấy Tự Miếu hết sức cũ kỹ, cũng không thấy khách hành hương, Dung Tri Hạ có chút kinh ngạc.
“Hiểu Trúc, ngươi nói Tự Miếu rất linh thiêng là nơi này sao?” – Nàng hoài nghi không biết có phải Hiểu Trúc nhớ nhầm địa điểm hay không.
Hiểu Trúc gật đầu nói – “Đúng vậy, chính là chỗ này, nhìn nó nhỏ và cũ như vậy nhưng nghe nói vô cùng linh thiêng.”
Nghe vậy, Dung Tri Hạ cũng thôi nghi ngờ, nghĩ thầm cầu thần bái Phật quan trọng nhất là thành tâm,dđlqđ không nên vì nguyên nhân Tự Miếu lớn hay nhỏ mà nảy sinh lòng bất kính.
Đi vào trong, Dung Tri Hạ nhìn thấy một phụ nhân mập mạp chừng hơn ba mươi tuổi đang quét sân. Trông thấy các nàng tới, phụ nhân mập mạp chắp tay trước ngực, rồi cười một tiếng, liền đi vào hậu đường.
Dung Tri Hạ dâng hương cúng bái xong, lại thấy phụ nhân kia rót ly trà mang tới.
“Mời thí chủ uống chén nước Phật.”
“Đa tạ.” – Dung Tri Hạ nhận lấy trà, uống vài ngụm, chợt cảm thấy thần trí hôn mê, cũng không kịp nghĩ xem chuyện gì xảy ra, hai mắt đã tối sầm bất tỉnh.
Trong phút chốc trước khi bị hôn mê,dđlqđ trong đầu nàng hiện lên vài hình ảnh đã nhìn thấy trước khi chết ở kiếp trước, thì ra người đã hại chết nàng chính là……..
“Tiểu thư sẽ không sao chứ?” – Nhìn thấy chủ tử ngã xuống, môi Hiểu Trúc run run, hỏi phụ nhân mập mạp.
Lúc này, lại có thêm một phụ nhân chừng hơn bốn mươi tuổi từ hậu đường đi ra, bà vẫn còn bộ dáng thướt tha, mơ hồ có thể đoán ra được ngày xưa đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vừa mở miệng lại giễu cợt nói – “Thế nào? Ngươi sợ à? Cũng không phải là lần đầu tiên ngươi xuống tay với nàng, có cái gì phải sợ?”
“Chuyện năm đó là do bà ép ta làm, ta cũng không muốn.” – Hiểu Trúc lộ vẻ mặt không cam lòng.
Phụ nhân không vui trách cứ - “Không ai bức bách ngươi, tài bảo động nhân tâm, ban đầu chính ngươi và cha mẹ ngươi nhìn thấy bạc đã nảy sinh lòng tham,dđlqđ không ngại lương tâm bị che mờ, bán rẻ chủ tử của mình. Đáng tiếc ngươi quá vô dụng, chỉ có thể khiến nàng bị hủy dung, mà không thể hại chết nàng, mới để lại tai họa này.”
Nghe bà ta nhắc tới chuyện cũ, Hiểu Trúc ân hận vì lúc đó đã làm sai, tất cả đều do cha mẹ nàng tham tiền, nhận bạc của nữ nhân này, mà bức bách nàng hạ thủ với tiểu thư.
Vì cha mẹ, nàng không thể không âm thầm táy máy tay chân khi tiểu thư cưỡi ngựa, muốn cho nàng ấy bị ngã chết, không ngờ tiểu thư mệnh lớn chưa chết, chỉ vì vậy mà bị hủy dung mạo. Từ lúc đó, tiểu thư luôn buồn bực không vui, trầm mặc tự ti.
Nàng hầu hạ tiểu thư nhiều năm như vậy, tiểu thư chưa bao giờ bạc đãi nàng, vì vậy mà sau khi xảy ra chuyện đó, nàng luôn cảm thấy cắn rứt lương tâm.
Nhưng không ngờ người đàn bà ghê tởm này lại nhắc lại sự kiện năm đó để uy hiếp nàng, bức bách nàng phản bội tiểu thư một lần nữa,dđlqđ nếu như nàng không làm theo, bà ta sẽ tiết lộ tất cả mọi chuyện mà năm đó nàng đã làm.
Nàng vừa kinh vừa sợ. Nàng không dám tưởng tượng nếu như tiểu thư biết được chuyện nàng ấy bị hủy dung tất cả là do một tay nàng gây nên, thì sẽ có hậu quả gì, nên không thể làm gì khác là lại che giấu lương tâm,dụ nàng ấy tới nơi này. Vì thế mà nàng còn đặc biệt bỏ chút bã đậu vào trà của Cúc Nhi, khiến nàng ấy bị tiêu chảy, không thể đi cùng.
“Bà đã đồng ý với ta, sẽ không giết tiểu thư.” – Hiểu Trúc muốn đối phương đã cam đoan thì phải tuân thủ cam kết.
“Ngươi yên tâm đi, tạm thời ta không có ý định giết nàng. Tú nhi, lôi Dung Tri Hạ xuống phía dưới.” – Bà ta ra lệnh cho phụ nhân mập mạp.
--- -----
“Nô tỳ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, sau khi tiểu thư cúng bái xong, một phụ nhân đã bưng chén nước Phật cho tiểu thư uống, nào ngờ sau khi tiểu thư uống vào, liền bất tỉnh. Nô tỳ vô cùng kinh hãi, đang muốn nhìn kỹ thì bị người ta đánh cho bất tỉnh, mãi cho đến khi tùy tùng canh giữ ở bên ngoài miếu đợi lâu không thấy chúng nô tỳ ra ngoài, đi vào trong tìm người, mới đánh thức nô tỳ, đồng thời cũng phát hiện ra phong thư này được đặt bên cạnh nô tỳ.” – Vẻ mặt Hiểu Trúc kinh hoàng, nửa thật nửa giả bẩm báo sự việc với Mặc Lan.
Xem xong lá thư, sắc mặt Mặc Lan tái xanh,dđlqđ hắn không ngờ có kẻ to gan như vậy, dám bắt Dung Tri Hạ để uy hiếp hắn.
“Thế tử, tiểu thư sẽ không bị nguy hiểm chứ?” – Cúc Nhi chống đỡ thân thể khó chịu, lo lắng hỏi.
“Ta sẽ đi cứu nàng về.” – Nhìn lại những gì viết trong thư một lần, mâu quang Mặc Lan càng trở nên âm trầm.
‘Nếu muốn đảm bảo Thế tử phi được bình an, mong Thế tử hãy một mình đi tới chùa Phổ Đà vào giờ Hợi ngày hôm nay. Nếu Thế tử làm trái với lời cảnh báo của ta, dẫn người tới cùng, đừng trách ta lòng dạ độc ác.salemsmalldđlqđ Ngoài ra, không được nói chuyện này cho người thứ ba biết, ta có tai mắt trong phủ, mong Thế tử hãy hành động cho cẩn thận.'
Hắn hoài nghi người bắt cóc Dung Tri Hạ hôm nay, có lẽ có liên quan đến kẻ đã sát hại nàng ở kiếp trước. Hắn vốn tưởng rằng có thể là mẹ con Trần thị, hoặc Ngọc Hà, huynh trưởng gây nên sự việc kia.dđlqđ Nhưng Ngọc Hà đã chết, mẹ con Trần thị bị hắn trục xuất ra khỏi Vương phủ, đại ca đã bị hắn giam lỏng, mà nàng vẫn xảy ra chuyện.
Đến tột cùng là địch nhân nào vẫn còn ẩn núp trong Vương phủ mà hắn lại không thể nào phát hiện ra?