Chu Húc chờ mãi không nghe thấy cô trả lời, ánh mắt nhìn cô lại càng thêm nghiêm túc, dường như nhất nhất phải đòi được câu trả lời, “Lương Tranh, nhớ lời em vừa nói, không cho phép đổi ý.”
Giọng nói ấy, nào có giống như đang hỏi, rõ ràng là kiểu bất chấp đạo lý buộc người ta phải đáp ứng.
Lương Tranh cố kiềm chế để bản thân không bật cười, trêu chọc hỏi lại anh, “Không cho phép đổi ý gì cơ?”
Chu Húc nhìn thẳng vào mắt cô, lặp lại một lần nữa, “Cả đời này ở bên anh, không cho phép em đổi ý.”
Lương Tranh nhìn anh, môi khẽ điểm nụ cười, cũng không đùa với anh nói, chân thành đáp lại: “Em muốn cả đời này có anh bên cạnh, không rời không đổi.” Rồi lại bồi thêm một câu: “Chỉ cần anh không đổi ý là được.”
“Sẽ không đâu.” Chu Húc khàn giọng đáp, rồi cúi xuống hôn lên môi cô.
Lương Tranh như bị cuốn vào sự mê người của cảm giác môi lưỡi quấn quýt, bất cứ lời nói nào cũng không còn quan trọng nữa, cô thuận theo những cái cọ sát cháy bỏng của Chu Húc, vụng về đáp lại anh. Lâu như vậy rồi nhưng cô vẫn còn hơi thẹn thùng, ở phương diện này, Chu Húc luôn giành được thế thượng phong.
Trời đã về khuya, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh ái muội giữa những cánh môi.
Chu Húc có phần mất khống chế, tấm chăn mới đắp lên người Lương Tranh trước đó trượt xuống đất. Lương Tranh có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng bừng trên cơ thể anh, khiến cô cũng khẩn trương theo, nhưng hoàn toàn không có sợ hãi, tuyệt đối không.
Cô thích Chu Húc, thích anh đến mức có thể tin tưởng anh, vượt qua lớp rào cuối cùng này.
Nhưng đến cùng, Chu Húc vẫn không làm gì, anh chỉ im lặng đắp lại chăn cho cô, nói năng có chút khó khăn: “Đi ngủ đi.”
Lương Tranh chớp chớp mắt nhìn anh.
Chu Húc giúp cô tắt đèn ở đầu giường, trong chớp mắt, căn phòng lại rơi vào bóng tối lặng lẽ.
Anh đứng dậy đi ra ngoài, ngữ điệu có phần tự khắc chế, “Đi ngủ sớm đi.”
Cửa phòng bị đóng lại, trong phòng không le lói chút ánh sáng.
Lương Tranh nằm trên giường, ngẩn người nhìn lên trần nhà.
Thật lâu sau cô mới cuộn người lại, dùng chăn bao kín lấy mình. Trên gối vẫn còn vương mùi hương của Chu Húc, nhẹ nhàng dễ chịu, cô rất thích.
Mà dường như trên người cô cũng như có mùi hương của anh lưu lại.
Đêm nay Lương Tranh ngủ rất ngon, nhưng Chu Húc lại không may mắn được như thế, gần như trằn trọc cả đêm.
Sáng hôm sau khi Lương Tranh tỉnh lại, thầm nghĩ chắc là Chu Húc tới công ty rồi. Cô xỏ dép đi ra khỏi phòng, xem hôm nay Chu Húc mua đồ ăn sáng gì cho mình. Nào ngờ vừa ra khỏi phòng đã thấy Chu Húc đang ở trong thư phòng.
Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, có phần biếng nhác ngả lưng dựa vào ghế, tay cầm một xấp tài liệu, hai hàng mi cụp xuống, có vẻ là đang đọc văn kiện.
Lương Tranh lại gần, tay bám cánh cửa, ngó đầu vào trong, hai mắt lóe sáng nhìn Chu Húc, “Chu Húc, hôm nay anh không phải đi làm à?”
Chu Húc ngước lên nhìn cô, “Ừ” một tiếng, “Chiều mới phải tới.”
Lương Tranh đi vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: “Thế sao anh dậy sớm vậy? Mới 7h mà.”
Ghế của Chu Húc rất rộng, Lương Tranh ngồi chen xuống bên cạnh anh.
Bưng cốc cafe của Chu Húc lên nhấp một ngụm, nhưng ngay lập tức đã lè lưỡi bất mãn, “Đắng quá, anh không cho đường à?”
Chu Húc đáp: “Bình thường anh toàn không cho đường mà. Tưởng anh thích ăn ngọt giống em chắc.”
Café đắng đến mức Lương Tranh nhắm tịt cả mắt cả mũi, vội đặt cái ly xuống. Cô nhìn màn hình máy tính, rồi lại quay sang nhìn Chu Húc. Anh vẫn đang đọc tài liệu hết sức chăm chú.
Dưới mắt còn có một tầng quầng thâm nhàn nhạt, dường như tối qua không được ngủ ngon.
Nhớ lại tối qua, Lương Tranh có chút đồng tình, cô nắm chặt tay Chu Húc, “Chu Húc, tối qua anh ngủ không ngon à?”
Chu Húc ngước lên nhìn cô, chạm phải ánh mắt quan tâm lo lắng của cô lại cảm thấy có chút mất mặt, ngay lập tức cụp mắt xuống, nhàn nhạt đáp, “Không đâu.”
Lương Tranh còn lâu mới tin.
Tối qua cô còn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm rất lâu đấy.
Hơi nghĩ ngợi một lát, cô lại hỏi Chu Húc, “Anh có cầm em pha thuốc cảm cho anh uống không?”
Nửa đêm nửa hôm còn vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, không biết có bị cảm không, cứ uống trước một liều để đề phòng cũng tốt.
Lương Tranh cứ mải mê suy nghĩ, đến khi lấy lại tinh thần liền phát hiện ra Chu Húc đang nhìn cô chằm chằm.
Lương Tranh ngây người, chớp chớp mắt tò mò, “Sao vậy?”
Chu Húc lườm cô một cái, bỗng nhiên đưa tay qua kéo cô lại gần, khẽ cắn lên cánh môi cô, “Em hiểu biết ra phết đấy nhỉ.”
Lúc này Lương Tranh mới kịp phản ứng, kéo tay anh xuống, “Nói nhảm, đều là người trưởng thành cả mà.”
Chu Húc cười xòa, ánh mắt nhìn cô không hề che giấu ý cười.
Lương Tranh cũng bật cười theo, cô đứng dậy toan đi nhưng ngay lập tức đã bị Chu Húc kéo lại, “Đi đâu thế?”
Lương Tranh: “Đi rửa mặt chứ còn đi đâu nữa anh trai.”
Cô rút tay khỏi tay Chu Húc, đi ra bên ngoài rửa mặt.
Sáng nay phải đi học tiết 3 và 4, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong xuôi, hai người cùng đi ăn sáng. Ăn xong, Chu Húc lái xe đưa cô tới trường.
Chỗ ở hiện tại của Chu Húc quả thực rất gần trường, lúc tới trường còn chưa tới 10h.
Lương Tranh tháo dây an toàn, nói: “Chiều nay em cũng có tiết, tối thì không, nhưng mà em hẹn với Phùng Thiến đi shopping với Phùng Thiến rồi.”
“Đi mua sắm ở đâu vậy?”
Lương Tranh đọc ra một cái tên, Chu Húc đáp “Ừ” rồi nói tiếp: “Khi nào xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em.”
“Vâng ạ.” Lương Tranh cười một tiếng rồi quay sang hôn lên má Chu Húc một cái thật kêu, “Em đi đây.”
Còn chưa kịp lùi về đã bị Chu Húc kéo ngược lại, là một nụ hôn bất ngờ.
Thật lâu sau anh mới buông cô ra, “Em đi đi.”
Lương Tranh nhìn anh một lát rồi mới xuống xe, khóe môi vô thức cong lên.
Cô xoay người lại tạm biệt Chu Húc, “Anh lái xe cẩn thận nhé.”
Chu Húc gục đầu, “Tối nhớ gọi cho anh đấy.”
“Em biết rồi.” Lương Tranh vui vẻ đáp rồi mới quay người đi vào trường.
Vẫn còn khá sớm nên cô tạt qua phòng ký túc lấy sách rồi mới lên lớp.
Hôm nay, thầy giáo giảng về sự chuyên nghiệp trong quá trình làm việc, Phùng Thiến nhỏ giọng hỏi cô, định lúc nào thì đi thực tập.
Lương Tranh trả lời: “Nghỉ hè năm nay, mình đã liên hệ được với một văn phòng luật rồi.
“Thế năm nay cậu không về à?”
“Chắc là phải ở lại thêm một thời gian.”
“Chỗ cậu tìm là văn phòng nào thế? Là cái lần trước cậu nói á hả?”
“Ừ, lần trước kể với cậu rồi đấy, có một vị tiền bối đồng ý dẫn dắt tớ...”
Lớp buổi chiều tan lúc 5h, Lương Tranh và Phùng Thiến giải quyết bữa tối tại một quán ăn ngay ở cổng trường, sau đó cùng đi tàu điện ngầm tới khu mua sắm.
Phùng Thiến sắp mệt muốn chết rồi, đi đã mấy tầng mà vẫn chưa chọn được món nào ưng ý, Lương Tranh thì may mắn hơn, đã mua được cho mình một chiếc váy rồi.
Kể từ sau khi dọn tới ở chung với Chu Húc, mỗi lần đi qua mấy cửa hàng bán đồ nam, Lương Tranh lại phải vào lượn một vòng.
Dạo gần đây Chu Húc toàn mặc âu phục, cô rất muốn mua quần áo cho anh, cảm thấy tất cả những bộ đồ ở đây nếu mặc lên người anh sẽ đẹp miễn chê.
Nhưng đáng tiếc là đắt quá, bây giờ cô tạm thời không mua nổi.
Cô nhìn trúng một đôi khuy măng sét (1) trong tủ kính, ngắm không chớp mắt.
Phùng Thiến cười hỏi: “Cậu định mua tặng sinh nhật Chu Húc à?”
Lương Tranh gật gật đầu, “Cũng sắp tới sinh nhật anh ấy rồi.”
Nhưng mà giá hơi cao, dốc cạn số tiền trong thẻ của cô cũng không đủ, đành phải bỏ qua.
Cô và Phùng Thiến nhanh chóng rời đi, không để ý thấy có một người đứng sau vẫn luôn một mực nhìn về phía họ.
Triệu Văn Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Lương Tranh đang dần đi xa, tận cho đến khi cô bước vào trong thang máy.
Cô nàng quay sang hỏi người bên cạnh, “Vừa nãy hai cô gái kia, hình như nói về Chu Húc phải không? Mình không nghe nhầm chứ?”
Cô gái bên cạnh đáp: “Hình như đúng là nói về Chu Húc.” Thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng mà chắc không phải Chu Húc cậu nghĩ tới đâu.”
Triệu Văn Anh nói: “Nhưng cũng sắp đến sinh nhật Chu Húc rồi.”
“Đó chính là bạn gái của Chu Húc.” Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có hai người khác tiến lại gần, người lên tiếng không phải ai xa lạ, là Lâm Hân.
Lâm Hân thích Chu Húc, tất nhiên không ưa gì Triệu Văn Anh. Nhưng so với Triệu Văn Anh, cô ả lại càng ghét Lương Tranh hơn.
Luận tướng mạo, Lương Tranh dù cũng ưa nhìn, nhưng sao so sánh được với cô ả. Luận trình độ, ừ thì cũng ưu tú đấy, như so với Chu Húc thì chênh lệch vẫn quá lớn. Luận gia thế, chẳng qua chỉ là một gia đình phổ thông bình thường, không có gì đặc biệt.
Cô ta dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà có được trái tim của Chu Húc?
Lâm Hân cười cười, “Không ngờ phải không? Người như Chu Húc mà lại thích loại con gái tầm thường như thế.”
Triệu Văn Anh khẽ nhíu mày, “Cô gái kia? Tôi chưa từng gặp cô ấy.”
“Sinh viên tỉnh lẻ bình thường mà thôi.”
Lương Tranh và Phùng Thiến dạo qua dạo lại đến hơn 8h, cuối cùng thì Phùng Thiến cũng lựa được một chiếc áo khiến mình hài lòng.
Lương Tranh gọi điện thoại cho Chu Húc, thông báo các cô đã “hoàn thành nhiệm vụ”.
Chu Húc “Ừ” một tiếng rồi nói: “Cứ chờ anh ở trung tâm thương mại, 20p nữa anh tới.”
“Em biết rồi.” Lương Tranh cười ngọt ngào, quay sang nói với Phùng Thiến: “20p nữa.”
“Ừ, đi thôi.”
Hai người ghé vào một quán trà sữa trong trung tâm thương mại, tiện ngồi chờ.
Ngay bên cạnh tiệm trà sữa có đặt một máy gắp thú. Lương Tranh đang nhàn rồi nên cũng chán, cầm điện thoại ra quẹt 20 tệ, bắt đầu chơi.
Phùng Thiến xưa nay không có hứng thú với mấy đồ chơi của con gái, chê Lương Tranh nhàm chán mấy câu rồi cúi đầu nghịch điện thoại, nhàn nhã ngồi trong quán uống trà của mình.
Loáng cái đã hết 20 tệ, nhưng Lương Tranh vẫn chưa gắp được con thú nào.
Nhưng mà cái trò này ấy mà, càng không gắp được thì lại càng hăng, tay chân Lương Tranh bứt rứt khó chịu, quyết định quẹt thêm 20 tệ nữa.
Đến tận khi đã tiêu gần hết số tiền vừa quẹt, Lương Tranh mới điều khiển được tay gắp móc được vào con thú nhỏ, “Tiểu tổ tông à, ngài ráng lên, rơi xuống đi mà, rơi đi...”
Tay gặp cũng không chịu thua kém, di chuyển một cách trơn tru ra ngoài, nhưng mới gần đến ống thông lại rơi mất.
Lương Tranh rất bất đắc dĩ.
Còn đúng 2 tệ, cô đang định hạ quyết tâm võ mẻ không sợ vỡ, một lần cuối dứt điểm thì đột nhiên có người vỗ vai, “Mình nói này, đúng thật là, cậu chạy đến tận đây chỉ để gắp thú bông thôi à.”
Là Lý Khê, hôm nay anh cũng tới đây ăn cơm với bạn, từ xa thấy có bóng ai giống Lương Tranh nên mới tới ngó qua, đúng là Lương Tranh thật.
Lương Tranh đáp: “Đâu có, mình đi mua sắm với Thiến Thiến.”
Lý Khê cầm đồng 2 tệ cuối cùng trong tay cô, “Trình độ cỡ này của cậu, gắp trúng mới là chuyện lạ đấy.”
Thao tác của Lý Khê xem chừng vô cùng thuần thục, miệng vẫn nói chuyện mà chẳng mấy chốc đã gắp được một bé heo hồng.
Lương Tranh vui sướng kêu lên: “Mẹ ơi!”
Cô ngồi xổm xuống lấy con thú, nhấc lên cao vẫy vẫy với Phùng Thiến, muốn cho cô bạn xem.
Nào ngờ vừa quay đầu lại đã thấy Chu Húc mặt mũi tối tăm đang đi về phía này, bên môi là nụ cười cứng ngắc.
Suy nghĩ duy nhất còn trong đầu Lương Tranh lúc này chính là, thôi xong, hũ giấm lại đổ rồi.
Chờ đến khi Chu Húc lại gần, Lương Tranh cong mắt cười sáp tới, “Anh đến nhanh thật đấy.”
Chu Húc lườm cô một cái nhưng không nói gì, mà lại quay sang chào hỏi hai ba câu với Lý Khê.
Bạn Lý Khê còn đang chờ, anh chàng cũng nhanh chóng rút lui.
Lương Tranh nhìn Chu Húc, miệng tủm tỉm cười, quơ quơ bé heo trước mặt anh khoe khoang, “Đáng yêu không này?”
Chu Húc liếc con thú bông, giọng nói không chút thiện cảm, “Không.”
Lương Tranh trông thế chỉ có thể cố nhịn cười, “Đáng yêu vậy mà.”
Cô chạy lại chỗ Phùng Thiến, “Thiến Thiên, đi thôi.”
Chu Húc đưa Phùng Thiến về trướng trước. Phùng Thiến mở cửa xe đi xuống, “Hai người đi đường cẩn thận.”
“Ừm.” Lương Tranh kéo tay Phùng Thiến, “Bảo bối, mai gặp lại cậu nhé!”
Phùng Thiến xoa xoa mặt cô bạn, cười, “Mai gặp.”
Chờ Phùng Thiến đi vào trong ký túc xá, Lương Tranh mới xuống xe rồi ngồi lại lên ghế phụ. Côn vẫn ôm bé heo trong ngực không rời tay, Chu Húc nhìn thấy, vươn tay về phía cô.
Lương Tranh hơi ngạc nhiên, “Anh làm gì thế?”
“Anh không thích heo.” Dứt lời liền ném con heo của cô ra ghế sau.
Lương Tranh nhìn anh, cố tỏ vẻ thật nghiêm túc, nói: “Chu Húc, anh trẻ con thật đấy.”
Cô sáp lại gần anh, nở nụ cười dịu dàng, “Chu Húc, anh biết gắp thú bông không?”
Chu Húc cũng nhìn cô, thật lâu sau mới trả lời: “Không biết thì sao? Em không thích anh nữa à?”
Lương Tranh khúc khích cười, hai tay áp lên má Chu Húc, “Chu Húc, anh đang lấy tình cảm ra đe dọa em đấy à, chỗ dựa to quá nhỉ!”
Chu Húc kéo hai tay cô xuống, “Vô vị.”
Lương Tranh cười càng lớn, “Anh vô vị hay là em vô vị đây?”
Chu Húc cũng tự cảm thấy mình rất ấu trĩ, nhưng một người trọng mặt mũi như anh sẽ không chịu thừa nhận đâu.
Anh khởi động xe, nói lảng sang chuyện khác, “Em đói không?”
“Đói quá, về nhà anh nấu đồ ăn khuya cho em đi.”
Chu Húc: “Em muốn ăn gì?”
Qua tấm kính chắn gió, Lương Tranh ngắm nhìn cảnh vật về đêm, vui vẻ đáp: “Gì cũng được, em đâu có kén ăn.”
(1) Khuy măng sét hoặc măng sét (Cufflinks) là món phụ kiện thời trang trang trọng mà cánh mày râu rất ưa chuộng. Chúng được dùng để cố định 2 bên cổ tay áo lại với nhau và được sử dụng trong những dịp mang yếu tố trang trọng, lịch sự. Chất liệu chủ đạo là vàng, bạc, giả kim, đá quý…thậm chí là ngà voi, tùy vào yêu cầu của nhà sản xuất.