• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

”Hỗn đản, hắn rốt cuộc đã đi nơi nào?” Lãnh Thiên Thương đã tìm Vũ Quân Kỳ nửa tháng nay, thế nhưng người kia tựa như đã tiêu thất trên nhân gian rồi vậy, không có bất luận tin tức gì, cho dù vận dụng toàn bộ mạng lưới tình báo vẫn không phát hiện bất cứ manh mối nào.

Yên Ba điện ban đầu là bị y phá hủy thành bộ dạng rối tinh rối mù, hiện tại hoàng triều dưới sự cai quản của Vũ Quân Tú đương nhiên là không có bất luận vấn đề gì xảy ra, thế nhưng tâm của Lãnh Thiên Thương hắn giống như bị thủng 1 lỗ lớn sau đó lại chứa đầy bất mãn bên trong.

”Bẩm báo Thừa tướng vừa có người dùng bồ câu đưa tin tới.” Chu tước vừa nhìn nam nhân có chút tiều tụy, vừa đưa truyền thư cho Lãnh Thiên Thương.

”Làm sao vậy? Trên đó viết cái gì?” Chu Tước nhìn một bên là tín hàm một bên là nam nhân đang cau mày, sắc mặt hắn cũng theo nội dung trên thư tín mà trở nên càng thêm âm trầm.

”Hỗn đản, Lãnh Hương Lăng. Ta muốn giết ngươi.” Lãnh Thiên Thương nói xong liền xé nát tín hàm trong tay thành từng mảnh, sau đó hắn phẫn hận xoay người liền rời đi.

”Ách, cái này …” Bạch Hổ từ phía sau Chu Tước đi ra, vốn là hắn nhận được tín hàm thế nhưng hắn lại sợ tính tình hiện tại của Lãnh Thiên Thương, cho nên hắn mới giao cho Chu Tước.

”Ngu ngốc, đuổi theo đi a.” Chu Tước chịu không nổi cái tên tiểu Bạch Hổ ngu ngốc kia.

”A, vâng…” Bạch Hổ cùng Chu Tước liền theo phía sau Lãnh Thiên Thương, đúng là không có biện pháp, bọn họ cũng không thể mặc kệ sự sống chết của Lãnh Thiên Thương a.

Lục Cam Hinh Hương uyển.

Lục Cam Hinh Hương uyển chính là kỹ quán trứ danh lục quốc, không chỉ bởi vì kỹ nữ ở đây đều được kinh qua dạy dỗ xuất sắc mà còn có rất nhiều nam kỹ xinh đẹp, cũng là nguyên nhân chủ yếu, chỗ nào có nhiều mỹ nhân thì sinh ý chỗ đó đương nhiên là rất thịnh rồi.

Hinh Hương uyển này nổi danh còn bởi vì lão bản của bọn họ chính là danh kỹ Lãnh Hương Lăng nổi tiếng khắp lục quốc, hắn chẳng những có diện mạo xinh đẹp mà còn có tài giao tiếp, ở kinh đô lục quốc thì đúng là nhân tài khó tìm được được a. Nhất là hắn khi gặp người thì nói tiếng người, gặp quỷ thì nói tiếng quỷ lại càng làm cho nhiều người ca ngợi.

Hơn nữa, hắn có thể đem Hinh Hương uyển phát dương quang đại, tại các quốc gia khác còn bắt đầu mở ra chi nhánh, hiện tại chỉ ngoại trừ ở Tuyết Phong xa xôi cùng với nước lớn nhất là Thiên Triệu là không có chi nhánh, theo như những lần đia sứ gần đây, Lãnh Hương Lăng hình như lúc đi sứ sang Thiên Triệu cũng đã cầu được sự đồng ý của hoàng đế Thiên Triệu, cho nên tương lai hắn nhất định sẽ mở thêm 1 chi nhánh tại Tuyết Phong.

”Ai nha, Vũ công tử ngươi thế nào lại không uống a? Không lẽ là Hương Lăng hầu hạ không tốt sao?” Lãnh Hương Lăng đêm nay trên người mặc 1 kiện trường sam mỏng hoàng sắc, bên trong khoát thêm áo lót màu trắng, mái tóc đen buộc lên cao, thoạt nhìn giống như hồ điệp, không ngừng vì khách nhân kính rượu.

Mà khách nhân này lại là một khách quý a, hơn mười ngày liền, hắn cầm theo 1 đống lớn ngân phiếu đầy phong trần mệt mỏi đi tới Hinh Hương uyển bọn họ, sau đó nói rằng muốn bao trọn lão bản hắn. Ha hả, đúng là có hứng thú mà.

Lãnh Hương Lăng hắn đương nhiên là không thể nào bỏ qua cơ hội này, người tự tìm tới cửa, hắn đương nhiên muốn làm cho khách nhân tận hứng rồi mới về. Chỉ cần cái khách nhân này có tâm tư tầm hoan mua vui thì mới tốt a.

”Ai nha, Vũ công tử, ngươi thế nào lại lãnh đạm như thế a? Nhân gia sẽ thương tâm lắm nga.” Lãnh Hương Lăng càng không ngừng muốn đem thân thể mảnh mai của mình dán trên người khách nhân, thế nhưng cái khách nhân này chỉ lo uống rượu.

”Lẽ nào, ngươi lại thích cái giọng điệu này sao….” Người đang uống rượu, thấp giọng cười khẽ, lẽ nào nam nhân kia sẽ thích người như vậy sao? Thế nhưng y rõ ràng không phải có hình dạng giống như vậy, vì sao hắn lại người ôm trước mắt này chứ?

”Ân? Cái gì … Vũ công tử ngươi nói cái gì a?” Lãnh Hương Lăng nhìn nam nhân chỉ lo uống rượu kia, dáng tươi cười trên mặt lại càng thêm đắc ý. Hắn thế nhưng lại có nhĩ lực rất tốt a, nếu không thì làm thế nào ở trong cái nghiệp tình báo này mà kiếm ăn đây.

Thấy bộ dạng khổ sở nam nhân trước mắt, liền nghĩ rằng chính hình như làm đã làm 1 chuyện không thể vãn hồi, trong lòng tràn đầy cảm giác tội lỗi a.

”Vũ công tử sao lại không nhìn Hương Lăng a? Chẳng lẽ là Hương Lăng không đẹp sao?” Lãnh Hương Lăng nhìn nam nhân đã có chút men say, thực sự là một kẻ đáng thương a, mấy ngày nay luôn một mực ở đây uống rượu chẳng phân biệt ngày đêm thì dù cho có thân thể cường tráng thế nào cũng chịu không nổi.

Không ngờ cái tên băng sơn biểu ca kia cư nhiên còn có mị lực lớn như vậy a, làm cho một người nam nhân vì hắn mà ngay cả mạng cũng đều từ bỏ. Nhưng biểu ca của hắn chẳng phải cũng không tầm thường đó sao?

Nhớ lại ba năm trước đây, Lục Cam lão hoàng đế lúc sắp băng hà, từng bí mật triệu kiến vị đại hoàng tử từ lúc mười hai tuổi đã bị bức ly khai Lục Nam này, bọn họ chính là tại khách phòng của Hinh Hương uyển gặp mặt nhau.

Lúc đó, đôi tay già nua của lão nhân run run muốn chạm vào Lãnh Thiên Thương thế nhưng lại bị hắn tránh đi.

”Ngươi chẳng lẽ vẫn còn không tha thứ cho phụ hoàng sao?” Lão nhân thanh âm run run nói rõ 1 câu sau đó không lâu thì tạ thế, ánh mắt già nua chứa đầy yêu thương cùng hối hận nhìn nhi tử của mình, thế nhưng…

”Thứ lỗi, tại hạ họ Lãnh không phải họ Lục, hơn nữa tại hạ không có phụ thân chỉ có mẫu thân.” Lúc đó Lãnh Thiên Thương mới 23 tuổi nhưng khuôn mặt lạnh lẽo của hắn làm cho cả căn phòng ấm áp đều bị đông lại, lão nhân lui lại hai bước, thân thể hắn lay động giống như là vừa chịu đựng cực độ thống khổ.

”Thương nhi, lẽ nào ngươi không thể tha thứ cho ta sao?” Lão nhân nhìn nhi tử vô tình kia, hắn biết năm đó nếu như không phải là sai lầm của hắn thì mẫu tử bọn họ sẽ không sẽ bị người truy sát, lúc đó do bị kẻ gian nhân mê hoặc tâm trí đi hoài nghi sự thuần khiết của mẫu tử bọn họ, cho nên cũng không thể oán trách nhi tử của mình làm vậy.

”Im miệng! Ngươi, không xứng gọi cái tên này, mà hắn cũng đã sớm chết rồi, hài tử được phụ thân vô cùng kỳ vọng kia, đã chết rồi!” Lãnh Thiên Thương bi phẫn quay lại hướng nam nhân rống to hơn, tất cả đều là bởi vì hắn, đều là bởi vì hắn không tín nhiệm mẫu thân cho nên mới làm cho mẫu thân chết thảm dưới loan đao.

Hắn sẽ không tha thứ, hắn tuyệt đối không tha thứ!

”Trở về đi, phụ hoàng sẽ đem vương vị truyền cho ngươi, phụ hoàng luôn một mực giữ vị trí này cho ngươi.” Lão nhân từ khi biết nhi tử của mình không có chết, nhưng lại là hộ quốc thừa tướng của Vũ Trạch thì càng thêm muốn đem nhi tử trở về.

Lục Cam bọn họ thân là lục quốc đệ nhị đại quốc, đương nhiên là muốn cùng Thiên Triệu phân tranh cao thấp. Nếu có nhi tử bang trợ đương nhiên là sẽ rất có lợi. Hắn là một người phụ thân, thế nhưng hắn cũng là một đế vương, cho nên hắn cũng muốn vì trăm năm cơ nghiệp của Lục gia bọn họ mà suy nghĩ.

”Ta không cần nó.” Lãnh Thiên Thương nghe đến đoạn người kia quá dễ dàng mà hứa hẹn đem quốc gia giao cho hắn, hắn dĩ nhiên đã không còn cái mong muốn cai trị Lục Cam như trước kia nữa, bởi vì hắn đã sớm tìm được vị trí của mình, từ lời hứa vào buổi tối nhiều năm trước thì hắn đã tìm được rồi.

”Ta chỉ có 2 nhi tử, ngươi không tha thứ cho ta. Mà Bính Đình cũng không muốn tiếp quản quốc gia, lẽ nào ngươi muốn cho Lục Cam chúng ta vong quốc sao?” Thanh âm già nua của lão nhân vô cùng bi thương, thế nhưng hắn còn biện pháp nào khác chứ.

Nhị nhi tử Lục Bính Đình sớm đã ly khai Lục Cam đi phiêu bạt khắp nơi, một năm cũng không thấy mặt được vài lần, hơn nữa năm đó hắn tận mắt thấy gương mặt âm hiểm của mẫu thân mình, nên cũng không thể tha thứ người phụ thân đã tàn nhẫn giết chết mẫu thân hắn, cho nên Lục Bính Đình cũng không biết làm thế nào để đối mặt với thân nhân của mình.(*)

”Đây không phải là điều mà tại hạ có thể quản được.” Lãnh Thiên Thương vẫn như cũ tuyệt tình đối mặt với phụ thân của mình, hắn không thể tha thứ, nếu hắn dễ dàng tha thứ như vậy, thì mẫu thân đã vì hắn mà chết thì phải làm sao bây giờ?

Mẫu thân trên trời có linh thiêng nhất định cũng sẽ không cam tâm.

”Biểu ca, ngươi xem hoàng thượng cũng đã thành tâm nhận sai, ngươi hãy tha thứ cho lão nhân gia đã thành tâm sám hối đi.” Lãnh Hương Lăng khó xử, phải nói là Lãnh Hương Lăng đau lòng nhìn lão nhân đang thống khổ cùng người biểu ca mà mình mới nhận thức không bao lâu kia, phụ tử bọn họ rốt cuộc muốn thế nào mới có thể đình chỉ thù hận đây.

”Nếu như đây là việc mà ngươi muốn 1 người biểu ca như ta đi làm, vậy thì xin lỗi ta coi như không có biểu đệ là ngươi.” Lãnh Thiên Thương sắc mặt lãnh khốc làm cho ba người đều lâm vào cục diện bế tắc.

Năm đó, lão nhân kia tin lời gièm pha của hoàng hậu sau đó hạ lệnh xử tử mẫu thân hắn, thế nhưng không thành, ai ngờ hoàng hậu cư nhiên dám thuê nhân sĩ võ lâm truy giết mẫu tử bọn hắn, ngay cả nhi tử của hoàng thượng cũng không buông tha.

Lãnh Thiên Thương năm đó cho rằng những người kia đều là phụ hoàng hắn phái tới, dù sao thì người ở đại điện hoài nghi trinh tiết của mẫu thân hắn cùng với huyết thống của hắn chính là nam nhân gần đất xa trời trước mắt này đây.

Lãnh Thiên Thương không biết bản thân mình đối với bọn họ có cảm giác gì, nếu như nói là yêu cùng hận có lẽ là đúng, có yêu thì mới có hận, nhưng cảm giác của hắn đối với Lục Cam vương triều chỉ có thể dùng “không liên quan đến mình” để mà hình dung, hắn đã không còn là vị thiếu niên vương tử thiên tài, cũng không còn là vị đại hoàng tử kiêu ngạo năm ấy mới mười hai tuổi của Lục Cam nữa.

Hắn hiện tại chỉ là thừa tướng của Vũ Trạch hoàng triều, người mà hắn muốn tậm tâm cống hiến sức lực của mình chính là nhân tài vừa đăng cơ, hắn là vì y nên mới quản lý quốc vụ Vũ Trạch. Hiện tại y đã đăng cơ, Lãnh Thiên Thương hắn đương nhiên càng muốn toàn tâm toàn ý vì tân quân này mà phục vụ. Bởi vì, người kia là người duy nhất mà cả đời này của hắn muốn theo đuổi.

”Biểu ca, ngươi chẳng lẽ không quan tâm đến Lăng nhi nữa sao?” Lãnh Hương Lăng vừa mới mười tám tuổi với bộ dạng mảnh mai đã giúp hắn ở nơi hoan tràng này làm việc gì cũng đều thuận lợi, nhưng hắn kỳ thực chỉ là một thay thế phẩm mà thôi.

Năm xưa khi lão hoàng đế đau đớn vì mất đi ái tử, hắn vì bù đắp nỗi hổ thẹn đối với Lãnh thị, nên mới đem Lãnh Tương Lăng mới chín tuổi tiến cung nuôi nấng, dạy cho hắn các loại tri thức, mà Lãnh Tương Lăng sau này đem chính mình đổi tên thành Lãnh Hương Lăng, nương thân nơi kỹ viện vì để báo đáp ân dưỡng dục của Lục Cam lão hoàng đế nên đã lập ra mạng lưới tình báo trên các quốc gia khác.

Lãnh Thiên Thương tuy rằng không tới kỹ viện, thế nhưng trong một lần Thanh Long ra ngoài làm nhiệm vụ đã hướng hắn nhắc tới người này, cho nên Lãnh Thiên Thương mới cùng hắn gặp mặt 1 lần, kết quả phát hiện ra rằng đó chính là biểu đệ mà mình lúc còn nhỏ thương yêu nhất, hai người bọn họ sau khi gặp mặt tuy rằng không tới mức khóc lên thế nhưng vì tình huynh đệ nên vẫn không che giấu được kích động.

Lãnh Thiên Thương lúc còn nhỏ, cùng với biểu đệ này rất thân thiết, mà Lãnh Tương Lăng cũng luôn luôn kề cận biểu ca này của hắn. Bởi vì lúc Lãnh Thiên Thương còn nhỏ, mẫu thân hắn và hoàng hậu bất hòa, nhưng tất cả đều là bởi vì hoàng hậu không thích mẫu thân hắn.

Lãnh quý phi vốn là một nữ nhân so với nước còn muốn ôn nhu hơn, nàng ở hậu cung nhưng không hề đối với bất luận kẻ nào sản sinh địch ý, cũng không có tâm tư muốn ở hậu cung tranh đoạt cái gì. Thế nhưng, từ khi nàng mang thai rồng, rồi giúp Lục Cam hoàng triều sinh ra hoàng tử đầu tiên, thì toàn bộ hậu cung cũng không còn an bình nữa.

Cho dù sau đó hoàng hậu cũng sinh ra hoàng tử, thế nhưng khi đó Lãnh Thiên Thương vừa mới bộc lộ tài năng, thì đã được người người Lục Cam khen ngợi là thần đồng. Hoàng hậu nương nương đương nhiên không chịu nổi việc hào quang chói mắt này đều bị người khác cướp đoạt, cho nên xem mẫu tử Lãnh quý phi chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.

Lãnh Hương Lăng và Lãnh Thiên Thương sau khi nhận thức nhau, liền nói muốn hắn đi gặp một người, kết quả Lãnh Thiên Thương ngay tại Hinh Hương uyển gặp được phụ thân xa cách đã lâu của mình, thế nhưng gặp lại sau những chuyện đã xảy ra, thì vết rạn nứt lưu lại hai người lúc đó vĩnh viễn cũng không thể nào hàn gắn lại được.

Cho dù vết thương năm đó đã lành, thế nhưng vết sẹo vẫn sẽ lưu lại, tạo thành sự tổn thương vĩnh bất phai nhòa.

Lục Cam lão hoàng đế Lục Quyền Vũ nhìn nhi tử của mình, hắn cả đời này cũng chỉ có được 2 nhi tử, thế nhưng đều bị sai lầm năm đó của phụ thân như hắn làm cho thương tổn.

Kết quả là hoàng cung Lục Cam to như vậy chỉ lại có 1 mình lão nhân hắn ở nơi đó sống cô độc, nếu như không có Lãnh Hương Lăng làm bạn, hắn càng không biết làm sao để đối mặt với bầu không khí trống trải của hoàng cung cô tịch này.

”Được rồi. Lăng nhi, ta biết tất cả đều là do ta sai, các ngươi là huynh đệ thân thích không nên tổn thương hòa khí.” Lục Quyền Vũ không có cách nào, hắn biết nhi tử không có khả năng tha thứ cho hắn, con hắn trước nay vốn là một người tính tình quật cường, giống như hắn thời còn trẻ.

Dù sao thì biết được nhi tử vẫn còn sống trên thế giới này, hắn cũng đã rất thỏa mãn rồi, tuy rằng năm đó hắn cũng đã truy phong cho phi tử của mình cũng chính là mẫu thân của Lãnh Thiên Thương, thế nhưng đối với Lãnh Thiên Thương mà nói việc làm của phụ thân hắn căn bản đều là vô bổ.

”Thế nhưng, biểu ca lẽ nào ngươi ….” Lãnh Hương Lăng nhìn lão nhân cước bộ tập tễnh cùng cái lưng còng, mặc dù có nội thị nâng đỡ, thế nhưng lão nhân đi lại vẫn rất khó khăn hướng về phía cửa.

Lãnh Hương Lăng nhìn Lãnh Thiên Thương diện vô biểu tình, hắn biết nội tâm biểu ca kỳ thực vẫn còn có kính ý đối với hoàng thượng, thế nhưng tim của biểu ca sẽ không mở ra nữa, xem ra hắn đã định trước là không thể tha thứ cho phụ thân của mình rồi.

Lão nhân lúc đi tới cửa, miễn cưỡng quay đầu lai, hắn cũng không nói câu nào, chỉ là dùng dáng tươi cười già nua nhưng chứa bi thương thật sâu nhìn thoáng qua thanh niên cao lớn đứng ở nơi đó. Giống như là sợ chính mình sau khi xoay người đi liền lập tức quên mất tướng mạo của thanh niên kia vậy, mãi cho đến khi hắn nghĩ mình đã nhìn đủ lâu, sẽ không thể nào quên mới để cho cung nhân đỡ mình ly khai gian phòng.

Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Thương từ sau năm mười hai tuổi tới nay gặp lại phụ thân nhưng cũng là lần sau cùng nhìn thấy phụ thân hắn. Sau đó khi Lãnh Hương Lăng đem kỹ viện khai của hắn mở ra tại Vũ Trạch, hắn cứ thỉnh thoảng ba năm lại mang tin tức đến cho Lãnh Thiên Thương, tuy rằng mỗi lần Lãnh Thiên Thương đều mang gương mặt âm trầm.

Đến cả nửa ngày cũng không nói một câu, nhưng Lãnh Hương Lăng biết, biểu ca hắn kỳ thực mỗi lần đều rất chăm chú nghe, chỉ là hắn không biết làm sao để nói ra lời quan tâm đến những người đó mà thôi.

Lục Cam lão hoàng thượng sau lần gặp mặt đó ba tháng cũng đã băng hà, có người nói khi hắn chết là lúc đang ngủ rồi cứ thế mà rời đi bình yên, sau khi hắn chết ngôi vị hoàng đế truyền lại cho con hắn là Lục Bính Đình, nhưng mà lúc đó Lục Bính Đình không biết còn đang phiêu bạt ở nơi nào.

Lục Cam lão hoàng đế Lục Quyền Vũ suốt đời chỉ có 2 nhi tử, lúc hắn chết thì cả 2 nhi tử lại không có người nào ở bên cạnh hắn, tất cả đều là Lãnh Hương Lăng ở bên cạnh vì hắn mà chăm lo, cũng khó trách Lục Cam trên dưới đều nghe đồn rằng hoàng thượng bọn họ tuổi già lẩm cẩm sủng hạnh linh nhân(1).

Nhưng cũng vì những người đó không ai biết chuyện tình rắc rối khó giải quyết bên trong mà thôi.

Chú giải:

(*)đoạn này theo ta đoán là thía lầy, có lẽ Đình ca và Thương ca không phải anh em cùng mẹ, và Đình ca là con của hoàng hậu cho nên mới có đoạn này. Hơi khó hiểu tí, nhưng Qt dịch như vậy á.

(1)linh nhân:đào hát, kép hát. Theo ta thấy thì cũng giống như nói là nam sủng thui a, cũng chả có ý tốt đẹp gì, túm lại là cũng chỉ muốn nói là em Lăng mê hoặc quân vương ý mờ.

===============================

Dạo này thi cử nhiều cộng với vụ JYJ sang Việt Nam thía là ta đành lặn mất, các nàng thông cảm cho ta nga, tầm tuần sau ta sẽ post chương kế của Hồng trần, mà chắc tầm cuối tuần a, vì đầu tuần ta bận thi cử hơi nhiều=.=!, mong các nàng thông cảm, 1 lần nữa cáo lỗi vì đã chậm trễ=.=!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK