Đương nhiên, có người giúp đỡ thì đâu cần thiết phải tự mình làm đúng không?
Mary im lặng thu dọn mọi thứ.
"Bà chủ, sau khi biết Tống Thụy vượt ngục, ông chủ lo lắng hắn ta sẽ tìm đến làm tổn thương ngài, cho nên đã đặc biệt sắp xếp ngài ở chỗ này, đồng thời phái chúng tôi bảo vệ ngài 24/24. Ông chủ sợ bại lộ hành tung của ngài nên cũng không dám tới thăm ngài. Ông ấy cũng yêu cầu chúng tôi chuẩn bị đầy đủ ngày ba bữa, mỗi lời nói, việc làm của ngài đều sẽ được báo cáo lại, sợ ngài không thoải mái."
Tôi biết Mary quan sát tôi mỗi ngày, nhưng tôi không nghĩ tới hành động đó xuất phát từ sự quan tâm của Giang Thận.
Trong lòng trào lên một thứ cảm giác kì lạ, một tư vị từ trước tới nay chưa bao giờ cảm nhận thấy.
"Xem ra anh ấy thực sự quan tâm đến đứa nhỏ này."
“Không phải đâu bà chủ” Mary khẽ lắc đầu. “Ông chủ chưa từng nhắc tới đứa nhỏ, chỉ luôn bảo chúng tôi toàn tâm toàn ý chăm sóc ngài, mỗi ngày đều phải cắm những đóa hoa hồng tươi nhất để trên bàn ăn, để ngài luôn thấy vui vẻ.
"Tống Thụy vẫn luôn không xuất hiện, ông chủ lo lắng thời gian kéo dài quá lâu ngài sẽ không an toàn, cho nên liền bỏ lại vệ sĩ, lấy thân làm mồi nhử để bắt Tống Thụy."
Tôi vuốt bụng, cảm thấy hơi khó tin, Giang Thận đã âm thầm làm cho tôi nhiều điều như vậy ư?
"Đủ rồi Mary," tôi ngắt lời cô ấy, "Tôi thừa nhận cô là một trợ thủ đắc lực, nhưng bây giờ tôi mệt rồi, muốn ngủ."
Vừa rồi náo loạn một hồi làm tôi buồn ngủ đến nỗi hai mí mắt cứ đánh nhau.
Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng tối om, các cửa sổ đã bị đóng đinh, nhất thời, tôi không thể phân biệt được bây giờ là ngày hay đêm.
"Dậy rồi?"
Thanh âm của Giang Thận trầm thấp khàn khàn, mang theo chút cưng chiều.
"Ừ," tôi co rúm người lại dưới tấm chăn.
Kỳ quái, vậy mà tôi lại đỏ mặt khi nghe thấy giọng nói của Giang Thận, may mắn thay, tầm nhìn trong phòng khá tối.
“Em ngủ tiếp đây” tôi che miệng vờ ngáp, mặt vùi vào gối làm bộ ngủ.
Giang Thận im lặng một lúc.
"Đừng giả bộ nữa, đứng dậy đi."
Hắn thò bàn tay to lớn vào trong chăn, thuần thục nâng eo tôi đỡ tôi ngồi dậy, cụp mắt cẩn thận xỏ tất cho tôi.
Cảm giác thật kỳ lạ khi được hầu hạ bởi nhân vật phản diện gi.ế.t người không chớp mắt trong sách.
Tôi liếm liếm môi, nhấc chân đá vào đầu gối không bị thương của hắn.
"Mary nói anh thích em, thật hay giả vậy?"
Giang Thận hơi khựng lại.
Trong căn phòng tối om, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch, còn có nỗi mong đợi không biết tên bị đè nén.
“Giả đấy” Giang Thận vỗ vỗ bắp chân của tôi, “Chân còn lại.”
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng xỏ chiếc tất còn lại cho tôi.
"Hừ, em biết ngay mà, anh chỉ coi em như một cỗ máy sinh dục."
Tôi lại đá vào đầu gối Giang Thận, lần này hắn cầm chặt lấy cẳng chân tôi.
Những đầu ngón tay ấm áp với những vết chai mỏng một đường hướng về phía trước vuốt ve, cảm giác rùng mình như điện giật dọc theo lỗ chân lông lan đến toàn thân.
Giang Thận nhíu mày: "Cỗ máy sinh dục nhà ai mà giỏi làm nũng như vậy?"
Làm nũng á?
Tôi còn có thể khiêu khích tới giới hạn của anh kìa.
"Em đang hỏi anh đấy, rốt cuộc anh có hiểu không!"
Bàn tay to lớn đó ôm lấy bắp chân tôi, nhẹ nhàng xoa bóp từng chút một, trong phòng có thể nghe thấy hơi thở của tôi hòa cùng giọng nói trầm thấp đặc biệt gợi cảm của Giang Thận.
"Ninh Ninh thật sự không biết anh thích ai sao?"
Hừ, anh cũng đã học được cách đặt câu hỏi lại rồi đấy à.
"Làm sao em biết anh thích ai? Anh từng nói chuyện cười đùa với em nhưng từ sinh nhật 18 tuổi liền thay đổi chóng mặt, anh vô tình lại lạnh lùng, thậm chí anh còn không chịu làm người mẫu cho em vẽ!"
“Ninh Ninh,” Giang Thận thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: “Mấy lần cuối kia, mỗi khi vẽ xong, buổi tối đều mơ thấy em.”
Trong đêm tối, đôi mắt Giang Thận sáng ngời mà nóng rực, cháy bỏng xen lẫn dục vọng.
"Năm đó em chỉ mới mười sáu tuổi, anh cảm thấy bản thân mình rất cầm thú."
Tôi sửng sốt.
Sau khi phản ứng lại, khuôn mặt tôi liền đỏ bừng hết cả lên.
"Cho nên sau đó anh tránh mặt em?"
“Đúng vậy, khi anh đã học cách đối mặt với trái tim mình, trong mắt Ninh Ninh đã có người đàn ông khác rồi.”
Ngữ khí của Giang Thận có chút lạnh lùng.
Thật vậy, mấy năm sau, tôi đều dựa theo cốt truyện trở thành "liếm cẩu" của nam chính.
Không ngờ, ấy vậy mà lại tự nhiên xóa đi đóa đào hòa mang tên vai ác này.
Tôi có chút không dám nhìn thẳng vào Giang Thận.
"Đi thay băng đi, vết thương lại rớm m.á.u rồi.
Tôi đẩy xe lăn của hắn, như vậy hắn sẽ không thấy mặt tôi đỏ thành thế nào.
Tôi quả nhiên là một người lanh lợi, thông minh.
Nhưng đi được hai bước, tôi nhớ tới quỹ đạo cuộc đời hoàn toàn bất đồng với trong nguyên tác.
"Tại sao Tống Thiên lại bắt cóc em để hại anh?"
"Mấy năm trước, hắn ta tìm đến anh, xin anh cho hắn ta mượn một khoản tiền, nể mặt tình bạn khi bọn anh còn nhỏ, anh đã từ chối. Chắc hắn ta có thù oán từ đấy."
Tình bạn thời thơ ấu?
Da mặt cũng thật sự dày.
“Khi Tống Thiên bắt nạt anh, đ.á.nh anh, thậm chí gi.ế.t Đại Hoàng, anh thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện báo thù sao?” Tôi không khỏi tò mò.
“Anh đã nghĩ về điều đó, anh đã nghĩ về việc bẻ gãy xương của hắn ta rồi ném hắn ta xuống biển cho cá ăn.”
Thật vậy, đó là số phận giống như trong sách.
"Vậy tại sao anh không làm thế?"
"Bởi vì anh nhớ những gì Ninh Ninh đã nói với anh."
“Em đã nói cái gì?” Tôi nói cái gì mà sao tôi không biết.
"Bí mật."
Giang Thận liếc xéo tôi, đuôi mắt cụp xuống vẽ ra một ý cười nhạt.