“Lỗ Kim quốc khởi binh xâm chiếm vùng biên giới của chúng ta, sát hại bách tính, chiếm cứ đất đai, thật đáng hận. Nay trẫm ủy mệnh cho Đại tướng quân dẫn quân xuất chinh, mong ái khanh tiêu diệt quân giặc xâm phạm biên giới, dẹp yên biên thùy, chiến thắng trở về.”
“Mạt tướng tuân chỉ.” – Dung Tu Đình mang vẻ hào khí bước ra khỏi hàng tiếp chỉ.
Sau khi Hoàng thượng phái thêm mấy vị tướng lĩnh đi theo, liền cho bãi triều.
Mặc Lan ra khỏi điện Minh Quang, đôi mắt nâu nhạt hẹp dài nặng nề nhìn về phía phụ tử Dung gia đang thảo luận cùng mấy vị tướng lĩnh về lần xuất chinh này, một lát sau nhìn thấy phụ tử Dung Tu Đình hào khí can vân hắng giọng cười to, dường như rất tin tưởng sẽ chiến thắng trở về.
Sau khi yên lặng quan sát một lát, hắn rũ mắt xuống như đang suy nghĩ chuyện gì, sau đó hắn đi tìm thủ hạ tâm phúc của mình dặn dò một vài chuyện.
Tiếp theo, hắn tự mình đi tới Binh bộ, gặp mấy quan viên có quen biết tìm hiểu xem lúc đó triều đình sẽ vẫn chuyển lương thực tới biên giới theo con đường nào, sau khi hỏi rõ hắn mới trở lại quan thự
(* - QT dịch là "văn phòng chính phủ", ta nghĩ nó là nơi làm việc sau khi bãi triều, ta để theo phiên âm Hán Việt
Đến lúc mặt trời lặn, Mặc Lan xách theo một cái giỏ quay về Phụng Vương phủ. Vừa mới bước vào trong phủ, hắn liền bị Ngọc Hà vừa mới chịu xong phạt quỳ ba ngày ở từ đường ngăn lại.
Mắt nàng rưng rưng, vẻ mặt thống khổ, thút thít khóc – “Thế tử, đến tột cùng là Ngọc Hà đã làm sai chuyện gì, cầu xin ngài nói cho Ngọc Hà, đừng lạnh lùng hành hạ Ngọc Hà như vậy nữa. Mấy ngày nay, Ngọc Hà khổ sở nhớ nhung Thế tử, nhớ đến tan nát cõi lòng.” – Quỳ ba ngày xong, dung nhan nàng tiều tụy, đầu gối quỳ đến mức sưng lên, đứng cũng không vững, phải nhờ đến tỳ nữ dìu.
Nàng không thể để mặc mọi chuyện tiếp diễn như vậy, nếu thật sự nàng bị thất sủng, kế hoạch của bọn họ sẽ không có cách nào thành công được, đại thù của nàng cũng không thể báo. Bây giờ điều quan trọng nhất trước mắt là phải cầu xin được Mặc Lan sủng ái lần nữa.
“Ngươi vẫn không biết mình phạm vào chuyện gì hay sao?” – Mặc Lan nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.
Nàng bị ánh mắt kia của hắn nhìn đến mức tim cũng run lên – “Ngọc Hà quả thật không biết, cầu xin Thế tử làm sáng tỏ.” – Nói xong, nàng lao đảo, yếu ớt ngã vào trong ngực hắn.
Mặc Lan chán ghét đẩy nàng ta ra, mặc cho nàng ta ngã trên mặt đất.
Ngọc Hà không dám tin Mặc Lan trước kia từng cưng chiều nàng hết thảy sẽ đối xử với nàng nhẫn tâm như thế, nàng cảm thấy vừa kinh ngạc vừa khó chịu.
Hắn rũ mắt xuống nhìn nàng, chậm rãi nói – “Ngươi nói lại một lần nữa, người đã cứu ta ra khỏi hầm băng năm đó, thật sự là ngươi sao?”
Hắn bỗng nhiên hỏi như vậy, khiến trong lòng Ngọc Hà giật mình, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện nàng lừa hắn? Nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, trả lời một cách chắc chắn – “Dĩ nhiên là Ngọc Hà.”
“Vậy ngươi nói xem, hôm đó ta mặc áo màu gì.”
“Hôm đó……hôm đó quá vội vàng, Ngọc Hà không nhìn rõ.”
Mặc Lan đưa ra ngón tay dài nâng cằm nàng, khẩu khí lạnh như băng – “Là không thấy rõ, hay là căn bản ngươi chưa từng nhìn thấy ta?”
Trong mắt nàng toát ra vẻ kinh hoàng, chẳng lẽ hắn đã biết chính xác rằng nàng lừa hắn.
Nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn chết không chịu thừa nhận - “Thật sự là Ngọc Hà không nhìn rõ, Thế tử sẽ không bởi vì vậy mà cho rằng Ngọc Hà nói dối chứ?”
Hắn chợt nở nụ cười, thế nhưng trong tươi cười lại có lạnh lẽo khiến nàng run như cầy sấy.
“Lá gan của ngươi cũng thật là lớn.” – Nói xong câu này, hắn cũng không thèm liếc nhìn nàng nữa, phất tay áo rời đi.
Hiện giờ chưa phải là lúc trừng trị nàng ta, hắn chỉ muốn dọa nàng một chút, để cho nàng phải kinh hoàng, nghi thần nghi quỷ sống qua ngày, chờ xử lý xong chuyện của mẹ con Trần thị, hắn sẽ quay lại giải quyết chuyện nàng ta.
Sau khi hắn đi, Ngọc Hà được tỳ nữ đỡ lên, bỗng nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, Ngọc Hà không nhịn được rùng mình một cái, sống lưng chợt lạnh toát.
Lòng nàng có chút rối loạn, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ, ngay sau đó nghĩ đến một chuyện, nàng vội vã chạy về viện của mình, phân phó thị tỳ - “Ngươi đi bảo phòng bếp làm một phần bánh mè mang tới.”
Giao phó xong nàng liền trốn vào trong phòng, nhấc bút viết lên giấy hoa tiên, giấu vào trong một viên thuốc sáp, cất trong ống tay áo.
Đợi bánh mè được mang tới, nàng vội vàng ăn hai khối, rồi trốn tránh tỳ nữ, giấu viên thuốc sáp dưới giỏ thức ăn, sai tỳ nữ đưa về phòng bếp.
Đây là ám hiệu liên lạc giữa nàng và ân nhân, một khi có chuyện, liền viết thư giấu ở phía dưới giỏ thức ăn mà phòng bếp mang tới, đợi sau khi tỳ nữ mang đến phòng bếp, sẽ có người âm thầm mang viên thuốc sáp đi, khi trở về sẽ lén lút đưa tin cho nàng.
Ân nhân ẩn thân phía sau màn chỉ điểm cho nàng, hai người không cần gặp mặt, tránh cho người khác hoài nghi.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Mặc Lan chậm trễ không tra ra được kẻ đồng lõa với nàng.
Trong lúc đợi hồi âm, Ngọc Hà tâm thần không yên đi qua đi lại ở trong phòng.
Tận đến bữa cơm tối, nàng lặng lẽ lấy ra viên thuốc dưới giỏ thức ăn giấu vào ống tay áo, đợi dùng xong bữa tối, khi nàng về phòng, mới mở viên thuốc ra lấy thư bên trong, trong thư chỉ vẻn vẹn mấy chữ.
“Án binh bất động, yên lặng theo dõi biến hóa.”
--- ------ ----
“Lại đây, mở ra xem đi.” – Trở lại phòng, Mặc Lan đưa chiếc giỏ cho Dung Tri Hạ, trên khuôn mặt tuấn mĩ lộ ra nụ cười cưng chiều.
“Đây là cái gì?” – Trông thấy nụ cười lấy lòng trên gương mặt hắn, Dung Tri Hạ hồ nghi nhận lấy giỏ, vén nắp lên, đợi sau khi thấy rõ, nàng giật mình mở to mắt, hóa ra ở bên trong là một chú chó nhỏ màu trắng, đang mở đôi mắt tròn đen bóng, chớp chớp nhìn nàng, bộ dáng kia vừa vô tội vừa đáng yêu, trong phút chốc khiến lòng nàng bị hòa tan.
Hắn không quên chú ý đến vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của nàng, nụ cười nơi khóe miệng lại sâu thêm mấy phần – “Thích không?”
“Đây là………cho ta sao?” – Thấy con chó nhỏ nhấc móng vuốt lên mép giỏ, chóp mũi ẩm ướt ngửi tay nàng, nàng không nhịn được ôm lấy nó, yêu thích vuốt ve không buông tay bộ lông mềm mịn trắng bông.
Mặc Lan gật đầu một cái, cười nói – “Ta thấy con chó này đáng yêu, nên đặc biệt mang về tặng nàng.” – Thấy nàng ôm con chó con vào ngực cưng chiều thương yêu, hắn hơi nheo mắt lại, lạnh lùng liếc con chó kia một cái.
Hắn chợt có chút ghen tỵ khi nó thoải mái vùi trong ngực nàng, đến bây giờ hắn cũng chưa có cơ hội hưởng thụ cảm giác được nàng ôm trong ngực, thật là tiện nghi cho súc sinh kia mà. Nhưng mà thật may là khi mang về hắn đã kiểm tra, đây là con chó cái.
Chú chó nhỏ dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện của hắn, kêu ư ử trong ngực Dung Tri Hạ, càng vùi sâu vào ngực nàng hơn.
Thấy chú chó thân thiết với mình như thế, Dung Tri Hạ càng yêu mến nó thêm mấy phần, nhẹ nhàng cọ mặt vào nó.
“Nếu nàng thích, thì đặt cho nó một cái tên đi.” – Mắt hắn không chớp, nhìn chăm chú vào vẻ mặt dịu dàng thương yêu cưng chiều của nàng, ngón tay giật giật, khắc chế dục vọng muốn ôm nàng vào ngực.
Dung Tri Hạ hơi ngẩn ra, nàng nhớ tới kiếp trước, hắn cũng từng tặng một con chó trắng cho Ngọc Hà.
Về sau có một hôm, con chó nhỏ ấy lại chạy tới chỗ của nàng, nàng thấy nó dễ thương, không nhịn được chơi với nó một lúc, lại bị Ngọc Hà lúc ấy đang đi tìm chó nhìn thấy, liền vu cho nàng trộm chó của nàng ta, sau đấy Ngọc Hà còn không bỏ qua, chạy đi tìm Vương phi tố cáo, khiến nàng bị gọi đến khiển trách một lúc, còn làm liên lụy Cúc Nhi và Hiểu Trúc bị phạt đánh hai mươi đại bản.
Sau khi chuyện đó xảy ra được mấy ngày, thì nàng nghe nói vì con chó nhỏ kia cắn Ngọc Hà một nhát, nên bị nàng ta đánh chết.
Nàng còn nhớ rõ, khi đó Ngọc Hà đặt tên con chó trắng ấy là Bạch Vân cao.
Kéo suy nghĩ đã bay đi hơi xa trở về, Dung Tri Hạ buông mắt nhìn con chó, thương tiếc vuốt ve bộ lông trắng của nó, ngước mắt hỏi ý kiến Mặc Lan – “Theo chàng thì nên đặt tên cho nó là gì?”
Mặc Lan cân nhắc một chút rồi nói – “Hay gọi nó là Hối Chi * ?”
(* - Hối hận)
“Hối Chi?” – Lông mày nàng nhăn lại – “Tên này có nghiêm túc quá hay không?”
“Tên này quả thật là không thích hợp với nó, vậy nàng lấy tên khác đi.”
Hối Chi đại biểu cho tâm ý của hắn, nhưng trước khi tra rõ hết thảy chân tướng, hắn không có cách nào thổ lộ từng câu từng chữ với nàng.
Dung Tri Hạ suy tư một chút, một lát sau ánh mắt sáng lên – “Vậy thì gọi là Giáng Phúc đi.”
Nàng hi vọng kiếp này nó sẽ có phúc khí và được bảo vệ mỗi ngày,đừng bi thảm như kiếp trước, chưa kịp lớn lên đã bị đánh chết.
Mặc Lan khen ngợi – “Giáng Phúc….. Cái tên này rất hay.” – Hắn vuốt ve con chó con, nói với nó như đang dặn dò – “Giáng Phúc, sau này ngươi hãy mang phúc khí đến cho chủ tử của ngươi, cũng phải che chở cho chủ tử của ngươi để cả đời nàng được bình an.”
Nàng kinh ngạc nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lộ ra tâm tư yếu ớt khó có thể nhận ra. Nàng vì con chó nhỏ mới đặt tên nó là Giáng Phúc, không phải vì chính nàng. Hắn lại hi vọng khi con chó mang tên này, về sau có thể mang lại phúc khí cho nàng.
Đúng lúc này hắn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt phức tạp của nàng, không hiểu ra sao hỏi – “Làm sao vậy? Vì sao lại nhìn ta như thế?”
“Năm đó ta cứu chàng, chẳng qua là vì vô tình đi vào hầm băng kia, nên mới tìm người giúp chàng ra ngoài, đây chỉ là một cái nhấc tay thôi, chàng không cần phải báo đáp ta như vậy.”
Từ khi nàng trọng sinh tới nay, hắn che chở nàng rất cẩn thận, hắn chuyển dời tất cả sủng ái mà ngày xưa dành cho Ngọc Hà qua nàng, điều này khiến nàng có chút………….không tiếp thu nổi.
Hắn đối xử với nàng càng tốt, trong lòng nàng càng mâu thuẫn, không phải là nàng không muốn tha thứ cho hắn, mà nàng không có cách nào buông xuống chuyện của kiếp trước.
Có lúc nàng tỉnh lại lúc nửa đêm, đột nhiên nhìn thấy hắn ngủ bên cạnh, sẽ không thể kiềm chế được mà nhớ tới chuyện kiếp trước hắn đã đối xử với nàng lạnh nhạt vô tình, tiếp đến sẽ ức chế oán giận hắn, tâm kết buộc chặt như vậy, không thể nào dùng vài ba lời nói là có thể hóa giải.
“Mặc dù nàng cảm thấy chẳng qua chỉ là một cái nhấc tay, nhưng năm đó nếu không có nàng, thì bây giờ cỏ trên phần mộ của vi phu, có lẽ đã cao hơn ta rất nhiều.”
Hắn sủng ái nàng không phải đơn thuần chỉ là vì báo ân, hơn cả là hắn đã động tâm với nàng, mới có thể khiến hắn muốn dành tất cả những gì hắn có cho nàng, hắn muốn vì nàng che mưa che gió, vì nàng chống lên một mảnh bầu trời, những điều này không giống cách đối xử với Ngọc Hà lúc trước.
Trước kia hắn dung túng cưng chiều Ngọc Hà nhiều hơn, nhưng cũng chưa động bao nhiêu chân tình.
Nhưng qua mỗi ngày sống chung, hắn khao khát Dung Tri Hạ càng ngày càng nhiều, thậm chí hắn không thể nào nhẫn nại được nữa khi mỗi đêm phải cố hết sức khắc chế dục vọng từ sâu trong thân thể truyền tới. Hắn muốn ôm nàng, hắn muốn khiến nàng hoàn toàn trở thành thê tử của hắn.
Nhưng cho dù hắn có phải nhẫn nhịn khổ hơn nữa, vẫn sẽ không làm gì cả, bởi vì hắn sợ mạo phạm nàng, khiến nàng bị hù dọa. Nếu không phải đã đặt nàng trong lòng, hắn cần gì phải nhẫn nại như thế?
Nhìn nàng thật sâu, Mặc Lan chậm rãi nói – “Tận đáy lòng vi phu hi vọng có thể cùng nàng ân ái, sống tới già, không phải vì báo ân, mà là bởi vì……..” - Hắn kéo tay nàng đặt lên lồng ngực mình – “Nơi này có nương tử.”
Đầu tiên Dung Tri Hạ cảm nhận được ấm áp và nhịp đập mạnh mẽ truyền đến lòng bàn tay, bên tai lại nghe thấy hắn thâm tình bày tỏ, bỗng chốc lòng của nàng rung động mạnh mẽ, những lời này liên tục khuấy động trái tim nàng, sâu trong đáy lòng nàng như trào lên một cơn sóng.
Nàng có chút luống cuống, rút tay về, dường như muốn chạy trốn cái gì, ôm Giáng Phúc hoảng hốt chạy về phòng ngủ.
Mặc Lan nhìn chăm chú bóng dáng của nàng đang đi vào cửa phòng, con ngươi màu nâu nhạt mơ hồ thoáng qua một tia sáng, đuôi lông mày cũng nhuộm chút vui mừng, nếu nàng thật sự không thèm để ý đến hắn, bất luận hắn nói gì cũng không thể khiến nàng cảm động, nhưng vừa rồi, rõ ràng là nàng đã lộ vẻ xúc động.
Trái tim bị nồng đậm mừng rỡ chiếm hết, hắn định theo nàng vào trong phòng, nhưng sau khi do dự, hắn quyết định không nên ép nàng quá, để cho nàng tự mình suy nghĩ thật kỹ.
Ngồi trên tháp, Dung Tri Hạ vùi mặt vào bộ lông mềm mịn của con chó nhỏ, bên tai không ngừng quanh quẩn câu nói kia của Mặc Lan---- ------
Bởi vì nơi này có nương tử.
Gò má nàng nóng lên, giật mình giơ lên bàn tay vừa rồi chạm vào ngực hắn nhìn, lòng bàn tay dường như vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim và lồng ngực ấm áp của hắn.
Hắn mới nói mấy câu ngắn ngủi đã khiến cho lòng nàng bị rối loạn thành một đoàn, không thể nào tỉnh táo được, nàng không khỏi cảm thấy chính mình thật vô dụng, cư nhiên bị hắn dễ dàng làm rối loạn một mảnh như vậy.
Nàng ôm lấy Giáng Phúc hỏi – “Giáng Phúc, theo ngươi ta có nên tin tưởng lời nói của hắn không?”
Trong lòng hắn thật sự có nàng sao? Giáng Phúc mở to đôi mắt tròn chớp chớp, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, lè lưỡi liếm nàng một cái lấy lòng.
“A, ngươi đang cười nhạo ta khờ sao?” – Dung Tri Hạ xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của nó, tâm phiền ý loạn ôm nó nằm trên tháp.
Giờ phút này, tâm tình của nàng tựa như xoắn vặn thành một nén tơ, không biết đâu mới là đầu mối.
Trong lòng, hai thanh âm lại bắt đầu giằng co không dứt---- ---
Bên trái nói – “Tha thứ cho hắn đi, hắn đã không còn là Mặc Lan lạnh nhạt vô tình của kiếp trước nữa.”
Bên phải lại nói – “Ngươi quên kiếp trước hắn đối xử với ngươi thế nào hay sao?”
Thanh âm bên trái lại giải thích – “Đó là bởi hắn bị Ngọc Hà lừa, giờ hắn đã biết sai rồi, hắn cũng không còn sủng ái Ngọc Hà nữa, lại càng không bao giờ đối xử với ngươi như vậy nữa, huống chi vừa rồi hắn còn thổ lộ tâm ý với ngươi, trong lòng hắn có ngươi, tha thứ cho hắn đi.”
Thanh âm bên phải phản bác – “Kiếp trước ngươi chịu những khổ sở kia, nay lại chỉ vì mấy lời ngon tiếng ngọt mà bỏ qua hay sao?”
Dung Tri Hạ thừa nhận nàng muốn tha thứ cho hắn, nhưng nếu cứ tha thứ cho hắn như vậy, nàng lại không tự mình vượt qua được những thứ đã khắc sâu trong lòng kia.
Trước mắt cứ tạm thời như vậy đã, nàng cũng không cần thiết phải đối xử với hắn như kẻ thù, cũng không cần làm trái tâm ý của mình, chỉ cần thấy hài lòng là được, sau này nếu hắn vẫn đối xử tốt với nàng như vậy, có lẽ những điều đã khắc sâu trong lòng nàng cũng có thể tự nhiên hóa giải. diendanlequydon.com
Sau khi đã nghĩ thông suốt chuyện này, nàng bất chợt nở nụ cười vui vẻ.
Đêm đó lúc đi ngủ, hai người sóng vai nằm trên giường, nhớ tới trước đó không lâu hắn thổ lộ tâm ý, Dung Tri Hạ không khỏi có chút khẩn trương, sợ hắn hỏi nàng gì đó.
Nhưng một hồi lâu sau, hắn cũng không mở miệng, trong phòng ngủ có vẻ yên tĩnh một cách dị thường.
Dung Tri Hạ hơi mơ hồ, không biết là mình cảm thấy thở phào nhẹ nhõm hay là có chút thất vọng, đúng lúc này, Mặc Lan cuối cùng cũng lên tiếng.
“Hôm nay lúc lâm triều, Hoàng thượng mệnh nhạc phụ dẫn quân xuất chinh đánh lui Lỗ Kim quốc đang xâm chiếm biên giới nước ta.”
Nghe vậy, mới đầu Dung Tri Hạ sửng sốt, tiếp theo nhớ đến khoảng thời gian này ở kiếp trước, phụ thân quả thật là phụng lqđ Hoàng mệnh mang binh đi ngăn địch, trận chiến kia kéo dài đến tận lúc nàng bị hại chết vẫn chưa kết thúc.
Nhưng mà nàng nghĩ, cha và đại ca xưa nay dũng mãnh thiện chiến, bày binh bố trận đánh bại kẻ địch dễ dàng, liền rất có lòng tin nói – “Cha ta nhất định có thể đánh bại đội quân Lỗ Kim quốc, khải hoàn trở về.”
Mặc Lan không phụ họa lời của nàng, mà chỉ trầm mặc.
Không nghe thấy hắn trả lời, Dung Tri Hạ có chút không vui – “Chẳng lẽ chàng cho rằng cha ta không thể đánh bại Lỗ Kim quốc?”
“Không, tất nhiên là nhạc phụ có thể đánh bại đội quân Lỗ Kim quốc.” – Giọng hắn trầm thấp mang theo sự trấn an, chỉ cần nàng muốn, nhất định hắn sẽ không để nàng phải thất vọng, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dốc toàn lực trợ giúp nhạc phụ đánh thắng trận chiến này.
Ngày hai mươi lăm tháng tư, đích thân Hoàng đế đứng ở cửa Đông Quan tiễn đưa đại quân chuẩn bị xuất chinh, nửa canh giờ sau, Dung Tu Đình dẫn đầu đại quân trùng trùng điệp điệp xông pha chiến trường.
Cũng trong đêm đó, tại một thanh lâu ở phố Tây Hoa,lqđ có hai đám người đang giằng co.
“Lý Trường Trung, ngươi là cái thá gì mà cũng dám tranh giành Minh Thiên cô nương với đại gia ta? Ngươi mà không cút xa một chút, đừng trách đại gia ta không khách khí.” – Mặc Thụy hống hách mắng.
“Ngươi là đồ khốn kiếp, bổn thiếu gia ta coi trọng Minh Thiên cô nương trước, lá gan của ngươi cũng thật lớn a, lại dám giành với bổn thiếu gia, ta thấy ngươi không thích sống lâu, chán sống rồi. Người đâu, đánh cho ta!” – Lý Trường Trung là con của Hiếu Thành Vương, vóc người cao lớn, mặt mũi ngăm đen, hơn nữa tính tình nóng nảy, không chấp nhận được nhất là việc bị kẻ khác khiêu khích.
Hai người thân phận ngang hàng, tính tình ngang ngược cũng không khác nhau lắm, vốn đã ngứa mắt nhau từ trước,lqđ lúc này không thể bỏ qua, tất nhiên là không ai chịu nhường ai.
“Ngươi nghĩ là ta sợ ngươi hay sao? Người đâu, đánh gia hỏa không có mắt này thật mạnh cho ta.” – Mặc Thụy cũng không yếu thế chút nào, hét lớn bắt thủ hạ động thủ.
Tú bà sợ thanh lâu bị đập phá, sợ tới mức cố gắng khuyên can – “Hai vị thiếu gia bình tĩnh một chút, có gì từ từ nói, nếu không để ta gọi Minh Thiên cô nương cùng phục vụ hai vị thiếu gia.”
“Minh Thiên cô nương chỉ có một người, phục vụ cả hai chúng ta thế nào được, ngươi cút xa một chút, đừng cản trở.” – Lý Trường Trung không nhịn được đẩy nàng ta qua một bên.
“Đúng vậy, hôm nay trong hai người chúng ta chỉ có một người có thể đi vào phòng của Minh Thiên cô nương, mà dĩ nhiên người này là ta.” – Mặc Thụy quẳng xuống lời nói ngông cuồng tự tin.
“Ta nhổ vào! Ngươi ngay cả ngón tay cũng không vào được phòng của Minh Thiên cô nương, ngươi chỉ đáng xách giày cho bổn thiếu gia.” – Lý Trường Trung không khách khí cười nhạo.
Lúc này thủ hạ của hai người đã đánh nhau được một lúc, khay ly bàn ghế bị đập vỡ hất đổ cũng không ít, khách tới tầm hoa vấn liễu rối rít tránh qua một bên xem náo nhiệt.
Tú bà nghe một tiếng lại một tiếng đổ vỡ truyền đến, trái tim cũng chảy máu theo, những thứ này đều là dùng bạc trắng mà mua, mà bây giờ bị bọn họ náo loạn như vậy, tối nay nàng cũng không làm ăn được nữa, chờ bọn hắn đánh xong, lại còn mất công đi dọn dẹp.
Không ai phát hiện trong lúc hỗn loạn, có người cầm mảnh vụn ném vào mặt Lý Trường Trung, nhất thời khiến hắn ta bị chảy máu, tính khí vốn dữ dằn, hắn ta cho rằng mình bị Mặc Thụy đánh lén, bực tức lao đến đánh một quyền vào mặt hắn.
Thình lình bị đánh một quyền, Mặc Thụy đau đến mức máu mũi chảy ròng ròng, hắn cũng phẫn nộ đánh trả, hai kẻ vốn đang ở một bên xem cuộc chiến giữa hai bên, giờ đây cũng lao vào đánh nhau, làm đổ mấy bộ bàn ghế. Sau khi ngã nhào xuống đất, Lý Trường Trung vóc người cao lớn đè Mặc Thụy xuống dưới, nắm đấm mạnh mẽ rơi xuống người hắn.
Thủ hạ của Mặc Thụy thấy thế, vội vàng chạy qua cứu hắn, ngăn Lý Trường Trung lại, Mặc Thụy vừa được trở mình, mắt đỏ lên vì tức giận, liên thủ với thủ hạ áp chế Lý Trường Trung, đè hắn xuống đất đánh tàn bạo.
Thủ hạ của Lý Trường Trung cũng gấp gáp chạy tới giúp một tay, những kẻ khác cũng lần lượt kéo vào, cuối cùng một đám người đánh nhau loạn xạ, ngươi đánh ta một quyền, ta đạp ngươi một cước, hai phe càng đánh hỏa khí càng tăng, vô cùng dữ dội.
Giữa lúc hỗn chiến, sống lưng Mặc Thụy bị người ta đánh nghiêm trọng, đau đớn truyền tới làm hắn há miệng nhưng không kịp kêu lên thành tiếng,lqđ trước mắt đã tối sầm, sau đó liền hôn mê không dậy nổi.
Nhìn thấy nhi tử bị người ta mang về, khuôn mặt bầm tím lại bất tỉnh nhân sự, Trần thị vừa giận vừa sợ, cả đêm đi tìm đại phu chẩn bệnh.
Nghe đại phu nói tâm can nhi tử của bà bị gãy cột sống, sau này sẽ không thể nào đi lại nữa, bà bị dọa đến mức hồn cũng không còn, lại sai người đi tìm mấy đại phu khác, nhưng kết quả chẩn đoán bệnh cũng đều như vậy-------
“Tam thiếu gia bị gãy cột sống, về sau chỉ sợ ngay cả đi lại cũng không thể.”
Trần thị không thể nào chấp nhận việc nhi tử trở thành một phế nhân, bức ép nói – “Bất kể tốn bao nhiêu bạc, các ngươi nhất định phải chữa khỏi cho Thụy nhi cho ta.”
Mấy vị đại phu đều nghiêm túc lắc đầu, một đại phu thay mặt trả lời – “Cho dù Vương phi có giết chúng ta, chúng ta cũng không làm được,vẫn xin Vương phi nên đi thỉnh vị cao minh khác.”
Bọn họ đều là những đại phu hết sức nổi tiếng trong kinh thành, khám bệnh cho không ít vương công quý tộc, đều được nhận quà cáp đối đãi hết sức hậu hĩnh, vì vậy đối mặt với Trần thị vừa vô lễ vừa dọa nạt, không tránh khỏi có chút không vui.
Cuối cùng Trần thị ngay cả thái y cũng mời tới, nhưng vẫn nhận được kết quả giống nhau, từ nay về sau nhi tử sẽ bị liệt.
Mặc Thụy vẫn còn bất tỉnh nên không cảm nhận được số phận tương lai của mình, nhưng Trần thị lại biết rõ, thế này coi như nhi tử đã bị phế rồi, không bao giờ có thể tranh đoạt vị trí Thế tử với Mặc Lan được nữa, sau này thậm chí còn phải dựa vào hơi thở của Mặc Lan, mới có thể vượt qua quãng đời còn lại.
Nghĩ tới đây, bà nhào đến bên giường nhi tử, vỗ cánh tay con trai, khóc lóc kể lể nói – “Thụy nhi, sao con lại lỗ mãng như vậy? Vì một kỹ nữ đê tiện mà đi tranh giành tình nhân cùng người ta, bây giờ bị biến thành như vậy, con muốn mẫu phi phải làm thế nao, làm thế nào đây? Mẫu phi vốn đang trông cậy vào con. Bây giờ tất cả mất rồi!” – Cho dù bà có tâm kế và thủ đoạn hơn nữa lqđ, cũng không thể nào đi tranh giành cái gì cho nhi tử nữa.
Hôm sau, chuyện này truyền đến tai Phụng vương, Phụng vương ngồi xe lăn đến thăm tiểu nhi tử, còn chưa vào phòng, đã nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh gầm thét kêu khóc chửi bới của Mặc Thụy --- -----
“Mẫu phi, ngài nhất định phải cứu con, con không muốn biến thành phế nhân giống như phụ vương, ngài lại đi tìm đại phu nữa, phải rồi, kêu toàn bộ thái y có y thuật tốt nhất trong cung đến, bọn họ nhất định sẽ có biện pháp chữa khỏi cho con…..”
Nghe lời nói của nhi tử, Phụng vương giận tái mặt, lập tức sai người đẩy mình về viện.
Bởi vì Mặc Thụy là con út, nên ông thương yêu Mặc Thụy thậm chí còn nhiều hơn Mặc Lan, cũng bởi vậy mà ngày trước có nhiều chỗ dung túng cho hành động việc làm của hắn, mà giờ khắc này nghe thấy lời nói kia, tâm của ông nhất thời nguội lạnh.
Sau khi trở lại trong phòng, đối với chuyện Mặc Lan và Trần thị hai bên minh tranh ám đấu, Phụng Vương đã có quyết định.
Chuyện con trai Hiếu Thành vương và tam thiếu gia Phụng Vương phủ tranh giành tình nhân, tụ tập đông người ẩu đả trong thanh lâu rồi bị thương, rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành.
Trần thị vốn vẫn còn tức giận bất bình, muốn tới Hiếu Thành Vương phủ đòi lẽ phải, nhưng sau khi biết Lý Trường Trung vẫn hôn mê chưa tỉnh đã bỏ ý định này đi. Nhưng bà tuyệt đối không ngờ, Hiếu Thành Vương phi lại tìm tới cửa.
Hai vị Vương phi vừa thấy mặt nhau, đã tức giận đỏ mặt tía tai, bất chấp mọi thứ lễ nghi, lôi tất cả những lời lẽ khó nghe ra mắng chửi, không thua kém chút nào những người đàn bà đanh đá chua ngoa.
Dung Tri Hạ nghe Hiểu Trúc kể lại chuyện hai vị Vương phi cao quý tranh cãi mắng chửi lẫn nhau, không nhịn được bật cười.
“Tam thiếu gia luôn luôn hống hách ngang ngược, bây giờ nhận lấy kết cục như vậy, cũng coi như ác giả ác báo thôi.” – lqđ Nhớ tới hôm đó tam thiếu gia làm nhục tiểu thư nhà mình, Cúc Nhi không khỏi cảm thấy hắn đã bị ông trời báo ứng.
Hiểu Trúc lại nói tiếp – “Ta vừa mới nghe được nha, Tam thiếu gia có thể không đứng lên được nữa, mỗi lần Vương phi đi thăm hắn, đều khóc đến đỏ cả hai mắt.”
“Vương phi cũng không phải là người tử tế gì, có thể thấy được ở dưới phàm làm chuyện gì ông trời cũng đều báo ứng hết.” – Cúc Nhi nhớ đến ngày đó Vương phi bày ra ván cờ muốn hại nàng và tiểu thư, thì không cảm thấy đồng tình với bà chút nào, chỉ kém không vỗ tay vui vẻ nói con trai bà bị liệt thật là tốt. Trên mặt nàng không che giấu nụ cười nói tiếp – “Tiểu thư, ta nghĩ bây giờ Vương phi cũng không còn lòng dạ nào đi hãm hại chúng ta nữa.”
Từ sau hôm thiếu chút nữa bị Vương phi đánh chết, trải qua mấy ngày nay, nàng vẫn lo lắng đề phòng, e sợ một ngày nào đó, Vương phi lại nghĩ ra độc kế gì để hãm hại chủ tớ các nàng,hiện giờ, cuối cùng nàng cũng có thể tạm thời thở phào một cái, bởi vậy mà sắc mặt cũng vui mừng.
Dung Tri Hạ gật đầu một cái – “Ừ, sau này ngươi không cần lúc nào cũng lo lắng nữa.”
Nàng biết thời gian này Cúc Nhi vẫn lo lắng hãi hùng, nàng nhìn thấy nhưng cũng không khuyên được nàng ấy. Giờ phút này coi như đã giải trừ sầu lo của nàng. Bởi vì kế tiếp, Trần thị sẽ có rất nhiều chuyện bận rộn, chắc chắn không có tâm tư đi đối phó nàng.
Lúc mặt trời lặn, Mặc Lan trở lại, mặt mày vui vẻ đến bên cạnh Dung Tri Hạ - “Tri Hạ, từ nay về sau, nàng ở trong Vương phủ có thể thư thái sống qua ngày rồi. Phụ vương vừa mới cho mời ta tới, phân phó ta mấy ngày nữa đưa Vương phi và Mặc Thụy về biệt trang tĩnh dưỡng.” – Hắn cố ý tới đây nói tin tốt này cho nàng.
Lúc ấy phụ vương dặn dò hắn thế này---- ------
“Thương thế của Thụy nhi sợ rằng sẽ không thể chữa khỏi, mấy ngày nữa con hãy sai người đưa hắn về biệt trang ở ngoại ô tĩnh dưỡng đi,lqđ còn nữa, để cho mẫu thân của hắn đi theo chăm sóc hắn.
“Dạ.” – Mặc Lan thản nhiên gật đầu.
Không ai biết được, đêm đó Mặc Thụy tới thanh lâu tìm Minh Thiên cô nương, tất cả đều do một tay hắn an bài, hắn âm thầm mua chuộc Minh Thiên cô nương, sai nàng đồng thời mời cả Mặc Thụy và Lý Trường Trung đêm đó lên phòng nàng, hai người mới không thể buông tha. Cuối cùng hai kẻ đó vốn đã không ưa nhau nay lại bởi vì không ai nhường ai, lao đến đánh nhau túi bụi, hắn lại sai người bí mật hạ độc thủ với Mặc Thụy, thừa cơ phế bỏ hắn.
Trầm mặc một lát, Phụng Vương lại nói – “Lan nhi, phụ vương biết những năm gần đây trong lòng con oán giận phụ vương không ít, cho rằng phụ vương thiên vị mẹ con Mặc Thụy, nhưng con phải biết rằng, lqđ khi phụ vương gặp chuyện bị thương con vẫn còn nhỏ, có thể nói Phụng Vương phủ chúng ta hoàn toàn nhờ vào mẫu thân Mặc Thụy lo liệu cả trong lẫn ngoài, Vương phủ to lớn như vậy mà bà ấy đã xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, khiến cho Vương phủ chúng ta cũng không bởi vì có phụ vương bị thương mà không hưng thịnh.” – Ông cố ý đề cập đến, hi vọng nhi tử có thể nể tình chuyện này mà về sau khi nắm giữ quyền hành đừng cư xử quá phận với Trần thị.
“Vì vậy mà phụ vương tha thứ chuyện bà ta đã ám sát nhi tử?” – Mặc Lan chất vấn. Phụ vương chỉ ghi nhớ chuyện Trần thị đã thu vén Phụng Vương phủ gọn gàng ngăn nắp, mà không biết hắn ở trong bóng tối phải chịu bao nhiêu buồn bực thiệt thòi vì bà ta.
Thấy nhi tử vẫn không có cách nào quên được, vì muốn cho nhi tử hiểu được nỗi khổ tâm của mình, Phụng vương nói ra tính toán lúc trước của ông.
“Phụ vương vốn đã dự định không lâu sau, sẽ đi bẩm tấu Hoàng thượng truyền tước vị Phụng Vương cho con trước thời hạn,lqđ từ đó con sẽ trực tiếp quản lý Phụng vương phủ, mẫu phi con cũng không thể lật lên sóng gió gì nữa, phụ vương sẽ cùng nàng tới biệt trang tĩnh dưỡng, chẳng ngờ ngay lúc này Thụy nhi lại gặp chuyện không may, không thể làm gì khác hơn là an bài như thế này.”
Ông hi vọng lời nói của mình có thể làm tiêu tan một chút oán hận của nhi tử với Trần thị, Trần thị trong lúc làm việc tuy có thiếu sót, nhưng mà chung quy cũng là thê tử của ông, hai người có nhiều năm tình nghĩa vợ chồng,ông cũng không muốn lúc bà về già lại phải chịu thê lương.
Nghe phụ thân giải thích xong, hắn cũng nhiều lời nữa. Bất kể như thế nào thì hắn cũng đã đạt được mục đích, lqđ đuổi mẹ con Trần thị ra khỏi Phụng vương phủ.
Dung Tri Hạ nhìn hắn, không biết tại sao mà trong lòng cảm thấy mềm mại, ngực bị một cỗ ấm áp lấp đầy.
Thấy hai mắt hắn chớp chớp nhìn nàng, ánh mắt giống y như Giáng Phúc lúc chuẩn bị được nàng cho ăn, chan chứa đợi mong, lqđ khiến nàng không kìm hãm được mà nở nụ cười, ôn thanh nói – “Cám ơn.”
Nàng nhớ đến trước lúc nàng chết ở kiếp trước, mẹ con Mặc Thụy vẫn sống tốt, không tai họa, không bệnh tật. Mà bây giờ, Mặc Thụy bị liệt, mặc dù hắn chưa nói rõ, nhưng nàng biết tất cả những điều này đều là hắn làm vì nàng.
Mặc Lan cố gắng nhẫn nhịn, lqđ nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được ôm nàng vào ngực – “Cho ta ôm một cái là được rồi.” – Hắn dụ dỗ bên tai nàng.
Nàng nhu thuận để cho hắn ôm, đồng thời cũng nghe được cánh cửa lòng vốn khóa chặt đã chấn động, mở ra một khe hở, những oán khí tích tụ bên trong cũng theo khe hở kia tiêu tán ra ngoài.
Sau khi oán khí tích tụ trong lòng đã tiêu tan một chút, nụ cười của nàng cũng rực rỡ hơn mấy phần.
Mặc Lan nhìn chăm chú vào nàng đang nở nụ cười, nhất thời động tình, cẩn thận hạ xuống một nụ hôn bên môi nàng.
Dung Tri Hạ không ngờ hắn lại đột nhiên làm như vậy, khó nén nổi kinh ngạc, ngước mắt xem xét hắn.
“Xin lỗi, ta không kìm lòng nổi.” – Hắn xin lỗi, nhưng không cảm thấy hối hận vì hành động thân mật vừa rồi.
“Gương mặt này của ta…..chàng không cảm thấy xấu xí hay sao?” – Nàng tự giễu nói.
“Nàng không xấu xí một chút nào, vết sẹo này chẳng qua chỉ che đậy vẻ đẹp của nàng, khiến nàng như ngọc sáng bị che phủ, chắc chắn có một ngày ta sẽ tìm được thuốc, xóa sạch vết sẹo trên mặt nàng, lqđ khôi phục dung nhan xinh đẹp cho nàng.” - Ở trong mắt hắn, vết sẹo trên mặt nàng đã không còn xấu xí nữa, ngược lại chỉ khiến hắn yêu thương không thôi.
Hắn đã từng hỏi thăm mấy thái y trong cung, muốn xin thuốc có thể chữa khỏi vết sẹo trên mặt cho nàng, nhưng tất cả thái y đều lắc đầu bảy tỏ bất lực.
Chỉ có duy nhất Hứa thái y đã nhắc tới một phương thuốc cổ truyền trong đó có vị thuốc thảo dược Bạch Tử Lan giúp triệt tiêu vết sẹo rất có hiệu quả. Thế nhưng vị thảo dược kia vô cùng hiếm thấy, vả lại đã tuyệt tích
Sau khi biết được chuyện này, hắn đã tuyên bố treo thưởng một số tiền lớn để cầu mua được Bạch Tử Lan.
Dung Tri Hạ không biết lời của hắn có thể có ngày thực hiện được hay không, lqđ nhưng nàng lại biết rõ, giờ phút này ngực nàng vì lời hắn nói mà nóng lên bừng bừng, oán khí trong lòng lại giảm đi mấy phần.
Cúc Nhi ở một bên nhìn, vui mừng lặng lẽ che miệng cười, tiểu thư rốt cuộc cũng bằng lòng gần gũi cùng Thế tử.
Nàng nhìn ra được, lqđ sau khi thành thân, tiểu thư rất kháng cự Thế tử, nàng đã thử thăm dò hỏi tiểu thư có điều gì bất mãn với Thế tử, nhưng tiểu thư lại không nói gì cả, vì vậy trong lòng nàng vẫn âm thầm lo lắng, mặc dù có vẻ như Thế tử rất sủng ái tiểu thư, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, rất khó đảm bảo sẽ không khiến cho Thế tử không vui.
Nhưng mấy ngày nay nàng nhận ra thái độ của tiểu thư với Thế tử đã trở nên khá hơn một chút, không lạnh nhạt như trước nữa, lqđ đây là chuyện tốt, nàng hi vọng có thể tiếp tục duy trì như vậy.