Cô đột nhiên hoàn hồn, lập tức cảnh giác đem tiền ôm vào trong người.
Chờ người nọ đi rồi, cô mới đem tiền cho vào trong ví.
Chu Húc cứ như vậy để lại tiền rồi đi, cô không có cách nào từ chối, đành phải nhận lấy.
Trong lòng thở dài. thật vất vả mới trả hết nợ, hiện tại lại cảm thấy mắc nợ Chu Húc.
Những ngày tiếp theo, Lương Tranh vẫn như cũ ban ngày đến trường học, buổi tối đi làm thêm. Cuộc sống cứ thế sóng yên gió lặng trôi qua.
Buổi tối thứ 6, cô vừa từ chỗ làm thêm quay về trường học, dì Chu gọi điện thoại đến.
Cô đã lâu không gặp dì Chu, nhận điện thoại, giọng ngọt ngào gọi, "Dì."
Đầu bên kia điện thoại, Chu Ngữ Chức vừa nghe điện thoại, vừa bưng đĩa hoa quả vừa gọt đi đến phòng khách, cúi người đặt đĩa hoa quả lên bàn trà, rồi sau đó ngồi vào trên ghế sô pha, cười hỏi: "Tranh Tranh, đang làm gì vậy?"
Lương Tranh nói: "Đang chuẩn bị quay về ký túc xá, dì."
Chu Ngữ Chức nói: "Ngày mai đến đây ăn cơm đi, ngày mai dì ở nhà, con muốn ăn cái gì, sớm ngày mai dì sẽ đi mua chút đồ ăn."
Cuối tuần trước Chu Ngữ Chức có việc, không gọi Lương Tranh đến ăn cơm,tuần này nhàn rỗi, nghĩ gần đây Lương Tranh phải thi cuối kỳ nên muốn làm một bữa ăn ngon cho cô.
Lương Tranh vội nói: "Không cần đâu dì, sắp tới kì thi rồi,con muốn ở trường học ôn tập nhiều một chút."
Chu Ngữ Chức nói: "Không sao a, ngày mai dì mua đồ ăn xong sẽ tới đón con, con muốn xem sách, có thể xem ở trong thư phòng của Chu Húc."
Lương Tranh nghĩ đến đêm đó, giọng nói của Chu Húc chán ghét cảnh cáo cô, không có sự cho phép của anh thì không được vào,trong lòng âm thầm nghĩ vẫn muốn vào thư phòng của anh ư,cô sao dám a.
Cô nói: "Không cần đâu dì,con ở trường học ôn tập là được. Hơn nữa tới gần cuối kỳ, trường học cũng có nhiều việc vặt vãnh."
Lương Tranh kiên trì, Chu Ngữ Chức cũng không ép, dù sao việc học tập cũng quan trọng hơn.
Bà nói: "Kia cũng đúng, vậy mấy ngày nay con ôn tập cho tốt, chờ con thi xong, dì đưa con đi trượt tuyết."
Lương Tranh gật gật đầu, nói chuyện phiếm với dì Chu một lúc, lại hỏi thăm sức khỏe, trước khi cúp điện thoại, còn nhờ dì gửi lời hỏi thăm của cô đến chú Chu, chu đáo lễ phép.
Cuối cùng cũng đến kỳ thi cuối kì, mỗi ngày thi một môn, tựa như ếch luộc nước ấm*, liên tiếp thi một tuần, môn cuối cùng cũng thi xong, rốt cuộc cũng được giải thoát.
(*Hội chứng ếch luộc: là cụm từ chỉ về việc một con ếch sẽ từ từ chết khi bị luộc trong nồi khi ta tăng nhiệt độ một cách từ từ mà không đột ngột để nó không phản ứng nhảy ra khỏi nồi nước sôi mặc dù không hề có nắp đậy hoặc trở ngại. Từ câu chuyện này nói đến sự chậm trễ, ngại đổi mới, sợ thay đổi và đột phá của con người cuối cùng sẽ tự làm hại chính bản thân mình mà không hay biết. Những thay đổi từ từ sẽ khiến ta không kịp trở tay, và khi nhận ra thì đã quá trễ - Nguồn: Wikipedia)
Lương Tranh nộp bài xong liền thu dọn đồ đạc đi ra khỏi phòng thi, vừa lúc gặp được Thiến Thiến cũng từ phòng học bên cạnh đi ra.
Phùng Thiến vừa thấy Lương Tranh, vẻ mặt buồn rười rượi đi đến, "Xong rồi, lần này mình xác định không qua môn."
Lương Tranh an ủi nói: "Kia cũng không chính xác nha, có đôi khi là cậu cảm thấy bản thân mình thi không tốt, nhưng nó không tệ như cậu nghĩ đâu."
Hai người kéo tay nhau đi xuống tầng, Phùng Thiến giận dữ nói: "Lần này mình chỉ cần có thể qua môn là được, sáu mươi điểm vạn tuế."
Lương Tranh gật gật đầu, nói: "Khẳng định có thể! Mình sẽ cầu nguyện cho cậu."
Phùng Thiến bị dáng vẻ nghiêm túc của Lương Tranh chọc cười, hỏi cô: "Cậu chừng nào thì về nhà a? Mua vé máy bay chưa?"
"Thời gian còn chưa quyết định, dì Chu nói muốn dẫn mình đi trượt tuyết, đoán chừng trượt tuyết xong mới trở về nhà."
"Trượt tuyết a, mình cũng muốn đi." Phùng Thiến hỏi: "Cậu biết trượt tuyết không?"
Lương Tranh lắc đầu, "Không biết, mình còn chưa nhìn thấy tuyết bao giờ."
Lương Tranh đi thi không mang điện thoại, quay về ký túc xá thì phát hiện đã bỏ lỡ cuộc gọi của dì Chu.
Cô ngồi vào bên giường, cầm lấy điện thoại ấn gọi lại, điện thoại vang hai tiếng liền được kết nối, "Tranh Tranh, thi xong rồi đi? Bây giờ dì đến đón con, lúc này đang trên đường tới trường học rồi, khoảng hai mươi phút nữa đến nơi."
Lương Tranh còn chưa chuẩn bị gì, nghe vậy lập tức từ giường đứng lên, đi đến trước tủ quần áo, ngồi xổm xuống,lấy vali từ bên trong ra, "Dì lái xe chậm một chút,con vừa mới thi xong, dì tới rồi thì gọi điện thoại cho con, con sẽ xuống liền."
"Được, con từ từ chuẩn bị."
Lương Tranh không nghĩ tới dì Chu hôm nay sẽ đến đón cô, ban đầu cô còn muốn đêm nay ở lại trường học, ngày mai tự mình đến nhà dì Chu.
Cô vốn nghĩ buổi tối khi thi xong về sẽ từ từ chuẩn bị, bây giờ thì lại cuống cuồng,lo lắng.
Quần áo để tùy ý xếp chồng lên nhau,nhét hết vào trong vali. Không bao lâu vali liền chật ních.
Cũng may thời gian nghỉ đông ngắn, đồ đạc cô mang theo cũng không nhiều lắm, khi dì Chu gọi điện bảo đã tới nơi,cô cũng vừa chuẩn bị xong.
"Tranh Tranh, con cứ ở trên đó từ từ chuẩn bị, dì bảo Chu Húc đi lên xách vali giúp con."
Lương Tranh vừa mới đóng vali, nghe được dì Chu bảo Chu Húc đi lên, hoảng sợ, vội nói: "Không cần đâu dì, vali của con không nặng,con tự mình cầm xuống là được."
Chu Húc cảm thấy cô phiền phức như vậy, cô thật sự không dám làm phiền anh.
Nói xong,liền nhanh chóng cầm vali lên, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại vẫy tay với Phùng Thiến, nói: "Thiến Thiến, mình đi đây."
Phùng Thiến ngồi ở bên giường chơi điện thoại, hướng Lương Tranh cho cô một cái hôn gió, "Đi đi, khai giảng gặp."
Lương Tranh kéo vali đi ra khỏi phòng, nghe thấy đầu bên kia dì Chu nói, "Không sao, dì đã bảo nó lên đấy rồi."
Lương Tranh vừa đi đến cầu thang, còn muốn nói cái gì nữa, ngước mắt lên liền thấy Chu Húc đang đi lên.
Có thể là vừa xuống xe, anh không mặc áo khoác,chỉ mặc một cái áo len có mũ màu đen với quần jeans.
Vóc dáng vừa cao vừa mạnh mẽ,còn vô cùng đẹp trai. Đi đến đâu cũng đều là đối tượng làm người khác chú ý,thậm chí Lương Tranh còn thấy chỗ cầu thang bên cạnh có nữ sinh nóng lòng muốn đến bắt chuyện với anh. Chỉ có điều Chu Húc sinh ra đã chỉ có một biểu cảm chớ tới gần tôi, người bình thường đại khái cũng không có dũng khí đến bắt chuyện với anh.
Lương Tranh thấy Chu Húc đi lên, nhanh chóng cúp điện thoại, "A, làm phiền anh."
Chu Húc đưa tay cầm vali của cô, lạnh nhạt ừ một tiếng, biểu tình cũng lãnh đạm, xoay người đi xuống lầu.
Lương Tranh vội vàng đuổi kịp anh, hai người sóng vai đi xuống dưới lầu.
Cô thật cẩn thận quan sát vẻ mặt của Chu Húc, nói: "Cái kia...... Đồ vật này nọ có hơi nhiều, rất nặng đi?"
"Không nặng."
"......" Lương Tranh khô khốc cười, "Cám ơn anh a."
Chu Húc ừ, cũng không nói gì.
Thật sự là kẻ hủy diệt cấp bậc cao nhất.
Lương Tranh cảm thấy rầu rĩ, cũng không nói gì nữa.
Cũng may chỉ phải đi có vài tầng, vừa xuống dưới, Lương Tranh liền nhìn thấy dì Chu.
Cô chạy nhanh tới, ngọt ngào gọi, "Dì Chu!"
Chu Ngữ Chức đứng chờ ở bên cạnh xe, giữ chặt tay Lương Tranh, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói: "Hai tuần không gặp con, có phải gầy đi không?"
Lương Tranh lắc đầu, "Nào có."
"Chính là gầy." Chu Ngữ Chức nói: "Khẳng định gần đây ăn không ngon."
Khi Chu Húc đi tới, đúng lúc nghe thấy.
Anh ngước mắt, nhìn thoáng qua Lương Tranh.
Lương Tranh cũng tình cờ nhìn qua.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Lương Tranh sửng sốt, muốn mỉm cười, đã thấy Chu Húc dời tầm mắt sang chỗ khác như không có việc gì.
Anh đi thẳng đến phía sau, mở cốp xe, để vali vào bên trong.
Chu Ngữ Chức kéo Lương Tranh về phía ghế sau.
Trên đường về nhà là Chu Húc lái xe.
Chu Ngữ Chức ở phía sau cùng Lương Tranh nói chuyện phiếm, "Chúng ta sáng mai liền lên núi. Buổi tối ở trong núi một đêm, phòng đã đặt rồi. Ban ngày trượt tuyết, buổi tối còn có thể ngâm suối nước nóng."
Lại nói: "Chỉ có điều trên núi lạnh, ngày mai phải mặc quần áo dày."
Lương Tranh gần đây ban ngày ôn tập, buổi tối làm thêm, quả thật có chút mệt. Nghĩ đến ngày mai được đi chơi, không khỏi có chút hưng phấn, cùng dì Chu vô cùng cao hứng nói chuyện của ngày mai, nói xong, lại có chút lo lắng nói: "Nhưng con không biết trượt tuyết."
Chu Ngữ Chức nói: "Kia không sao, có huấn luyện viên dạy."
Buổi tối, Lương Tranh tắm rửa xong đi ra, ngồi khoanh chân ở trên giường gọi điện thoại cho mẹ, giải thích rằng dì Chu muốn dẫn cô đi trượt tuyết, phải hai ngày sau mới trở về.
Mẹ Lương vừa nghe thấy thế, vội la lên: "Con đứa nhỏ này,được nghỉ không trở về nhà, như thế nào lại chạy tới nhà dì Chu? Còn đi trượt tuyết?"
Lương Tranh cũng có chút xấu hổ, nhỏ giọng nói, "Lúc trước con đã đồng ý đi rồi."
"Kia xài hết bao nhiêu tiền a?" Mẹ Lương lại hỏi: "Con còn tiền không?Một lát nữa mẹ bảo ba con đi ra ngoài thu xếp chuyển tiền cho con."
Lương Tranh nói: "Con vẫn còn."
Chu Húc đem tiền trả lại cho cô, gần đây cô lại còn làm thêm, nhưng thật ra toàn để tiết kiệm.
Mẹ Lương nói nửa ngày, trước khi cúp điện thoại còn nói: "Mẹ phải gọi cho dì Chu của con, không được nuông chiều con quá!"
Sáng sớm hôm sau sẽ xuất phát.
Bởi vì trên núi lạnh,thời điểm Lương Tranh đi ra ngoài đã mặc quần áo thật dày chống rét.
Mũ và găng tay đều mang, quấn vào người nhìn như một con gấu.
Khi từ trong phòng đi ra, Chu Húc đúng lúc cũng từ trong phòng đi ra.
Lương Tranh vừa thấy anh, theo bản năng giơ tay chào hỏi, "Hi, Chu Húc, sớm a."
Cô mang một cái găng tay hình hoạt hình,lúc chào hỏi bộ dáng thoạt nhìn có chút ngốc nghếch.
Chu Húc hiếm khi tầm mắt dừng lại trên người cô nhiều hơn vài giây, thậm chí quan sát cô từ trên xuống dưới, liếc mắt một cái, chủ động mở miệng, "Cô rất lạnh sao?"
Lương Tranh: "......"
Lương Tranh nhìn đến Chu Húc còn mặc áo ngắn tay, nhất thời bị chặn họng, không nói được gì.
Trong nhà có máy sưởi, hiện tại cô mặc như vậy, quả thật là có chút không cần thiết.
Sau đó đi xuống lầu, Lương Tranh liền cởi mũ và găng tay ra, áo khoác cũng cởi.
Bên trong mặc một cái áo len lông cừu màu hồng nhạt.
Chu Ngữ Chức đang làm bữa sáng, ở phòng ăn gọi: "Tranh Tranh, lại đây ăn sáng."
"Dạ, đến đây." Lương Tranh đem áo khoác vắt lên trên tay ghế sofa, vô cùng cao hứng chạy tới phòng ăn.
Ăn xong bữa sáng, Chu Ngữ Chức lên lầu thay quần áo, Lương Tranh ở phòng bếp thu dọn bát đũa.
Khi ra ngoài, vừa vặn chín giờ.
Chu Húc lái xe, chú Chu ngồi ghế lái phụ.
Lương Tranh và dì Chu ngồi ở ghế sau.
Hai người ở hàng ghế đầu quá trầm mặc,nhưng hai người ở hàng ghế sau nói chuyện vô cùng vui vẻ, dọc đường đi không khí vô cùng sôi nổi.
Nhưng mà nói chuyện được một lúc, Lương Tranh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô theo bản năng nhìn vào gương chiếu hậu phía trước.
Nhìn thấy vẻ mặt Chu Húc lạnh nhạt.
Đột nhiên nhớ tới Chu Húc rất ghét ồn ào,mà cô hôm nay cả đường líu ríu nói nửa ngày, đoán chừng trong lòng anh cô đã trở nên phiền phức hơn.
Nghĩ vậy,trong lòng Lương Tranh lộp bộp một chút, im lặng ngậm miệng.
Cả quãng đường còn lại, Lương Tranh dựa vào cửa kính xe ngủ, không nói gì nữa.
Lúc đến nơi, đã gần 11 giờ.
Trên núi quả nhiên lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều.
Liếc mắt nhìn một cái, một mảnh trắng xóa.
Khi Lương Tranh bước xuống xe, một chân dẫm trên mặt đất, giày đều bị lún xuống một nửa.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy tuyết lớn như vậy, không dấu được đích kích động.
Chú và dì Chu đi phía trước, cô và Chu Húc đi đằng sau, trên đường cao hứng hết nhìn đông tới nhìn tây, cô muốn tìm ai đó để chia sẻ sự vui sướng của mình, quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt vô cảm của Chu Húc, lời muốn nói trong lòng đều bị nghẹn lại ở họng.
Quên đi.
Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh, chia sẻ một bức ảnh lên vòng bạn bè: tuyết thật đẹp a!
Chỗ mà Chu Ngữ Chức đặt là một biệt thự gia đình có 4 phòng đơn, phù hợp với bốn người bọn họ.
Lầu một là phòng khách, lầu hai là phòng ngủ.
Lương Tranh trở về phòng cất vali.
Trong phòng mở máy sưởi, có hơi nóng.
Cô cởi áo khoác, chạy ra ngoài ban công xem phong cảnh bên ngoài.
Ban công phòng cô đối diện với sân ở lầu một.
Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi,tuyết đọng lại trên mặt đất đại khái trước đó đã được quét dọn qua, không được dày như bên ngoài. Nhưng vẫn có một tầng hơi mỏng.
Lương Tranh nhìn thấy tuyết trắng xóa rơi xuống,đọng lại trên sân, trên đầu ngọn cây, cô hưng phấn không thôi, lấy điện thoại ra chụp liên tiếp thật nhiều bức ảnh.
Phong cảnh ở ban công xem còn chưa đủ, cô hưng phấn chạy xuống lầu, muốn đi cảm nhận tuyết rơi dày đặc ở trên núi.
Ở Bắc Kinh cũng có tuyết rơi, nhưng không lớn như trên núi.
Cô chạy bịch bịch xuống lầu, lập tức chạy ra ngoài ban công ở phòng khách.
Nhưng mà cô mới từ bên trong chạy ra, căn bản không biết bên ngoài trơn như thế nào, cô một chân đi ra ngoài, dưới chân liền trượt mạnh, cả người đột nhiên ngã ra sau.
Chu Húc đúng lúc ở bên ngoài gọi điện thoại, chỉ thấy Lương Tranh từ bên trong chạy ra, còn chưa kịp nghĩ gì, liền nhìn thấy cô bị trượt chân, cả người ngã ra sau.
Anh khẽ cau mày, một tay cầm điện thoại,tay kia thuận tiện đặt ở trên eo của Lương Tranh, đỡ cô.
Đoán trước rằng cái ót sẽ cảm thấy đau đớn nhưng lại không có gì, Lương Tranh cảm giác được có người đỡ eo của cô.
Cô hoảng sợ trợn tròn mắt, cứ như vậy đối diện với ánh mắt nặng nề, tối đen của Chu Húc.
Cả người cô ngã vào trong lồng ngực Chu Húc, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay của anh đặt trên eo cô.
Cô nhìn vào trong mắt anh, chỉ có vài giây thôi mà tim đã đập nhanh thiếu chút nữa từ cổ họng nhảy ra.
Cho tới khi cô đột nhiên hoàn hồn, lập tức từ trong lồng ngực Chu Húc đứng thẳng dậy. Giống như làm chuyện gì mất mặt, liền vội chạy vào trong phòng khách.
Chu Húc quay đầu lại nhìn cô, thấy cô cuống cuồng chạy lên trên lầu.
Anh nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, trầm mặc vài giây, cho đến khi điện thoại truyền đến thanh âm của Tần Tống, "A Húc, đang làm gì vậy? Sao không nói gì?"
Chu Húc lúc này mới thu hồi tầm mắt, ừ một tiếng, "Cậu nói đi."