Chín giờ sáng, sau khi bác sĩ đến phòng bệnh kiểm tra như thường lệ, cô không kìm được mà mở miệng hỏi.
“Bác sĩ, khoảng bao lâu nữa thì tôi mới được xuất viện vậy?”
Đau dạ dày cấp tính mà phải nằm viện lâu thế cơ à?
Từ Thanh Đào còn tưởng rằng cô chỉ cần nằm một hay hai ngày là được rồi.
Bác sĩ điều trị dịu dàng nói: “Bà Trần, về thời gian xuất viện cụ thể thì chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Từ Thanh Đào mím môi, thất vọng đáp lời: “Ừ…”
Hóa ra bác sĩ cũng không rõ lắm à.
… Khoan đã.
Gì mà đến cả bác sĩ cũng không rõ?
Loáng thoáng còn thấy được rất nhiều dấu chấm hỏi quanh đầu Từ Thanh Đào.
Bác sĩ chữa trị vội vã giải thích: “Bà Trần, xin cô hãy yên tâm, trình độ của bệnh viện chúng tôi nằm trong top ba trở lên trong cả cái Vân Kinh này đấy.”
Ờ.
Việc này chứng minh cho điều gì? Chỉ có thể chứng minh rằng, ngành điều trị ở Vân Kinh đang ở tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”.
Bác sĩ: “Tình hình hồi phục cụ thể của bệnh đau dạ dày phải xem tình trạng cơ thể của cô, thông thường mà nói thì cần phải theo dõi từ ba đến bảy ngày.”
Cân nhắc sơ qua đôi chút, anh bác sĩ nói thật: “Tổng giám đốc Trần cảm thấy tốt nhất là cô nên điều trị trong bảy ngày rồi hẵng xuất viện.”
Nói cả nửa buổi, hoá ra là do Trần Thời Dữ bảo.
Từ Thanh Đào đang định nói “tôi thấy tôi khỏi bệnh rồi nên không cần nghe cái tên đàn ông thối ấy nói bậy nói bạ đâu”, kết quả là, vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đến là Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào im bặt.
Vừa vào phòng là anh đã cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong đây, thế nên anh nhìn sang bác sĩ với anh mắt lạnh nhạt.
Bác sĩ chữa trị chẳng ngại ngần gì, cứ thế mà bán đứng Từ Thanh Đào: “Thưa tổng giám đốc Trần, bà Trần đang hỏi tôi khi nào mới có thể xuất viện.”
Từ Thanh Đào: “...”
Giữa bệnh nhân và bác sĩ còn chút tình cảm nào không vậy!!
Trần Thời Dữ ngồi xuống, khí chất phóng khoáng mà ung dung, anh liếc nhìn Từ Thanh Đào với ánh nhìn chứa chan hơi lạnh.
Rõ ràng là anh chưa nói gì cả nhưng Từ Thanh Đào lại có thể thấy được ba chữ từ thái độ ta đây của anh: Giải thích đi.
Ừ, giải thích ấy hả, được thôi.
Từ Thanh Đào lặng lẽ rời mắt, nhịn cả nửa ngày trời, cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu giải thích đầy bất lực và yếu ớt: “Thì là… tôi thấy mình xuất viện được rồi.”
Trần Thời Dữ nhướn mày: “Em cảm thấy?”
Bản mặt của thái độ tổng tài bá đạo tỏ vẻ “không cần em cảm thấy, chỉ cần tôi cảm thấy”.
Giằng co chưa đến ba giây mà Từ Thanh Đào đã chấp nhận thua trận: “… Cũng đâu phải chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy tôi có thể xuất viện.”
Cô có phần không phục, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sếp của tôi cũng thấy thế.”
Trần Thời Dữ:.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Từ Thanh Đào trông vừa tự tin mà cũng vừa bướng bỉnh, cô cứ thế mà nhìn vào anh, thái độ của hồ ly nhỏ càng thêm xảo trá, tiếp tục tiến lên: “Ví tiền của tôi cũng thấy vậy.”
Chắc chắn là câu nói sau cùng mà cô vừa nói không phải là một lời nói dối, ví tiền của cô cảm thấy cô có thể xuất viện được rồi!!
Ngày thứ hai nằm viện, Từ Thanh Đào đã phát hiện nơi cô đang ở không phải là bệnh viện công, mà là bệnh viện tư nhân Hoa Thanh có viện phí đắt đỏ nổi tiếng bậc nhất Vân Kinh này.
Với tình hình kinh kế trước mắt của Từ Thanh Đào, cùng lắm là, nếu cô ở lại đây thêm hai ngày nữa thì cô sẽ táng gia bại sản.
Nói xong câu này, phòng bệnh im thin thít.
Như thể là vì thấy lời của Từ Thanh Đào hơi kỳ lạ, ý cười thoáng qua nơi đáy mắt Trần Thời Dữ
Thoáng chốc đã bị Từ Thanh Đào bắt giữ, bị cô đốn ngã, rồi cô hơi ngập ngừng, sau đó lại xù lông chim công nhỏ xinh đẹp lên ngay.
Anh có ý gì vậy hả?
Xem thường tiền lương của cô à?
Thêm một giây nữa trôi qua, Trần Thời Dữ thong thả ung dung mở lời, như thể là anh đang muốn xác thực lại suy nghĩ của cô: “Từ Thanh Đào, lợi nhuận mỗi quý của Hằng Gia là bốn mươi lăm tỷ.”
Ồ!
Thế! Thì! Sao! Nào!
Có thì giỏi lắm à? Không phải mỗi tháng cô cũng có tám nghìn tệ tiền lợi nhuận hay sao?!
Chỉ là, câu này nghẹn ứ ở trong cổ họng Từ Thanh Đào, cô không sao thốt ra được thành lời.
Dù cho cô rất muốn bộc lộ khí thế mạnh mẽ của mình trước mặt nhà tư bản xấu xa.
Nhưng, trong mười giây vừa trôi qua khi nãy, cô đếm nhẩm mãi mà vẫn không thể đếm hết được, liệu có bao nhiêu số không đằng sau số bốn mươi lăm vậy nhỉ?
… Có tiền lợi hại thật đấy.
Nhưng vẫn thấy tức quá đi mất!!
Ngay giây tiếp theo, Trần Thời Dữ lại chậm rãi nói tiếp: “Cho nên, tôi vẫn dư dả để nuôi em.”
Từ Thanh Đào:.
Cô nguôi giận nhanh lắm.
…
Sau khi Trần Thời Dữ đi, Từ Thanh Đào xin hóa đơn nằm viện từ bác sĩ.
Mặc dù đúng là Trần Thời Dữ rất có tiền, nhưng Từ Thanh Đào vẫn hiểu rõ, rằng, khả năng cuộc hôn nhân giả tạo này của họ không duy trì được đến ba tháng là khá cao.
Cô không định tiêu tiền của đối phương.
Tính toán xong xuôi hoá đơn, chi phí như đám rừng làm cô nhìn đến xót hết cả ruột.
Thế nên, trước khi ngủ, cô lại âm thầm nhớ mặt mấy tên sát nhân đang bị đồn cảnh sát Vân Kinh treo thưởng truy nã trên web một lượt, cầu mong một ngày nào đó mình sẽ tố giác được một tên.
Ở lại bệnh viện Hoa Thanh thêm hai ngày nữa, Từ Thanh Đào đã nằm trên giường đến nỗi ê ẩm hết cả xương cốt.
Ý định xuất viện lại dậy sóng trong lòng cô.
Nhưng lần xuất viện này không phải là vì cô sợ không trả được tiền viện phí, mà là vì cứ ở trong bệnh viện suốt thế này chán quá.
May mà Trần Thời Dữ vẫn còn lương tâm, anh nhờ trợ lý Triệu qua nhà cô lấy iPad mang sang cho cô.
“Anh Thời Dữ ơi.”
Trong phòng bệnh vọng ra giọng nói trong veo của cô gái, Trần Thời Dữ nhìn cô, Từ Thanh Đào chỉ vào iPad đang nằm trong tay mình: “Tôi xem phim lát được không. Tôi dùng tai nghe, sẽ không làm ồn anh.”
Từ Thanh Đào cảm thấy nếu cứ nằm thế này mãi thì người cô cũng chuẩn bị mọc nấm đến nơi rồi!!
Trần Thời Dữ di dời ánh mắt, anh chỉ im lặng, Từ Thanh Đào coi như anh đã âm thầm chấp nhận.
Mở iPad lên, Từ Thanh Đào thành thạo nhập tên phim vào app xem phim nào đó.
Không sai, chính là bộ web drama Mary Sue thiểu năng mà Tạ Sênh đã giới thiệu cho cô: “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo ôm con chạy”.
Không thể không nói, bộ phim thiểu năng này hot cũng có lý do của nó, tối hôm ấy, Từ Thanh Đào chỉ xem có vài tập ngắn ngủi mà đã bị mấy tình tiết kỳ lạ trong này lôi cuốn rồi bị tẩy não tận bốn ngày trời.
Hơn nữa, không biết đây có phải là ảo giác của cô hay không, mà, dưới một góc độ nào đó, cô cảm thấy diễn viên đóng vai tổng tài bá đạo trong “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời” hơi hơi giống Trần Thời Dữ.
Dẫn tới hệ quả, rằng: khi Từ Thanh Đào cày phim, đôi lúc cô sẽ không kịp phòng ngừa mà bị cuốn vào ảo giác, thứ ảo giác khiến cô lầm tưởng cô đang nhìn ông chồng có giá hời mà cô đã chiếm được, đã thế thì chớ, nữ chính của bộ phim này còn tên là Đào Tiểu Đào nữa chứ.
Muốn cô không nghĩ nhiều khó lắm!
Phim đang chiếu đến cảnh sau khi móc hết tim gan, Đào Tiểu Đào lại nhập viện tiếp.
Đột nhiên tổng giám đốc Thời hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu màn theo đuổi vợ đầy khó hiểu.
Trong phòng bệnh, tổng giám đốc Thời từ bỏ phong thái cao quý, hoá thân thành một thực thể lì lợm la liếm [*], ngày ngày hỏi han ân cần, thẳng tay chi ra một khoản tiền lớn để chiều chuộng Đào Tiểu Đào.
[*] Gốc là “liếm cẩu” (舔狗): Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác. Ngoài ra, trong mối quan hệ nam nữ, “liếm cẩu” còn dùng để nói về kiểu người biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ mà cứ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Từ Thanh Đào xem đến nỗi nhập vai và bất giác lạc vào thế giới phim, trở thành bà chủ nhỏ.
Khi đang chìm trong trạng thái vô cùng chăm chú mà xem phim, một suy nghĩ bất chợt nảy lên trong đầu cô.
Thật ra trong mấy ngày cô nằm viện, việc khiến cô thấy khó tin nhất là ngày nào Trần Thời Dữ cũng đến bệnh viện thăm hỏi và chăm sóc cho cô.
Ban đầu cô còn tưởng Trần Thời Dữ thức trắng đêm túc trực trước giường để chăm sóc cô xuất phát từ sự tôn trọng cơ bản đối với cuộc hôn nhân giả dối này, còn việc chăm sóc bạn học cũ là vì noi theo chủ nghĩa nhân đạo.
Nhưng, sau đó, đến ngày thứ ba nằm viện, hầu như sáng ngày nào Trần Thời Dữ cũng xuất hiện đúng giờ trong phòng bệnh, hơn nữa, về sau thì ngày càng phô trương, đến văn kiện trong công ty cũng đem đến đây để phê duyệt.
Lẽ ra anh phải là kiểu tổng tài bá đạo ngày đêm đều bận rộn và phải xử lý trăm công nghìn việc, lẽ ra anh phải là kiểu người hận không thể nhân đôi hai mươi bốn tiếng thành bốn mươi tám tiếng đồng hồ mỗi ngày để dùng, rốt cuộc là thời gian ở đâu mà anh dư dả thế nhỉ, còn có thời gian đến bệnh viện nữa chứ.
Chẳng lẽ bình thường cậu chủ Hằng Gia cũng rảnh rỗi như vậy sao?
Cô không dám nói năng gì, cô cũng chẳng dám hỏi han chi. jpg
Nhưng nếu nói cô không thấy cảm động là giả.
Từ khi có ký ức đến nay, Từ Thanh Đào không bao giờ dám bị bệnh.
Thuở nhỏ, cơ thể mẹ cô ốm yếu nhiều bệnh tật, ngoại trừ chi phí đảm bảo cho cuộc sống hằng ngày trong gia đình, hầu như toàn bộ tiền đều dùng vào việc chữa bệnh.
Nhưng, số tiền ấy không đủ chữa cho một người bệnh, huống hồ chi là hai người.
Sau khi mẹ mất, Từ Thanh Đào bay từ Hồng Kông phía Bắc rồi đến Vân Kinh, được gia đình nhà họ hàng nuôi dưỡng.
Bắt đầu chuỗi tháng ngày ăn nhờ ở đậu, tất nhiên là cô càng không dám bị bệnh.
Dù cô đổ bệnh thì sẽ chẳng có ai chăm sóc, nói chi là được người thân ở cạnh bên khi nằm viện.
Trong ký ức của cô, dì và chồng của dì không thích “của nợ” như cô cho lắm, chịu nhận nuôi phần lớn là vì muốn nhận hai trăm nghìn tệ tiền bồi thường sau khi mẹ cô mất.
Sau này, khi lớn lên thì cô quen được Tống Gia Mộc.
Dù là bạn trai nhưng từ trước tới nay anh ta chưa từng túc trực bên giường bệnh cùng cô, dù chỉ là một lần.
Cô vẫn nhớ rất rõ, lúc cô hai mươi ba tuổi, lễ tốt nghiệp hôm ấy, trời đổ cơn mưa rất lớn.
Từ Thanh Đào sốt nặng suốt cả đêm, thế mà chẳng thấy Tống Gia Mộc gọi cho cô được một cuộc gọi nào.
Sáng hôm sau, cô thấy bài đăng của Trình Gia Di, trong ảnh hiện lên bóng hình hai người, Tống Gia Mộc và cô ta vai kề vai mà cùng ôm đoá hoa.
Cô ta chúc mừng cho sân khấu đầu tiên quay trở lại của mình đã thành công tốt đẹp, đây cũng là sân khấu đầu tiên kể từ sau khi đôi chân cô ta tàn tật.
Trong khung trò chuyện chỉ có lác đác vài ba câu quan tâm từ Tống Gia Mộc, lạnh lùng và cao quý y như con người anh ta vậy.
Anh ta nói, Đào Đào à, sân khấu này rất quan trọng với Trình Gia Di, anh sẽ về với em sau.
Đến thở thôi cũng khó khăn biết bao.
Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, dường như, trong hơn hai mươi mấy năm cuộc đời, cô chưa từng được bất kỳ ai kiên quyết lựa chọn.
Ngay lúc cô đã quen với việc bị người ta xem như là “lốp dự phòng” thì số phận lại đùa giỡn cô.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Đào chỉ biết thở dài, nếu không thì sao lại có câu nói “bà con xa không bằng láng giềng gần” cơ chứ, thân thiết mấy cũng không thể thân thiết bằng bạn học cũ của mình.
Cuối cùng thì, người đầu tiên trong đời chăm sóc cô khi cô nằm viện lại chính là Trần Thời Dữ.
Kỳ lạ thay, ý nghĩ vừa bị cô nén xuống kia lại mạnh mẽ xông lên.
Vậy nên lý do Trần Thời Dữ chăm sóc cô cũng không đơn thuần lắm đâu nhỉ?!
Thứ chủ nghĩa nhân đạo biết quan tâm, làm lay động cả đất trời gì đây? Lẽ nào trong luật bảo vệ hôn nhân có ghi như thế sao?
Có lẽ vì đã dành hết tất cả sự tập trung vào dòng suy nghĩ của riêng mình, nên Từ Thanh Đào hoàn toàn không chú ý đến việc cô đã không cẩn thận mà bật thốt ra câu nói này.
Cô đang đeo tai nghe, không nhận ra mình đang dùng âm lượng khá lớn để tự lẩm bẩm với chính mình.
Nhưng bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để cho Trần Thời Dữ chú ý đến.
Lúc đối phương nhìn sang, Từ Thanh Đào mới bàng hoàng nhận ra cô đã lỡ nói ra lời độc thoại nội tâm mất rồi.
Nếu đã lỡ nói hết ra rồi thì chỉ đành vậy thôi, nhưng cô vẫn vô cùng tò mò, bèn dè dặt hỏi anh: “Anh Thời Dữ này. Anh cố ý đến đây thăm tôi đúng không?”
Câu nói vừa dứt chứa chan một nỗi niềm mong đợi mà chính bản thân cô không hề nhận ra.
Căn phòng chìm vào thinh lặng trong giây lát.
Trần Thời Dữ chậm rãi thốt ra một câu, dường như hơi lành lạnh: “Trông tôi rảnh lắm à?”
Anh chàng này ôm nỗi lòng khó tin mà đánh giá cô, như thể là anh đang cảm thấy hết thuốc chữa trước độ ảo tưởng sức mạnh [*] của cô.
[*] Gốc là “tự luyến”.
Trên mặt anh viết rõ mấy chữ: Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng tự mình đa tình, được chứ?
Từ Thanh Đào: “…”
Nhưng cô cũng có ảo tưởng đến mức đó đâu!
Đang định phản bác lại Trần Thời Dữ để tìm cái cớ cho mình thoát thân…
Mà động tác ngồi dậy của Từ Thanh Đào quá mạnh, iPad cô đang cầm trượt khỏi tay cô rồi rơi xuống đất, vang lên một âm thanh cực mạnh.
Thật xui xẻo thay, cùng lúc ấy, dây đeo tai nghe cũng bị rơi ra khỏi cổng cắm, có một âm thanh vang vọng và khuếch tán khắp cả phòng.
IPad vẫn đang tự động phát bộ web drama mà Từ Thanh Đào đang xem, tựa như có mối liên kết “tâm linh tương thông”, anh tổng giám đốc Thời bá đạo trong bộ phim đó rít gào ra thành tiếng.
“Em tưởng tôi rảnh lắm à?”
…
Từ Thanh Đào: …?
Mắt phải hơi giần giật.
Tổng giám đốc Thời bắt đầu nổi nóng mà gào thét điên cuồng: “Cô gái đáng chết này! Ngày nào tôi cũng bỏ hết tất cả hợp đồng hàng trăm tỷ! Bỏ hết mười mấy cái hội nghị quốc tế! Chẳng lẽ chỉ vì trách nhiệm thôi sao! Là vì áy náy thôi sao! Là vì hôn nhân thôi sao! Vì thế nên tôi mới ở lại bệnh viện hết lòng hết dạ chăm sóc cho em ư?!”
Toàn thân Từ Thanh Đào bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Cảm giác bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.
Ngay giây cuối cùng trước khi cô kịp lộn nhào đến chỗ iPad bị rơi trên mặt đất và nhặt nó lên để tắt bộ web drama thiểu năng này đi…
Phát ngôn chấn động hết thuốc chữa của tổng giám đốc Thời mạnh mẽ vang dội khắp cả căn phòng, vang vọng khắp nơi khắp chốn.
“Đó là vì tôi yêu em đấy!!!”