Đêm hôm đó, hai người nắm tay ngồi trên đồng cỏ sân thể dục rất lâu.
Lưu Văn Anh muốn trở về tắm rửa thay quần áo mấy lần, anh chơi bóng xong vẫn chưa tắm rửa, sợ cô ngửi thấy mùi hôi.
Ân Ân không cho anh đi, muốn ở bên cạnh anh.
Lưu Văn Anh nằm trên đồng cỏ, gối đầu lên chân cô, đưa tay sờ cằm cô: “Trước kia cũng không thấy em dính anh như thế.”
Ân Ân cầm bàn tay của anh, đặt trong lòng vuốt ve, trầm giọng nói: “Anh sắp đi, em cảm thấy khó chịu.”
“Anh nói có thể không đi.”
“Bây giờ anh đổi ý, vì sao trước đó lại đăng ký chứ.”
“Anh không có dũng khí chờ ở bên cạnh em, nhìn em và anh ta vui vẻ.” Lưu Văn Anh khẽ nói: “Không ngờ em và Cận Bạch Trạch chia tay nhanh như vậy, anh nghĩ hai người ở bên nhau một năm hoặc nửa năm mới có thể phát hiện không thích hợp.”
“Anh chắc chắn bọn em không thích hợp à!”
“Đúng vậy, Bạch Dương và Xử Nữ...” Lưu Văn Anh khoanh tay: “Không thành được.”
“Sai bét.” Ân Ân khẽ hừ một tiếng: “Em và Cận Bạch Trạch vô cùng hợp nhau, anh ấy rất dịu dàng, luôn chiều theo em.”
Lưu Văn Anh ngồi dậy, tò mò hỏi: “Vậy vì sao chia tay?”
“Bởi vì... Anh ấy nhìn thấu trái tim em.” “Hả?”
Hai tai Ân Ân đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Anh ấy nhìn ra được người em thật sự thích không phải là anh ấy.”
Một cơn gió thổi qua, sợi tóc mềm mại của cô gái bay qua mặt của anh.
Lưu Văn Anh cúi đầu, mặc dù cố gắng nhịn xuống ý cười, nhưng đuôi mắt đầy vui vẻ —— “Ồ!”
“Ồ cái gì mà ồ!”
“Không có gì.” Lưu Văn Anh đưa tay ôm cô: “Vậy để anh ôm em một cái đi.”
Ân Ân được anh ôm vào lòng, ôm chặt lấy.
Đó là cảm giác cả thế giới đều được lấp đầy, hạnh phúc đến không biết làm sao...
“Quần áo anh thấm ướt rồi, Lưu Văn Anh.”
“Em không cho anh trở về tắm rửa.” Anh sợ cô ngửi thấy mùi hôi, vì vậy buông ra: “Phải trở về thôi, ký túc xá sắp đóng cửa rồi.”
Ân Ân nắm chặt góc áo của anh: “Không muốn rời xa anh.”
“Vậy đi thuê phòng khách sạn, anh cho em ôm cả đêm.”
“...”
Ân Ân nhìn thấy ánh mắt hưng phấn của chàng trai thì hất anh ra, đứng dậy rời đi: “Hẹn gặp lại!”
Lưu Văn Anh đuổi theo cô, giơ tay ôm vai cô, đưa cô về ký túc xá.
Cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, hai người dựa vào nhau.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao lúc trước Ân Lưu Tô và Tạ Văn Thanh yêu đương lại dính nhau như thế, rất thích, cứ muốn thân mật với nhau.
Hai người đi đến cửa túc xá, Ân Ân quay đầu lại nói: “Em lên đây.”
“Ừm.”
“Em lên đây!” Cô hất cằm, lại nhấn mạnh lần nữa.
Lưu Văn Anh cười yếu ớt, gương mặt tuấn tú đến gần cô, nhắm mắt lại: “Em đến đi.”
“Đến làm gì!”
“Em nói xem.”
Ân Ân xấu hổ che kín mặt: “Sao em có thể chủ động được chứ!”
“Vậy em chuẩn bị một chút, anh đến.”
Ân Ân ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.
“Có phải quá nhanh rồi không?”
“Lưu Văn Anh, anh rất phiền phức! Em đi đây!”
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, anh đến đây.”
Lưu Văn Anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô gái dưới ánh đèn, còn có đôi môi anh đào gần trong gang tấc, yết hầu di chuyển, đang muốn hôn lên.
Một giọng nói sâu xa bỗng nhiên vang lên bên tai hai người: “Mẹ bắt được rồi nhé.”
Ân Ân sợ hãi lùi lại hai bước, nhìn thấy Ân Lưu Tô khoanh tay, mỉm cười nhìn qua bọn họ: “Ồ... Trẻ tuổi rất tốt, ngọt ngào yêu đương.”
“Đi đây!”
Ân Ân đỏ mặt, quay người bước nhanh rời đi.
Ân Lưu Tô đuổi theo, ôm vai của cô, thở dài nói: “Tốc độ của hai đứa rất nhanh.”
“Bọn con vốn rất quen thuộc, không cần giai đoạn mập mờ.” Ân Ân liếc cô ấy một cái: “Sao mẹ lại quấy rầy bọn con?”
“Ồ, biết khó chịu rồi?” Ân Lưu Tô cười nói: “Lúc trước mẹ và anh trai nhỏ thân thiết, con giống như chuột đồng luôn xuất hiện bất kể mọi lúc.”
“...”
Ngày hôm sau, Ân Ân muốn hẹn Lưu Văn Anh đến căn tin ăn cơm, đã thấy tên nhóc này đi tới, mặc đồng phục của Giúp đỡ sinh viên, dáng vẻ vội vàng, trong tay còn mang theo hộp thức ăn.
Ân Ân gọi anh lại: “Sao anh lại giao hàng?”
“Kiếm thêm tiền.” Lưu Văn Anh vừa đi vừa nói: “Không muốn ra nước ngoài lại phải xài tiền của ba mẹ, kiếm thêm một chút, dù sao thì khoảng thời gian này khá rảnh rỗi.”
“Nhưng tiền giao hàng giống như hạt cát trong sa mạc.” “Anh biết, có thể kiếm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Ân Ân biết Lưu Văn Anh là người rất có chí khí, cô kéo anh đi ra ngoài, đẩy xe đạp thiếu nữ đến trước mặt anh: “Cho anh mượn, có thể chạy nhiều đơn hơn.”
“Em tốt bụng quá, anh cảm động quá.” Lưu Văn Anh nói xong thì kéo cô gái qua: “Mau cho anh trai hôn một chút.”
“Trời ơi.” Ân Ân đẩy anh ra, ngồi lên ghế sau: “Mau lên, đừng chậm trễ thời gian.”
“Em ngồi phía sau làm gì?”
“Em đi cùng anh, còn có thể giúp anh đưa hàng vào ký túc xá nữ.”
“Không được.” Lưu Văn Anh đặt đồ ăn vào giỏ xách: “Em làm việc của em đi, không cần phải giúp anh.”
“Em không có việc gì.” Ân Ân muốn ở bên cạnh anh, thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, khách hàng sẽ khiếu nại đó!”
Lưu Văn Anh đành phải leo lên xe chở cô, cùng đi giao hàng.
Hai người phân công làm việc, nhận đơn nhiều hơn, hiệu suất cũng tăng lên không ít.
Ân Ân tự mình trải qua quá trình giao hàng, mới biết được lúc trước mẹ gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng vất vả và khó khăn thế nào, càng thấu hiểu dưới điều kiện kinh tế khó khăn mà cô ấy vẫn quyết định muốn nhận nuôi cô —— một đứa bé vốn không có quan hệ máu mủ với mình, cho cô một bến đỗ che mưa che gió.
Đối với Ân Ân, đó không chỉ là tình mẫu tử nữa, mà còn là ân tình nặng như núi.
Buổi tối Lưu Văn Anh đến cửa hàng tiện lợi mua nước, mở nắp đưa cho Ân Ân: “Sau này uống nhiều nước suối, uống ít trà sữa thôi, tối hôm qua anh đọc tin tức có nữ sinh uống trà sữa thời gian dài, kết quả là bị bệnh.”
“Anh cũng bắt đầu quản lý em giống như anh trai em rồi.”
“Trước kia mặc kệ em bởi vì anh luôn ở bên cạnh em, mỗi ngày giám sát thì có thể yên tâm một chút.”
“Được, em biết rồi, tất cả đều nghe theo anh.”
Ân Ân rút khăn giấy lau mồ hôi trên mặt anh, từng chút từng chút một, tỉ mỉ sạch sẽ: “Anh rất dễ đổ mồ hôi, bây giờ chỉ vừa mới đầu xuân.”
“Đúng vậy, anh rất sợ nóng.” Anh ngửi cánh tay của mình: “Không có mùi gì chứ?”
“Có.” “Hả?”
Ân Ân đến gần anh, kiễng chân ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng hít hà: “Là mùi của Lưu Văn Anh.”
Giọng điệu sâu xa trêu chọc làm cho da đầu Lưu Văn Anh nổ tung, anh nắm lấy cổ tay cô, đặt cô dựa vào lưới sắt trong sân thể dục, khóe miệng cong lên, đưa tay vuốt ve sợi tóc của cô.
Ân Ân bị động tác áp bức của anh làm cho căng thẳng, lồng ngực phập phồng. “Tiểu Văn Tử...”
Anh khẽ nói bên tai cô: “Nếu như em cảm thấy quá nhanh thì nói với anh.” “Vẫn... vẫn ổn.”
“Ừm?”
Hô hấp của anh làm cho tai Ân Ân hơi ngưa ngứa, có dòng điện chạy qua sống lưng.
“Tiểu Văn Tử, anh chưa từng nói thích em.” “Bây giờ em muốn nghe sao?”
“Muốn.”
Ân Ân chờ anh tỏ tình, Lưu Văn Anh lại hôn lên môi cô, đè mạnh xuống, dùng sức mút vào...
Cô căng thẳng đến mức chân tay luống cuống, đầu ngón tay gảy vào lưới sắt phía sau, cảm giác anh đè mình đến sắp ngã về phía sau, trong đầu có nhiều pháo hoa bắn tung tóe.
“Cảm giác thế nào?” Anh hôn một lát, còn muốn hỏi ý kiến của cô.
Khuôn mặt Ân Ân đỏ bừng, hô hấp dồn dập, tầm mắt dời qua bên cạnh, tránh ánh mắt của anh.
Lưu Văn Anh nâng cằm cô lên, ép cô đối mặt với mình, đôi mắt đen sâu thẳm, ngả ngớn nhìn qua cô: “Thích như vậy sao?”
“Anh... Sao anh lại nói nhiều vậy chứ.”
“Anh hiểu rồi, em thích lặng lẽ không tiếng động.”
Ân Ân sắp bị anh chọc cười, còn muốn thảo luận cảm giác nụ hôn vừa rồi, cũng không phải hội nghị học thuật mà.
Nhưng một giây sau, chàng trai lại hôn lên, lần này Ân Ân cảm giác được có đầu lưỡi mềm mại ấm áp chui vào, liếm láp lấy cô...
Ân Ân mềm nhũn chống đỡ sự nhiệt tình của chàng trai, chỉ có thể nắm chặt góc áo của anh, dùng sức nắm chặt.
“Đừng nín thở.” Anh cắn môi dưới của cô: “Lấy hơi đi, đồ ngốc.” Cô gái há miệng hít thở, vụng về hô hấp.
Lưu Văn Anh và cô hôn rất lâu, lâu đến mức Ân Ân nhìn thấy những ngôi sao trên trời đang rơi xuống.
“Cảm giác thế nào?” Anh lại hỏi bên tai cô.
Ân Ân mềm nhũn dựa vào anh: “Tất cả đều là hương vị của anh.” “Anh có hương vị gì?”
“Là hương vị của Lưu Văn Anh, hương vị mà em ngửi từ nhỏ đến lớn, hương vị mà em thích.”