• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau Trần Cảnh Vũ cùng Nhạc Quân đến nơi đăng ký kết hôn.

Lúc về Nhạc Quân cầm hai tờ hôn thú đỏ thẫm, trong lòng cô có vô vàn cảm xúc. Hạnh phúc, kích động còn có mơ hồ. Cô và Trần Cảnh Vũ như vậy đã thành vợ chồng rồi sao?

“Vẻ mặt của em như vậy là sao?” Trần Cảnh Vũ đang lái xe nhưng cũng liếc nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh. Anh thấy biểu cảm trên mặt cô biến đối liên tục. Cô rốt cuộc là có vui mừng không?

Nhạc Quân nghe tiếng anh bỗng hoàn hồn, khẽ giọng: “Thật ra em vẫn còn khó tin chuyện này. Anh thế mà nguyện ý bị em trói buộc như vậy. Thật thiệt thòi cho anh rồi.”

Trần Cảnh Vũ nghe cô nói thì dở khóc dở cười, không phải là cô nên cảm thấy mình thiệt thòi chứ không phải anh sao. Sao lại ngược lại rồi. Anh mỉm cười đưa tay vuốt ve bên mặt cô giọng nói ôn nhu: “Anh rất vui, không thiệt thòi gì cả.”

Nhạc Quân ngại ngùng xoay mặt nhìn ra ngoài đường lớn, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Về nhà họ Tần, Trần Cảnh Vũ cùng Nhạc Quân đưa giấy kết hôn cho bà nội xem. Cả ông bà nội Tần đều xúc động đến cười vui vẻ không dừng được.

Lúc này cả gia đình Tần gia cũng đã biết chuyện. Ai cũng đều kích động, không thể tin được.

Tần Ly Ly đang cầm ly nước uống, nghe thông báo ly nước cũng tự động rơi xuống sàn nhà vang lên một tiếng keng lớn.

Tần Uyên Nhi vỡ vụn trái tim đơn phương suốt mười năm qua. Cô nên sớm từ bỏ tình yêu này từ lâu, đã biết không có kết quả nhưng cứ đâm đầu để đến mức lún sâu như hôm nay. Cô chính là tự mình làm khổ bản thân, cô không hận ai cũng không ghét ai cả. Cô hiểu tính cách của Trần Cảnh Vũ dù cho người lớn hai bên tác hợp nhưng nếu anh không có tình cảm sẽ không ai ép được anh. Điều này chứng mình anh thật sự thích Nhạc Quân. Nhưng cô vẫn khó hiểu, Nhạc Quân mới về không bao lâu cũng không gặp Trần Cảnh Vũ mấy lần, sao có thể nhanh như vậy.

Là yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Không phải cô cũng yêu anh từ lần đầu gặp sao. Cô cười tự giễu bản thân. Nhưng cô không hối hận, yêu anh chính là điều cô rất tự hào cũng không cảm thấy ủy khuất. Anh hạnh phúc bên em gái cô vậy cô sẽ chúc phúc cho họ. Như vậy dù với bất kỳ ai đều sẽ không khó xử.

Tần Trọng Học gần như hóa đá tại chỗ, các giác quan như ngừng hoạt động. Cả người cứng đờ, đang cố gắng để tiếp nhận kết quả này. Lần đầu tiên anh biết rung động với một cô gái nhưng tình yêu mới vừa chớm nở đã bị người khác ngắt bỏ. Anh không biết nên làm gì lúc này, chúc phúc cô sao. Trái tim bất ngờ trao tặng cho cô nhưng cô không cần, anh không cam tâm từ bỏ như vậy. Chợt nghĩ họ đã kết hôn, anh có chấp nhận hay không cũng có quan trọng đâu. Anh đã biết cảm giác thất tình là thế nào, thật khó chịu và không cam lòng. Có lẽ cần một thời gian mới có thể quên được đoạn tình cảm chớp nhoáng này.

Người bình thường nhất là Tần Duy, anh tuy ngạc nhiên nhưng cũng không kích động. Anh cũng như Tần Uyên Nhi hiểu tính cách của Trần Cảnh Vũ. Chỉ có điều anh biết rõ Trần Cảnh Vũ là người không đơn giản, trên thương trường vô cùng quyết đoán cũng vô tình. Liệu một người như vậy sẽ thật lòng yêu thương Nhạc Quân. Anh không dám chắc, nhưng về nhân phẩm Trần Cảnh Vũ cũng tốt. Chính anh là đàn ông cũng không thể phủ nhận sức hút của Trần Cảnh Vũ. Chỉ cần anh ta thật lòng yêu Nhạc Quân anh cũng sẽ vui vẻ chấp nhận người em rể xuất sắc này. Hơn nữa anh ta muốn kiểu phụ nữ nào cũng đều có thể, gia cảnh lại lớn như vậy. Một nhà họ Tần anh tuy có danh tiếng nhưng cũng không thể so sánh với tập đoàn Sinsoledad. Vậy chỉ có hai nguyên nhân: một là đáp ứng sự tác hợp của trưởng bối trong nhà, hai là thật sự anh ta yêu thích Nhạc Quân. Anh nghĩ cả hai nguyên nhân đều góp phần vào kết quả này. Như vậy anh cũng yên tâm phần nào.

Tần Ly Ly không thể chấp nhận chuyện này nên rời khỏi nhà cùng đám bạn đến quán Bar. Tần Uyên Nhi và Tần Trọng Học dù sao cũng không thể thích ứng ngay với chuyện này, trái tim hai người đều đau đớn nên cần yên tĩnh để ổn định lại.

Đêm hôm đó bà nội Tần qua đời, trước khi nhắm mắt bà vẫn luôn không ngừng lặp lại cái tên: “Dịch Tô” Ai cũng biết Dịch Tô đó chính là ba của Nhạc Quân.

Nữa tháng sau mọi chuyện đã ổn thỏa, Nhạc Quân cũng quay về trường học.

Mọi người trong nhà cũng bình thường trở lại. Tuy Tần Uyên Nhi gặp Nhạc Quân vẫn còn chút ý tứ nhưng cũng dần dần thích ứng. Nhạc Quân sao không hiểu, cô biết chị yêu Trần Cảnh Vũ nhiều năm như vậy. Cô biết bản thân có lỗi với chị nhưng cô muốn ích kỷ một lần. Dù không phải cô, có lẽ sẽ là ai đó, cũng có thể là chị. Nhưng cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm hạnh phúc của mình phải tự mình giữ lấy. Nếu anh yêu chị đã không để chị yêu thầm nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả. Người có duyên ắt sẽ gặp nhau và được thành toàn. Cô chỉ có thể cầu chúc chị sớm tìm được một người đàn ông yêu thương chị thật lòng.

Về phần Tần Ly Ly, Nhac Quân cũng không thân thiết với cô ta. Chuyện cô ta chọc giận bà nội khiến bệnh tình bà trở nặng đã khiến lòng Nhạc Quân khó chịu. Chị ta chấp nhận hay không cô cũng không quan tâm.

Ông nội vì sự ra đi của bà nội ngày càng ít nói hơn. Cô biết người quan trọng nhất không còn, đó là điều khổ sở như thế nào. Ngoài mặt ông vẫn giữ thái độ bình thường với mọi người nhưng khi về đêm chỉ có mình ông trong phòng, ông sẽ lặng lẽ rơi nước mắt trước tấm ảnh của bà nội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK