• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hami Beta: Thuỷ Tiên

Sự xuất hiện của Hứa Xuân Hoa là điều mọi người không ngờ tới.

Ngày thường, cô ấy sống thu mình hướng nội, hiếm có khi nào giao du kết bạn cùng những người phụ nữ khác ở cùng ngõ.

Từ sau khi con gái qua đời, dường như lúc nào đỉnh đầu Hứa Xuân Hoa cũng bao phủ một tầng mây u ám, bất kể không khí có náo nhiệt đến cỡ nào đi chăng nữa, thì cũng có thể bị đóng băng bởi cô ấy.

Ví dụ như trong phòng khách nhà Ân Lưu Tô ngay lúc này đây, bởi cô ấy đến, bầu không khí sôi động vừa rồi đã mau chóng trở nên nặng nề.

Hứa Xuân Hoa cảm nhận được bầu không khí ngượng ngùng, vì vậy cô ấy cầm bát thịt lợn hầm của mình lên và đưa cho họ —— “Ăn đi!”

“À...”

Ân Lưu Tô cùng Lưu Tuệ Hoa nhìn nhau một cái, cả hai đều không động đũa.

Ân Ân chủ động gắp một miếng đuôi lợn kho tộ, nhai nhai, vui mừng kinh ngạc mà đẩy Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, ngon quá! Không phải anh thích ăn thịt kho nhất sao!”

Tạ Văn Thanh nhìn Ân Lưu Tô, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng vẫn không động đũa.

Nhận thấy Ân Lưu Tô vẫn có chút ác cảm với mình, Hứa Xuân Hoa đặt bát thịt xuống bàn, nhanh chóng xin lỗi: “Về chuyện trước đây, tôi xin lỗi vì đã làm chuyện có lỗi với chị.”

Ân Lưu Tô thấy cô ấy cũng là người nghĩ thoáng, vì vậy nhún nhún vai, cầm đũa gắp một miếng thịt kho: “Thôi được rồi, dù sao chuyện cũng đã qua.”

Tạ Văn Thanh thấy cô động đũa, lúc này cậu mới gắp một miếng thịt, thỏa thích mà ăn.

Trước nay Lưu Tuệ Hoa cũng chẳng thèm cùng Hứa Xuân Hoa hướng nội nói chuyện, nhưng nói thật là lúc nào cũng tò mò về cô ấy, hỏi rất hào hứng: “Ây da, ngày thường cô lúc nào cũng lầm lầm lì lì, thế mà lại đi thích cái lão Chu kia là sao! Hay là vì do lão ta từng quan tâm hỏi han cô?”

Xét cho cùng, cái cô Hứa Xuân Hoa này... cũng là một người tàn nhẫn.

Có một lần cống thoát nước tòa nhà này bị tắc, bốc mùi hôi thối mấy ngày liền, cần phải có người khơi thông, giá là hai trăm tệ.

Tất cả mọi người đều chê thối, cũng không thèm đi kiếm số tiền này.

Kết quả là Hứa Xuân Hoa không nói lời nào, xắn tay áo nhảy xuống, cuối cùng toàn thân hôi thối đi ra, cầm lấy tiền, rời đi không nói một lời.

Phong cách dứt khoát sắc bén như vậy... Mà lại đi thích cái lão Chu hèn nhát kia ư?

Hứa Xuân Hoa cầm cái ly rỗng, bảo Ân Lưu Tô: “Rót cho tôi một ly.”

Ân Lưu Tô nhanh chóng rót cho cô ấy một ly rượu.

Cô ấy sảng khoái mà uống một hơi cạn sạch, đặt ly xuống và nói: “Ngày con gái tôi phát bệnh, tôi ôm con bé xuống lầu, là lão Chu lái xe buýt cỡ nhỏ [*] chuyên chở hàng của lão ta đưa con gái tôi đi bệnh viện.”

[*] Xe buýt cỡ nhỏ: còn được biết đến với hai tên gọi xe buýt mini và minibus. Mặc dù vẫn chậm một bước, nhưng từ đó về sau, Hứa Xuân Hoa luôn rất cảm

kích lão Chu.

Sau đó, Hứa Xuân Hoa ly hôn với tên chồng bợm rượu, lão Chu thấy cô ấy cũng khá xinh đẹp, tất nhiên là đối xử chu đáo ân cần với cô ấy.

Bởi vì con gái đã khuất, cô ấy chấp nhận sự ấm áp mà lão Chu dành cho mình.

Đúng lúc cô ấy dần dần hồi phục được tâm trạng suy sụp, chuẩn bị sẵn sàng chào đón một cuộc sống mới, thì lão Chu lăng nhăng lại “di tình biệt luyến”, bắt đầu thích Ân Lưu Tô, người có nhan sắc ngày một thăng hạng.

Đàn ông, đúng thật là không có ai đáng tin cậy.

Hứa Xuân Hoa lại tự mình rót rượu, uống một hơi cạn sạch.

Ân Lưu Tô cùng Lưu Tuệ Hoa đều rất sốc, họ không ngờ rằng giữa cô ấy và lão Chu lại có một quá khứ khúc mắc như vậy.

“Không sao cả.” Hứa Xuân Hoa lãnh đạm nói: “Lần này... coi như trả ân tình năm đó của lão ta, không ai nợ ai.”

Ân Lưu Tô cụng ly với cô ấy: “Chỉ cần cô tự mình buông bỏ là tốt.” Hứa Xuân Hoa ăn uống cũng rất nhiều.

Một bát thịt kho kia, ngoại trừ Ân Ân ăn được vài miếng, còn lại đều vào bụng cô ấy, Tạ Văn Thanh nhìn cái bát trống không, im ắng nuốt nước bọt.

Ăn thịt kho xong rồi, cô ấy lại bắt đầu vớt cá cùng thịt lẩu.

Ân Lưu Tô nhanh chóng cầm bát của Ân Ân, gắp cho cô bé một bát thịt đầy ụ, để cô bé tự ăn từ từ.

Tạ Văn Thanh cũng tăng tốc độ ăn, sợ chờ một chút nữa là đến một hạt cơm cũng hết sạch.

Thấy mọi người đều nhìn mình, bấy giờ Hứa Xuân Hoa mới phản ứng lại, có chút xấu hổ mà nói: “Thường ngày tôi làm việc, ăn hơi nhiều một chút.”

“Có muốn uống chút rượu không?” Ân Lưu Tô lại rót cho cô ấy một chén khác: “Không nên ăn lẩu nhiều quá, dễ bị tiêu chảy.”

Quan trọng là vẫn phải để lại một ít cho mấy đứa nhỏ chứ.

Hứa Xuân Hoa uống mấy chén rượu, dính vào men say, cũng bắt đầu phóng túng, tức giận nói: “Cuối cùng tôi cũng nhìn thấu, đàn ông thật sự không đáng tin cậy.”

Ân Lưu Tô phụ họa nói: “Cô có sức lực, làm việc cần mẫn, không cần đàn ông cũng có thể sống tốt được.”

“Đúng vậy, tôi phải làm việc chăm chỉ, kiếm tiền để có một cuộc sống tốt! Cố lên!”

“Cố lên!” Ân Lưu Tô cụng ly với cô ấy.

Lưu Tuệ Hoa cầm quạt tròn quạt gió, cũng cụng ly, từ từ nói: “Cái lão Chu thịt khô này ai mà thèm! Bao giờ cô mà có tiền rồi thành sếp gì đó, tìm bạn trai trẻ tuổi không sướng hơn chắc!”

“Nói chính xác.” Hứa Xuân Hoa chí khí ngút trời mà nói: “Tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền mở nhà hàng.”

“Ây, cô đẩy xe đi bán rong, mở nhà hàng làm cái gì?”

“Cô có thể mở tiệm làm tóc, sao tôi lại không được khai trương nhà hàng cơ chứ?”

“Nhưng khai trương phải cần rất nhiều tiền đầu tư! Người bình thường không làm được, cô có làm được không?”

Hứa Xuân Hoa lại uống một ngụm rượu: “Tôi còn không thể nằm mơ à?”

Lưu Tuệ Hoa vừa chơi rắn săn mồi bằng chiếc điện thoại Nokia, vừa cười nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, vậy cứ để cô thực hiện mộng tưởng hão huyền đó đi.”

Ân Lưu Tô nhìn di động của cô ấy, đột nhiên nói: “Nếu có một ngày dùng điện thoại di động cũng có thể đặt cơm, đặt phòng thẩm mỹ viện, chỉ nghĩ thôi đã thấy lợi hại rồi.”

Lưu Tuệ Hoa liếc cô một cái: “Em thấy chị cũng say như cô ấy rồi đấy.”

“Tôi cảm thấy không gì là không thể.” Ân Lưu Tô chắc chắn mà vỗ vỗ bả vai Hứa Xuân Hoa: “Xuân Hoa, nhất định cô sẽ khai trương được nhà hàng cho coi!”

“Nhưng tôi đã ba mươi rồi.”

“Ba mươi tuổi chưa là gì cả, cuộc đời vẫn chưa đi hết một nửa.” Ân Lưu Tô vẫn mang tâm tính của một người trẻ tuổi, cổ vũ mà nói: “Ở thời đại tương lai, không gì là không thể cả!”

Ân Ân ôm má, say sưa nghe mấy cô mấy dì nói chuyện: “Đúng vậy đấy, anh cháu còn hát “trời định ba phần, quyết tâm bảy phần, chăm chỉ thì sẽ thắng” mà!”

Lưu Tuệ Hoa nghe Ân Ân nói như vậy, nhìn Tạ Văn Thanh: “Này! Ở đây chẳng phải có siêu sao sao? Siêu sao hát cho chúng tôi vài bài làm sôi động không khí đi!”

Tạ Văn Thanh phản nghịch mà nói: “Tôi không phải hát rong, chị đừng có mà uống say rồi lấy tôi làm trò cười.”

“Chị đây lấy chú em làm trò cười thì làm sao.” Lưu Tuệ Hoa vỗ nhẹ vào sau gáy cậu: “Chú em này, trước giờ có thể hát ở ngoài đường bán nghệ, thế mà hát cho các chị một bài cũng không muốn hát là thế nào.”

“Tôi đây bán nghệ trên phố là có thù lao!”

“Chẳng phải là tiền thôi sao.” Lưu Tuệ Hoa từ trong ví móc ra một tờ một trăm tệ: “Bà chủ Tuệ Hoa có rất nhiều tiền đây, muốn mua vui.”

“Này, không được, không được, chúng ta là hàng xóm, tiền nong gì ở đây.” Ân Lưu Tô nhanh chóng cất tiền vào chính túi của mình, quay đầu bảo Tạ Văn Thanh: “Chị Tuệ Hoa muốn nghe cậu hát thì hát một bài đi.”

Tạ Văn Thanh lầu bầu hỏi: “Chị cũng muốn nghe sao?” “Muốn chứ sao không.”

Ân Lưu Tô nói như vậy, Tạ Văn Thanh cũng nhanh chóng đứng dậy không do dự nữa và lấy cây đàn ghi ta cũ trong tủ ra: “Muốn nghe gì?”

Ân Lưu Tô bảo Lưu Tuệ Hoa: “Sếp tổng, chọn bài đi.”

Lưu Tuệ Hoa nghĩ nghĩ, nói: “Hát được bài “Khi tình yêu đã thành dĩ vãng” của Trương Quốc Vinh không?”

“Chút lòng thành.” Tạ Văn Thanh gảy đàn, bắt đầu hát bài hát nhẹ nhàng này.

Ba người chị vừa uống rượu vừa thưởng thức âm nhạc.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên được thư thái và vui sướng như vậy, dường như mọi gánh nặng của cuộc sống giờ đây đã tan biến và không còn nữa.

Năm 2000, mọi thứ đều là một khởi đầu mới, tất cả mọi người ở đây cũng hoàn toàn là một phiên bản mới của chính mình.

Ân Lưu Tô tò mò hỏi Ân Ân: “Anh trai cháu chơi ghi ta rất tốt đấy chứ.”

“Lúc ở trại trẻ mồ côi, Oa Oa học đàn ghi ta từ giáo viên dạy âm nhạc trường tiểu học, giáo viên còn khen Oa Oa có thiên phú âm nhạc, vừa học đã biết.” Ân Ân kiêu ngạo mà nói: “Lúc giáo sư âm nhạc về thành phố, thầy ấy tặng đàn ghi ta của mình cho Oa Oa, lúc đó Oa Oa mới mười ba tuổi thôi ạ.”

Ân Lưu Tô nhìn cây đàn cũ trong tay cậu đã gần như không còn màu sắc nguyên bản, dây đàn đã sửa đi sửa lại, quả nhiên nó đã có mấy năm tuổi.

Hát xong một bài, Lưu Tuệ Hoa dẫn đầu vỗ tay, rất là tán thưởng Tạ Văn Thanh: “Hát tiếp đi.”

Gương mặt Tạ Văn Thanh ửng đỏ: “Vẫn hát á?”

Lưu Tuệ Hoa đang uống say, lại lấy một tờ tiền đỏ từ trong túi ra đập vào trên mặt bàn: “Có tiền mua vui được chưa!”

Ân Lưu Tô tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng cất tờ giấy đỏ đi, đôi mắt cười nở hoa: “Bà chủ Tuệ Hoa muốn nghe, cậu lại hát bài khác đi. Hôm nào tôi dẫn cậu đi mua quần áo mới, nghe lời đi.”

Tạ Văn Thanh điều chỉnh lại giai điệu ghi ta: “Muốn nghe bài gì?”

Hứa Xuân Hoa nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: “Khi còn nhỏ, tôi thích nhất

là nghe “Biển lớn” của Trương Vũ Sinh.”

Ân Ân vội vàng nói: “Bài này Oa Oa cũng có thể hát được.”

Tạ Văn Thanh lại gảy khúc dạo đầu của “Biển lớn” một cách điêu luyện: “Ngơ ngác đi dạo bên bờ biển, nhìn thủy triều lên xuống, trong vô vọng, anh nhớ từng con sóng, anh muốn nói anh yêu em, nhưng lại bị gió thổi bay, bỗng nhiên quay đầu lại, em đây rồi...”

Đôi mắt Hứa Xuân Hoa hơi đỏ, có lẽ đang nhớ lại tuổi trẻ của mình.

Tuy bình thường khó khăn nhưng đó cũng là tấm chân tình của cô ấy trong những năm chín mươi của thập niên trước.

Ân Ân đưa khăn giấy cho Hứa Xuân Hoa, sau đó an ủi: “Dì Xuân Hoa, đừng buồn nha.”

Hứa Xuân Hoa lấy khăn giấy lau nước mắt, lắc đầu nói: “Dì không buồn, chỉ là nghĩ tới mấy chuyện đã qua. Trong nháy mắt dì đã hơn ba mươi rồi, thật quá nhanh.”

Ân Lưu Tô ôm lấy Ân Ân, nói: “Vẫn là câu nói như vậy, ba mươi đã là cái gì, cuộc sống chỉ mới bắt đầu thôi!”

Lưu Tuệ Hoa nhìn Ân Lưu Tô đầy ẩn ý: “Có đôi khi em thật sự không hiểu chị, chị đã bốn mươi tuổi rồi vẫn không chịu khuất phục trước số mệnh, trên người lúc nào cũng bồng bột phấn chấn, không khác gì mấy cô gái trẻ vẫn đang nhiệt huyết cả.”

“Hai mươi hay bốn mươi tuổi tôi cũng không quan tâm, chỉ là tôi không cam chịu số phận, nếu khuất phục số mệnh thì tôi đã...”

Ân Lưu Tô chợt sững người, nhớ lại những khó khăn vất vả mà cô đã trải qua khi còn nhỏ.

Khi đó cô mười mấy tuổi, nhưng diện mạo lại chẳng phải mười mấy tuổi mà lại giống một bà lão già cỗi, bị bệnh tật hành hạ.

Nếu chấp nhận số mệnh, thì khi nhìn bóng dáng ba khuất dạng bên dòng sông mờ sương vào buổi sáng hôm ấy, cô đã lao mình xuống dòng sông cuồn cuộn với bao tâm tư trong tuyệt vọng.

Chỉ bằng cách không chấp nhận số phận, người ta mới có thể thoát ra khỏi số phận này!

Tạ Văn Thanh nhìn thấy sự kiên trì và bền bỉ trong đôi mắt của Ân Lưu Tô, nói: “Chị chẳng giống một người bốn mươi tuổi chút nào, tôi thấy chị giống hai mươi hơn.”

Khóe miệng Lưu Tuệ Hoa giật giật: “Chị đây không biết chú em còn trẻ mà đã mù thế đâu, nhìn vết chân chim nơi khóe mắt, tàn nhang trên khuôn mặt kia mà xem... Dù rằng trẻ rất nhiều so với hai năm trước, nhưng không thể so với mấy cô con gái hai mươi tuổi được đâu, chị ấy còn kém cả chị đây cơ mà.”

Tạ Văn Thanh không đánh đàn nữa: “Chị Lưu Tô đẹp hơn chị nhiều!” “Nhãi ranh, trả tiền cho chị!”

Ân Lưu Tô che ví lại, vội vàng ngăn Tạ Văn Thanh lại: “Khách hàng là thượng đế, cậu nói cái gì thế hả?”

Ân Ân nhìn bọn họ, cười khúc khích.

Cô bé thật vui vẻ, lúc trước ở cô nhi viện cùng bạn bè chơi cũng không vui như vậy.

Nếu cả đời có thể cùng này các dì, cùng anh trai ở bên nhau, thật là tốt biết bao.

Đêm đã khuya, Hứa Xuân Hoa và Lưu Tuệ Hoa đều đã say, Tạ Văn Thanh với tư cách là đại ca duy nhất trong gia đình đã đưa hai người về nhà an toàn.

Ân Lưu Tô cũng có chút say, nằm ở trên ban công hành lang không ngừng nhìn xuống, có chút sốt ruột: “Tiểu Muội này, sao anh trai cháu còn chưa về?”

Ân Ân cũng vịn vào ban công: “Trước tiên anh ấy đưa dì Hứa Xuân Hoa đến tòa nhà đối diện, sau đó đưa chị Tuệ Hoa về, chị Tuệ Hoa sống ở xa nữa.”

“Nhưng cũng không lâu như thế.”

“Không lâu đâu ạ, mới hết có mười mấy phút.”

“Vậy à.” Ân Lưu Tô xoa xoa đầu: “Sao dì cảm thấy phải mất nửa giờ rồi.”

“Dì Lưu Tô không cần lo lắng, Oa Oa là con trai, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ạ.”

“Là con trai mới không an toàn.” Ân Lưu Tô cúi người bảo Ân Ân: “Cháu xem bộ dạng như sói đói của Lưu Tuệ Hoa kia đi... Thấy cậu ấy là đôi mắt tỏa sáng như đèn pha vậy.”

Ân Ân làm bộ nghe không hiểu: “Dì, cháu mới chỉ là một đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện.”

“...”

“Nếu có thể nói lời này thì cháu không phải là một đứa bé ngây thơ không hiểu chuyện nữa rồi.”

“Vậy là dì đang nói chị Tuệ Hoa muốn ăn Oa Oa sao? Giống như cô bé quàng khăn đỏ và bà nội sói ạ?”

Ân Lưu Tô lắc đầu, xua đi men say.

Làm thế nào mà cô lại nói chuyện này với Ân Ân được, cô thật sự say rồi.

Lại đợi khoảng chừng mười phút nữa, Tạ Văn Thanh mới đi lên lầu, trở về nhà. Ân Ân chạy qua đi, hỏi Tạ Văn Thanh: “Dì rất lo lắng cho anh đấy.”

“Lo lắng cái gì?”

“Lo chị Tuệ Hoa sẽ biến thành bà nội sói rồi ăn luôn anh!”

Tạ Văn Thanh nhìn phía Ân Lưu Tô.

Cô ôm cánh tay dựa vào hiên nhà, đôi mắt nhòe đi, có chút say, tà áo xuân mỏng manh buông lơi, phảng phất hương vị gợi cảm của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhịp tim Tạ Văn Thanh đột nhiên tăng nhanh một chút, giống như che giấu, ôm Ân Ân vào phòng: “Khuya rồi! Rửa mặt ngủ đi.”

“Vâng.” Ân Ân ngoan ngoãn trở về phòng, múc nước rửa mặt chân tay.

Ân Lưu Tô vào nhà, lười biếng ngã xuống trên sô pha, khuỷu tay trắng nõn che mắt, như sắp ngủ say.

Tạ Văn Thanh rửa chân cho Ân Ân, Ân Ân ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Vừa rồi dì Lưu Tô thật sự rất lo lắng cho anh, ở bên ngoài ngóng anh suốt.”

Tạ Văn Thanh hừ nhẹ một tiếng: “Không phải chị ấy nói khách hàng là thượng đế sao, anh mày đương nhiên muốn đưa thượng đế về nhà.”

“Dì nói gì thì anh nghe thôi là được, còn bất mãn cái gì cơ chứ.”

Ân Ân nhúng chân vào nước làm nước văng tung tóe vào người cậu, Tạ Văn Thanh bắt lấy chân cô bé, nói: “Còn láo nháo thì tự đi mà rửa.”

Nói xong, cậu đứng dậy đi đến phòng khách, ngay lập tức đã nhìn thấy Ân Lưu Hoa đang ôm hai tay ngủ ngon lành trên sô pha.

Cô vẫn có vẻ béo của một người trung niên, nhưng lại không đặc biệt béo, nói chính xác là... rất gợi cảm và đầy đặn.

Mà nét mặt cô quyến rũ lạ thường, chẳng trách lão Chu biết cô không còn trẻ nhưng vẫn “di tình biệt luyến”.

Lưu Tuệ Hoa cùng Hứa Xuân Hoa đều trẻ hơn cô, nhưng Tạ Văn Thanh cảm thấy, cô là người phụ nữ đẹp nhất trong số họ.

Tạ Văn Thanh lấy một chiếc chăn nhỏ trong phòng và nhẹ nhàng đắp cho Ân Lưu Tô.

Tay cô còn lộ ở bên ngoài, Tạ Văn Thanh do dự vài giây, sau đó duỗi ra đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô.

Lòng bàn tay của cô rất mềm, nhưng không tinh xảo như bàn tay nhỏ bé của Ân Ân, có các đường vân tay dày đặc bao phủ theo chiều dọc và chiều ngang.

Tạ Văn Thanh nghe thấy tiếng tim đập của chính mình —— Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Cậu cố nén kích động, chuẩn bị tiếp tục nắm lấy tay cô.

Lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng thì thầm của cô bé đang theo dõi bí mật phía sau: “Oa Oa, trong nhà có trẻ con, anh không được làm chuyện xấu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK