Tại đồn cảnh sát, bác sĩ tâm lý tiến hành khai thông tâm lý chuyên nghiệp cho Ân Ân.
Sự kiên cường của Ân Ân khiến bác sĩ tâm lý cũng phải kinh ngạc.
Nếu những đứa bé khác mà gặp phải chuyện này, chỉ sợ đã bị dọa đến mức hồn vía lên mây rồi.
Bởi vì trước đây đã trải qua nhiều thăng trầm, giờ phút này đây, Ân Ân tỏ ra khá bình tĩnh, nói chuyện có trật tự, kể rõ ngọn ngành những chi tiết sau khi bị bắt cóc, phối hợp với cảnh sát để điều tra.
Ân Lưu Tô gọi điện thoại cho cảnh sát Tiểu Lưu ở xa, nói rõ tiền căn hậu quả của sự việc.
Việc tìm ba mẹ của Ân Ân vẫn do Tiểu Lưu tiếp quản, khi xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên là Tiểu Lưu vô cùng quan tâm, đảm bảo với Ân Lưu Tô sẽ xử lý thích đáng hành vi của Kỳ Viễn.
Cô cúp điện thoại rồi quay về, ở hành lang đồn cảnh sát gặp Kỳ Viễn và Kinh Lan.
Kinh Lan liên tiếp trách mắng Kỳ Viễn: “Ai bảo ông để con bé một mình ở chỗ đó hả! Ông có biết làm vậy nguy hiểm thế nào không! Con bé chỉ mới bảy tuổi!”
“Thế tôi còn có thể làm gì nữa!” Kỳ Viễn uất ức đến hộc máu: “Ba nó chuồn mất rồi, lúc đấy lòng tôi cũng rối như tơ vò.”
“Không tìm thấy ba con bé thì ông có thể đưa con bé về cơ mà! Con bé mà mất tích thật thì ông cũng đừng hòng trốn tránh trách nhiệm!”
“Tôi thì có trách nhiệm gì? Nó chẳng phải con tôi, ba nó còn mặc kệ nó thì tôi có trách nhiệm quái gì!”
“Cảnh sát nói rồi, ba con bé tàn tật, không có khả năng nuôi nấng con bé.”
“Tàn tật thì không có khả năng nuôi nấng, nhưng cô cũng có bệnh cơ mà!” Nhìn Ân Lưu Tô đi tới, hai vợ chồng lập tức dừng cãi nhau.
Sắc mặt Kinh Lan ngượng ngùng, cầm tay Kỳ Viễn xin lỗi cô.
Kỳ Viễn không phục lắm, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cái gì, dù gì cô ta cũng chẳng có quan hệ quái gì cả, chẳng phải chỉ là một người qua đường xen vào chuyện nhà người khác thôi sao.”
Ân Lưu Tô nhìn bộ dạng khó xử của Kinh Lan, cũng chẳng buồn chỉ trích bọn họ.
Xét về trách nhiệm cùng nghĩa vụ trên pháp luật, tất nhiên là phía cảnh sát Tiểu Lưu sẽ tìm bọn họ.
Hiện tại cô chỉ muốn biết liệu hai vợ chồng này tính toán về tương lai của Ân Ân như thế nào.
“Sau khi trở về thì hai người tính thế nào?”
Kỳ Viễn cùng Kinh Lan hai mặt nhìn nhau, gã ta khẽ hừ một tiếng, không thèm đáp lại.
Kinh Lan không khác gì một con cá bị đặt trên giá nướng, trán nhễ nhại mồ hôi, vô cùng cẩn thận mà dò hỏi Ân Lưu Tô: “Chúng tôi nên làm gì thì cô mới vừa lòng đây?”
Nghe những lời này, Ân Lưu Tô tức đến mức bật cười: “Tôi vừa lòng cái gì, anh ta đã nói rồi, tôi chỉ là kẻ xen vào chuyện người khác, con bé chẳng có quan hệ gì với tôi hết. Con bé là con gái ruột của cô, tôi cũng chỉ là người qua đường mà thôi.”
Kỳ Viễn tức giận chỉ tay Ân Lưu Tô mắng: “Tôi thấy cô đúng là thích lo chuyện bao đồng! Chúng tôi tính toán thế nào thì chẳng có quan hệ quái gì đến cô cả!”
Còn chưa nói xong, Tạ Văn Thanh đã xông lên, cáu kỉnh đẩy tay gã ta ra: “Ông lại nói năng lỗ mãng thử xem!”
“Thế mày lại đẩy tao thử xem! Đừng thấy tao không cáu giận rồi cái thằng oắt con nhà mày tuỳ ý động tay động chân.”
Một cảnh sát nhân dân đi ngang qua trách mắng: “Mấy người định đánh nhau ở đồn cảnh sát à! Không nói chuyện tử tế được sao?”
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh đang giận dữ lại, nói với Kinh Lan: “Tôi muốn cho Ân Ân ghi tên vào hộ khẩu, con bé tới tuổi đi học rồi, mong là con bé có thể đi học cho tử tế giống những đứa trẻ bình thường khác, không phải sống trôi dạt khắp nơi.”
“Về chuyện hộ khẩu thì tôi sẽ tận lực phối hợp, nhưng mà...”
Kinh Lan e dè mà nhìn về phía Kỳ Viễn, sau đó kéo Ân Lưu Tô đi tới chỗ rẽ cầu thang, nhẹ giọng mà nói: “Cô cũng là phụ nữ, chắc cũng hiểu được tình cảnh hiện tại của tôi, chồng tôi quyết tâm không nuôi đứa bé này, nếu tôi nhất quyết đưa con bé đi thì anh ấy sẽ ly hôn với tôi mất thôi!”
Sắc mặt Ân Lưu Tô bình đạm, không có chút đồng tình nào: “Vậy nên cô vì bảo vệ hôn nhân của mình mà sẵn sàng bỏ rơi con gái ruột luôn sao?”
“Tôi đâu còn cách nào nữa!” Kinh Lan sốt ruột đến mức rơi cả nước mắt: “Tôi còn có Tiểu Bảo, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tôi không đi làm, nếu có ly hôn thì Tiểu Bảo nhất định sẽ bị phán định theo ba nó! Tôi không thể không có Tiểu Bảo! Vả lại, sức khỏe tôi không tốt, lắm bệnh nhiều tật, không tìm được việc nào thích hợp cả.”
“Cô thật sự cho rằng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt sao?” Ân Lưu Tô hờ hững mà nhìn cô ta: “Chắc chỉ có con trai mới là thịt của cô chứ gì.”
“Cô cho rằng mấy năm gần đây tôi sống hạnh phúc thoải mái lắm sao, tôi phải nhẫn nhịn trước mặt mẹ chồng, chồng đi ngoại tình với gái bên ngoài tôi cũng phải giả vờ không biết, tôi làm hết thảy những điều đó đều là vì cái gia đình này, vì Tiểu Bảo!” Kinh Lan nói, trong lời nói có phần giận dỗi, bất chấp tất cả: “Dù sao thì tôi sẽ không nuôi đứa bé này.”
“Cô đừng có nói nữa!” Tạ Văn Thanh đứng ở gần cửa chỗ tay vịn cầu thang, nói với Kinh Lan: “Cho dù là cô muốn nuôi thì tôi cũng nhất quyết không giao con bé
cho cô. Tôi nuôi con bé, dù sau này có phải đi xin cơm ăn cũng không cho con bé phải đi cầu người làm mẹ là cô!”
“Thế lại càng tốt chứ sao.” Kỳ Viễn đang đứng ở phía sau, nói: “Dù sao thì cái con nhỏ kia cũng chẳng nhận mẹ, Kinh Lan, coi như cô không sinh ra nó đi, nếu bọn họ coi nó là bảo bối thì cứ để cho bọn họ nuôi đi!”
“Ông đừng nói nữa!”
Ân Lưu Tô kéo Tạ Văn Thanh đến một góc không người: “Cậu nuôi thế nào mà nuôi, chính bản thân cậu còn không nuôi nổi chứ đừng nói.”
Tạ Văn Thanh đút tay túi quần, không thèm để bụng: “Tôi có biện pháp.”
“Nuôi con trẻ không phải chuyện dễ dàng, tương lai còn phải chi biết bao khoản phí, cậu gánh được gánh nặng này sao. Còn nữa... Cậu còn trẻ tuổi như vậy mà đã nuôi một đứa bé, bạn gái tương lai sẽ nghĩ thế nào, liệu cô ấy có thể chấp nhận được hay không, suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, đừng có cái gì cũng ôm lên người mình, chuyện này không phải nghĩa vụ của cậu mà là của bọn họ.”
Tạ Văn Thanh biết Ân Lưu Tô câu câu chữ chữ đều là suy nghĩ cho tương lai của cậu, cậu phiền muộn mà gãi gãi đầu: “Nếu tôi nuôi con bé chị sẽ chê tôi sao?”
Ân Lưu Tô ngẩn người: “Thế là thế nào?”
Ân Ân đi ra, nói cho Ân Lưu Tô: “Ý anh cháu là nếu anh ấy làm bố của cháu thì không biết dì Lưu Tô có ghét bỏ anh ấy hay không...”
Còn chưa nói xong, Tạ Văn Thanh đã lao lên, mạnh mẽ bịt miệng cô bé: “Ý tôi là... Chị cũng là con gái cơ mà! Chị thiện lương như vậy cũng chẳng chê, thì mai này tôi tìm bạn gái nào thiện lương chút, chắc chắn cô ấy cũng không chê! Ý là vậy đấy.”
Mặt Ân Ân bị cậu bịt kín đến mức ửng đỏ lên, cắn mạnh vào tay cậu một cái. Cậu trừng Ân Ân: “Học ở đâu thói cắn người đấy hả! Em là cún à?”
Ân Ân hừ nhẹ: “Đúng là đồ nhát gan.”
“Ơ? Sao lại gọi là dì rồi?” Ân Lưu Tô đi tới, xoa xoa đầu Ân Ân, cười tủm tỉm hỏi: “Hồi nãy sao lại gọi như vậy?”
Ân Ân ngượng ngùng mà cúi đầu, thẹn thẹn thùng thùng.
Hồi nãy là do cô bé tình chi sở chí, xúc động nhất thời nên mới gọi Ân Lưu Tô là “mẹ”.
Lúc sau nghĩ lại, cảm thấy mình đã đánh liều rồi. Thật xấu hổ quá mà.
“Anh thấy em cũng chẳng có vấn đề gì đâu.” Tạ Văn Thanh ôm lấy vai Ân Ân: “Bác sĩ tâm lý cảnh sát mời tới cũng thật lợi hại.”
“Em cũng sợ...” Ân Ân dùng bàn tay nắm lấy tay hai người: “Nhưng nhìn thấy anh với dì Lưu Tô đến thì em không thấy sợ gì nữa.”
Cảnh sát Tiểu Chu ở bên Quảng Thành tiễn bác sĩ tâm lý về, nói với Ân Lưu Tô: “Đứa bé này chắc hẳn là phải trải qua nhiều chuyện lắm, gặp phải tình huống như hôm nay, chính cách thức xử lý bình tĩnh đã cứu lấy bản thân cô bé! Hai người dạy con bé rất thành công đấy!”
Ân Lưu Tô nhanh chóng đẩy Tạ Văn Thanh ra chỗ này, nói: “Khen cậu đấy!”
Vốn dĩ Tạ Văn Thanh vẫn luôn tự trách, cảm thấy mình giáo dục thất bại mới khiến cho Tiểu Muội dễ dàng tin tưởng người lạ, tùy tiện mà đi theo bọn buôn người.
Bây giờ nghe thấy cảnh sát khen cậu dạy bảo tốt, mặt cậu đỏ gay, gãi gãi đầu: “Cháu... Chỉ là có chút hiểu biết về giáo dục mà thôi, cháu toàn dạy con bé bạo gan mà làm! Là bởi vì muốn...”
“Thôi thôi, im miệng đi ông.” Ân Lưu Tô thấy tên nhóc này được người ta cho tí màu sắc mà đã định mở phường nhuộm, nhanh chóng cắt ngang cậu rồi hỏi Tiểu Chu: “Ba người buôn trẻ kia bắt hết rồi sao?”
“Ừ, chúng tôi đang tiến hành phỏng vấn. Người phụ nữ kia cứng miệng, nhưng hai gã đàn ông thì hỏi cái gì nói cái nấy, căn cứ vào những thông tin họ cung cấp về
việc buôn bán trẻ em và phụ nữ, có khả năng chúng tôi sẽ tìm được những trẻ em, phụ nữ đã từng bị lừa đảo bắt cóc. Nên là phải cảm ơn mọi người, mọi người giúp chúng tôi một việc lớn đấy!”
“Không phải chúng cháu đâu ạ.” Tạ Văn Thanh tìm kiếm xung quanh, nói: “Là cái anh trai lúc trước cháu gặp được, dựa vào manh mối anh ấy cung cấp thì chúng cháu mới tìm được nơi này.”
“Đúng đấy ạ!” Ân Ân nhanh chóng nói: “Anh ấy là Spider-Man! Anh ấy đập một cục gạch vào đầu tên anh cả, cứu cháu đấy ạ!”
“Cái tên nhóc kia là tên côn đồ nổi danh cả cái hẻm bánh quai chèo này, suốt ngày lêu lổng, là khách quen của đồn cảnh sát đấy.” Tiểu Chu cười nói: “Cũng chẳng ngờ là lần này lại nhờ có cậu ấy, chắc phải thưởng vì ra tay hành hiệp trượng nghĩa mới được.”
“Cậu ấy ở chỗ nào nhỉ?” Ân Lưu Tô nói: “Chúng tôi muốn gặp mặt trực tiếp để cảm ơn cậu ấy một chút.”
“Cậu ấy đi rồi.” Tiểu Chu nói: “Tên này xuất quỷ nhập thần lắm, chúng tôi không liên lạc được với cậu ấy đâu, nhưng mà cậu ấy hay đi cái tiệm bánh bao Lý Ký ở đầu ngõ đấy, hai người có thể đi ra đấy thử xem.”
Ân Ân nói: “Cháu biết, Spider-Man không bao giờ ở lại, nhất định anh ấy sẽ bay đi luôn!”
“À, đúng rồi, có phóng viên đài truyền hình muốn phỏng vấn cô bé trong vụ này.”
“Cái này thì... không được đâu.” Ân Lưu Tô theo bản năng mà cự tuyệt: “Sợ là không tốt lắm đâu.”
Tiểu Chu biết cô sợ tin tức của cô bé bị tiết lộ, lập tức nói: “Bọn họ sẽ dùng phương thức làm mờ để bảo mật danh tính trong suốt buổi phỏng vấn, đảm bảo sẽ không để lộ thông tin cá nhân của cô bé.”
Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh nhìn nhau, Tạ Văn Thanh nhún nhún vai: “Tôi thì cũng không thấy có vấn đề gì, hỏi con bé xem sao.”
Ân Ân là một người nhiệt tình, vội vàng giơ tay lên: “Cháu cũng thấy không sao hết, nếu có thể trợ giúp càng nhiều bạn nhỏ khác khỏi bị người xấu bắt cóc, cháu cũng rất vui.”
Tiểu Chu thích cô bé cực kỳ, trước khi đi còn đem mô hình hoạt hình trên bàn —— Naruto đưa cho cô bé.
Bởi vì muốn chuẩn bị cho các phóng viên truyền hình phỏng vấn, Ân Lưu Tô cùng Tạ Văn Thanh ở cùng Ân Ân ở Quảng Thành thêm hai ngày nữa, ăn mọi loại đồ ăn vặt từ đầu tới cuối ngõ, rồi đưa cô bé đi công viên giải trí chơi.
Tất nhiên là Kỳ Viễn và Kinh Lan cũng về Nam Thị trước, đi lén lén lút lút, dường như là sợ Ân Lưu Tô lại bắt bọn họ đưa “gánh nặng” Ân Ân đi theo.
Đương nhiên cảnh sát nhân dân Tiểu Lưu cần phải truy cứu trách nhiệm của bọn họ, Ân Lưu Tô cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Ân Ân có cơ hội ra ngoài chơi cũng ít, mấy hôm nay, coi như là Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh đưa cô bé đi du lịch vậy, cùng cô bé ở Quảng Thành chơi.
...
Tần Tiếu vẫn mặc một cái áo sơ mi cà lơ phất phơ, bước tung ta tung tăng đi vào tiệm bánh bao Lý Ký.
Ông chủ Lý bưng một ổ bánh bao nóng hầm hập đặt trước mặt hắn.
Tần Tiếu giơ báo che khuất mặt, duỗi tay chỉ chỉ vào hình của mình chình ình trên báo: “Nhìn thấy không, nhìn thấy không! Tôi nổi tiếng rồi!”
Ông chủ Lý cầm báo nhìn nhìn, tiêu đề báo là “Anh hùng bình dân dũng cảm cứu sống trẻ em bị bắt cóc”, còn có một bức ảnh.
Ông chủ Lý vui tươi hớn hở mà nói: “Người này là mày à? Nhưng mà mặt mờ thế, tên cũng là Tần mỗ mỗ (*) nữa mà.”
(*) Một kiểu giấu danh tính chỉ ghi mỗi họ nhân vật.
“Không phải tôi là thế nào! Cái này người ta gọi là làm mờ, họ sợ lộ thông tin cá nhân của tôi, ông nhìn quần áo này đi, giống cái tôi đang mặc đây này.”
“À, mày hành hiệp trượng nghĩa thế này thì được thưởng bao nhiêu tiền?”
“Tiền cái gì, thô bỉ!” Tần Tiếu khinh thường mà nói: “Đúng là người làm ăn, cả người toàn mùi tiền.”
“Rồi, không nói tiền thì không nói tiền, thế hôm nay mày phải trả tiền chỗ bánh bao này cho ông, nào có chuyện anh hùng đi mua thiếu.”
“Trả chứ!”
Khách ra vào tiệm bánh bao Lý Ký dần dần nhiều lên, Tần Tiếu thấy ai đến là lại giơ báo ra khoe: “Đây là tôi đây này, anh hùng bình dân Tần mỗ mỗ!”
Hàng xóm láng giềng ai mà chẳng biết tính cách ngày thường của Tần Tiếu, cho rằng hắn đang khoác lác, xem thường mà nói: “Là mày mới lạ!”
“Là tôi mà, ơ hay!”
“Mày mơ giữa ban ngày à, lên báo nữa cơ? Mày mà có thể lên báo thì tao cũng là siêu sao rồi.”
“Mày còn muốn làm siêu sao, mày xứng quái đâu!”
Tần Tiếu dùng đũa gắp bánh bao, ăn một ngụm lại một ngụm, thỏa mãn mà thưởng thức ảnh chụp trên tờ báo.
Giống như một giấc mơ.
Tỉnh mộng, hắn vẫn là tên côn đồ chơi bời lêu lổng kia, tất cả dường như không có gì thay đổi cả.
Nếu như lại có một lần như vậy, thiết nghĩ... Cả đời này hắn cũng không dám. Coi như là... Mơ một giấc mơ hão huyền đi.
“Anh Spider-Man!”
Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo vang lên trong tiệm bánh bao nơi nơi đều là hơi bánh bao nóng hổi.
Tần Tiếu ngẩng đầu, nhìn thấy Ân Ân mặc váy jean đang vẫy vẫy tay, mặt đầy tươi cười.
Tạ Văn Thanh mang theo trái cây, dắt Ân Ân tới tiệm bánh bao: “Chúng tôi tới đây là để cảm ơn anh, lúc trước trên đường gặp được anh, quả thật là duyên phận, tôi không nghĩ tới là anh lại có thể cứu em gái tôi.”
Tần Tiếu thấy láng giềng xung quanh đều nhìn vào chỗ này, ánh mắt thay đổi.
Cho tới bây giờ, bọn họ chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy nhìn hắn.
Những ánh mắt ấy nhìn vào người hắn, đột nhiên hắn cảm thấy hào quang quanh mình tăng lên gấp bội lần, xua tay: “Nói gì thế, không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! He he, anh mày rất là... quen với việc này rồi! Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến!”
Tuổi tác Tần Tiếu với Tạ Văn Thanh không hơn kém nhau quá nhiều, Tần Tiếu so với Tạ Văn Thanh nhiều lắm cũng chỉ lớn hơn cỡ hai, ba tuổi, nên nói chuyện cũng vô cùng tùy ý.
Tạ Văn Thanh nói: “Đúng rồi, tôi nghe thấy cảnh sát Tiểu Chu bảo là anh tìm được việc rồi sao?”
“Ừ, chẳng phải anh nổi danh rồi sao.” Tần Tiếu vỗ vỗ báo: “Lúc anh đây đi phỏng còn nhân tiện tìm được việc, bọn họ thấy anh đây cũng nhanh nhẹn, giao cho việc quét dọn ở đài truyền hình.”
“Anh... Lúc đi tiếp nhận phỏng vấn, anh... Tìm ngay được việc tốt vậy sao?!”
“Đúng thế, mặt mũi anh đây đoan chính, nói chuyện nhanh nhẹn dí dỏm, đặc biệt là... Lòng dạ thiện lương, bọn họ cảm thấy anh đây không tồi.”
Ánh mắt Tạ Văn Thanh chứa cả hâm mộ lẫn ghen tỵ oán hận. “Cậu... Cậu nhìn anh đây làm gì?”
“Không có gì.” Cậu đúng là có tài nhưng không gặp thời, lắc đầu: “Cho em chút thời gian suy nghĩ đã.”
Ân Ân vỗ vỗ vai Tạ Văn Thanh: “Oa Oa, anh không cần phải ghen tỵ, anh cũng sẽ hoàn thành ước mơ trở thành siêu sao của mình thôi.”
“Thế anh cảm ơn.” Tạ Văn Thanh bĩu môi: “Anh không ghen tỵ.”
Tần Tiếu đánh giá mặt mày anh tuấn của thiếu niên này: “Anh đây nhìn cái mặt này của cậu, đúng là có tiềm năng làm siêu sao đấy, nhớ phải trau dồi cho tốt vào, tương lai anh đây làm người đại diện cho.”
“Được luôn.” Tạ Văn Thanh cười nói: “Thế anh mời tôi một mẻ bánh bao đi.”
“Không thành vấn đề.” Tần Tiếu cứ như thể nhìn trúng Tạ Văn Thanh rồi ấy, sang sảng hào phóng mà đặt hai mẻ bánh bao, mời cậu với Ân Ân ăn: “Sau này cậu về Quảng Thành phát triển ấy, cơ hội nhiều hơn.”
“Em còn nuôi Tiểu Muội, tới sao được.”
“Cậu muốn nổi tiếng thì bắt buộc phải đến thành phố lớn, cơ hội nhiều, đàn ông con trai đua sự nghiệp, người nhà cản làm sao được, có đúng không?”
Tạ Văn Thanh dùng đũa chọc cái bánh bao rồi đút cho Ân Ân, trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Không được.”