Ba mẹ Lương Tranh vẫn luôn rất thích Chu Húc, khó có được dịp Chu Húc ghé thăm hai người, ba Lương mẹ Lương đều rất nhiệt tình đón tiếp, lúc ăn cơm còn không ngừng gắp đồ ăn cho anh.
“A Húc, ăn nhiều một chút, lâu rồi con không được ăn thức ăn dì nấu đúng không? Nào nếm thử món này đi, xem tay nghề của dì có phải càng ngày càng thăng cấp không?”
Chu Húc lễ phép cười: “Ngon lắm ạ. Con cảm ơn dì.”
Mẹ Lương cao hứng, cười nói: “Ngon là được rồi. Con muốn ăn gì cứ nói, dì làm cho con ăn.”
“Con cảm ơn dì.”
“Không cần khách sáo.” Mẹ Lương cười hòa ái, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay sang hỏi Chu Húc: “Đúng rồi A Húc, nghe Tranh Tranh nói, gần đây công việc của con rất bận rộn, công việc quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng. Lưu ý chăm sóc bản thân nhiều một chút, đừng ỷ mình còn trẻ, không chú ý gì đến sức khỏe.”
Nói xong lại quay qua Lương Tranh: “Con cũng thế. Dù công việc bận rộn thế nào, cũng phải ăn đủ bữa đúng giờ, đừng tham công tiếc việc, bỏ bê sức khỏe.”
Lương Tranh cười cười: “Dạ vâng.”
Ba Lương gật gù tán đồng: “Đúng đó, mẹ con nói chí lý, đừng quên.”
Mẹ Lương cười, liếc ba Lương một cái: “Ông thật tình, chỉ biết phụ họa theo lời tôi.”
Ba Lương: “Thì bà nói nói thấu tình đạt lý quá. Tôi nào có gì để bổ sung nữa.”
Lương Tranh nhìn ba mẹ ngồi cãi nhau như hai đứa trẻ, không khỏi mỉm cười. Đến khi thu tầm mắt, mới phát hiện người nào đó đang chăm chú nhìn mình.
Hai người mắt đối mắt, cô sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Ba mẹ Lương không hề phát hiện hai đứa trẻ có điểm không đúng, bữa cơm diễn ra hết sức hài hòa, đầm ấm. Cơm nước xong xuôi, Lương Tranh xuống bếp phụ mẹ thu dọn bát đĩa, bị mẹ Lương đuổi ra ngoài: “Con ra đi, lâu lắm mới được nghỉ mấy ngày, đi chơi với A Húc đi, tiện thể gọi ba con vào thuận tiện gọi ba con vào phụ mẹ rửa bát."
Lương Tranh bật cười, chậm rãi đi ra: "Ba ơi! Mẹ gọi ba đi rửa chén!"
Ba Lương vẫn đang ngồi trên sofa say mê lôi kéo cậu con rể quý nói chuyện phiếm. Khó có khi Chu thiếu gia kiệm lời lạnh nhạt lại kiên nhẫn cao hứng như thế, chăm chú tiếp chuyện ba vợ.
Đang thảo luận đến say mê thì "thủ trưởng" vợ gọi vào "thực thi nhiệm vụ", ông than một tiếng, tiếc nuối đứng dậy, còn không quên nhắn nhủ cậu con rể tương lai: "Tiểu Húc à, tối ăn cơm chúng ta lại nói tiếp."
Chu Húc đứng lên, khẽ gật đầu đáp: "Dạ vâng."
Ba Lương đi vào bếp, trong phòng khách chỉ còn lại anh và cô.
Bầu không khí đột nhiên im lặng, cả hai đều lẳng lặng nhìn nhau không chịu mở lời.
Qua một lúc lâu, Lương Tranh mới đi về phía trước mấy bước, đến trước mặt Chu Húc, nhẹ giọng nói: “Anh có muốn đi ra ngoài không?”
Chu Húc nhìn cô, gật đầu: “Ừ.”
Lương Tranh nhấp môi, nói: “Em thay quần áo đã, anh đợi em một chút.”
“Ừ.”
Lương Tranh về phòng thay đồ, trước khi đi không quên báo với ba mẹ một tiếng. Ba me Lương lập tức đồng ý, còn cẩn thận dặn dò: “Được, nếu tối về ăn cơm, nhớ gọi điện báo trước cho mẹ một tiếng.”
“Dạ.”
Lương Tranh đáp ứng, sau đó mới ra ngoài cùng Chu Húc.
Từ trong nhà đến tận thang máy hai người đều trầm mặc, không ai chịu lên tiếng trước.
Lương Tranh chăm chú nhìn số tầng chậm chạp nhảy lên. Cửa thang máy mở ra, cô bước vào trước, Chu Húc theo sau, đứng bên cạnh cô, sau đó cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay Lương Tranh.
Tim cô lạc mất một nhịp, bàn tay hơi khum lại, nhưng không cố gắng thoát ra.
Đại khái là xa cách quá lâu, trong nửa năm chia xa kia, cô cơ hồ còn không dám nghĩ đến ký ức khi còn bên ạnh, sợ rằng không kìm được mà rơi nước mắt.
Bây giờ tay trong tay cùng anh, cảm giác chân thật, ấm áp, quen thuộc này, khiến Lương Tranh đột nhiên muốn khóc.
Cô cảm nhận được bàn tay anh siết lấy tay mình rất chặt, hệt mực lưu luyến, Lương Tranh cũng nắm chặt bàn tay anh, mười ngón đan nhau.
Chu Húc cảm nhận được sự đáp lại của cô, cảm thấy trái tim lạnh giá của mình bỗng như có gió xuân ùa về, tâm tình tốt lên rất nhiều, anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Giờ mình đi đâu?”
Lương Tranh ngẩng đầu nhìn anh, lắc lắc: “Em không biết, anh muốn đi đâu?”
Chu Húc: “Đâu cũng được.”
Lương Tranh nghĩ nghĩ nói: “Vậy mình đi dạo quanh đây nhé.”
“Ừ.”
Hai người đi bộ không mục đích, tay nắm chặt tay, thản nhiên sóng bước bên nhau, tự tại bình yên biết mấy.
Vì xa nhau quá lâu, cả hai đều không biết phải nói chuyện gì. Hôm nay thời tiết khá dễ chịu, hai bên đường rợp bóng cây xanh. Không khí mát mẻ, trong lành.
Chu Húc vô cùng quen thuộc con đừng này, mấy lần đến Giang Thành, họ đều nắm tay như thế, tản bộ dưới tán cây này.
Đi được một lúc thì nhìn thấy một ông lão bán khoai tây chiên.
Ngày trước mỗi lần đến đây, Lương Tranh đều mua 1 phần. Suất khoai tây đó khá lớn, lần nào cô cũng không ăn hết, Chu Húc lại giúp Lương Tranh giải quyết.
Chu Húc nhìn thấy ông lão bán khoai chiên, rũ mắt nhìn cô: “Em muốn ăn không?”
Lương Tranh khẽ mỉm cười: “Không phải anh luôn không thích cho em ăn sao?”
Chu Húc liếc cô một cái: “Anh có lúc nào cấm em ăn đâu?”
“Sao lại không? Mỗi lần em ăn đồ ăn vặt, anh đều cằn nhằn là không tốt cho sức khỏe, không muốn cho em ăn.”
Chu Húc cười cười, nhìn cô, ánh mắt không giấu được cưng chiều: “Ngoài miệng nói thế thôi, chứ có bao giờ cứng rắn được với yêu cầu của em đâu?”
Vừa nói, vừa đi về quầy hàng rong của ông lão: “Ông ơi! Bán cho con một phần lớn, ông chiên thật giòn giúp con và bỏ nhiêu tiêu nhé.”
“Được. Được.” Ông lão vui vẻ cười đáp ứng, đôi tay nhanh nhẹn chế biến.
Chu Húc lấy ví tiền trong túi, rút ra một đồng 50.
Ông lão nhanh chóng tìm 45 tệ trả lại anh.
Lương Tranh nghiêng đầu, chăm chú nhìn anh.
Đôi môi cô khẽ cong lên, nhìn vừa khả ái, lại tươi tắn, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp.
Chu Húc cất ví vào túi quần, thấp giọng nói: “Nhìn anh làm gì?”
Lương Tranh cảm khái: “Chu Húc, em cảm thấy chúng mình như trở lại ngày xưa vậy.”
Những ký ức nho nhỏ của hai người liên tục chạy qua trong đầu cô như cuốn phim quay chậm, giống như trở lại thở ban đầu, lúc mới yêu nhau. Lương Tranh cảm động không nói lên lời, đột nhiên muốn khóc.
Chu Húc nắm chặt tay cô, ánh mắt anh sâu thẳm, thâm tình, giọng có phần xúc động: “Anh biết em đang nghĩ gì.” Anh dừng lại chậm rãi nói: “Anh cũng giống em.”
Mất đi rồi tìm lại được, trong lòng anh có biết bao trân quý, biết bao kinh hỉ.
Anh có thể mất mọi thứ, duy chỉ có Lương Tranh, chỉ có cô là anh không muốn nhượng bộ. Anh muốn cả đời ở bên cạnh, yêu thương, chăm sóc, che chở cho cô gái này.
Hai người đi dạo rất lâu, tối cũng không về nhà ăn cơm.
Sau khi ăn tối ở ngoài xong, lại đi dọc đường bờ sông tản bộ.
Gần 10h, Lương Tranh hỏi Chu Húc: “Anh nghỉ ở đâu?”
Chu Húc nói: “Anh thuê phòng khách sạn rồi.” Lại ngừng lại, con người đen nhánh chăm chú nhìn sâu vào mắt cô: “Anh có thể ở lại nhà em không?”
Lương Tranh sửng sốt đôi chút: “Không phải anh thuê phòng rồi à?”
Chu Húc hơi buồn bực, đáp: “Nhưng anh muốn ở cạnh em.”
Lương Tranh bật cười: “Em cũng đâu có chạy mất, anh gấp gáp thế làm gì?”
Chu Húc: “Ai biết.”
Anh kéo tay cô đi về phía trước: “Trước tiên em theo anh về khách sạn cầm hành lý qua nhà em đã.”
Khách sạn Chu Húc đặt cách nhà cô không xa, là một khách sạn cao cấp, view choáng ngợp, nhìn ra sông Tân.
Gian phòng Chu Húc đặt ở tầng 17, là một gian phòng tổng thống sa hoa, có 1 mặt tường hoàn toàn bằng kính, bao trọn quang cảnh Giang Thành về đêm.
“Em muốn uống nước không?” Chu Húc cầm bình nước, vặn nắp đưa cho Lương Tranh đang ngồi trên giường. Cô nhận lấy, nhấp một ngụm: “Anh muốn mang gì đi?”
Chu Húc: “Hai bộ quần áo, em đợi anh một chút.”
Anh đi đến bên giường, gọi điện thoại cho phục vụ khách sạn, nhắn họ mang bộ đồ đã giặt ủi hôm qua lên.
Xong xuôi mới quay đầu, đi đến ngồi xuống bên cạnh Lương Tranh.
Lương Tranh nhìn anh, hỏi: “Chừng nào thì anh quay về?”
“Ngày kia.” Chu Húc thấp giọng đáp, một tay đặt lên gáy Lương Tranh, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Lương Tranh thoáng thất thần, mở to mắt, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Hai bàn tay anh ghì lấy cần cô, nụ hôn ban đầu mơn trớn nhẹ nhàng, dần dần trở nên cuồng nhiệt, đầy chiếm hữu. Lương Tranh bị hôn đến mức thở không ra hơi, Chu Húc mới bằng lòng buông cô ra.
Anh rũ mắt nhìn cô, sóng mắt dịu dàng, nhu tình như nước.
Trong không gian yên tĩnh, hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như thế, chẳng ai nói gì đến tận khi tiếng gõ cửa đều đều vang lên, Chu Húc mới đứng dậy, mở cửa.
Là nhân viên phục vụ đến gửi lại quần áo giặt ủi. Chu Húc ném quần áo lên giường, quay lại ngồi xuống bên cạnh cô. Anh kéo tay Lương Tranh, dịu dàng nói: “Khi nào em đi?”
Lương Tranh nói: “Em còn muốn ở nhà mấy ngày mới đi.”
Chu Húc nhìn cô, thật lâu mới nói: “Em định quay lại chỗ làm à?”
Lương Tranh: “Vâng.”
Chu Húc nắm tay cô chặt hơn, nghiêm túc nhìn cô, chậm rãi nói: “Trở lại Bắc Kinh không được sao?”