• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thanh Đào nói xong câu này thì chợt thấy hối hận.

Nói thế có khác gì đang chỉ rõ ra rằng Trần Thời Dữ khen cô đâu, đúng là cô giáo Tiểu Đào yêu bản thân mình hơi nhiều một chút, nhưng len len một mình mình và trước mặt người khác là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Bấy giờ, hai bên tai đỏ vô cùng.

Đặc biệt là khi, dường như cô trông thấy Trần Thời Dữ có lời muốn nói.

Cô giật mình: “Đợi đã!”

Trần Thời Dữ nhíu mày.

Từ Thanh Đào nhìn chằm chằm mặt bàn, tránh tiếp xúc với ánh mắt của anh, sau đó thần sắc vô cùng mất tự nhiên mà nói rằng: “Anh Thời Dữ, à, trước mắt thì anh đừng khen tôi nhé.”

Nghĩ suy trong chốc lát, tuy thanh âm rất nhỏ, nhưng cô vẫn giải thích một chút: “Bởi vì tôi thấy hơi ngại.”

Khen ngay trước mặt sẽ xấu hổ lắm T.T!!

Trần Thời Dữ nhíu mày.

Nhưng, khi cô nói xong câu này, thì cô lại thấy hối hận.

Thật lòng thì cô vẫn muốn Trần Thời Dữ khen mình, sợ chút nữa Trần Thời Dữ sẽ không khen, cô vội vã thương lượng, thái độ rất chân thành: “Nhưng tôi nghĩ lại rồi, tôi vẫn muốn nghe. Hay là, anh có thể khen em trên WeChat không?”

Dù sao thì được khen trên WeChat sẽ ít xấu hổ hơn:)

Sau khi cô nói xong câu nói ấy, bỗng dưng bàn ăn hoàn toàn tĩnh lặng.

Từ Thanh Đào chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm, một giây sau, cô chỉ nghe thấy một tiếng cười khẽ.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì tiếng cười khẽ ấy nghe có vẻ ngày một phách lối hơn.

Trống Trần Thời Dữ như là bị điểm trúng huyệt cười, bàn tay có khớp xương rõ ràng được nâng lên để che nửa dưới gương mặt, anh cười ngày một lớn, ngay cả bả vai cũng đang run rẩy.

Từ Thanh Đào Lập tức đến nỗi nghẹn lời.

Trần Thời Tiểu Dữ, anh có ý gì thế hả! Vừa rồi cô có nói gì đáng buồn cười ư?? Làm ơn đi, cô thực sự rất xấu hổ đấy, được không hả?!

Tức giận.

Dỗ dành dở tệ.

Hơn nữa, sau khi bị Trần Thời Dữ cười cho một trận, mặt Từ Thanh Đào ngày càng nóng lên.

Gan ngỗng đã được cắt cả nửa ngày trời cũng chẳng cho vào miệng nổi, nhìn anh chẳng cam lòng.

Trần Thời Dữ đã cười đủ đầy, ánh mắt anh rơi trên người cô, chầm chậm nói, giọng điệu nghe hơi ngứa đòn: “Từ Thanh Đào, em nghĩ tôi đang hẹn hò trên mạng với em à?”

Từ Thanh Đào: “.”

À.

Cô giáo Tiểu Đào không nghĩ thế, cô giáo Tiểu Đào chỉ nghĩ là anh sẽ mất vợ ngay bây giờ. jpg

Bấy giờ, Từ Thanh Đào dùng khí thế cắt đứt tay chân Trần Thời Dữ để cắt gan ngỗng.

Ngay sau đó, điện thoại đặt ở bên cạnh bàn rung lên, tầm sáu, bảy tin nhắn WeChat bỗng thi nhau được gửi tới.

Từ Thanh Đào hơi sửng sốt, chợt nhận ra được điều gì đó.

Cô ấn mở xem, tất cả đều là tin nhắn của Trần Thời Dữ.

[Dây chuyền hôm nay cô giáo Tiểu Đào đeo trông rất đẹp]

Không những thế, Trần Thời Dữ còn bắt chước lại y chang đống “rắm cầu vồng” mà cô thường sao chép trên Tiểu hồng thư.

Đổi tên, sao chép và dán để gửi cho cô.

[Trên mặt cô giáo Tiểu Đào không phải mồ hôi, mà là sương của hoa hồng]

[Cô giáo Tiểu Đào vừa vừa phải phải thôi chứ, đâu cần phải đẹp đến kinh người bực này]

[Cô giáo Tiểu Đào xinh đẹp đến nhường ấy, không biết ai sẽ được hời nữa đây]

Ngừng lại trong phút chốc, Trần Thời Dữ chậm rãi nhập tiếp:

[À, ra là tôi được hời]

Nhìn thấy dòng cuối cùng, Từ Thanh Đào cười ngất.

Một tổng tài bá đạo như anh khi tỏ bày lời yêu cũng biết tuyệt chiêu “từ một suy ra ba” ư??

Đã thế…

Trước kia cô từng nói ra mấy lời buồn nôn như thế này ư??

Thoáng chốc, Từ Thanh Đào thấy hơi ngạt thở.



Mãi cho đến lúc đang trên đường trở về, Từ Thanh Đào vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ những lời yêu thương mà Trần Thời Dữ gửi tới.

Có lẽ là do rượu vang đỏ trong bữa tối có nồng độ hơi cao, Từ Thanh Đào chỉ uống nửa ly mà đã cảm thấy hơi choáng, chứ đừng nói đến Trần Thời Dữ – người đã uống hơn một nửa số rượu.

Cô nghiêng đầu ghé mắt nhìn Trần Thời Dữ, anh đang tựa lưng vào ghế chợp mắt, lông mi thẳng mà dài, ánh đèn nơi góc đường chiếu xuống, chiếc bóng râm khẽ rơi vào khuôn mặt anh.

Lúc hơi cúi đầu thấp xuống, nốt ruồi nho nhỏ nơi xương cằm như ẩn như hiện trong màn đêm.

Trần Thời Dữ ăn mặc rất cẩn thận tỉ mỉ, trên áo sơ mi còn thắt chiếc cà vạt mà cô tặng.

Trên sống mũi cao cao kia là một chiếc kính viền bạc, phô bày ra dáng hình của một người đẹp lạnh lùng.

Bất thình lình chợt nhớ tới tin nhắn WeChat mà vừa nãy Trần Thời Dữ đã gửi cho cô.

Từ Thanh Đào thấy không cam tâm mà tự phản bác trong lòng, nghĩ thầm, chưa chắc ai là người được hời đâu nhé.

Cô cứ nhìn anh như thế trong chốc lát, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lấy điện thoại ra.

Tính ra thì, dường như trong điện thoại của cô không có ảnh của Trần Thời Dữ, tấm duy nhất là tấm mà lần trước cô đã tải về từ website chính thức của bìa tạp chí “Tài chính và kinh tế Tây Nam”.

Cũng có thể là do uống quá nhiều rượu, Từ Thanh Đào cảm thấy gan của cô đã lớn rất nhiều.

Sau khi kiểm tra và xác nhận mình đã tắt đèn flash, cô len lén nhấn nút chụp ảnh Trần Thời Dữ.

Đúng là trong khoang xe không loé sáng bởi đèn flash…

Nhưng, ngay sau đó, có một tiếng “tách” vang lên vô cùng rõ ràng.

Trong xe đang rất yên tĩnh, tiếng “tách” này nghe vô cùng chói tai.

Trần Thời Dữ chỉ đang nghỉ ngơi, nghe được âm thanh đó thì nhanh chóng mở mắt ra.

Nhìn sang Từ Thanh Đào với ánh mắt ngây dại.

Mắt phượng lạnh lùng, anh cười như không cười.



Cứu! Mạng! Với!

Sao cô lại không tắt tiếng khi chụp ảnh vậy hả!!!

Trong chớp mắt, Từ Thanh Đào xấu hổ đến tê cả da đầu, hận không thể nhảy ra khỏi cửa sổ xe mà rời khỏi nơi thị phi này ngay giây sau.

Cô giơ điện thoại ra một cách cứng đờ, cứ thế mà mặt đối mặt với Trần Thời Dữ, dáng vẻ “địch bất động thì ta bất địch”.

Qua một lúc lâu sau, Trần Thời Dữ ung dung cất tiếng, nhưng anh lại dùng câu trần thuật mà nói: “Em chụp lén tôi.”

Từ Thanh Đào: …

“Không có.” Cô dùng khuôn mặt vô cảm mà phản bác: “Tôi tự chụp mình thôi.”

“Ồ. Tôi tin mà.” Trông dáng vẻ chẳng giống anh đã tin chút nào cả.

Một giây sau, Trần Thời Dữ nhanh tay lẹ mắt lấy được điện thoại: “Cho tôi xem một chút.”

Từ Thanh Đào ngây người, điện thoại rơi vào tay đối phương.

Vừa hay trong album ảnh cũng hiện lên tấm ảnh mà cô vừa chụp.

Màn đêm trêu ngươi, người đàn ông trong tấm ảnh đang chợp mắt, chẳng liên quan gì đến tình yêu cả.

Trần Thời Dữ nhíu mày, giọng nói chẳng có ý tốt lành gì vang lên: “Tự chụp à?”

Dáng vẻ như kiểu “tôi cho em một trăm bốn mươi cơ hội nguỵ biện đấy”.

“Đúng vậy.”Từ Thanh Đào căng da đầu mà đáp: “Có thể là do có tướng phu thê đấy.”

Trong xe tĩnh lặng hơn cả.

Lý do vô lý này khiến cho sự xấu hổ và ngại ngùng lên một tầm cao mới.

Giằng co một lát, cuối cùng thì Từ Thanh Đào cũng phải nhận thua.

Vò đã mẻ không sợ rơi mà nói: “Chụp một tấm của anh thì đã sao chứ, hẹp hòi quá.”

Họ đã kết hôn rồi mà.

Cô chụp ảnh chồng mình thì có vấn đề gì à? Hoàn toàn không có vấn đề gì đâu nhé!

Càng nói cô càng không phục, nhỏ giọng bb [*]: “Hơn nữa, vừa rồi tôi còn mời anh ăn cơm nữa đấy.”

[*] Ý nghĩa của “bb” bao gồm: lời thú tội, ba lô, mẫu vật, Bạng Phụ, mưa đá,… (Theo Baidu) Trong trường hợp này, mình nghĩ “bb” dùng để chỉ Từ Thanh Đào nói nhưng giống như đang thú nhận mình đã chụp lén Thời Tiểu Dữ.

Như thể là đã chợt nhớ ra điều gì đó, Từ Thanh Đào khẽ giáo dục: “Giống khi anh hành nghề vậy, treo biển hành nghề có giá khởi điểm là tám trăm nghìn, thu phí cao ngất trời mà thái độ keo kiệt bủn xỉn, thế thì rất dễ thất nghiệp đó.”

Cô giáo Tiểu Đào một bên nói năng một bên chỉ trỏ, như thể là đã tìm được lý do chính đáng cho chính mình.

Cái này rồi cái kia, thái độ trịch thượng thế này?!

Mà làm nghề này ấy hả?

Cô mà không đề cập tới thì có lẽ là Trần Thời Dữ cũng quên mất rằng bản thân mình vẫn còn cái thiết lập này.

Nhịn không được mà cong cong môi, được đà mà mở miệng nói, nghe mà thấy vô cùng hiển nhiên: “Không cần kinh doanh nhiều làm gì, chỉ cần một đơn mà thôi.”

Từ Thanh Đào lầm bầm, đã đến lúc giúp nhà tư bản mở mang thêm kiến thức về sự khổ cực của xã hội rồi: “Anh không kinh doanh thì cơm ăn không nổi à.”

Trần Thời Dữ liếc cô, anh vẫn có ý kiến riêng, chậm rãi nói: “Sao lại ăn cơm không nổi cơ chứ, không phải vẫn còn có em là khách quen à?”

Khách quen nào đó vừa ăn cơm của người trịch thượng đòi treo biển hành nghề với cái giá khởi điểm tám trăm nghìn – tự vác đá đập vào chân mình – cô giáo Tiểu Đào: …

Cô trầm mặc trong chốc lát, bắt đầu biện minh: “Thế thì cũng không được dựa dẫm hoàn toàn vào vị khách duy nhất là tôi được, lỡ đâu tôi thay lòng đổi dạ thì anh phải làm sao bây giờ?”

Người đứng đầu bảng không có ý kinh doanh là sẽ bị chia năm sẻ bảy, gió vừa thổi thì tan, cảm ơn:)

“Sao có thể như vậy được cơ chứ?” Trần Thời Dữ dù bận rộn đủ đường nhưng vẫn ung dung mà nói: “Không phải vẫn có người chụp ảnh tôi à?”

Anh chậm rãi bổ sung thêm: “Chỉ nhìn người thật thôi là không đủ nên mới muốn cất giữ ảnh, để tối về len lén ngắm nhìn đúng không?”

Trần Thời Dữ uyển chuyển nhắc nhở cô: “Với thái độ điên cuồng mê đắm tôi như thế này của em thì…”

Dừng lại trong chốc lát, rồi anh lại nói tiếp: “Rất khó để người khác tin rằng em sẽ thay lòng đổi dạ.”

Điên, cuồng, mê, đắm.

Thay, lòng, đổi, dạ.

Từ Thanh Đào cảm giác mình đã không còn hiểu tám chữ Hán này nữa.

Nhiệt độ của khuôn mặt cứ nóng dần, nóng dần lên.

Cô than thầm trong lòng, bên tai đỏ như muốn nhỏ máu.

Trần! Thời! Tiểu! Dữ! Anh! Cho! Tôi! Xuống!!!



Sau khi cảm giác xấu hổ do việc chụp lén qua đi, Từ Thanh Đào quyết định trong vòng nửa tháng tới sẽ không thèm nhìn mặt Trần Thời Dữ nữa.

Không thôi anh lại cho rằng đêm đến là cô sẽ điên cuồng liếm ảnh của anh.

Từ Thanh Đào biết, nếu cô thật sự “mạnh mẽ” đến thế thì cô sẽ xoá tấm ảnh chụp lén ấy ngay.

Và rồi, sau đó cô sẽ ném điện thoại vào mặt Trần Thời Dữ để thể hiện thái độ kiên quyết rằng, cô sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc.

Nhưng, ngay lúc muốn ấn xóa, Từ Thanh Đào lại không nỡ cho lắm.

… Chụp cũng đẹp mà, thật đấy.



May mà tuần này Trần Thời Dữ cũng bận đến không thể phân thân.

Nháy mắt một cái là sức nóng của mùa hè đã đến, vào cuối tháng sáu, cuối cùng thì kỳ nghỉ hè cũng đã đến, các hãng truyền hình lớn bắt đầu tranh nhau tung ra các chương trình gameshow mùa hè và phim truyền hình dài tập.

Từ Thanh Đào đang rảnh rang bỗng dưng công việc lại nhiều lên trông thấy.

Ngoài việc cùng với mấy người Nghiêm Linh đi mua sắm quần áo, đi dạo trong thời gian nghỉ làm ra, thì cô sẽ ở Bách Nguyên Nhất Hào để xem các thể loại gameshow.

Đầu tháng bảy, giai đoạn ghi hình đầu tiên của chương trình gameshow tìm kiếm tài năng mà Tạ Sênh theo dõi đã kết thúc, cô ấy cũng bay ngàn dặm xa xôi từ Hải Nam về Vân Kinh.

Vừa hạ cánh tại sân bay quốc tế Vân Kinh, thì đã hẹn Từ Thanh Đào đi spa ngay, quyết định chăm sóc khuôn khuôn mặt đã bị bỏng nắng Hải Nam của mình thật kỹ càng.

Quan trọng hơn cả là, lần hung hăng vả mặt Trình Gia Di ngay trong lễ đính hôn ấy, vì công việc nên cô ấy không có mặt tại hiện trường, vuột mất cơ hội “đánh rắn dập đầu” một cách đớn đau khôn cùng.

Vừa thấy mặt nhau là cô ấy đã để cho Từ Thanh Đào kể lại đầu đuôi sự việc một lần, ngay sau đó, khắp mọi ngóc ngách của spa vang lên tiếng cười đầy ám ảnh của cô ấy.

Cười xong xuôi thì cô ấy mới uống chút đồ uống, hỏi cô: “Bây giờ cậu đang tính xử lý thế nào đây hả? Ly hôn với Trần Thời Dữ à?”

Từ Thanh Đào ôm tâm tình đầy vi diệu mà khựng lại một chốc, tham gia xong lễ đính hôn là sẽ ly hôn với Trần Thời Dữ, đây chính là dự định mà cô đã lên kế hoạch ngay từ đầu.

Nhưng, không biết sao mà bỗng nghe được hai chữ “ly hôn”…

Tim gan cô như thể là đã bị một cái gai nhỏ mềm mềm đâm vào, chút mâu thuẫn đầy khó hiểu cứ thế mà dâng lên.

Tạ Sênh không để ý tới biểu hiện khác lạ của Từ Thanh Đào, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Nhưng dù gì thì cũng phải đợi hết năm nay rồi hẵng nói tiếp, vừa vả mặt Trình Gia Di xong là cậu ly hôn ngay, thế thì sẽ bị người ta chế giễu. Không phải là Trình Gia Di đã nói là mình mắc bệnh hiểm nghèo gì gì đó à, không may thì năm nay sẽ không thể qua khỏi ấy.”

Bỗng dưng Từ Thanh Đào không muốn nhắc đến đề tài ly hôn này, qua loa đối đáp hai ba câu.

Cũng do một tháng nay Tạ Sênh ở Hải Nam có sinh hoạt muôn màu muôn vẻ, những thứ mà hai chị em họ muốn trò chuyện với nhau quá nhiều, thế là họ cũng quên đi chuyện này một cách nhanh chóng.

Cô ấy lại nói đến chuyện giới giải trí, nhiều như thuỷ triều.

Ai ngoại tình, ai nịnh bợ ai, ai lại bị dân chúng của quận Triều Dương báo cáo, sau cùng, Tạ Sênh lại hóng hớt với cô một chuyện.

Hình như như lý lịch của một tài tử trong một chương trình truyền hình thực tế được tung ra vào nửa đầu năm là giả mạo, chương trình mới phát sóng được một nửa, thì phát hiện ra rằng, anh ta chưa từng tham gia các dự án trong sơ yếu lý lịch. Anh ta cũng tham gia vào mấy vụ bạo lực học đường và quấy rối tình dục các đồng nghiệp nữ tại nơi làm việc, và cuối cùng thì anh ta đã bị phong sát.

Chính vì anh ta mà toàn bộ chương trình không thể ra mắt, vậy nên ban lãnh đạo cao cấp của công ty giải trí Đào Tử đang gấp rút điều chỉnh đội ngũ sản xuất, lên kế hoạch ghi hình lại một kỳ nữa, và thậm chí là chủ đề cũng đã được thay đổi từ pháp lý sang tài chính.

Từ Thanh Đào không nghĩ về chuyện này quá nhiều.

Kết quả là, vào thứ hai, khi làm việc, Nghiêm Linh cũng có nhắc đến chương trình truyền hình này.

Chắc là vì có liên quan tới giới tài chính, nên trong văn phòng, mọi người thảo luận rất xôm tụ.

Từ Thanh Đào nghe câu được câu không, không biết sao mà chủ đề câu chuyện lại được chuyển qua cho cô: “Đào Tử, tôi thấy ngoại hình và khí chất của cô đều được lắm đấy, có muốn ghi danh tham gia chương trình truyền hình này không, có thể sẽ gặp được ngôi sao nào đó đấy.”

Từ Thanh Đào oán thầm trong lòng, cô đã qua cái tuổi theo đuổi thần tượng rồi đó, được không hả.

Thế là cô lắc đầu, nói đùa: “Bỏ đi thôi. Tôi nghĩ lịch sử đen của tôi mà bị đào bới ra thì sẽ bị phong sát mất thôi.”

Cô cho rằng chuyện này đến đó là xong rồi, thế mà, trong hội nghị thường kỳ lần thứ năm, trước lúc hội nghị kết thúc, đến cả tổng chủ biên cũng cố ý nhắc đến việc thử vai.

Thú thật thì, nghề phóng viên tài chính không quá xa xôi với ngành giải trí, trong thời đại “nhan sắc có thể biến thành doanh số bán hàng”, thì ngay cả các phóng viên nhà nước trực thuộc trung ương cũng đang cố gắng để thoát ra, để các phương tiện truyền thông chính thống có thể đạt được sự trẻ hóa và liên kết đa phương tiện hoàn chỉnh. Một số nữ phóng viên hiện đang nổi đình nổi đám được giới trẻ biết đến và trở thành em gái quốc dân.

Mấy năm nay, do chính quyền cấp trên giảm bớt các hoạt động giải trí, các chương trình gameshow tại nơi làm việc như được cổ vũ, vậy nên ngày càng nhiều đơn vị sản xuất, còn chương trình gameshow thì như măng mọc sau mưa.

Từ Thanh Đào nhớ, khi cô đang học đại học, các đàn anh đàn chị khoa tài chính từng tham gia gameshow như vậy, họ đã có được không ít danh tiếng và fan hâm mộ, và rồi, họ thể hiện hết tài năng của mình tại các tập đoàn lớn đang tuyển nhân nhân lực vào mùa xuân, thuận lợi mà được nhận vào.

Tổng chủ biên nói xong yêu cầu “tướng mạo tốt, khí chất tốt” thì nhìn thoáng qua Từ Thanh Đào đầy ẩn ý.

Nghiêm Linh vỗ vỗ vào vai của cô, nói: “Không suy nghĩ thêm một chút thật à, được cả danh và lợi, không chừng sau này còn đến văn phòng Hằng Gia phỏng vấn Trần Thời Dữ dễ như đi về nhà mình vậy.”

Khóe miệng Từ Thanh Đào giật một cái, nghĩ thầm, vậy bây giờ em cũng có thể về nhà mình, cảm ơn chị!

Nghiêm Linh nói một câu như vậy, thì Từ Thanh Đào mới chợt nhớ ra, hình như lâu lắm rồi cô chưa hồi âm lại tín nhắn của Trần Thời Dữ.

Một là lần trước sự xấu hổ quá khốc liệt, hai là sau khi lễ đính hôn kết thúc Từ Thanh Đào mới phát hiện, trước kia gửi tin nhắn cho Trần Thời Dữ não tàn xấu hổ đến nhường nào, cho đến nay đều không có dũng khí nhìn lại lần hai!!

Huống hồ chi, khoảng thời gian này Trần Thời Dữ còn đang ở chi nhánh bên Pháp, chắc là qua mấy ngày nữa anh mới trở về.

Lướt lướt khung trò chuyện, mặc dù cô không chủ động gửi tin nhắn cho Trần Thời Dữ.

Nhưng hình như ngày nào đối phương cũng gửi một tin sang cho cô.

Nhưng, cơ bản thì cũng chỉ là “buổi sáng tốt lành” và “chúc ngủ ngon”.

Như một con robot không có tình cảm vậy.

Thậm chí, hôm qua anh còn lười biếng nữa chứ, rõ ràng là phải gửi câu chúc ngủ ngon.

Nhưng chín giờ tối anh chỉ gửi “1”.

Đây là từ viết tắt gì thế này?!

Được lắm, đàn ông à, hóa ra sự nhẫn nại của anh chỉ có bảy ngày thôi ư. jpg

Qua một tuần, Từ Thanh Đào cảm giác sự xấu hổ của cô cũng không mãnh liệt cho lắm.

Đang muốn trả lời Trần Thời Dữ, nhưng lại phát hiện khung trò chuyện của anh hiện lên dòng chữ đang soạn tin.

Một giây sau, đối phương mang phong thái chững chạc nghiêm túc.

Thay đổi phong cách chào buổi sáng của robot, gửi một đoạn hội thoại qua.

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [Trọng Kim tìm vợ, vợ tôi đã biến mất bảy ngày hai mươi giờ bốn mươi sáu phút trên WeChat, cao một mét sáu mươi bảy (có thể là nói dối), thích chơi xấu, kén ăn, phụ lòng, bạc tình bạc nghĩa, tính công kích không mạnh, nếu có nhìn thấy thì xin thông báo giúp, phần thưởng phong phú.]

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [Trông cô ấy thế này]

[Hình ảnh. jpg]

Là một tấm ảnh hồ ly nhỏ xù lông, không biết anh đã tải từ đâu về nữa.



Thời Tiểu Dữ, anh có độc!!

Từ Thanh Đào chưa bao giờ gặp phải tình huống này, sau một lúc rồi mà chẳng thể hoàn hồn lại được.

Đến khi phản ứng lại kịp, lúc đọc đến đoạn anh nói mình nói dối về chiều cao, thích chơi xấu lại còn kén ăn, cô chợt nổi giận!

Từ Thanh Đào: [Tôi nào có nói dối về chiều cao, thích chơi xấu còn kén ăn đâu!]

Từ Thanh Đào: [Tức giận. jpg]

Để tỏ lòng phẫn nộ của mình, còn chụp ảnh màn hình có vòng tròn màu đỏ.

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [Ừ]

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [Vậy là em không phủ nhận mình phụ lòng, bạc tình bạc nghĩa.]

Từ Thanh Đào: …

Bỗng nhiên cô thấy hơi chột dạ.

Ngay sau đó, đối phương bỗng gửi một tấm ảnh.

Là tấm cô chụp màn hình, vì không cẩn thận nên phần ghi chú tên của Trần Thời Dữ cũng được cô chụp lại.

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [?]

Thế lực đen tối Thời Tiểu Dữ (phiên bản siêu hung ác): [Thế lực đen tối?]

Thôi xong.

Ghi chú tên lần trước cô quên sửa lại.

Từ Thanh Đào vội vã nghĩ đến chuyện thu hồi, nhưng không kịp.

Một giây sau, Trần Thời Dữ bỗng gửi tới một tấm ảnh chụp ảnh màn hình.

Là anh đổi ghi chú tên cô: Bé dễ thương Đào Tiểu Đào (phiên bản phụ lòng)



Ha ha.

Từ Thanh Đào dùng sức chửi thầm trong lòng, anh không phải Thời Tiểu Dữ, anh là Thời lòng dạ hẹp hòi!

Nhưng mà, không hiểu sao mặt cô bỗng nóng lên.

Ngay lúc cô xoắn xuýt, WeChat lại hiện ra tin nhắn:

[Nhỏ không có lương tâm]

[Có thể nói gì đó có lý được không]

Dường như Từ Thanh Đào cũng có thể nghe được giọng nói điềm nhiên cà lơ phất phơ của anh thông qua màn hình, như thể nó còn chứa chan chút bất đắc dĩ:

[Không nên theo đuổi được tôi xong]

[Thì lại hờ hững lờ đi được mà?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK