“Ai nha, Tiểu Đinh Tử ngươi đây là cái gì biểu tình chứ, nhìn thấy ta lại mất hứng thế sao?” Vũ Quân Kỳ thấy Tiểu Đinh Tử nhìn thấy y ngũ quan đều tập trung cùng 1 chỗ, thực sự là không biết tiểu tử này mượn can đảm của ai, thấy y cư nhiên lại bày ra cái bộ dạng này.
“Nô tài không dám a, Vũ hoàng thượng. Người đã lâu không tới Thiên Triệu chúng ta, Tiểu Đinh Tử vui mừng còn không kịp a.” Tuy rằng lời nói trái lương tâm, thế nhưng Tiểu Đinh Tử cũng chỉ có thể nhịn xuống cảm giác buồn nôn liên tiếp trong lòng, không biết lần này trong cung bọn họ sẽ lại thiếu đi bảo bối gì đây.
“Được rồi, Quân Kỳ mỗi lần đến đây đều khi dễ Tiểu Đinh Tử. Nhìn dáng vẻ của ngươi sao vẫn không có biến chuyển chút nào a?” Huyền Trọng Thiên nhìn thấy sư đệ trưng ra bộ dạng một thân vô sự, nghĩ đến người hiện tại đang vì y bán mạng mà cảm thấy tiếc hận.
Lãnh Thiên Thương cái tên kia rõ ràng là một người có tư chất vương giả, nhưng lại hết lần này tới lần khác vì sư đệ vô tâm này của hắn mà bán mạng. Không biết này có phải là người ngốc thì có cái phúc của người ngốc hay không a.
Tuy rằng, hắn không biết cái gì là ái tình, bởi vì Huyền Trọng Thiên hắn căn bản là không cần cái thứ này. Thế nhưng hắn thấy Lãnh Thiên Thương cư nhiên lại vì sư đệ này của hắn mà hi sinh như vậy, hắn cũng phải bội phục Lãnh Thiên Thương thực sự là yêu vô cùng sâu đậm. Chỉ là không biết có phải trong thiên hạ này ái tình đều là như vậy sao?
Vậy hắn cùng Trinh Đức hoàng hậu cao quý, còn có Thục phi và Lăng phi như vậy là cái gì a? Huyền Trọng Thiên đôi khi rất ước ao bản thân được như nhị đệ hay là Lãnh Thiên Thương có thể được 1 người vợ như vậy để vì họ mà nổ lực, thế nhưng hắn đến một điểm cũng thể hiểu được cảm tình của bọn họ.
“Ai nha, sư huynh ngươi thế nào lại có thể nói ta như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng đã một năm không gặp a.” Vũ Quân Kỳ biết sư huynh đang nói y không có tiến bộ, thế nhưng y đây là không muốn tiến bộ a. Chỉ có như vậy, người kia mới có thể vẫn giúp y chưởng quản quốc gia?
” Không phải sao? Bất quá sư đệ à, ta muốn khuyên ngươi cẩn thận coi chừng thông minh bị thông minh hại a.” Huyền Trọng Thiên tuy rằng không biết ái tình là cái gì, thế nhưng hắn có thể cảm giác được sư đệ mình đối với Lãnh Thiên Thương cũng có tình cảm đặc biệt, cho nên không hy vọng y bỏ lỡ cái gì là trọng yếu với y.
“Ai nha. Ta đã biết, được rồi sư huynh ta muốn ở trong cung của ngươi tản bộ a.” Vũ Quân Kỳ không muốn Huyền Trọng Thiên luôn luôn coi y như tiểu hài tử, y tuy rằng thích tứ sư huynh thế nhưng không muốn nghe hắn dùng lời giáo huấn nhi tử để mà giáo huấn sư đệ là y.
“Hoàng thượng, chúng ta cứ đi lại như vậy trong hoàng cung của người ta có tốt không a?” Thạch đầu đi theo phía sau Vũ Quân Kỳ nhìn y ở trong hoàng cung Thiên Triệu hết quẹo trái lại quẹo phải, như là đang tìm bảo khố cứ không ngừng sờ sờ rồi cọ cọ. Nếu gặp phải cái gì không giống trước đây, y liền chạy tới kiểm tra.
Dọc theo đường người trong cung ai cũng nhìn 2 người, Thạch đầu cảm thấy vô cùng mắc cỡ. Lẽ nào hoàng thượng nhà hắn không có cảm giác sao?
“Ha hả, Thạch đầu, ngươi quan tâm làm chi ánh mắt của người khác a. Dù sao đi nữa thì sư huynh luôn luôn sủng ta, ta ở trong cung làm cái gì hắn sẽ không hỏi đến đâu, những người khác đều là nô tài ta tài không cần chú ý.” Vũ Quân Kỳ nhìn Thạch đầu có chút cảm thấy khó xử, y biết, tiểu tử này mỗi lần đến Thiên Triệu đều nghĩ là thật mất mặt.
Thế nhưng mặt mũi giá trị bao nhiêu tiền a. Chưa từng nghe qua câu cây không có vỏ hẳn phải chết là điều tất nhiên, còn người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch sao?(=.=!)
“Ai, thật là, mỗi lần đều hại ta trước mặt người khác không thể ngẩng đầu lên được.” Thạch đầu đi theo phía sau hoàng đế lão tử của hắn mà nói nhỏ, cuối cùng thì chủ tử của hắn vẫn sẽ không nghe mà cứ tiếp tục làm liều a.
“Ân? Cái này ….” Vũ Quân Kỳ như là phát hiện cái gì đó rất thú vị, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn vào nơi nào ở phí trước.
“Ách, cái gì?” Thạch đầu nhìn chủ tử hắn thế nào lại là 1 bộ dạng ngây ngốc ở đây mà nhìn giả sơn a, nhưng cái giả sơn đó có cái gì đẹp chứ? Không phải mỗi lần bọn họ tới đây thì cũng như nhau sao?
Vũ Quân Kỳ đột nhiên nghe thấy được một cổ hương khí rất nhẹ nhưng mềm mại, sau đó y phân phó Thạch đầu quay về chỗ bọn họ đang ở trước, y muốn lưu lại tìm bảo vật.
Vũ Quân Kỳ theo mùi hương của trà đi tới trước cửa lãnh cung, nhìn thấy cánh cửa loang lổ, y nhướng mày. Đến tột cùng là ai ở bên trong. Sư huynh rốt cuộc là đem người như thế nào nhốt tại cái lãnh cung này. Một phi tử thất sủng sao? Giữa lúc Vũ Quân Kỳ đang suy nghĩ tới đây, bỗng nhiên nghe được từ trong truyền đến 1 thanh âm so với trà còn muốn thanh nhã hơn.”Nếu đã tới, nhất định là người hữu duyên. Vị công tử này xin mời vào uống chén trà a.”
Vũ Quân Kỳ, đẩy cửa tiến vào lãnh cung, liền thấy một người nam nhân đưa lưng về phía y, mặc trường sam xanh biếc thuần khiết, đang nâng chén uống trà. Nghe được y tiến đến nhưng cũng không quay đầu lại. Vũ Quân Kỳ trong khoảng thời gian ngắn liền nghĩ mình bị người ta xem thường.”Lẽ nào ngươi không sợ là hoàng thượng tới sao? Dù sao trong hoàng cung to như vậy cư nhiên có một nam nhân, làm cho người ta không muốn nghi ngờ cũng không được a.” Vũ Quân Kỳ ngả ngớn nói. Thế nhưng y chỉ nghe nam nhân kia cười khẽ.
“Hoàng thượng thì sẽ không có khả năng đến lãnh cung. Hơn nữa người có thể đột phá ngũ hành bát quái trận của ta để vào đây đến nay chỉ có ba người. Trước đây là hai người do lầm lẫn mà xông vào, không biết các hạ ngươi ….” Thanh âm nhẹ làm cho tâm linh của y một trận kích động. Giống như nước suối vào mùa xuân gột rửa những hòn đá nhỏ 2 bên bờ.
Lời nam nhân nói làm Vũ Quân Kỳ sửng sốt, thảo nào lúc nãy đang nhàn nhã y liền cảm thấy sao tất cả đều hình như không giống với như nhau. Lúc đó y còn tưởng rằng, có lẽ là mấy tháng không có tới cho nên mới thấy lạ, hiện tại hồi tưởng lại mới phát hiện thì ra mình đã đi vào trận pháp. Thế nhưng, trong hoàng cung làm thế nào lại có người tài ba như vậy, mà y làm sao lại ở trong hoàng cung a.
“Ta đương nhiên là tự mình đi vào.” Vũ Quân Kỳ kiêu ngạo nói, “Mánh khóe nhỏ nhoi này có lừa gạt được Vũ Quân Kỳ ta sao. Ách.” Sau đó thanh âm của y liền tiêu thất vì nam nhân kia đột nhiên quay đầu lại. Đây thế nào lại là một người nam nhân a, sắc mặt người kia trắng đền nỗi gần như trong suốt, gương mặt tròn trĩnh làm cho y muốn cắn một ngụm. Đôi môi ửng đỏ kia như muốn khuyến khích người ta phạm tội, đôi mắt rất to, long lanh rực rỡ, thế nhưng nói là thuần khiết, thì bên trong còn có tia nhìn như thấu cả thế giới lại rất khôn khéo, lại có thêm thần khí linh lợi.
“Vũ Quân Kỳ là ai, ta chưa từng nghe qua. Ta chỉ biết là đương kim hoàng thượng tên là Huyền Trọng Thiên.” Đây là cái tên mà y phải nhớ kỹ, bởi vì người kia dù sao cũng là tỷ phu trên danh nghĩa của y a. Thiên Chiêu Tễ bất đắc mà nhìn người trước mặt này, y ở chỗ này đã ba năm, thế nhưng nửa năm gần đây người đến nơi này càng ngày càng nhiều. Lẽ nào đã đến lúc y phải ly khai chỗ này rồi sao?
“Ngươi, ngươi, ngươi cư nhiên không biết Vũ Quân Kỳ ta là ai sao? Ta là quốc quân của Vũ Trạch. Ngươi ngay cả đến ta là ai cũng không biết, đây là điều mà trong hoàng cung này mỗi người đều biết a.” Vũ Quân Kỳ tìm lại được thanh âm, thế nhưng lại nghĩ chính mình giống như tiểu hài tử không ăn được kẹo đường vậy.
“Nga, nguyên lai là quốc quân Vũ Trạch.” Nói xong y liền xoay người sang chỗ khác uống trà, không hề để ý tới việc người khác quấy rối.
“Uy, ta cũng đã nói cho ngươi biết ta là ai, lẽ nào ngươi không biết đến việc có qua có lại a.” Vũ Quân Kỳ chịu không nổi việc người khác đối với y mà không thèm để ý tới, nam nhân ở Vũ Trạch kia mỗi ngày đều dùng bộ mặt âm trầm mà đối diện với y, mặc kệ y có ra sao, nếu có thể tìm được người thích hợp y nhất định sẽ cho người kia 1 bài học. Ai, được rồi, nam nhân này tinh thông thuật kỳ môn độn giáp, hẳn là sẽ không kém đâu a. Ha ha, rốt cục cũng tìm được người.
“Thiên chiêu tễ.”
“Ân?” Đang lúc y sững sờ, Vũ Quân Kỳ nghe được thanh âm của nam nhân đang cúi đầu kia truyền đến.”A” rốt cục cũng phản ứng nguyên lai là y nói tên mình a, thế nhưng “Thiên Chiêu Tễ … ‘Thiên’, ngươi, ngươi … thế nào lại có thể như vậy…!”
“Đúng, chính là ta.” Thiên Chiêu Tễ mỉm cười trả lời Vũ Quân Kỳ đang trong trạng thái ngốc lăng, cũng không để ý tới Vũ Quân Kỳ giống như 1 tên ngốc mà há rộng miệng. Thiên Chiêu Tễ khuôn mặt tuyệt sắc dưới ánh mặt trời càng có vẻ mê người mà mị hoặc, thế nhưng, đại não đang bị đình trệ của Vũ Quân Kỳ không có chú ý tới dáng tươi cười kỳ quái trên mặt mỹ nhân.
“Không có khả năng, nếu như ngươi là nữ nhân kia, sư huynh ta làm sao có thể tha cho ngươi a.” Thiên gia cư nhiên dám đưa một nam nhân vào cung sao? Thế nhưng lúc đó rõ ràng nói là nữ nhân a. Hơn nữa lúc đó y cũng đã xem qua đệ nhất mỹ nữ của Thiên Triệu Thiên Chiêu Tuyết. Thế nào lại biến thành một nam nhân chứ?
==================
cái này ta vốn định post hum qua rùi nhưng cái mạng nó cứ khìn khìn thế là ta đành bỏ cuộc, bởi vậy hum nay mới post được a^^. Bây giờ thì các nàng đã hiểu tại sao ta nói “không phải ý đó” rùi chứ^^, em Kỳ coi vậy chứ chả dàm mưu đồ phản bội Thương ca đâu^^, bởi vậy mới nói em nó có số làm thụ mà^^. Mà các nàng thấy đoạn này quen không?^^, đọc Tù phi rùi thì sẽ biết đoạn này a^^. Chương mới thì ta không hứa trước được còn tùy time của ta có bao nhiêu trống=.=!, đàh vậy thui, mà hổm nay bỏ bê luôn bộ Hồng Trần thiệt là ngại nhưng không có time, có lẽ chương mới sẽ còn lâu mới có, đành chịu, các nàng thứ lỗi nga=.=!