“Cái kia là đương nhiên, lão Trương ta đây trong vòng hơn mười dặm quanh đây là vạn sự tinh thông nga.” Lão đầu thổi râu mép trừng mắt, giống như là nói cho Thạch đầu biết, nếu như hắn cảm thấy hoài nghi thì hắn sẽ biết tay lão.
“Ha hả, có nhị vương gia đi cùng thật sự là quá tốt.” Thạch đầu, vừa nghe được tin tức là chuẩn xác đương nhiên rất vui vẻ, nếu có Vương gia Vũ Quân Hà cùng với hoàng thượng tham gia, hắn sẽ không bị Tiểu Đinh Tử của Thiên Triệu chê cười.
Vũ Quân Hà là Binh mã đại nguyên soái của Vũ Trạch hoàng triều, nếu nói như vậy, hắn cùng hoàng thượng đi Thiên Triệu cũng sẽ rất có mặt mũi a, ha hả.
“Tiểu huynh đệ, ngươi cũng hiểu được đúng không, chúng ta có hoàng thượng không làm được việc nghiêm chỉnh gì a. Thật đúng là tổn hại tâm của bách tính Vũ Trạch chúng ta nga.” Lão Trương vừa thấy ngay cả một người lạ cũng cảm thấy hứng thú, đương nhiên là rất vui vẻ.
“Ha hả … cái này …” Thạch đầu đương nhiên không dám đồng ý với lão nhân gia nếu không hắn có mấy cái đầu cũng đủ cho trảm a. Hơn nữa hoàng đế bệ hạ nhà hắn chính là đang ở kia trừng mắt nhìn hắn, nếu như hắn dám nói một lời đại bất kính, cái mạng nhỏ này của hắn sẽ chấm dứt tại thành nhỏ nơi biên cảnh này.
“Việc kia chủ tử, tin tức là chuẩn xác, xác thực Vương gia sẽ cùng ngài tham gia … ách … chủ tử ngươi …” Thạch đầu nhìn hoàng đế lão tử nhà hắn đang phẫn hận dùng chiếc đũa đâm vào món cá thơm phức trên bàn, hắn thích nhất chính là món này a. Thế nào lại bị lăn qua lăn lại thành ra không biết là hình dạng gì.
Vũ Quân Kỳ phẫn hận đâm tới đâm lui món cá trên bàn” Lãnh Thiên Thương chết tiệt, vì sao mỗi lần ngươi đều phải giúp ta, ta không cần ngươi giả hảo tâm. Ta đâm chết ngươi.” Vũ Quân Kỳ trong lòng khổ sở muốn chết, vì sao người kia mỗi lần đều phải giúp y, nhưng lại không có bất luận biểu thị gì, lẽ nào hắn làm vậy là bởi vì y lúc còn trẻ đã vô tình cứu hắn sao?
“Hừ, muốn ta ngoan ngoãn phối hợp, không có cửa đâu, Thạch đầu chúng ta đi.” Vũ Quân Kỳ nói xong liền ném bạc, xoay người đi ra, y mới không muốn cho Lãnh Thiên Thương tên hỗn đản kia sống khá giả, y chính là muốn cho hắn biết Vũ Quân Kỳ y cũng không phải dễ truê chọc như vậy.
“A, chủ tử, ngài … ta còn chưa có ăn no a.” Thạch đầu ai thán cho số phận của mình thực sự là không tốt a, thế nào mà từ nhỏ đã theo một chủ tử như thế, chẳng lẽ là bởi vì giữa ba hoàng tử thì Quân Kỳ là dễ nhìn nhất?
Thế nhưng rõ ràng là Chiêu Hưng Vương gia Vũ Quân Tú lại càng đẹp hơn a, hắn thế nào lại theo một người ( ma vương) như thế chứ, đương nhiên, Thạch đầu chỉ có thể ở trong lòng mà ta thán số phận bản thân không tốt.
“Chủ tử, ngài đây là muốn đi đâu a?” Đây rõ ràng không phải là lộ trình đi tới kinh đô Thiên Triệu a, thế nào lại là cái phương hướng này, chủ tử hắn đã đến Thiên Triệu không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ còn bị lạc đường hay sao?
“Du sơn ngoạn thủy.” Vũ Quân Kỳ cũng không để ý tới Thạch đầu ở phía sau mà ai thán, ai bảo Lãnh Thiên Thương chọc tới y, hắn đương nhiên đừng mong sống khá giả. Hắn muốn giúp y không mất mặt trước lục quốc, y vẫn cứ không muốn, y là muốn cùng Vũ Trạch đại quân náo loạn, xem Lãnh Thiên Thương hắn còn có biện pháp gì.
“Cái gì? Thiên a, mạng của ta sao lại khổ như thế oa a.” Thạch đầu vừa nghe chủ tử hắn nói 1 câu như thế, hắn chỉ biết bản thân nếu muốn ở trước mặt Tiểu Đinh Tử mà ngẩng đầu lên thật đúng là không bao giờ được a. Thế nào lại như thế, bị chê cười nhiều năm như vậy, làm thế nào cũng không thể trở mình được.
Thạch đầu theo Vũ Quân Kỳ dọc đường đi du sơn ngoạn thủy, thế nhưng không biết có phải là ông trời nhìn chủ tử hắn không vừa mắt hay không, mỗi lần chỉ cần Vũ Quân Kỳ vừa vào tửu lâu kỹ viện hay các nơi vui chơi, thì nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tỷ như lần trước, Vũ Quân Kỳ vừa mới bước vào một kỹ viện kết quả là hoa khôi ở đó đã bám lấy y không tha, còn dám nói Vũ Quân Kỳ là phu quân của hắn, chết cũng quấn lấy Vũ Quân Kỳ muốn y chuộc thân cho hắn, kết quả là Vũ Quân Kỳ không hề hứng thú. Hơn nữa, tú bà cũng không phân đúng sai, đã nói là bọn hắn câu dẫn người của kỹ viện khiến họ không làm việc.
Cho nên, bọn họ dọc đường bị người đuổi theo. Tuy rằng Vũ Quân Kỳ võ công rất cao, thế nhưng song quyền không thể địch lại bốn tay a, cuối cùng y cũng chỉ có thể dẫn theo Thạch đầu chạy trối chết.
Bọn họ dọc đường đi phong trần mệt mỏi, vô cùng cảm động khi đến được ngoại ô cách kinh thành Thiên Triệu ba mươi dặm. Lúc đến được Mộ gia trang, là nơi đại quân Vũ Trạch bọn họ tạm thời đóng quân chờ y cùng Thạch đầu tự chui đầu vào lưới.
“Hừ, hoàng thượng đại nhân của chúng ta rốt cục cũng hiện thân rồi sao, hình dạng sao lại chật vật như thế a, chẳng lẽ là dọc đường đi không có hảo ngoạn sao?” Vũ Quân Kỳ mới vừa vào quân doanh, chợt nghe lời nói ác độc của con quạ đen kia đối với y mà công kích, y sắc mặt hắc ám cũng không thèm để ý tới.
Thế nhưng hắn tự nhận mình là nam nhân như chim khổng tước, thế nào lại có thể buông tha cái tên hoàng đế trốn nhà làm hắn không được ngủ yên này chứ, đã vậy hắn còn phải theo y mà trốn nhà nữa, bất quá hắn đương nhiên là có vợ đi cùng rất là gần gũi thân thiết.
Chim khổng tước của Vũ Trạch Đại học sĩ Lâm Trạch Tú thế nhưng dọc đường đi cũng phải chịu nhiều đau khổ nga, hắn vì muốn cùng vợ ở chung một chỗ, cho nên mới theo đại quân đi Thiên Triệu, dọc đường đi nếu không ngủ dịch quán thì cũng phải ở bên ngoài đóng quân dã ngoại, hắn là cành vàng lá ngọc, đều bị những điều kiện bên ngoài này ác liệt mà tàn phá a.
Vốn định vào Thiên Triệu cần phải hảo hảo mà tắm nước nóng, sau đó cùng vợ hảo hảo hưởng thụ một chút mỹ hảo ở dị quốc. Kết quả, bởi vì bọn họ phải chậm trễ vì chờ tên hoàng đế lão tử này, bọn họ mọi người đều phải ở chỗ mà chờ y, thực sự là phiền muốn chết.
“Lâm đại học sĩ, trẫm không nhớ có tên ngươi trong danh sách đi sứ a?” Đừng tưởng rằng Vũ Quân Kỳ là đèn không có dầu, y bất quá chỉ là không muốn để ý tới cái tên chiết tiệt này, kết quả là hắn cư nhiên không biết tốt xấu muốn làm y tức giận, được thôi y vốn đang có 1 cục nghẹn trong bụng a.
“Ách …. cái này … ta …. “
“Hoàng huynh một đường đi lại mệt nhọc, nhanh một chút mà nghỉ ngơi đi.” Thượng Vũ Vương gia Vũ Quân Hà vốn không muốn để ý tới hai kẻ ấu trĩ này, thế nhưng thấy vợ mình xuất ra nhãn thần cầu cứu, vẫn là nhịn không được vì vợ mình mà biện hộ.
“Hừ, trẫm muốn tắm rửa thay y phục, những người khác không cần quấy rầy.” Vũ Quân Kỳ nhìn hai người này ở trước mặt y ân ân ái ái, thực sự là tức chết y mà, cái tên Lâm Trạch Tú kia có cái gì tốt chứ.
Vẻ mặt thì mị thái, mỗi lần ở trước mặt nhị đệ y đều trưng ra bộ dạng của một tiểu cừu non, thế nhưng trước mặt người khác thì là bộ mặt như người ta thiếu nợ hắn, thực sự là giả mù sa mưa mà, nhưng lại làm cho nhị đệ y mê đắm đến nỗi ca ca này cũng quên mất.
Thực sự là trọng sắc khinh huynh a.
“Thạch đầu, ngươi lui xuống đi, trẫm muốn hảo hảo tắm, không cần hầu hạ đâu.” Vũ Quân Kỳ ở doanh trướng của mình mà tắm, trong lều từ lâu đã chuẩn bị cho tốt nước nóng cho y, ngồi trong dục bồn phẫn hận mà quấy nước nóng, giống như nước này có cừu oán gì với y vậy.
“Giỏi cho ngươi một Lãnh Thiên Thương chờ ta ngày mai vào Thiên Triệu ta sẽ tìm 18 tiểu quan, đến lúc đó ta muốn ôm ai thì ôm, xem ngươi làm thế nào mà cản ta?” Vũ Quân Kỳ kích động đập bọt nước, trên màn lẫn trên mặt đất cũng đều đầy nước, thế nhưng cũng khó giải mối hận trong lòng y.
“Mười tám người …. ân?”
“A, ngươi ….” Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm đầy kiềm nén thế nhưng lại thập phần làm cho Vũ Quân Kỳ cảm thấy quen thuộc khiến y mạnh mẽ quay người lại, vừa nhìn thấy người phía sau, Vũ Quân Kỳ vô cùng kinh ngạc mà nhìn đối phương.
==========================
em Kỳ cũng tự biết là dân của mình nó chả coi trọng gì mình, nhưng nghe thì vẫn tức mà còn đổ hết lên đầu Thương ca nữa chứ, ai~, số Thương ca đúng là số khổ a, hoàng đế không làm sao cứ phải như vậy a=.=!.
Ngày mai ta nhập học rùi, chắc là thời gian tới sẽ không có chương mới nhanh như vậy nữa, các nàng thông cảm nha, có lẽ cách ngày ta sẽ post 1 lần