Cả đêm Tạ Văn Thanh đứng trên ban công, cầm kính viễn vọng quan sát con đường nhỏ từ cổng khu nhà đến nhà.
Cuối cùng thì lúc mười giờ tối, anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của cô gái. Cô vừa đi vừa gọi điện thoại, thật sự vô cùng bận rộn.
Tạ Văn Thanh căng thẳng, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng, nhanh chóng giấu kính viễn vọng vào ngăn tủ, sau đó nằm đến ghế sô pha giả vờ ngủ.
Mấy phút sau, khóa mật mã ngoài cửa truyền đến tiếng nhập mã thành công. Ân Lưu Tô mở cửa ra, thay giày đi vào phòng khách.
Cô nhìn thấy người đàn ông nằm ngủ trên ghế sô pha, vì vậy bước đi nhẹ nhàng vào phòng ngủ lấy áo khoác caro của mình đắp cho người đàn ông.
Bận rộn cả ngày, còn chưa kịp ăn cơm tối.
Ân Lưu Tô đói đến mức ngực dán vào lưng, nhanh chóng đi vào phòng bếp xem có thể tìm được đồ ăn vặt lót dạ hay không.
Lúc cô không mang theo nhiều mong chờ mở tủ lạnh ra, lại nhìn thấy trong tủ lạnh có mấy món chính, thịt kho tàu, cá hấp, sườn xào chua ngọt...
“Wow!”
Ân Lưu Tô nhanh chóng mang đồ ăn ra, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng.
Cô quay người đi đến ghế sô pha trong phòng khách, ngồi xổm xuống bên cạnh Tạ Văn Thanh, nhìn anh chăm chú.
Tạ Văn Thanh cũng cảm giác được người phụ nữ đến gần.
Nhịp tim bỗng tăng nhanh.
Cô đang nhìn cái gì!
Có phải chê anh già rồi, có phải làn da không tốt như trước hay không?
Một lát sau, anh nhạy bén phát hiện người phụ nữ đưa đầu ngón tay ra, dịu dàng phác họa đường nét khuôn mặt của mình.
Giống như lông vũ lướt qua.
Những cái vuốt ve nhẹ nhàng này làm cho tâm hồn lo lắng không yên của anh dần lắng lại.
Ân Lưu Tô nhìn anh, dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ trong kinh doanh của mọi ngày bỗng biến mất không còn gì.
Ngoại trừ dịu dàng, chỉ có dịu dàng. Anh đã trưởng thành.
Mặc dù làm nghệ sĩ, khuôn mặt và dáng người của Tạ Văn Thanh được công ty quản lý nghiêm khắc, nhìn vẫn trẻ tuổi.
Nhưng trong khuôn mặt sắc bén, không che giấu được khí chất chín chắn.
Lưu Tô mạnh miệng nói không hối hận, nhưng lúc này nhìn anh không còn vẻ ngây ngô, không còn khuôn mặt của chàng thiếu niên. Trong lòng vẫn có chút hối hận.
Cô đã bỏ lỡ độ tuổi tốt đẹp nhất của người mình yêu.
Nhưng lại rất may mắn, giờ khắc này, họ đã lần lượt thay đổi theo bước đi của nhân sinh... để có cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nhất.
Cho dù vô cùng ngắn ngủi, nhưng mỗi phút mỗi giây đều đáng trân trọng và quý giá vô cùng.
Ân Lưu Tô nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán chàng trai, lông mày và sống mũi cao.
Lúc hôn anh là thời điểm hạnh phúc nhất trong cuộc sống của cô. Tạ Văn Thanh vẫn chưa thỏa mãn, há miệng ra.
Đúng lúc này, lò vi sóng vang lên tiếng “ting”, Ân Lưu Tô vội vàng đi vào phòng bếp, đặt đồ ăn lên bàn, bắt đầu ăn.
Tạ Văn Thanh có chút cạn lời.
Cô vừa có đồ ăn... thì sẽ ném mọi thứ lên chín tầng mây.
Mùi thơm của đồ ăn lập tức truyền tới, bụng Tạ Văn Thanh khẽ kêu lên.
Anh chờ cô cả đêm, cũng không ăn cơm chiều, bây giờ đang đói bụng...
Ân Lưu Tô nghe thấy dạ dày của anh vang vọng tiếng “phản kháng”, cười rạng rỡ: “Đừng giả vờ nữa, đến đây ăn cơm với em nào.”
Tạ Văn Thanh vẫn sĩ diện, không nhúc nhích.
Ân Lưu Tô cũng lười quan tâm anh, tự mình bắt đầu ăn.
Mấy sau, Tạ Văn Thanh giả vờ tỉnh dậy, duỗi lưng, nhìn về phía cô: “Em về rồi à?”
“Ừm.”
Ân Lưu Tô vẫn cười.
Mặc dù anh quay mấy bộ phim nổi tiếng, diễn xuất tăng cao, nhưng cô chỉ cần lướt qua một cái thì đã có thể nhìn ra được tên nhóc này đang giả vờ ngủ.
Cô đến phòng bếp cầm bát đũa, đặt đối diện.
Tạ Văn Thanh đi tới, không nói một lời cúi đầu ăn cơm.
Anh ăn một lúc thì ngẩng đầu lên, thấy Ân Lưu Tô không gắp thức ăn, dùng đũa khuấy chén cơm.
Anh hỏi: “Không ăn được sao?”
Ân Lưu Tô lắc đầu: “Không, tay nghề của anh vẫn rất tốt, vẫn là hương vị lúc trước.”
“Vậy sao em không ăn?”
Cô cười đáp: “Em đang chờ anh gắp đồ ăn cho em mà.”
Tạ Văn Thanh im lặng, lẩm bẩm: “Nằm mơ đi.”
Anh thấy cô vẫn không gắp thức ăn, cuối cùng vừa khó chịu vừa buồn bực cầm đũa gắp sườn xào chua ngọt cho cô.
Ân Lưu Tô cũng gắp đồ ăn cho anh, hai người ăn bữa cơm này... vô cùng ấm áp.
Mặc dù không nói một câu, nhưng bầu không khí lưu luyến này làm cho trái tim của bọn họ lơ lửng một thời gian dài bỗng được bình yên.
Sự bình yên này chỉ có hai ngườimớicóthểchonhau,đâylàsựănýmàbấtcứ ai cũng không thay thế được.
“Anh trai nhỏ, sau này em ở nhà chăm sóc anh được không?” Ân Lưu Tô dịu dàng nói: “Đến khi bệnh của anh tốt hơn.”
“Em chăm sóc anh?” Anh nói: “Cả ngày em bận rộn tối mắt tối mũi mà.” Cô nhấc chân đá anh: “Nhưng trái tim của em luôn ở bên cạnh anh mà.”
“Cảm ơn, không cần.” Tạ Văn Thanh bĩu môi, vẫn không nói một lời mà ăn cơm tiếp.
Sau khi ăn cơm tối xong, Ân Lưu Tô muốn ra ngoài tản bộ tiêu cơm, hỏi Tạ Văn Thanh: “Anh trai nhỏ, anh có muốn ra ngoài với em không?”
“Không.”
“Anh ở nhà cả ngày, không đi ra ngoài hít thở không khí tươi mới sao?”
“Không muốn ra ngoài.”
Ân Lưu Tô nghe Ân Ân nói lúc bệnh tình của anh nghiêm trọng thì có thể trong nhà cả ngày.
Cô cũng không miễn cưỡng anh nữa, thay quần áo khác, dặm lại lớp trang điểm.
Tạ Văn Thanh thò đầu nhìn sang: “Buổi tối đi ra ngoài còn trang điểm.”
“Em thích.”
Anh liếc mắt nhìn cô mặc váy ngắn giống như muốn đi quán bar thì bĩu môi, nhưng cũng không nói thêm gì.
Ân Lưu Tô mang theo túi nhỏ xuống lầu, quay đầu nhìn chàng trai đang lén lút theo sau —— người đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai.
Khóe miệng cô cong lên, cố ý quay người đi về phía anh.
Tạ Văn Thanh thấy cô bỗng nhiên quay lại, sợ hãi xoay người rời đi.
Ân Lưu Tô đuổi theo, ôm chặt lấy cánh tay của anh: “Không yên tâm về em sao?”
“Không phải.” Tạ Văn Thanh thề thốt phủ nhận: “Anh xuống lầu mua bia.”
“Đi chung đi.”
“Ai muốn đi chung với em.” Vẻ mặt Tạ Văn Thanh vô cùng bướng bỉnh, hất cô ra: “Đừng có lôi lôi kéo kéo.”
Ân Lưu Tô nở nụ cười, bước nhanh trên đường đá vụn, Tạ Văn Thanh chậm rãi đi sau lưng cô.
Cô quay đầu: “Anh có thể đừng đi chậm giống như mấy ông già hay không?”
Tạ Văn Thanh nhìn bóng lưng mảnh mai linh hoạt của cô gái, cô đã không còn dáng vẻ tiều tụy hốc hác như lần đầu gặp mặt nữa rồi.
Bây giờ cô có thanh xuân, sức sống và khuôn mặt xinh đẹp, cũng có được thời gian quý giá nhất trong cuộc đời.
Mà cuối cùng, anh và cô sẽ đi ngược chiều, đi ngược dòng thời gian.
“Anh già rồi, đi không nổi.” Anh kéo dài giọng nói như ông cụ non: “Em cho rằng ai cũng giống như em sao, tăng động...”
Lúc Ân Lưu Tô đến bồn hoa, lúc lại đi đường cỏ, cơ thể linh hoạt như chim: “Tạ Văn Thanh, lúc em biết anh, anh còn tăng động nghiêm trọng hơn em nữa kìa, nhảy nhót tưng bừng, anh và Ân Ân phá nát căn nhà. Anh có nhớ hay không, anh còn treo ngược trước cửa luyện cơ bụng nữa cơ.”
Tạ Văn Thanh nhớ đến chuyện trước kia, đáy mắt có chút dịu dàng: “Cho nên chúng ta đã định sẵn là không thể cùng tần số.”
Ân Lưu Tô suy nghĩ, nói: “Không sao, sau này em phụng dưỡng anh.”
“Phụng dưỡng cái gì, sau này anh già rồi, còn phải nuôi dưỡng đứa nhóc như em ấy.”
Ân Lưu Tô nở nụ cười: “Vậy chẳng phải anh muốn làm ông nội em sao?” “Ừm, mau gọi ông nội cho anh nghe chút đi.”
“Nằm mơ đi nhé.”
Ân Lưu Tô xoay người sang chỗ khác, trong con ngươi lóe lên buồn rầu và đau thương.
Bước ngược chiều trong cuộc đời, thời gian của bọn họ không còn nhiều.
Tạ Văn Thanh nhìn cô bỗng nhiên im lặng, dường như phát hiện ra gì đó, khẽ gọi: “Này.”
“Gì?”
“Thật ra anh không sao.”
“Cái gì không sao?”
“Có thể răng long đầu bạc hay không cũng không sao, sau này anh sẽ chăm sóc cho em, em không cần lo lắng.”
“Cái gì chứ.” Ân Lưu Tô nuốt xuống chua xót trong cổ, quay đầu lại mà nói: “Còn chưa biết ai chăm sóc cho ai đâu.”
“Ý anh là...” Tạ Văn Thanh đút hai tay vào túi, mũi chân giẫm lên đá vụn: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, giống như người thân.”
Bọn họ vốn là người thân, từ ngày cô đưa anh và Ân Ân bơ vơ không nơi nương tựa về nhà, bọn họ đã là người thân của nhau rồi.
“A.” Dường như Ân Lưu Tô bị trật chân bên cạnh bồn hoa, đau đớn ngồi xổm xuống.
Tạ Văn Thanh nhanh chóng đi tới, ngồi xổm ở trước mặt cô: “Ai bảo em nhảy tới nhảy lui, thế nào? Bị trật rồi sao?”
Không ngờ Ân Lưu Tô nhân cơ hội ôm cổ của anh, nhảy lên quấn lấy anh giống như bạch tuộc: “Cõng em đi!”
Tạ Văn Thanh biết mình bị lừa, mắng: “Đáng ghét!”
“Ai đáng ghét?”
“Em...” Anh dừng một chút: “Anh, anh đáng ghét, cmn.”
Ân Lưu Tô cười, vẫn lay lay người anh: “Nhanh lên, em sắp rơi xuống rồi.” “Ân Lưu Tô, em bao nhiêu tuổi rồi!”
“Em chỉ là cô gái trẻ thôi.”
Tạ Văn Thanh nâng mông cô, vững vàng cõng lên: “Muốn đi đâu?”
“Em muốn đi đâu thì anh cũng cõng đến đó sao?”
“Ừm.”
“Tận cùng thế giới?”
“Đi thôi.”
Ân Lưu Tô thấy anh đi ra khỏi khu nhà, đến ngã tư đường, không lâu sau thì đến bờ sông...
Bờ sông có gió lớn, người không nhiều, mặt sông sóng nước phản chiếu lại ánh đèn rực rỡ của khu thương mại sầm uất bên kia.
Chẳng qua, chỉ hơn mười năm mà xã hội đã thay đổi hoàn toàn mới.
Tạ Văn Thanh không khỏi nghĩ đến hơn mười năm trước anh đứng bên bờ sông Quảng Thành nhìn tòa nhà phồn hoa.
Tự tay họ tạo ra thời đại phồn hoa... nhưng thời đại lại không thuộc về mấy nhân vật nhỏ bé như bọn họ.
Bây giờ nhớ lại, chỉ còn thổn thức và xúc động.
Nếu như không có Ân Lưu Tô, có lẽ bây giờ anh vẫn chỉ là Tạ Văn Thanh không làm nên trò trống gì.
Cô cho anh một mái nhà ấm áp, cũng cho anh dũng khí đối mặt với tương lai.
Ân Lưu Tô ôm chặt lấy cổ anh, hai người cùng nhìn về phía ánh đèn của thành phố.
“Anh trai nhỏ, những năm qua một mình rất cô đơn.” Cô ngửi mùi hương của anh, quyến luyến lại tham lam dựa sát vào anh, hiếm khi tỏ bày sự yếu ớt.
“Do em muốn đi mà.” Tạ Văn Thanh mang theo sự tức giận mà đáp lời cô.
“Là em muốn đi, em cũng không nỡ, nhưng em không muốn cho người khác biết Tạ Văn Thanh có bạn gái quái vật, Ân Ân có người mẹ quái vật. Tạ Văn Thanh, em không kiên cường như vậy đâu, cũng có sợ hãi...”
Câu nói này làm cho Tạ Văn Thanh mềm lòng. Lần đầu tiên cô bộc lộ sự yếu lòng với anh. Anh hơi nghiêng đầu, đưa mặt lại chỗ cô. “Làm gì đó?”
Anh nghiêm túc nói: “Cho phép em hôn anh một cái.” Ân Lưu Tô bật cười: “Chó ngoan, ai muốn hôn anh chứ.”
Tạ Văn Thanh thả cô xuống, kéo khẩu trang muốn hôn cô, Ân Lưu Tô ngăn cản: “Anh muốn người khác nhìn thấy sao!”
Tạ Văn Thanh dừng một chút, ánh mắt hơi buồn bực. Ân Lưu Tô hôn lên đôi môi anh qua lớp khẩu trang.
Anh vẫn chưa thỏa mãn mà không thể làm gì, dùng mũi nhẹ nhàng gãi rồi chạm vào gò má: “Anh còn chưa tha thứ cho em đâu, em tự giải quyết cho tốt đi.”
“Ừm ừ, biết rồi, anh trai nhỏ nhà chúng ta vẫn đang tức giận.”
Ân Lưu Tô nắm tay anh, mười ngón tay đan xen.
Nếu quãng đời còn lại có thể như vậy, cũng là một kiểu hạnh phúc và trọn vẹn.