Ở trường học quân sự dì Chu cũng đã xin nghỉ giúp cô,để cho cô nghỉ ngơi 2 ngày trước khi trở về.
Sau khi về nhà, Chu Ngữ Chức liền về phòng tắm rửa,rồi xuống lầu chuẩn bị bữa tối.
Lương Tranh vừa mới hạ sốt, không thể ăn đồ ăn chứa nhiều dầu mỡ, chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ,dễ tiêu. Chu Ngữ Chức nghĩ nghĩ, quyết định nấu cháo.
Lương Tranh ghé qua trường lấy một ít quần áo,lúc vừa về đến nhà liền đi tắm rửa.
Cô xuống phòng bếp tìm dì Chu.Chu Ngữ Chức vừa mới cắt xong dưa hấu,thấy Lương Tranh bước vào, liền đưa cho cô: "Đến đây, Tranh Tranh,con bưng đến phòng khách ăn đi."
Lương Tranh vội đỡ lấy:"Dì,để con giúp một tay."
"Không cần đâu.Dì sẽ nấu chút cháo, ba người chúng ta ở nhà,ăn uống đơn giản là được. Con nghỉ ngơi đi."
Lương Tranh bị dì Chu đuổi ra khỏi phòng bếp,cô bưng đĩa dưa hấu lên tìm Chu Húc.
Cô đứng ở cửa và nhẹ nhàng gõ.
Cánh cửa im lặng trong chốc lát và truyền đến tiếng bước chân.
Chu Húc mở cửa ra, chỉ thấy Lương Tranh bưng một cái đĩa dưa hấu đứng ở bên ngoài.
Lương Tranh tươi cười, "Hi."
Chu Húc: "......"
"Tôi có thể đi vào không?"
Chu Húc nhìn nhìn cô, không trả lời,xoay người đi vào.
Lương Tranh bưng đĩa dưa hấu đi vào,thấy Chu Húc kéo ghế dựa trước bàn học ngồi xuống,cô đặt đĩa dưa hấu sang một bên.
Trên máy tính đang hiển thị tài liệu bằng Tiếng Anh, Lương Tranh vô tình xem, cô đứng ở bên cạnh bàn, hỏi: "Anh phải chuẩn bị đi rồi sao? Ngày 13 đi buổi sáng hay chiều?"
Chu Húc gõ ngón tay trên bàn phím,không chút vòng vo trả lời:"Buổi sáng."
"Nga." Lương Tranh thấy Chu Húc đang bận,cũng không lên tiếng quấy rầy anh.
Lần đầu tiên cô đến phòng Chu Húc,theo bản năng nhìn xung quanh.
Phòng của cô và phòng của Chu Húc phong cách hoàn toàn khác nhau,phòng anh kết hợp hai màu đen trắng,rất yên tĩnh,giống như con người anh. Chỉ có điều cũng có chút vô tình.
Lương Tranh nhìn xung quanh một lúc,lại đem ánh mắt dừng trên người Chu Húc.
Anh nghiêm túc làm việc, Lương Tranh nhìn anh một hồi, có chút say sưa.
Cho đến khi cô nghe thấy tiếng dì Chu gọi mình: "Tranh Tranh, đến giúp dì một chút."
"Dạ, đến đây." Lương Tranh đáp lời, đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, liền nhớ ra cái gì, lại quay lại:"Chu Húc."
Chu Húc gõ xong vài từ cuối cùng, mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lương Tranh.
Lương Tranh cong môi cười, "Tối hôm qua cảm ơn anh."
Chu Húc nhìn cô một cái, hiếm khi ừ một tiếng, xem như đáp lại.Sau đó lại thu hồi tầm mắt nhìn vào tài liệu, tiếp tục làm chuyện của mình.
Chu Húc trung tuần khai giảng,ngày 13 đã đi.
Ngày 15, Lương Tranh đã kết thúc kì huấn luyện quân sự, chính thức bắt đầu đi học.
Lúc cô còn học ở trường cấp 3,mỗi ngày thầy cô giáo đều nói mọi người hiện tại hảo hảo cố gắng, sau khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, sẽ được thư giãn thoải mái.
Nhưng khi Lương Tranh cầm lấy thời khóa biểu, cô đặc biệt muốn trở về hỏi chủ nhiệm lớp,làm gì có chuyện lên đại học liền thoải mái chứ??? Gạt người tâm không chột dạ a!
Ngành Lương Tranh học chính là pháp luật, mỗi ngày đều có rất nhiều tiết học, kết thúc tiết học quay về ký túc xá cô đều cảm thấy mệt chết.
Kết quả là ngày hôm đó còn bị Thiến Thiến kéo đi hội học sinh phỏng vấn.
"Mình có thể đi cùng cậu, nhưng cậu đừng mời mình tham gia." Mỗi ngày đi học đều mệt chết, còn phải đọc sách, có thời gian không bằng ở ký túc xá ngủ,cô đối với hội học sinh thật sự không có hứng thú.
Phùng Thiến cũng không ép cô:"Đồng ý,cậu đi với mình là được."
Hội học sinh nhận thêm người mới,có không ít người đến phỏng vấn.
Lúc Lương Tranh và Phùng Thiến đến,trong đó có một đám bạn học cùng lớp với cô,nhìn qua đều có chút hồi hộp, cô ngồi trên ghế bên ngoài ngáp,nhìn có chút không ăn khớp với mọi người xung quanh.
Nhanh chóng đến lượt của Phùng Thiến,cô đột nhiên nắm tay Lương Tranh,Lương Tranh bị dọa giật mình, tỉnh ngủ:"Xong rồi?"
"Xong cái gì mà xong, mình còn chưa bắt đầu đâu." Cô sửa sang lại quần áo,vẻ mặt ngiêm túc: "Thế nào?"
Lương Tranh giơ ngón tay cái lên: "Xinh đẹp nhất trường,nếu mình là chủ tịch hội sinh viên,mình sẽ chọn cậu đầu tiên".
Phùng Thiến bị cô chọc cười, "Cậu cũng quá khoa trương."
"Thật sự!" Lương Tranh nghiêm túc nói: "Mình cũng không nói láo."
Phùng Thiến cười, nhéo nhéo mặt của cô: "Được rồi, vẫn là Tranh Tranh nhà chúng ta nói chuyện êm tai."
Biểu hiện của Phùng Thiến quả thực không tồi, qua một lúc lâu mới đi ra.
Lương Tranh thấy cô đi ra, bước lên phía trước:"Thế nào?"
Phùng Thiến lắc đầu:"Không biết,chắc cũng được."
Nói xong, đột nhiên Phùng Thiến kéo tay Lương Tranh, đè nặng thanh âm, ghé vào tai cô:" Cậu có nhìn thấy anh chàng thứ ba ở hàng thứ hai bên trong không?Anh ấy là người quản lý kiểm tra kỷ luật, bộ dạng đẹp trai đúng không?"
Lương Tranh nghe xong, theo bản năng quay đầu lại,xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong.
Hàng thứ hai, người thứ ba.
Cô nhìn nhìn, nghĩ thầm, bình thường đi, nào có tuấn tú lắm đâu.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Chu Húc, cao cao gầy gầy,yên tĩnh nhưng lạnh lùng,vậy mới gọi là đẹp trai.
Cô lớn như vậy, chưa thấy ai đẹp trai hơn Chu Húc cả.
Cô vừa nghĩ đến Chu Húc, dì Chu liền gọi điện thoại tới.
Cô vội bắt máy: "Dì."
"Tranh Tranh, buổi chiều hôm nay con không có tiết học đúng không?Một lúc nữa dì đến đón con,buổi tối chúng ta đi ăn thịt dê".
"Dạ, buổi chiều không có tiết học."
"Vậy đi,con chuẩn bị một chút,dì lập tức đến đấy."
Tuy rằng đã nhập học,nhưng mà dì Chu vẫn thường xuyên đón cô ra bên ngoài ăn cơm,cuối tuần có làm món ăn ngon, cũng sẽ gọi Lương Tranh qua ăn.
Chu Ngữ Chức đặc biệt thích Lương Tranh,thực sự coi cô như con gái.
Lúc ăn cơm, chú Chu cũng đến.
Chu Ngữ Chức còn hỏi Lương Tranh, có hay không cùng Chu Húc gắn kết.
Lương Tranh đang ăn, thiếu chút nữa bị sặc.
Nghĩ thầm, cô cùng Chu Húc thật sự không phải có thể tùy tiện gắn kết quan hệ.
Mặc dù thỉnh thoảng cô cũng muốn gọi điện thoại ân cần hỏi thăm sức khỏe Chu Húc một chút.
Nhưng mà nghĩ lại,cô lại cảm thấy cô ở trong mắt Chu Húc,đoán chừng cũng giống như người xa lạ.
Hai người thật sự không thể nào.
Theo nhận thức đến hiện tại,cô cùng Chu Húc nói chuyện với nhau phỏng chừng không vượt quá mười câu.
Nếu cô tùy tiện liên lạc với anh, có vẻ rất kỳ quái?
Bất quá mỗi khi chú và dì Chu nhắc tới Chu Húc, cô lại nhịn không được dựng thẳng lỗ tai nghe.
......
Những ngày học tập trôi qua nhanh chóng, thời gian thấm thoát đi qua mùa hè rồi đến cuối mùa thu.
Bắc Kinh cuối mùa thu đặc biệt đẹp, ở quê Lương Tranh chưa bao giờ được thấy phong cảnh này, gió cuối thu, bầu trời xanh,cây bạch quả ở hai bên đường ánh vàng rực rỡ.
Cuối tuần, Lương Tranh với nhóm bạn cùng phòng đi đạp xe đạp,cả đường đi chụp rất nhiều ảnh.
Buổi tối nằm ở trên giường, chọn bức ảnh đẹp nhất gửi cho mẹ.
Mẹ Lương rất nhanh liền gọi video cho cô, mở miệng liền hỏi: "Con gần đây nhìn rất gầy nha.Ở trường học ăn không ngon à?Hay là ăn không quen đồ ăn Bắc Kinh?"
Lương Tranh nở nụ cười:"Nào có đâu,con mỗi ngày đều ăn rất nhiều."
"Mẹ đây như thế nào nhìn thấy gầy nha?"
Lương Tranh làm bộ làm tịch kể khổ với mẹ: "Không còn cách nào khác, học tập là nhiệm vụ quan trọng nha."
"Ai nha, học tập tất nhiên là quan trọng,nhưng thân thể cũng quan trọng. Con bình thường ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm, tiền không đủ thì nói với ba mẹ, nhà chúng ta tuy rằng không giàu có, nhưng sao có thể để con gái mình thiệt thòi?"
Lương Tranh nghiêm túc nói: "Con thật sự ăn cơm rất ngon miệng. Hơn nữa dì Chu mỗi bữa đều cho con thêm cơm,con không cẩn thận ăn quá nhiều luôn."
"Con lại làm phiền dì Chu!"Mẹ Lương bỗng cao giọng.
Lương Tranh nói: "Này là dì Chu thích con a,con không thể không đi."
"Ai nha,con luôn làm phiền dì Chu như vậy, làm sao bây giờ nha."
Lương Tranh mếu máo, "Con rất hiểu chuyện mà."
Mẹ Lương bên kia thở dài, xong rồi lại dặn dò cô:"Mẹ xem dự báo thời tiết, Bắc Kinh mấy ngày nay trở lạnh đấy,con nhớ mặc ấm một chút,đừng để bị cảm."
"Ân, con biết."
Lương Tranh nằm trên giường cùng mẹ nói chuyện nửa ngày, mãi cho đến ký túc xá tắt đèn, mới tắt điện thoại.
Mấy cô gái trong ký túc xá đều là con cú đêm, Thiến Thiến cùng Tiểu Vũ vẫn còn nói chuyện, Chung Chung không có trên giường, ở dưới mò mẫm đồ ăn khuya.
Lương Tranh cũng không ngủ được, cô nghiêng người xem những bức ảnh chụp được ngày hôm nay trên điện thoại.
Mùa thu ở Bắc Kinh thật đẹp.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ đã là cuối thu, qua một tháng nữa, Chu Húc sẽ trở về.
Mấy tháng không thấy, không biết anh có phải ngày càng đẹp trai không nhỉ.
Bất quá đã đến trung tuần tháng 12, Lương Tranh bắt đầu phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, hầu hết thời gian trong ngày là ở thư viện, cũng không có thời gian suy nghĩ linh tinh.
Ngày cuối tuần của tuần cuối cùng tháng 12, cô theo thường lệ đến nhà dì Chu ăn cơm.
Dì Chu mua rất nhiều đồ ăn, nói buổi tối cả nhà ăn lẩu. Lương Tranh tưởng có khách quý tới, vừa hỏi mới biết được là tối nay Chu Húc trở về.
Lương Tranh sửng sốt một giây, tính thời gian, mới nghĩ đến sắp tới chính là lễ Giáng Sinh, Chu Húc bọn họ cũng được nghỉ.
Bởi vì biết Chu Húc trực tiếp về đến đây, buổi chiều Lương Tranh ở thư phòng đọc sách cũng liên tiếp thất thần, rất không chuyên tâm.
Buổi tối cô cùng dì ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, hơn 7 giờ,bên ngoài sân có tiếng xe đi vào.
Lương Tranh lập tức thò đầu ra nhìn, mừng rỡ nói: "Dì, hình như Chu Húc đã về."
Chu Ngữ Chức ra bên ngoài liếc mắt một cái, cười rộ lên, "Thật đúng là nó."
Bà để đồ đạc sang một bên, rửa tay đi ra ngoài. Lương Tranh cũng đi theo.
Ba tháng không thấy, Chu Húc quả nhiên càng đẹp trai hơn.
Anh mặc một cái áo lông đen dài, bên trong hình như là áo sơ mi màu trắng.
Anh mang theo vali vào nhà,mặt mũi khôi ngô tuấn tú, vẫn là bộ dạng như cũ,yên lặng nhưng lạnh lùng.
Lương Tranh thấy anh nhìn mình, lập tức nở nụ cười,vẫy tay chào, "Hi, Chu Húc."
Chu Húc nhìn cô một cái, trong mắt vẫn như cũ không có cảm xúc gì,nhưng mà vẫn lịch sự gật đầu một cái.
Lương Tranh đã lâu không gặp anh, khoảnh khắc 2 người đối mặt nhau,cô cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút.
Chu Húc đi qua chào mẹ một tiếng, liền về phòng sắp xếp vali, tắm rửa thay quần áo.
Lương Tranh cùng dì Chu ở phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, buổi tối bốn người ngồi vây quanh nồi lầu.
Ngoài cửa sổ tuyết không biết rơi từ lúc nào.
Nhưng mà không có gì hạnh phúc hơn mùa đông tuyết rơi được ngồi vây quanh nồi lẩu.
Lúc ăn cơm, chú cùng dì Chu hỏi Chu Húc rất nhiều chuyện ở trường học, bất quá tính tình Chu Húc sao có thể đáp lại từng câu một,chỉ trả lời vài câu hỏi quan trọng.
Cũng may Chu Ngữ Chức sớm đã quen với tính tình lạnh nhạt này của con mình,hỏi một lúc cũng mặc kệ anh, quay đầu nói với Lương Tranh: "Tranh Tranh, các con khi nào được nghỉ?"
Lương Tranh nói: "Chưa có thời gian cụ thể,đoán chừng có lẽ sẽ vào tháng 1."
Chu Ngữ Chức nói: "Chờ con thi xong, dì dẫn con đi trượt tuyết."
Lương Tranh là người phương Nam, ngay cả tuyết cũng chưa thấy qua, càng không biết trượt tuyết. Cô tức khắc có chút mong chờ,chỉ hi vọng mau chóng được nghỉ.
Cơm nước xong, Chu Húc lên lầu, đi tới thư phòng tìm đồ này nọ.
Đi vào, liền nhìn thấy cạnh lò sưởi có mấy quyển sách bày bừa trên mặt đất. Bên cạnh còn có một gói khoai tây chiên đang ăn dở cùng ly nước.
Chu Húc không khỏi nhíu mày.
Thư phòng ở lầu 3 là của Chu Húc,phòng ngủ của anh ngay bên cạnh. Không có sự đồng ý của anh, ngay cả cha mẹ anh cũng không thể tùy ý đi vào.
Lương Tranh ở dưới lầu giúp đỡ dì Chu dọn dẹp phòng bếp, lại cùng bà ở phòng khách ngồi xem TV một lát, mắt thấy thời gian không còn sớm, liền chúc dì và chú ngủ ngon,đi lên lầu.
Lên trên lầu 3, khi chuẩn bị mở cửa vào phòng, đột nhiên nhớ tới sách của cô còn ở thư phòng.
Cô nghĩ đi lấy,liếc mắt thăm dò thư phòng cuối hành lang một cái.Cửa đóng, bên trong sáng đèn. Hẳn là là Chu Húc ở bên trong.
Cô suy nghĩ, đi đến cửa thư phòng,giơ tay gõ nhẹ.
Bên trong truyền đến một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Vào đi."
Lương Tranh lúc này mới mở cửa.
Cô thấy Chu Húc đang đứng trước giá sách,trên tay cầm quyển sách, cúi đầu, lật xem.Nhìn anh vô cùng nghiêm túc,dường như đang xem gì đó quan trọng.
Khi anh nghiêm túc làm việc,hơi thở trên người so với bình thường còn muốn lạnh hơn vài phần.
Lương Tranh cũng không dám quấy rầy anh, cô nhanh chân đi đến lò sưởi cạnh tường, ngồi xổm xuống nhặt sách,bưng cái ly,còn cầm gói khoai tây chiên đang ăn được một nửa lên, sau đó nhẹ nhàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Mới vừa đi tới cửa, Chu Húc bỗng nhiên nói: "Về sau không được vào thư phòng của tôi."
Lương Tranh ngẩn người một chút. Cô xoay người, nhìn về phía Chu Húc.
Chu Húc vẫn như cũ đang nhìn sách, cũng không có nhìn cô.
Lương Tranh đứng đó vài giây, đột nhiên cảm thấy được có chút xấu hổ, cô nhìn Chu Húc một hồi, cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
Lương Tranh cũng không biết thư phòng của Chu Húc không thể vào,cô đến để lấy đồ giúp dì Chu, phát hiện bên trong có rất nhiều sách chuyên ngành liên quan, còn có một ít sách không được xuất bản nữa, cô hỏi qua dì Chu, lúc cô rảnh rỗi không có việc gì làm có thể vào xem được không.
Dì Chu nói có thể, cô mới dám vào.
Lương Tranh đêm nay nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu tất cả đều là ngữ khí lạnh lùng của Chu Húc khi nói chuyện với cô.
Cô cảm thấy ảo não lại bối rối khó xử, cả một đêm cũng chưa ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, chú Chu muốn đi đến công ty, Lương Tranh vội vàng ôm cặp đuổi theo, "Chú Chu, con có thể đi nhờ xe của chú quay về trường học được không?"
Chú Chu muốn đến công ty,tiện đường đi qua trường học của cô.
"Tranh Tranh sao trở về trường sớm vậy? Buổi tối ăn cơm xong rồi về." Chu Ngữ Chức cũng đứng dậy đi tới, giữ chặt tay Lương Tranh:"Đến lúc đó dì bảo Chu Húc đưa con về."
"Không cần đâu dì, ở trường học có chút chuyện,cần phải trở về sớm." Lương Tranh mượn lý do trường học có việc phải đi về, Chu Ngữ Chức hiển nhiên không thể giữ cô lại.
......
Sau khi quay về trường học, qua rất nhiều ngày, Lương Tranh vẫn luôn nhớ tới thái độ đêm đó của Chu Húc.
Anh dùng giọng điệu lạnh lùng đó cảnh cáo cô.Lúc ấy cô thực sự chắc chắn Chu Húc cảm thấy cô vô cùng phiền phức.
Lòng tự trọng nhỏ bé của Lương Tranh bị tổn thương,sau ngày hôm đó, cô liền lặng lẽ đem tâm tư thiếu nữ còn chưa bộc lộ chôn giấu sâu trong lòng.
Cô thừa nhận Chu Húc rất đẹp trai, cũng thừa nhận cô vì anh có động tâm một chút.
Nhưng nếu anh chán ghét cô, vậy cô không nên thích anh nữa.
~~~
Chương 6 is coming...