“Hừ, đây là cái lý gì a, nếu như không phải là của công lao của ta bọn họ có thể tiêu dao như thế sao?” Vũ Quân Kỳ từ trước đến nay luôn bất mãn thần tử đối xử với y rất thành kiến, cũng không ngẫm lại là ai hi sinh sắc đẹp của bản thân mới có thể tìm Lãnh thừa tướng của bọn họ trở về a. Đã vậy còn không biết học được 1 tiếng cảm ơn, thực sự là tức chết y mà.
“Ngươi đây là bất mãn ta cái gì sao?” Lãnh Thiên Thương ngồi nhìn nam nhân bên cạnh hắn hãy còn sinh hờn dỗi, cảm thấy tâm đều đã bị ngọt ngào tràn ngập, tuy rằng bọn họ ai cũng không có tiếp tục nói về quan hệ giữa hai người nữa. Thế nhưng đối với Lãnh Thiên Thương mà nói hắn đã cảm thấy rất hạnh phúc.
“A, không có. Ha hả, ngươi mệt mỏi sao?” Vũ Quân Kỳ nhìn nam nhân đột nhiên đình chỉ việc phê chuẩn tấu chương mà chuyển hướng sang y, liền lập tức thay đổi 1 bộ dạng thập phần nịnh nọt.
Ngón tay ôn nhu vuốt ve cổ của Lãnh Thiên Thương, Lãnh Thiên Thương hầu như là thoải mái đến mức muốn phát ra tiếng rên rỉ, không biết Vũ Quân Kỳ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, từ khi hắn trở về Vũ Quân Kỳ cả người giống như đều thay đổi.
Y không hề vô cớ mà ra khỏi cung du lãng, cũng luôn luôn bồi tại bên người hắn tận lực giúp hắn phê những tấu chương đơn giản hoặc xử lý một ít quốc sự không quá phức tạp.
Những …việc này đối với hắn trước đây mà nói đều không phải nhiệm vụ khó năng, nhưng người này mỗi ngày đều cùng hắn ngồi trong ngự thư phòng.
“Thế nào, thoải mái không, cái này a. Trước đây là ở tiểu lâu cùng bọn họ học …. ách …” Vũ Quân Kỳ vốn đang định hướng Lãnh Thiên Thương kể công chuyện y đang tự mình săn sóc hắn, thế nhưng y nhất thời quá mức hưng phấn, cư nhiên lại nói ra chuyện trước đây của y ở Xuân Noãn lâu, hai người lập tức liền cảm thấy xấu hổ.
“Hoàng thượng, Bắc Đình tướng quân cầu kiến.” Đang lúc hai người không biết làm thế nào để thoát khỏi cục diện bế tắc, thanh âm của Thạch đầu ở bên ngoài đã kịp thời giải cứu cho họ.
“A, tới vừa đúng lúc, mau tuyên.” Vũ Quân Kỳ cho tới bây giờ cũng chưa từng quá lức mong chờ gặp Thiết Vọng Nhạc như thế, y vui vẻ đứng dậy, sau đó sửa sang lại long bào chuẩn bị cấp cho Thiết Vọng Nhạc một cái tươi cười thật to.
“Thần Thiết Vọng Nhạc tham kiến hoàng thượng. Ách …” Thiết Vọng Nhạc sau khi hướng Vũ Quân Kỳ làm 1 cái quân thần chi lễ, ngẩng đầu liền nhìn thấy hoàng đế của bọn hắn lại quay sang cấp cho hắn 1 cái cười khúc khích, nhất thời bị sững sờ tại chỗ. Hoàng thượng cười tươi như thế, chẳng lẽ là có mưu ma chước quỷ gì sao?
“Vọng Nhạc thỉnh an thừa tướng.” Thiết Vọng Nhạc quay sang Lãnh Thiên Thương chắp tay, hắn dùng nhãn thần có chút ý định cầu cứu làm cho Lãnh Thiên Thương cảm thấy buồn cười.
“Bắc Đình tướng quân khách khí rồi.” Lãnh Thiên Thương không để ý tới nhãn thần đầy thắc mắc của Thiết Vọng Nhạc đang nhìn hắn, vẫn như trước nhàn nhạt mà đáp lễ.
“Ha ha, Vọng Nhạc, ngươi tới đây thật sự là quá tốt. Nói đi, ngươi có chuyện gì, nếu hiện tại ngươi muốn trẫm tứ hôn cho ngươi với bất luận cô nương nhà nào trẫm cũng sẽ đáp ứng ngươi.” Vũ Quân Kỳ thân thiết nói nhưng không hề làm cho Thiết Vọng Nhạc an tâm, trái lại còn làm đường đường là Bắc Đình tướng quân mà vai cũng run lên một chút.
“Ha hả, hoàng thượng khéo nói đùa, thần chỉ là muốn xin chỉ thị của hoàng thượng về việc đi săn vào mùa thu này mà thôi, chẳng biết hoàng thượng năm nay định an bài thế nào.” Tuy rằng Vũ Trạch là 1 quốc gia bốn mùa đều xanh tươi, thế nhưng cũng có chút khác biệt giữa các mùa.
Việc đi săn vào mùa thu hàng năm đương nhiên cũng là lúc các đại thần cùng tướng quân của Vũ Trạch hoàng triều thư giãn. Đương nhiên là muốn an bài thỏa đáng và an toàn mới có thể đảm bảo cho các ngài ấy ngoạn được tận hứng.
“Nga, cái này, ngươi hãy cùng Vương gia bàn chuyện đi trẫm giao toàn quyền cho hắn xử lý. Nhưng, năm nay nhớ để cho các công tử đủ 14 tuổi cũng đều được tham gia.” Vũ Quân Kỳ biết mỗi lần đi săn vào mùa thu đều là lúc chọn lựa nhân tài, công tử quyền quý trong lúc đi săn nếu như biểu hiện xuất chúng, đối với tương lai của Vũ trạch cũng rất có ích.
Nếu như có thể rèn đúc những vương tôn công tử quý tộc này, đương nhiên là một cơ hội tốt, tránh cho bọn họ bị mê muội mất hết ý chí làm ảnh hưởng đến sự phát triển trong tương lai của Vũ Trạch.
“Việc này hoàng thượng … ngài … “
“Ân? Làm sao vậy?” Vũ Quân Kỳ nhìn tướng quân đến cả thanh âm cũng run lên, Thiết Vọng Nhạc kia bị sao vậy. Một đại nam nhân thế này là đang muốn ngay tại ngự thư phòng mà khóc lớn hay sao? Giọng nói sao lại như thế?
“Bắc Đình tướng quân cứ dựa theo hoàng thượng nói mà tiến hành.” Lãnh Thiên Thương rất hợp thời mà chen vào nói, hắn phân phó Thiết Vọng Nhạc làm nhưng song song muốn nói rằng hắn cũng đồng ý với quyết định của Vũ Quân Kỳ.
“Vâng, thần lĩnh chỉ.” Thiết Vọng Nhạc đột nhiên kích động rống to 1 tiếng, thiếu chút nữa làm cho Vũ Quân Kỳ đang ngồi trên kia vì chấn kinh mà ngã trên mặt đất, sau đó liền thấy Bắc Đình tướng quân cao lớn cấp tốc đứng dậy nhanh chóng ly khai ngự thư phòng, nhưng lại vừa đi vừa dùng chính ống tay áo của mình mà lau mặt.
“Ân? Hắn là bị làm sao vậy? Cái tên Thiết Vọng Nhạc này làm cho trẫm nghĩ không ra ta đã đã làm chuyện gì a.” Vũ Quân Kỳ quay đầu nhìn nam nhân đang hướng y mỉm cười kia, lẽ nào xảy ra chuyện gì sao, tại sao ngay cả Lãnh Thiên Thương cũng là 1 bộ dạng vô cùng cảm động a.
“Bắc Đình tướng quân là đang khóc. “
“Cái gì?! Hắn khóc cái gì a?” Vũ Quân Kỳ không giải thích được mà nhìn chăm chăm nam nhân đang mỉm cười kia, nhìn thế nào cũng đều là 1 bộ dạng vô cùng hạnh phúc.
“Hắn là đang cảm thán Vũ Trạch hoàng đế của chúng ta rốt cục cũng trưởng thành.” Lãnh Thiên Thương cảm thán mà ôm lấy nam nhân bên cạnh mình, đem đầu tựa vào cổ y, hắn vẫn luôn biết Vũ Quân Kỳ là một người thông minh, chỉ là y rất lười biếng mà thôi.
“Cái gì chứ? Cái gì mà gọi là trẫm trưởng thành? Trẫm năm nay cũng đã hai mươi ba rồi có biết hay không a?” Vũ Quân Kỳ biết ý tứ của Lãnh Thiên Thương thế nhưng y vẫn nhịn không được mà vì bản thân biện giải một chút.
Nếu như đã quyết định muốn cùng nam nhân này ở cùng nhau, y đương nhiên là nên vì hắn mà chia sẻ, trước đây là do y rất không hiểu chuyện, nên nghĩ nam nhân này nhất định sẽ vì y nỗ lực mà không hề vụ lợi. Thế nhưng …
Từ lúc ở Xuân Noãn lâu nhìn thấy hắn, cùng với lúc ở hoàng cung Thiên Triệu nhìn hắn phất tay áo bỏ đi, trong tâm của y liền không dám … cứ đơn giản như vậy mà bỏ qua nam nhân này.
Nếu như Lãnh Thiên Thương biết Vũ Quân Kỳ bởi vì vậy mới chịu nhìn thẳng vào cảm tình của mình, hắn nhất định sẽ làm lại vài lần. Thế nhưng tình ái đã che mờ mắt hai mắt, Lãnh Thiên Thương chỉ có thể nghĩ đến việc bản thân nên vì Vũ Quân Kỳ mà nỗ lực, nhưng lại quên mất điểm đáng sợ của thói quen này.
Cảm tình của hắn, ái của hắn, chỉ làm cho Vũ Quân Kỳ nghĩ rằng đó vốn là thói quen, mà căn bản lại không phát hiện Lãnh Thiên Thương kỳ thực là một mực yêu y. Bọn họ dây dưa nhưng không hề phát hiện cảm tình này vốn đã thâm nhập vào cốt tủy.
Bất quá vừa nghĩ đến Xuân Noãn lâu, tâm của Vũ Quân Kỳ tựa như bị kim đâm 1 cái, cái người gặp Lãnh Thiên Thương ở Tiễn Tâm các rốt cuộc là ai? Tại kỹ viện không phải là không có cái gọi là bằng hữu sao? Thế nhưng, y không dám hỏi, sợ rằng chính mình sẽ thương tâm.
“Làm sao vậy, đột nhiên sao lại không nói.” Lãnh Thiên Thương nhìn kẻ vốn đang có biểu tình cao ngạo kia, nhưng lúc này lại lộ ra khuôn mặt u sầu hiếm thấy, không biết Vũ Quân Kỳ sao có thể lộ ra loại vẻ mặt này, y đang suy nghĩ cái gì?
“Lãnh Thiên Thương, ngươi có biết là ngươi rất đáng ghét không?”
“Ân? Cái gì?” Lãnh Thiên Thương không hiểu gì vẫn ôm lấy nam nhân trong lòng.
“Ngươi rất đáng ghét…” Vũ Quân Kỳ cũng thoáng ngã về phía sau dựa vào Lãnh Thiên Thương, hắn thực sự là một tên hỗn đản, vì sao biểu lộ của hắn luôn thất thường? Không phải là hắn không thích y sao, thế nhưng hắn vì sao lại luôn luôn muốn trêu chọc y chứ.
“Ngươi thật là…” Lãnh Thiên Thương mỉm cười cắn lên gáy người trong lòng, tâm hắn cũng co rút đau đớn theo. Vũ Quân Kỳ hiện tại là đang làm cái gì a, hắn có nên hướng Vũ Quân Kỳ nói ra bí mật mà bản thân luôn cất giấu hay không? Không biết Vũ Quân Kỳ vẫn sẽ chấp nhận hắn hay sẽ đẩy hắn ra đây?
Thời cơ luôn luôn bởi vì con người do dự mà bỏ lỡ, đôi khi bỏ lỡ thì chính là cả đời cũng không tìm lại được nữa.
Từ lúc Lãnh Thiên Thương hồi cung, hắn đều cùng Vũ Quân Kỳ ở tại Yên Ba điện, mỗi đêm đều ôm ấp người mà chính mình tối âu yếm, nhưng ai cũng không chịu thổ lộ thật tình của mình trước, không biết hai người bọn họ có phải là tình nhân kỳ lạ nhất trên đời này hay không a.
Bình thường thì hai người ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm vẽ tranh có khi Lãnh Thiên Thương sẽ đánh đàn, Vũ Quân Kỳ thì múa kiếm, hai người bọn họ sau mười năm lần đầu tiên gần gũi thân mật như thế, nhưng lại không cảm thấy bất luận cái gì gọi là không thích ứng, giống như bọn họ mười năm nay vẫn luôn như vậy.
Hôm nay, Lãnh Thiên Thương đang giúp Vũ Quân Kỳ vẽ 1 bức tranh, đột nhiên một bóng người hấp tấp chạy ào vào trong điện, sau đó liền kéo Lãnh Thiên Thương bay ra ngoài điện.
“Lớn mật!” Vũ Quân Kỳ vừa thấy có người xông vào lại còn nhằm vào Lãnh Thiên Thương nên đương nhiên là nhanh chóng hướng người kia xuất thủ, thế nhưng người kia giống là không thèm để ý đến sự tồn tại của y, một lòng một dạ đều hướng tới Lãnh Thiên Thương. Bị Vũ Quân Kỳ một chưởng đánh văng, trúng vào cột của cung điện, sau đó nôn ra 1 ngụm máu lớn.
“Hoàng huynh, nếu như thần đệ ngày hôm nay chết ở chỗ này, có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Ngã trúng cây cột mà té xuống rõ ràng là Vũ Trạch Chiêu Trạch Vương gia Vũ Quân Tú, hắn dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, sau đó quay sang hoàng huynh của hắn đau thương cười. Hoàn toàn không hề có chút dáng dấp tiêu sái trước đây của hắn.
“Tam đệ, thế nào lại là ngươi?! Ngươi …” Vũ Quân Kỳ thấy đệ đệ bình thường luôn luôn tiêu dao, hiện tại mang bộ dáng hoang mang lo sợ, trên mặt liền lộ ra dáng vẻ lo lắng rằng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng y biết tam đệ ở lại nhà của nhạc phụ, thế nhưng tam đệ từ lúc muốn làm 1 người tiêu dao, sẽ không vô cớ mà tiến cung, trừ phi là đến tìm y ôn chuyện, hoặc là do Vũ Quân Kỳ triệu kiến mới hiện thân a. Sao lại mang cái bộ dạng này mà chạy vào cung?
“Mộc Lan nàng khó sinh, mau theo ta đi.” Vũ Quân Tú không thèm để ý tới bộ dạng đang khiếp sợ của đại ca hắn, nhìn thấy Lãnh Thiên Thương liền một đường kéo tay hắn, túm lấy người muốn lập tức rời đi, nương tử hắn đang vì hắn mà chịu khổ, tâm hắn đã lo đến chết khiếp.
Nương tử của Vũ Quân Tú Thiết Mộc Lan sau khi mang thai vốn là cùng hắn ở Tiêu Dao cư, thế nhưng vì theo dự tính ngày sinh đã tới gần, nên phu thê bọn họ quyết định hồi đô thành, dù sao nơi này có đại phu tốt nhất có thể giúp Mộc Lan đỡ đẻ.
Không ai ngờ, Thiết Mộc Lan lại không cẩn thận bị ngã sấp xuống, hài tử yếu ớt sinh non không nói, lại còn đụng phải khó sinh, Vũ Quân Tú đương nhiên là muốn tìm đến Lãnh Thiên Thương, đại thần y đang dần bị mai một này.
“A, cái gì? Đệ muội sinh sớm sao? A! Thật tốt quá, Vũ Trạch chúng ta có hậu rồi!” Vũ Quân Kỳ vừa nghe Thiết Mộc Lan sinh hài tử, y là người đầu tiên đứng lên, sau đó lôi kéo Lãnh Thiên Thương giống như bay phi người ra khỏi Yên Ba điện, lưu lại thân phụ của hài tử là Vũ Quân Tú bị y đánh một chưởng thổ huyết ở đây mà sững sờ.
“Cái tên hoàng huynh này, thế nào mà so với ta còn gấp hơn a.” Vũ Quân Tú bất đắc dĩ mà nhìn nhìn Yên Ba điện không 1 bóng người, sau đó cũng đuổi kịp cước bộ của hoàng huynh hắn, chạy vội về nhà của nhạc phụ, phu thê hai người bọn họ ở tạm tại phủ đệ của Thiết Khương.
“Ha hả, thực sự là khả ái nga, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hảo hồng của hắn, thế nhưng sao lại nhiều nếp nhăn như vậy a.” Vũ Quân Kỳ ôm lấy hài tử mà Lãnh Thiên Thương lao lực đỡ đẻ, ở trong đại sảnh đi tới đi lui.
Từ lúc hài tử được tắm rửa xong rồi ôm ra ngoài y liền ôm cứng lấy hài tử không tha. Làm cho ngưới làm lão ba chính thức là hắn đây không biết đã đối hoàng huynh hắn cấp bao nhiêu đạo ánh mắt khinh thường rồi a, bất quá Vũ Quân Tú đương nhiên là nghĩ lão bà so với hài tử còn trọng yếu hơn, Thiết Mộc Lan sau khi sinh vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hắn đương nhiên là phải bồi bên lão bà mà dốc lòng chăm sóc rồi a.
Nhớ tới Thiết Mộc Lan trước khi hôn mê vẫn mắng to dáng vẻ của hắn, Vũ Quân Tú liền nghĩ bản thân chính là nam nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Sau khi nghe tiếng khóc của hài tử, Thiết Mộc Lan lộ ra bộ dáng tươi cười mệt mỏi sau đó nói một câu: “Ta sinh rồi.” Liền lâm vào mê man.
“Cái kia, hoàng thượng, ngài không có kinh nghiệm chiếu cố hài tử chính là nên giao cho phu nhân của thần đi a.” Thiết Khương hướng đôi mắt đầy trông mong nhìn Vũ Quân Kỳ đang ôm lấy tiểu ngoại tôn của mình, thế nhưng hắn lại không có can đảm dám từ trong tay hoàng thượng cướp người về.
Cho nên, hắn vẫn đi theo phía sau Vũ Quân Kỳ, sợ rằng hoàng thượng bọn họ, một người vốn không lưu tâm cái gì sẽ thương tổn tới bảo bối a. Nữ nhi bị Vũ Quân Tú cướp đi không nói, hiện tại ngay cả ngoại tôn cũng không để hắn ôm, Thiết Khương hắn sao lại mệnh khổ như thế oa…..
Lãnh Thiên Thương sau khi kê đơn thuốc cho Thiết Mộc Lan xong, từ hậu đường đi ra liền thấy Vũ Quân Kỳ ôm hài tử mới vừa sinh, cách ôm như vậy còn không có đem hài tử dọa khóc mới là lạ, xem ra hài tử này tương lai nhất định là một người mạng lớn nga.
“Hoàng thượng, Thiết lão tướng quân còn chưa được ôm ngoại tôn a.” Lãnh Thiên Thương thanh âm ôn nhu thành công trong việc gây chú ý với Vũ Quân Kỳ còn đang ôm tâm trạng hưởng thụ tân sinh mệnh, y xoay người thấy bộ dạng Lãnh Thiên Thương uể oải, sau đó mạnh mẽ đem hài tử để vào tay Thiết Khương, cực nhanh nhào tới phía Lãnh Thiên Thương.
“Ách … hoàng thượng …. ngài ….” Thiết Khương luống cuống tay chân tiếp được ngoại tôn, thực sự là không biết hoàng thượng của bọn hắn rốt cuộc là bị làm sao, cư nhiên dám đem cháu trai qua loa như thế mà ném tới trong tay của hắn, tốt xấu gì thì cũng là huyết mạch của Vũ gia bọn họ a.
Bất quá rốt cục cũng có thể bồng được ngoại tôn Thiết Khương đương nhiên tự động quên đi chuyện bất cẩn của hoàng thượng, sau đó liền vô cùng vui sướng ôm ngoại tôn theo phu nhân tới nơi nào đó đùa với hài tử mới sinh.
“Thế nào? Sao lại mang bộ dáng mệt sắp chết thế này a.” Vũ Quân Kỳ nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lãnh Thiên Thương thì vô cùng yêu thương, thế nào mà đỡ đẻ cũng sẽ mệt theo vậy chứ? Y nhìn gương mặt của Lãnh Thiên Thương có chút tái nhợt, sao lại mệt đến như thế a.
Y không biết, Lãnh Thiên Thương đã phải tiêu hao máu của mình để làm dược mà cứu lại Thiết Mộc Lan, cho nên đương nhiên là tổn hao nguyên khí. Bất quá thấy Vũ thị hoàng triều rốt cục cũng có hậu nhân, hắn cũng cảm thấy rất vui mừng, dù sao hắn cùng Vũ Quân Kỳ chính là không có khả năng rồi a.
“Ân, không sao, thế nào hài tử thú vị lắm sao?” Lãnh Thiên Thương thấy bộ dạng Vũ Quân Kỳ vô cùng hưng phấn, liền biết y cực kỳ thích hài tử này.
“Đương nhiên rồi, chỉ cần không phải của mình, thì hài tử của ai cũng đều hảo ngoạn.” Vũ Quân Kỳ nhìn chằm chằm vào mắt của Lãnh Thiên Thương, y tuy rằng thích hài tử, thế nhưng y mong muốn dùng lời này để nói cho nam nhân kia biết, trong mắt Vũ Quân Kỳ y Lãnh Thiên Thương so với hài tử vẫn trọng yếu hơn.
“Ngươi ….” Lãnh Thiên Thương kinh ngạc nhìn nam nhân trước mắt, đây mà là Vũ Trạch quân chủ cái gì cũng đều không hiểu sao? Y sao lại giống như trong một đêm mà đã lớn lên, làm cho hắn mỗi lúc đều cảm thấy kinh ngạc.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Vũ Quân Kỳ không để ý tới việc hắn đang kinh ngạc, lôi kéo tay của Lãnh Thiên Thương đi ra khỏi phủ, cực nhọc một đêm, dương quang sáng sớm thực sự là làm cho y thoải mái đến mức muốn rống to vài tiếng a.
=========================
chương này đúng là ngọt ngào nhỉ^^, hết vợ chồng mặn nồng lại đến tỏ tình gián tiếp nhưng mờ có mãi câu yêu mà chờ hoài chả bên nào chịu nói kể ra cũng nản thật=.=!, hum nay post chương mới để phủi bụi cho cái bộ này^^, tiếp tục ủng hộ nga các tềnh iu^^, iu các nàng nhiều lắm a^^