• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi biết được tin Vương gia muốn bà cùng nhi tử chuyển về biệt trang để tĩnh dưỡng, đã nhiều lần Trần thị muốn cầu kiến Vương gia, nhưng đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, bà đành phải đến thư phòng của Mặc Lan tìm hắn, hi vọng có thể xoay chuyển.

“Mẫu phi, phụ vương làm vậy là vì để cho Thụy đệ có thể an tâm tĩnh dưỡng, mà ngài và Thụy đệ mẹ con tình thâm, vì vậy mới ân chuẩn ngài cùng đi theo để chiếu cố Thụy đệ, miễn cho trong lòng nhớ thương hắn, không thấy an tâm, phụ vương an bài mọi chuyện như vậy đều là có ý tốt,ngài đừng hiểu lầm phụ vương.” – Trên khuôn mặt Mặc Lan thoáng qua nụ cười giải thích, chỉ là ý cười kia lại không chạm tới đáy mắt.

“Đây là vì muốn tốt cho chúng ta? Rõ ràng là ông ta muốn đuổi mẹ con chúng ta ra ngoài! Tại sao phụ vương ngươi có thể vô tình như vậy, Thụy nhi vừa bị thương liền không cần hắn nữa, nói thế nào đi nữa thì hắn cũng là con trai ruột của ông ta mà! Cho dù ông ta không niệm tình phụ tử, thì cũng nên xem xét tới chuyện ta vất vả làm trâu làm ngựa ở Phụng Vương phủ nhiều năm như vậy mà lưu lại cho hai mẹ con chúng ta một con đường sống chứ. Đây không phải là muốn ép chúng ta chết hay sao?” – Trần thị lau nước mắt nói.
Lời nói thua thiệt như vậy mà bà cũng nói ra được, bà quản lý Phụng vương phủ nhiều năm như vậy, vơ vét được cũng không ít, đủ để cho hai mẹ con bà hưởng dụng mấy đời không phải lo lắng. Mặc Lan âm thầm cười lạnh, nhưng cũng không bắt bẻ lời của bà, không nhanh không chậm nói – “Phụ vương chính là đã xem xét đến chuyện ngài vất vả vì Phụng Vương phủ nhiều năm như vậy, mới nghĩ để cho ngài nghỉ ngơi thật tốt, Thụy đệ gặp chuyện không may, trong lòng ngài nhất định là vô cùng sầu lo nôn nóng, nên mới cho phép ngài đi cùng Thụy đệ, đừng vất vả vì chuyện của Vương phủ nữa.”

Lời này của hắn cũng không phải lừa bà, phụ vương an bài như vậy, quả thật là xuất phát từ nỗi khổ tâm, vì muốn Trần thị có thể bình an vô lo vượt qua tuổi già, mới cố ý đưa bà và Mặc Thụy cùng về biệt trang, tránh cho về sau khi hắn cầm quyền sẽ đối phó Trần thị.

Nhưng Trần thị lại không nghĩ như vậy, bà đã không kiềm chế được nữa, túm lấy tay hắn, phẫn nộ nói – “Ta muốn gặp phụ vương của ngươi, chuyện này ta sẽ trực tiếp nói với ông ấy, ta không tin ông ấy thực sự vô tình như vậy, vứt bỏ mặc kệ ta và Thụy nhi.” – Bà không chịu hiểu chính trượng phu đã nhọc lòng an bài tất cả đều là vì bà, bà chỉ nghĩ rằng mình và nhi tử sắp bị vứt bỏ.

Bà không bày ra bộ dáng đáng thương nữa, Mặc Lan cũng không thèm trưng ra nét mặt ôn hòa, thần sắc hắn biến đổi, lạnh nhạt mở miệng – “Chuyện này thứ cho hài nhi bất lực, chuyện phụ vương có muốn gặp ngài hay không, không phải hài nhi có thể làm chủ hay miễn cưỡng, nếu ngài thật sự muốn gặp lão nhân gia ông, thì nhất định phải tự mình đến viện của ông cầu kiến.”

“Mặc Lan, ngươi đừng tưởng rằng ta không biết tất cả những chuyện này là do ngươi kích động phụ vương ngươi làm, ngươi ngăn cản không để cho ta đi gặp phụ vương ngươi, là có âm mưu gì? Không phải là ngươi đã giam cầm ông ấy, nên mới không dám để cho ta gặp ông ấy?” – Thần sắc bà nghiêm nghị, hầm hầm giận dữ chất vấn.

“Mẫu phi nói chuyện phải có chừng mực, hài nhi không dám cả gan làm loạn giống như tam đệ, sao dám đại nghịch bất đạo mà giam cầm phụ vương? Phụ vương không muốn gặp ngài không có liên quan gì tới ta, và cũng chính miệng phụ vương đã dặn dò ta đưa ngài và Mặc Thụy rời Vương phủ đến biệt trang tĩnh dưỡng, tránh cho chuyện hắn vì một nữ tử phong trần mà tranh giành tình nhân với Lý Trường Trung đến mức bị đánh cho nằm liệt giường khiến Phụng Vương phủ trở thành trò cười. Nếu ngài muốn oán, cũng chỉ có thể oán Mặc Thụy,lqđ thật sự là hắn đã làm tăng thể diện cho ngài rồi.” – Nếu bà ta đã vạch mặt, hắn cũng không cần phải khoan nhượng nữa, buông mấy câu châm chọc.

Trần thị bị lời nói của hắn kích động, sắc mặt lúc trắng lúc xanh – “Ta chính là mẫu thân của ngươi, ngươi lại dám cả gan nói như vậy với ta?”

“Những câu vừa rồi của hài nhi đều là sự thật, cũng không có nửa câu bất kính” – Mặc Lan lại bổ sung thêm một câu – “Huống chi, mẫu thân của ta đã sớm qua đời.”

Thấy hắn quăng cho mình ánh mắt băng hàn, lại thấy hắn nhắc tới mẹ đẻ của hắn, Trần thị chột dạ, âm thầm cả kinh, vẻ mặt nhất thời mềm xuống, lên tiếng cầu tình – “Dù cho ta không phải mẹ đẻ ngươi, nhưng nhiều năm qua chăm sóc ngươi lớn lên như vậy, xem xét đến công ơn nuôi dưỡng này, ngươi không thể nói giúp Thụy nhi, để hắn được ở lại Vương phủ dưỡng bệnh hay sao?”

Chăm sóc hắn lớn lên? Hừ, bà ta có mặt để nói, nhưng hắn cũng không có mặt để nghe!

“Thật sự là phụ vương đã suy nghĩ cho Thụy đệ, nếu không bây giờ hắn bị bệnh nằm liệt giường, ngay cả xuống đất cũng không thể, ở lại vương phủ chỉ để cho người ta cười nhạo. Vả lại tính tình hắn hống hách ngang ngược, bình thường đã đắc tội không ít người, giờ đây hắn bị tàn phế không thể hoạt động được, khó tránh khỏi có kẻ sẽ nhân cơ hội trả thù, đưa hắn tới biệt trang tĩnh dưỡng, với hắn mà nói mới là điều tốt nhất.”

“Vậy….” – Trần thị suy nghĩ cẩn thận, cũng thấy lời hắn nói có mấy phần đạo lý, thường ngày nhi tử quả thật là ỷ lại vào thân phận tam thiếu gia Phụng Vương phủ mà hoành hành ngang ngược, đắc tội với không ít người, giờ hắn bị liệt, chắc chắn không ít kẻ sẽ tới cười nhạo hắn, nhưng một khi mẹ con hắn dọn ra ngoài Vương phủ, về sau muốn trở lại chỉ sợ sẽ rất khó, đây không khác gì là đưa mẹ con bọn họ đi lưu đày bên ngoài, về sau cho dù có chuyện gì, sợ rằng Phụng Vương phủ cũng không thèm nhìn tới bọn họ.

Không đợi bà lên tiếng, Mặc Lan đã nói tiếp – “Ở biệt trang ta đã sai người thu xếp thỏa đáng, mấy ngày nay dọn dẹp một chút, ba ngày sau mẫu phi cùng Thụy đệ hãy chuyển qua đi thôi.”

“Sao lại nhanh như vậy?” Bà kinh ngạc hỏi

“Chuyển đi sớm ngày nào, thì có thể sớm thu xếp ổn thỏa ngày đó, như vậy Mặc Thụy mới có thể trị bệnh thật tốt, mấy ngày nay hắn ầm ỹ, cả Vương phủ không được yên bình, phụ vương cũng cảm thấy vô cùng phiền lòng. Đến lúc đó, hài nhi sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa ngài và Mặc Thụy đi.” –lqđ Nói đến chỗ này, Mặc Lan cũng không muốn nhiều lời hơn nữa, xoay người rời đi, lưu lại Trần thị mặt đầy phẫn nộ.

Nhi tử bị trọng thương đến mức bị liệt, Trần thị nhất thời mất chỗ dựa, bà không thể nào tranh đấu cùng Mặc Lan nữa, tiếp tục ở lại chưa biết chừng còn phải đối mặt với việc bị Mặc Lan gây khó dễ nhiều hơn, cuối cùng chỉ có thể ôm hận mà chấp nhận an bài như thế.

Sau khi Mặc Lan thoát khỏi Trần thị, đi tới trước viện của Dung Tri Hạ, đúng lúc mặt trời đang lặn, nàng đang chơi đùa cùng Giáng Phúc ở sân nhỏ trước viện.

Hoàng hôn xuống, nụ cười trên mặt nàng vừa rực rỡ vừa long lanh, tiếng cười thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông bạc. Hắn nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, không nỡ chớp mắt, tình ý trong ngực nhất thời trào ra, hắn muốn đi đến kéo nàng vào trong ngực, nhưng lại không muốn quấy nhiễu giờ phút vui vẻ này của nàng.

Nếu có thể, hắn hi vọng nàng sẽ vĩnh viễn đều cười trong sáng như vậy, hắn cảm thấy nàng nên vui tươi vô lo như vậy mới phải.

Hắn lẳng lặng nhìn nàng, mặt mày đều nhuốm vẻ nhu tình, ở một bên cẩn thận bảo vệ nụ cười của nàng, nhưng không ngờ có người lại chạy tới phá hỏng giờ phút yên bình này.

“Thế tử.”

Giọng nói lanh lảnh xúc động hơi có ý nghi ngờ đã quấy rầy Dung Tri Hạ, nàng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Mặc Lan không biết đã tới từ khi nào, đang đứng bên ngoài viện, tiếp theo ánh mắt của nàng dời đến Ngọc Hà đang mang bộ mặt oán trách đứng cạnh hắn.

“Ngươi tới đây làm gì?” – Liếc thấy Ngọc Hà, Mặc Lan không vui nhíu mày lại, căm hận nhìn nàng ta.

Ngọc Hà yếu ớt nói – “Đã rất nhiều ngày Ngọc Hà không được gặp Thế tử, rất nhớ Thế tử.”

Mặc dù ân nhân đã căn dặn nàng yên lặng theo dõi biến hóa, án binh bất động, nhưng nàng lặng lẽ đợi nhiều ngày như vậy, cũng không nhịn nổi nữa, nàng sợ rằng nếu không tới gặp hắn, thật sự hắn sẽ quên nàng mất.

Nàng không cam lòng, rõ ràng trong hai năm qua, hắn đã bằng mọi cách cưng chiều dung túng nàng, nhưng sau khi Dung Tri Hạ gả vào Phụng Vương phủ, tất cả đều biến mất, chưa từng có kẻ nào có thể cướp đi thứ thuộc về nàng từ trong tay nàng, tất cả những người dám tranh giành đều đáng chết.

Trong mắt Mặc Lan thoáng qua một tia lãnh ý, lạnh giọng ra lệnh cho tùy tùng – “Đưa Ngọc di nương trở về, sau này nếu không có mệnh lệnh của ta, không cho phép nàng ta ra khỏi viện một bước” – Nếu không phải còn có chuyện chưa được tra rõ, hắn sẽ không lưu nàng ta lại.

Ngọc Hà không dám tin trợn to hai mắt – “Thế tử, đến tột cùng là Ngọc Hà đã làm sai điều gì, mà ngài lại đối xử với Ngọc Hà tuyệt tình như vậy?”

Thần sắc hắn lạnh lẽo trả lời – “Ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi phải rõ hơn ta mới phải.”

“Ta…..” – Môi nàng run rẩy, nói không ra lời.

Mặc Lan không muốn nàng ta tiếp tục ở lại chỗ này làm phiền Dung Tri Hạ, nên hắn trầm giọng ra lệnh một lần nữa – “Đưa nàng ta đi.”

“Thế tử, ngài không thể đối xử với Ngọc Hà như vậy, thế tử…….” – Ngọc Hà bị hai gã tùy tùng mạnh mẽ lôi đi, không cam lòng kêu lên.

Sau khi kẻ rắc rối đã rời đi, Mặc Lan một lần nữa mỉm cười, đi vào trong tiểu viện, khom lưng xuống vuốt ve Giáng Phúc đang quấn quýt dưới chân, rồi mới ngồi dậy nói với Dung Tri Hạ - “Nàng yên tâm, sau này nàng ta sẽ không đến quấy rầy nàng nữa.”

Dung Tri Hạ ôm lấy Giáng Phúc, hơi gật đầu xem như đáp lại.

Không biết có phải nàng ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy hắn không chỉ đơn thuần tức giận Ngọc Hà lừa gạt hắn chuyện ở hầm băng, ánh mắt hắn nhìn Ngọc Hà còn mơ hồ toát ra oán hận dày đặc, giống như giữa hai người có thâm thù đại hận.

Nàng xoay người đi vào trong nhà, Mặc Lan cũng đi theo bên cạnh nàng, nhẹ nhàng khoác vai nàng.

Bước chân nàng hơi chậm lại một chút, nhưng cũng không tránh hắn ra như lúc trước, hắn vui mừng ôm nàng vào ngực, đột nhiên cảm thấy bất thường, vừa cúi đầu nhìn đã thấy Giáng Phúc núp trong ngực nàng, ngóc cái đầu nhỏ lên, đôi mắt đen tròn sáng không ngừng chuyển động, chớp chớp nhìn hai người.

Thần sắc Mặc Lan hơi cứng đờ, đưa tay ra muốn xách nó đi, lại bị Dung Tri Hạ trừng mắt nhìn một cái, đành phải hậm hực rút tay về.

Thấy vậy, Cúc Nhi cùng Hiểu Trúc đang theo hầu một bên nhịn không được che miệng cười trộm, cuối cùng vẫn là Cúc Nhi ôm Giáng Phúc đi mới hóa giải được sự lúng túng của hai vị chủ tử.

Không có tiểu tử kia cản trở, Mặc Lan một tay kéo nàng vào trong ngực – “Nương tử, hôm nay có nhớ vi phu hay không?” – Trong giọng nói của hắn có ý nịnh hót.

“Đang yên lành nhớ đến chàng làm cái gì?” – Dung Tri Hạ không muốn thừa nhận, lúc vừa rồi khi mới nhìn thấy Ngọc Hà đến tìm hắn, lòng nàng nhói một cái, có chút lo lắng hắn sẽ cứ như vậy mà rời đi cùng Ngọc Hà.

“Thế nhưng vi phu lúc nào cũng nghĩ đến nàng!” – Hắn thân mật nói – “Nghĩ xem nương tử đang làm gì, có nhớ đến vi phu hay không, nghĩ xem lúc nương tử nhìn Giáng Phúc có nhớ vi phu hay không….?” (=)))) nhìn chó nhớ người sao )

“Cả ngày chàng chỉ nghĩ đến những thứ này, không phải làm việc à?”

“Vừa làm việc, vừa nhớ nương tử” – Mặc Lan nhân cơ hội hôn lên đôi môi mềm mại màu hồng phấn của nàng, khác với hôn trộm lần trước, lần này hắn được voi đòi tiên, ngậm mút môi mềm của nàng.

Thấy hai vị chủ tử đột nhiên thân mật, Cúc Nhi nhanh nhẹn dẫn những tỳ nữ khác trong nhà, tránh để cho chủ tử nhà mình bị xấu hổ.

Dung Tri Hạ muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại không chịu buông tay, môi nàng vừa ngọt vừa thơm hấp dẫn hắn khiến hắn không cách nào kiềm chế được dục vọng.Ban đầu là hôn dịu dàng, từ từ trở nên điên cuồng mãnh liệt, hắn mạnh mẽ chiếm giữ môi lưỡi của nàng, không cho phép nàng trốn tránh.

Nàng bị vây trong ngực hắn, giữa hơi thở ngập tràn mùi của hắn, hắn bá đạo hôn giống như một cơn sóng mãnh liệt đánh tới, nàng bị đắm chìm trong đó mà không cách nào thở nổi.

Tim nàng đập thật nhanh, hai gò má nóng lên như bị thiêu cháy, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng toàn thân lại mềm yếu vô lực. lqđ Đến tận lúc nàng sắp không thở được nữa, hắn mới lưu luyến buông nàng ra.

Nàng tựa vào lồng ngực hắn thở gấp, hai cánh tay kiên cố của hắn vây quanh nàng, đôi mắt đã nhuốm chút dục vọng của hắn nhìn chăm chú vào hai mắt mê ly của nàng, hắn muốn nàng, muốn nàng trở thành thê tử chân chính của hắn, nhưng hắn biết hôm nay như vậy sợ rằng đã có chút hù dọa nàng, nên không thể tiếp tục nữa.

“Nương tử, vi phu thật lòng muốn cùng nàng nắm tay cả đời.” – Mặc Lan nỉ non ao ước nói bên tai nàng.

Lúc này trong lòng Dung Tri Hạ, cảm xúc vô cùng hỗn loạn, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời hắn thế nào.

Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói – “Chàng cho ta thêm chút thời gian.” – Nàng vẫn cần một chút thời gian nữa để tự điều chỉnh tâm tình của mình.

“Được, bất luận là bao lâu ta cũng sẽ chờ.” – Hắn mỉm cười đáp ứng, hắn biết, nàng chịu nói như vậy chứng tỏ rằng nàng đã bắt đầu chấp nhận hắn.

Hôm mẹ con Trần thị rời Vương phủ, trời trút xuống một cơn mưa thật lớn, Trần thị không muốn đi trong lúc mưa giông, muốn đổi ngày khác, nhưng Mặc Lan không đồng ý, cuối cùng lên xe ngựa đã trang bị đầy đủ vật phẩm, ra khỏi Vương phủ trong cơn giông tố.

Bên kia, Dung Tri Hạ cũng không nhàn rỗi, lqđ từ sáng sớm đã tìm Giáng Phúc đã chạy đâu mất khắp cả viện, không hiểu tại sao, nàng cứ thấy tim đập thình thịch, mơ hồ có dự cảm xấu.

Cúc Nhi an ủi – “Tiểu thư đừng gấp, nô tỳ nghĩ nhất định là nó đã trốn đi chỗ nào thôi, để nô tỳ đi lấy mấy cái đùi gà mang đến, chưa biết chừng nó ngửi thấy mùi thơm sẽ tự chạy ra.”

Dung Tri Hạ gật đầu một cái, muốn nàng đi nhanh.

Không lâu sau, Cúc Nhi mang tới đùi gà,lqđ mấy người trợ giúp cũng cầm một cái, nhưng đi mỗi góc khắp cả viện, không ngừng gọi tên Giáng Phúc, cũng không thấy nó chạy ra.

Tìm hơn nửa ngày cũng không thấy, Hiểu Trúc nói – “Tiểu thư, trong nhà ngoài phòng đã tìm hết rồi, nô tỳ nghĩ có phải là Giáng Phúc đã chạy đi xa hay không, mưa to nên không về được?”

Nghe vậy, Dung Tri Hạ cảm thấy cũng có khả năng, liền nói – “Vậy chúng ta chia nhau đi tìm chung quanh một chút.”

Mấy người cầm cây dù, cùng nhau ra ngoài tìm chó, mới bước ra phủ, liền gặp Mặc Lan vừa mới trở về.

Thấy nàng muốn ra ngoài, Mặc Lan hỏi – “Tri Hạ, trời mưa to như vậy mà nàng muốn đi đâu?”

“Không thấy Giáng Phúc đâu cả.” – Nét mặt Dung Tri Hạ lộ vẻ buồn rầu.

Thấy vẻ mặt nàng lo lắng, hắn vội vàng ôn thanh trấn an – “Trước tiên nàng đừng sốt ruột, có lẽ nó chỉ trốn ở đâu đó, khi nào đói bụng nó sẽ chạy ra.”

“Sáng nay sau khi chàng rời đi, ta đã không thấy nó rồi, tìm trong ngoài mấy lần vẫn không thấy, đã sắp một ngày rồi, nó đã đói bụng từ lâu, ta nghĩ có thể nó tự mình chạy ra ngoài rồi lạc đường, hoặc là bị kẹt ở đâu đó không về được.”

Tuy Giáng Phúc là chó, nhưng dẫu sao vẫn chỉ là một con chó con, nên cũng có khả năng không nhớ được đường về.

Mặc Lan không ngờ Giáng Phúc đã mất tích gần được một ngày, nghĩ tới nàng vô cùng yêu thích nó, giờ phút này nhất định là vừa lo vừa vội, hắn dịu dàng khuyên nhủ - “Bên ngoài mưa to lắm, nàng vào trong nhà chờ đi, ta sẽ phân phó người làm đi tìm, nàng yên tâm, nhiều người cùng tìm như vậy, nhất định có thể nhanh chóng tìm được nó.” – Hắn dìu vai nàng, đưa nàng vào trong nhà, lại phân phó thị tỳ quay về trông chừng nàng thật tốt, mới xoay người rời đi.

Dung Tri Hạ ở trong phòng chờ đợi, mắt thấy sắc trời càng lúc càng mờ, lòng của nàng cũng càng lúc càng nặng nề, đột nhiên nhớ tới kiếp trước Ngọc Hà đã từng đánh chết con chó nhỏ, càng thêm khó nén được sợ hãi.

Nếu không có việc gì, nó sẽ trở về nhanh chóng, sẽ giống như mấy ngày hôm nay, quấn quýt vẫy đuôi làm nũng với nàng, cả đời này nó sẽ giống như cái tên mà nàng đã đặt cho nó, có phúc khí lại được ông trời phù hộ, lqđ bình an mà lớn lên. Trong lòng nàng đang không ngừng tự an ủi mình như vậy.

Hơn một canh giờ sau, Mặc Lan mang Giáng Phúc về.

“Chàng đã tìm được Giáng Phúc!”

Dung Tri Hạ vừa nhìn thấy hắn ôm một vật có lông màu trắng trong ngực, liền mừng rỡ muốn đưa tay ra ôm lấy, nhưng hắn lại nghiêng người tránh đi, nàng không hiểu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, trong nháy mắt nàng sửng sốt – “Sao vậy?”

Do dự một lúc, Mặc Lan mới mở miệng nói – “Giáng Phúc…..chết rồi.”

“Chết?” - Dường như nhất thời nàng không hiểu những lời này có ý gì, nhìn kỹ đám lông màu trắng trong ngực hắn, chỉ thấy Giáng Phúc thường ngày luôn hoạt bát hiếu động, giờ phút này nằm cuộn tròn yên lặng không nhúc nhích, nàng run rẩy đưa tay về phía nó, cũng không thấy nó liếm cắn ngón tay nàng. Lúc tay nàng sờ vào bộ lông ướt lạnh của nó, bỗng chốc nước mắt tràn mi,lqđ nàng ôm đám lông màu trắng vào lòng, thần sắc kích động muốn đánh thức nó – “Giáng Phúc, ngươi mau mở mắt ra, đừng dọa ta, ngươi sẽ không chết, Mặc Lan đã tặng ngươi cho ta thì ngươi sẽ không chết, sao ngươi có thể chết được chứ, ngươi mau tỉnh lại, đừng bướng bỉnh….”

Thấy nàng lệ rơi đầy mặt ôm Giáng Phúc lắc qua lắc lại, Cúc Nhi và Hiểu Trúc cũng thấy buồn, mấy người các nàng cũng rất thích Giáng Phúc, thấy nó chết như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu.

Mặc Lan từ phía sau ôm lấy nàng – “Tri Hạ, nó chết rồi, chúng ta hãy chôn cất nó, để cho nó được ngủ yên, ta sẽ tìm một con chó khác cho nàng, đừng đau buồn nữa.”

“Ta không cần con chó khác, ta chỉ cần Giáng Phúc! Rõ ràng ta đã đặt tên cho nó là Giáng Phúc, sao nó lại chết? Vì sao mà vẫn bị chết? Vì sao ta đã nuôi nó mà nó vẫn không thoát khỏi cái chết? Không thể như thế …không thể như thế được!”

Dung Tri Hạ khóc nỉ non, bỗng chốc vẻ mặt sợ hãi, giống như nghĩ tới điều gì, lại lẩm bẩm – “Chẳng lẽ ta cũng không thoát khỏi cái chết hay sao?”

Rõ ràng kiếp này chủ nhân của nó không phải là Ngọc Hà, nhưng nó vẫn bị chết như kiếp trước, có phải điều này có nghĩa rằng nàng cũng sẽ giống như kiếp trước, không tránh khỏi số mạng bị sát hại?

Nàng sợ tới mức toàn thân run rẩy, nàng vẫn không nhớ ra kiếp trước đến tột cùng là kẻ nào đã giết nàng, tên hung thủ đó có phải cũng sẽ giết nàng ở kiếp này hay không?

Nàng ôm chặt Giáng Phúc đã chết, sắc mặt tái nhợt lảo đảo đi về tẩm phòng.

Cúc Nhi cùng Hiểu Trúc lo lắng muốn đi vào theo lại bị Mặc Lan ngăn cản – “Để ta vào, các ngươi hãy ở bên ngoài thôi.”

Sau khi vào phòng, hắn đóng cửa phòng, đi về phía Tri Hạ đang ngồi co lại trên giường, nghe giọng nàng run rẩy, lẩm bẩm với Giáng Phúc trong ngực----

“Cho dù được trọng sinh một lần, ta vẫn không cứu được ngươi, ngươi chết rồi, có phải ta sẽ giống như ngươi hay không, cuối cùng vẫn bị giết chết?”

Nghe vậy, Mặc Lan chấn động, lại nhìn thấy vẻ mặt bi thương sợ hãi của nàng, hắn đau lòng ôm nàng vào ngực – “Đừng sợ, nàng sẽ không chết, cả đời này ta cũng sẽ không để nàng phải chết một cách bi thảm.”

Vẻ mặt Dung Tri Hạ mờ mịt, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Có ta ở đây, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương nàng, nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không chết, kiếp này chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau sống tới già.”

Giọng nói trầm thấp của hắn từ từ kéo thần trí của nàng về, lúc này nàng mới ý thức được hắn ám chỉ điều gì, nhìn chằm chằm hắn không dám tin.

“Chàng nói kiếp này……..Chẳng lẽ chàng…….”

Mặc Lan gật đầu, thẳng thắn thừa nhận với nàng bí mật lớn nhất trong lòng – “Kiếp trước nàng chết vào ngày hai mươi tháng Sáu năm Chiêu Vũ thứ tư, còn ta chết vào ngày mùng năm tháng Mười một năm Chiêu Vũ thứ tư.”

Hắn không định nói chuyện này với nàng sớm như vậy, nhưng hắn không đánh lòng nhìn nàng sợ hãi như thế, cuối cùng vẫn chọn cách nói ra.

Sở dĩ hắn phát hiện ra nàng cũng trọng sinh như hắn, là bởi vì hắn nhận ra tính tình của nàng bất đồng với kiếp trước, kiếp trước vì nàng bị hủy dung mà luôn cảm thấy tự ti e dè, kiếp này nàng lại dũng cảm kiên cường, không chỉ phản kích lại khi bị Ngọc Hà và Trần thị làm nhục, mà cũng dám trách cứ Mặc Thụy.

Một điều khác biệt lớn nhất chính là lúc nàng đối mặt với hắn, trong thần thái luôn xuất hiện oán khí cùng sự xa cách khó có thể xem nhẹ. Theo lý, kiếp này hắn chưa từng bạc đãi nàng, nàng sẽ không oán hận hắn mới phải, vì vậy mà hắn sinh lòng hoài nghi. Hôm ấy, hắn cố ý đem chuyện của con trai Thừa tướng ra thăm dò nàng, sau khi nghe nàng nói con Thừa tướng bị trọng thương nhưng sẽ không chết, hắn liền khẳng định nàng cũng trọng sinh giống như hắn.

Lời của hắn như tiếng kinh lôi chợt vang bên tai nàng, nàng khiếp sợ đứng dậy.

Hắn biết trong lòng nàng nhất định là còn rất nhiều nghi vấn muốn hỏi hắn, hắn lau nước mắt trên mặt cho nàng, ôm lấy thi thể Giáng Phúc đang trong ngực nàng, tạm thời đặt qua một bên, tiếp theo rót cho nàng ly trà để nàng định thần lại.

Dung Tri Hạ từ từ uống hết ly trà, tâm tư cũng dần dần trấn định lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía hắn, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi – “Kiếp trước chàng chết như thế nào?”

Nàng có nằm mơ cũng không thể nào nghĩ tới, hắn lại cũng trọng sinh như nàng, khó trách thái độ và hành động của hắn với nàng lại trở nên khác biệt như vậy.

Mặc Lan giơ tay lên xoa ngực trái, từ từ mở miệng – “Ngọc Hà hạ độc trong trà của ta, rồi sau đó đâm một dao vào ngực ta.” – Lúc nói lời này, vẻ mặt hắn khó nén được hận ý.

Kiếp trước vì hắn tin nhầm Ngọc Hà, nên không chỉ hiểu lầm Dung Tri Hạ, mà cũng hại chính hắn.

Hắn còn nhớ rõ khi đó Ngọc Hà cười duyên đưa ly rượu độc cho hắn, hắn không chút nào phòng bị uống vào, sau đó phát hiện khí lực toàn thân giống như bị rút sạch, mềm yếu vô lực. Ngay sau đó hắn cảm thấy trên ngực đau đớn kịch liệt, hắn rũ mắt xuống, không thể nào tin nhìn chủy thủ đang cắm trên ngực mình.

Hắn khiếp sợ giương mắt, nhìn trừng trừng kẻ đang nắm chủy thủ, ái thiếp đang tươi cười,lqđ khó khăn phun ra ba chữ - “Tại sao?” (Way sờ ma đó các nàng)

Hắn đề phòng mọi người trong Vương phủ chỉ trừ mỗi nàng. Hắn không bao giờ nghĩ rằng ái thiếp mà hắn vô cùng cưng chiều sẽ hạ độc thủ với hắn như vậy.

Nàng ta thu lại nụ cười, vẻ mặt phẫn hận nói – “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi chính là kẻ đã hại chết cha mẹ ta năm đó, hại ta nhà tan cửa nát trở thành tôi tớ hay sao? Những năm qua ta ẩn nhẫn làm thiếp,chính là muốn có một ngày tự tay báo mối thù này.”

Nhìn thần sắc hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, nàng sảng khoái cười to rồi nói tiếp – “Để ta nói cho ngươi biết một chuyện, người thực sự cứu ngươi năm đó chính là Dung Tri Hạ đã chết rồi, đáng thương cho nàng năm đó cứu ngươi, cuối cùng lại chỉ có thể chết không minh bạch ở Phụng Vương phủ một cách thê lương.”

Nghe xong những lời này, thần trí Mặc Lan cũng rơi vào bóng tối,lqđ đợi đến lúc tỉnh lại, lại trở về đêm trước khi thành thân cũng Dung Tri Hạ.

“Là nàng ta? Vì sao nàng ta phải giết chàng?” – Dung Tri Hạ kinh ngạc, không hiểu vì sao kiếp trước hắn sủng ái Ngọc Hà như vậy mà nàng ta lại giết hắn.

“Nàng ta giết ta để báo thù. Cha nàng ta ăn hối lộ phạm pháp bị ta phát hiện, rồi Hoàng thượng vấn trảm, nên nàng ta hận ta làm hại nàng nhà tan cửa nát, vì vậy mà trăm phương ngàn kế bán mình vào Phụng Vương phủ, tìm cách tiếp cận ta. Vì để lấy được sự tin tưởng của ta mà nàng ta đã trợn mắt lừa gạt ta rằng năm đó nàng ta đã cứu ta ra khỏi hầm băng .”

“Vì sao nàng ta lại biết được chuyện năm đó chàng bị nhốt trong hầm băng?” – Nàng nghi ngờ hỏi.

“Tất nhiên là có người nói cho nàng ta biết, trong phủ chắc chắn có người đồng lõa với nàng ta, nếu không chỉ dựa vào một mình nàng ta thì không thể nào vào Vương phủ một cách dễ dàng được, lại càng không có cơ hội tiếp cận ta. Cho nên ta vẫn lưu nàng ta lại,lqđ mục đích là muốn tra ra đến tột cùng kẻ đồng lõa với nàng ta là ai.”

Chuyện ở hầm băng năm đó, mặc dù có không ít người biết, nhưng chuyện đã qua mười mấy năm, rất hiếm người còn nhớ rõ. Ngọc Hà lại dùng chuyện này để đến gần hắn, như vậy có thể thấy được người nói cho nàng biết chuyện này nhất định là người thân cận với hắn, mới có thể biết cặn kẽ tình hình khi hắn bị giam vào hầm băng.

“Chàng đã tra ra được là ai chưa?”

“Lúc đầu ta hoài nghi mẹ con Mặc Thụy, nhưng sau khi điều tra ta phát hiện không phải là bọn họ.”

Dung Tri Hạ nghi ngờ nói – “Nhưng trong Vương phủ, trừ bọn họ ra, đâu còn ai muốn hại chàng nữa.”

“Vẫn còn một người.”

“Là kẻ nào?” – Nàng không nén được nghi hoặc.

“Đợi sau khi ta tra rõ sẽ nói với nàng.” – Hắn nói tiếp – “Ta đã sai người nhốt Ngọc Hà lại, sau này nàng ta sẽ không thể nào hại nàng được nữa.”

Dung Tri Hạ hơi ngẩn ra, kinh ngạc nói – “Ý chàng là,lqđ kiếp trước ta bị nàng ta hại chết sao?”

Mặc Lan lắc đầu một cái, trả lời – “Ta cũng không chắc chắn, nhưng nàng ta giết chết Giáng Phúc, thi thể Giáng Phúc tìm được trong phòng nàng ta. Thị nữ trong phòng nàng ta nói, hôm đó lúc nàng ta tới đây tìm ta, nhìn thấy Giáng Phúc, vì vậy sáng sớm hôm nay liền sai một tỳ nữ cầm miếng thịt lén lút dụ Giáng Phúc ra ngoài.Sau khi trộm về, tỳ nữ kia chỉ nghĩ rằng nàng ta thấy Giáng Phúc đáng yêu nên muốn bắt nó về để chơi, ai ngờ nàng ta lại đánh chết Giáng Phúc."

Hắn cũng không ngờ mình đã cầm chân được nàng ta, nhưng lại không ngăn được lòng dạ ác độc của nàng ta. Lúc hắn đang đi tìm chó, chợt nhớ tới con chó trắng nhỏ ở kiếp trước đã bị chính nàng ta giết chết, cho nên tới đó xem một chút, lại bất ngờ phát hiện ra quả thật Giáng Phúc đã bị chết thảm ở đó, ngay lập tức hắn sai người nhốt nàng ta vào địa lao.

Nghe vậy, tim Dung Tri Hạ đau xót – “Không nghĩ tới kiếp này, Giáng Phúc cũng không thể thoát khỏi bàn tay độc ác của nàng ta.”

“Nàng yên tâm, nàng ta sẽ phải trả một cái giá thật lớn vì những gì mình đã làm.” – Oán hận kiếp trước của nàng, thù của hắn, còn có Giáng Phúc bị chết, hắn sẽ bắt nàng ta trả lại gấp đôi.

Cuối cùng bây giờ Dung Tri Hạ cũng hiểu vì sao hắn lại oán hận Ngọc Hà đến vậy, kiếp trước bị chính nữ tử mình sủng ái nhất phản bội và giết hại,lqđ sao hắn có thể không oán hận nàng ta được, lại nói hắn bi thảm hơn nhiều so với nàng.

Mà kiếp này hắn đối xử với nàng tốt như vậy, ngoại trừ báo ân, hẳn là muốn sám hối và chuộc tội với nàng đi?

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi – “Kiếp trước sau khi ta chết, cha ta có thắng trận trở về hay không?” – Nàng nhớ tới hôm đó khi hắn nói với nàng chuyện cha phải xuất chinh, giọng nói và vẻ mặt dường như có gì đó không đúng.

“Nhạc phụ ông ấy………” Nói đến đây hắn liền ngừng lại, không đành lòng nói sự thật cho nàng biết.

Dung Tri Hạ gấp gáp thúc giục – “Chàng mau nói đi, trận chiến kia về sau thế nào?” – Thấy hắn trầm mặc, nàng sửng sốt – “Chẳng lẽ khi chàng chết, trận chiến kia vẫn chưa kết thúc?” – Nàng không muốn nghĩ tới khả năng khác.

Hắn không nói rõ, chỉ ôn thanh trấn an – “Nàng hãy yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để cha nàng và đại ca gặp phải chuyện không may, bọn họ nhất định có thể đánh bại quân địch, khải hoàn trở về.”

“Chẳng lẽ cha ta……bọn họ thật sự thất bại?” –Nàng không thể nào tin phụ thân xưa nay bách chiến bách thắng sẽ bị đánh bại, nhưng ánh mắt của hắn khiến tim gan nàng phải run sợ.

“Nàng đừng lo lắng, ta sẽ trợ giúp cha nàng đánh thắng trận chiến này.”

Lời này của hắn vốn có ý tốt, nhưng nghe vào tai Dung Tri Hạ,lqđ lại không nhịn được chất vấn, “Chàng là một quan văn, sao có thể trợ giúp cha ta đánh giặc chứ, cha ta là Vệ quốc Đại tướng quân bách chiến bách thắng, không có gì không thể đánh bại, ông đánh giặc mà còn cần đến sự trợ giúp của chàng sao?”

“Ở trên sa trường, nhạc phụ quả thật là dũng mãnh thiện chiến, anh dũng vô địch, nhưng ngoại trừ giao chiến với quân địch, khi hành quân đánh giặc quan trọng nhất là lương thảo, nếu lương thảo đứt đoạn, tướng sĩ bị đói bụng,lqđ cho dù có anh dũng hơn nữa cũng không thể chiến thắng.”

Nàng nghe được ngụ ý của hắn, liền thuận thế truy vấn đến cùng – “Ý chàng nói là, lương thảo quân đội của cha ta bị đứt đoạn, cho nên bị đánh bại?”

“Lần này có ta ở đây, ta sẽ không để cho đội quân của nhạc phụ bị cạn lương thực.”

“Lương thảo giống như mạch máu của quân đội, sao triều định lại để cho đội quân của cha ta bị cạn lương thực chứ?”

“Tất nhiên là triều đình không bao giờ để cho quân đội bị cạn kiệt lương thực, nhưng khi vận chuyển lương thảo trên đường liên tục bị giặc cỏ hoặc đốt hoặc cướp, không thể nào vận chuyển thuận lợi đến quân doanh” – Mặc Lan từ từ nói rõ cho nàng.

Nàng không dám tưởng tượng, khi chờ đợi rất lâu mà không được cung ứng lương thảo, kết cục của phụ thân và huynh trưởng sẽ như thế nào,lqđ qua một lúc lâu, nàng mới run giọng hỏi – “Vậy cuối cùng, cha ta và đại ca…..đã trở về hay chưa?”

“Bọn họ……….bị vây, chết trận, toàn quân bị tiêu diệt” – Sau khi không thể không nói ra những lời này, hắn lo lắng nhìn nàng. Kiếp trước, trước khi hắn chết khoảng một tháng, biên quan truyền đến tin phụ tử Dung gia bị chết trận.

Vẻ mặt Dung Tri Hạ chấn động, khó có thể tin muốn xác nhận lại lần nữa – “Chàng nói cha ta và đại ca chết trận?”

Mặc Lan trấn an – “Nàng đừng lo lắng, đó đã chuyện của kiếp trước, bây giờ nhạc phụ và huynh trưởng vẫn đang sống rất tốt, lần này bất kể thế nào, ta cũng sẽ nghĩ biện pháp, đưa lương thảo đến tay bọn họ một cách thuận lợi.”

Hắn nhớ kiếp trước, khi lương thảo nhiều lần gặp rủi ro là lúc chiến sự đã bắt đầu được 4, 5 tháng, hiện nay khoảng cách đến lúc đó vẫn còn một đoạn thời gian. Trước mắt, nhóm thổ phỉ kia vẫn chưa xuất hiện. Hắn đã bí mật phái người chú ý, salemsmalldđlqđ một khi bọn chúng xuất hiện, sẽ lập tức xin thánh chỉ tự mình đi tiêu diệt đám thổ phỉ này, để đảm bảo con đường vận chuyển lương thực được thông suốt.

Nàng rất muốn tin tưởng lời hắn nói, nhưng nhìn Giáng Phúc lạnh như băng nằm một bên, nàng không nhịn được cảm thấy sợ hãi, lqđ hắn thật sự có thể cứu được cha và đại ca sao? Còn nữa, kiếp này liệu nàng có thể tránh được số mệnh bị người ta sát hại không?

Nhìn thấu luống cuống bàng hoàng trong mắt nàng, giọng điệu Mặc Lan kiên định, cam đoan nói – “Nàng hãy tin tưởng ta, cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tổn thương nàng nữa, ta cũng dốc toàn lực để trợ giúp nhạc phụ và đại ca nàng, chỉ cần bảo vệ lương đạo
_.gif
, nhất định nhạc phụ có thể đánh bại đại quân của Lỗ Kim quốc.”

_.gif
- con đường vận chuyển lương thực.

Hắn tin tưởng trời xanh đã cho bọn họ được sống lại một lần,lqđ không phải để bọn họ lại dẫm vào mệnh số của kiếp trước, mà là muốn cho bọn họ có cơ hội được thay đổi số phận.

Dung Tri Hạ ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt của hắn trầm ổn mà tràn đầy tự tin, giống như hắn đã nắm giữ số phận của kiếp này trong tay mình, không kẻ nào có thể lung lay được hắn, cho dù trước mắt có bị cản trở bởi con đường đầy nguy hiểm, hắn cũng sẽ không sợ hãi mà vượt mọi chông gai để băng qua.

Tâm tư bất an của nàng dần dần hồi phục lại, nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, cả hắn và nàng đều là người đã chết đi một lần, salemsmalldđlqđ nhưng nàng lại không giống như hắn không sợ hãi, chỉ vì Giáng Phúc chết mà lòng liền đại loạn, sợ hãi vận mệnh sẽ xảy ra trong tương lai.

Kiếp trước nàng bị chết một cách không minh bạch, ngay cả kẻ thù giết mình là ai nàng cũng không biết, chẳng lẽ kiếp này nàng lại phải chết oan như vậy hay sao?

Không, nàng không phải Giáng Phúc,lqđ nàng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội hại chết mình.

Ánh mắt của nàng dần dần trở nên trong trẻo, không còn sợ hãi mê mang nữa, nàng nhìn chằm chằm hắn, dứt khoát nói – “Chỉ cần chàng có thể bảo vệ lương đạo, trợ giúp cha ta đánh bại quân Lỗ Kim quốc, ta nguyện cùng chàng trở thành vợ chồng chân chính, chung sống tới già.”

Nàng nói ra điều kiện quá mê người, vẻ mặt Mặc Lan xúc động,lqđ mỉm cười bày tỏ - “Vì điều này, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó.”

Dung Tri Hạ từ từ nở nụ cười, lúc này đây oán khí trong ngực đã tiêu tán hơn một nửa, cánh cửa trái tim vốn bị khóa chặt đã bị hắn gõ mà mở ra phân nửa, salemsmalldđlqđ hắn đã bước được một nửa người vào bên trong. Bây giờ, chỉ còn chờ phụ thân và huynh trưởng được bình an trở về, cánh cửa trái tim của nàng sẽ vì hắn mà rộng mở, quên hết hiềm khích lúc trước, hoàn toàn tiếp nhận hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK