Lũ trẻ trong làng cũng hùa theo gọi Giang Thận là đứa con hoang, là cẩu tạp chủng.
Trong đám trẻ đó, người bắt nạt Giang Thần nhiều nhất chính là một cậu nhóc tên Tống Thiên, cậu ta thường dẫn một đám lính nhỏ đi theo nhụ.c mạ và đá.nh đập Giang Thận.
Tôi nhớ rõ trong nguyên tác, kết cục của Tống Thiên cũng khá bi thảm, hắn ta bị Giang Thận sau khi trưởng thành tra tấn đến không ra hình người.
Nếu Tống Thụy là Tống Thiên khi lớn lên, vậy hẳn đã bị Giang Thận tr.a tấn đến ch.ết từ lâu, sao có thể có cơ hội chỉnh dung để trở thành kẻ bắ.t c.óc?
Khi còn nhỏ, tôi cũng có vài lần chạm mặt với Tống Thiên, phần lớn là tôi bắt gặp lúc hắn ta đang bắt nạt Giang Thận, sau đó tôi liền đánh hắn một trận.
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hắn ta, hắn ta đang chạy trốn trong rừng, gặp người thì nói rằng Giang Thận đã bóp ch.ế.t Đại Hoàng.
Đại Hoàng là con chó trong nhà cha mẹ nuôi của Giang Thận và cũng là bạn thân nhất của hắn.
Giang Thận bị cha mẹ nuôi đ.á.nh đến thương tích đầy mình, nhưng vẫn nghiến răng thà ch.ế.t chứ không chịu nói ra nơi hắn chôn Đại Hoàng.
Nếu nói có khi Đại Hoàng sẽ trở thành một món ăn trên bàn mất.
Vì vậy hắn thà bị đ.á.nh tới hộc m.áu cũng không chịu nói ra, mắt lạnh nhìn Tống Thiên.
Khi ấy tôi mới ý thức được nhân vật phản diện trong sách cũng là con người có m.á.u có thịt bình thường.
Đại Hoàng bị Tống Thiên bóp cổ ch.ế.t, vì vậy việc tương lai Giang Thận trả thù cũng là lẽ đương nhiên.
Đối với người khác, nó chỉ là một con chó già, thế nhưng với Giang Thận mà nói, đó là hơi ấm đầu tiên của tuổi ấu thơ.
Tại một khoảnh khắc nào đó, tôi thật sự rất đồng cảm với Giang Thận, tôi đã tìm mọi cách để mẹ ruột của Giang Thận tìm được Giang Thận trước tiên và đưa hắn về nhà nuôi nấng.
Chẳng lẽ chính vì vậy mà số phận của Tống Thiên thay đổi?
Tôi gọi điện thoại cho Giang Thận nhưng không được nên đành phải đưa bức chân dung cho Mary.
"Bà chủ, Tống Thụy đã vượt ngục."
"Nhưng hiện tại hắn đã bị bắt lại rồi. Bà chủ cứ yên tâm."
Trong và ngoài biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt bởi tầng tầng lớp lớp an ninh, cùng với việc Giang Thận mãi không chịu xuất hiện khiến lòng tôi có chút bất an.
Mary có vẻ muốn nói lại thôi.
Lần đầu tiên tôi lạnh mặt với cô ấy: “Kêu Giang Thận đến đây ngay lập tức, nói với hắn, nếu hắn không đến, tôi sẽ mang theo con hắn nhảy lầu.”
Ý thức được tôi không phải đang nói đùa, Mary lập tức gọi ngay.
Chưa đến nửa tiếng, Giang Thận mang theo vẻ phong trần mệt mỏi đến.
Chẳng qua, hắn ngồi trên xe lăn còn chân trái thì lại bị quấn bởi tấm băng gạc thật dày.
Có lẽ là quá mức sốt ruột, đến cả đầu tóc vốn luôn được xử lý không chút cẩu thả cũng trở nên rối tung.
"Ninh Ninh ngoan nào, lại đây."
Hắn một tay chuyển động xe lăn, một tay đưa về phía tôi, kinh hoảng không kiểm soát được hiện rõ trong đôi mắt từ trước đến nay luôn đạm mạc của hắn.
"Đừng tới đây!"
Tôi ngồi bên cửa sổ, nhặt chiếc gối trong tầm tay, không nghiêng không lệch đập vào đầu hắn.
"Nói cho em biết, anh đã sớm biết Tống Thụy chính là Tống Thiên đúng không?"
"Anh mới điều tra ra sau khi hắn ta trốn khỏi tù."
"Vậy tại sao anh lại không để em ra ngoài?"
Giang Thận nhặt cái gối dưới đất lên, phủi sạch bụi trên đó rồi đưa cho tôi.
“Bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng hiện tại an toàn rồi,” hắn nhếch môi, “Ninh Ninh muốn đi đâu thì anh sẽ đi cùng em.”
"Ai muốn anh đi cùng?"
Tôi hừ một tiếng rồi chậm rì rì từ bên cửa sổ bước xuống, thế nhưng bị Giang Thận, người đã di chuyển đến đây từ lúc nào không biết, kéo vào trong lòng.
Tim đập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bụng tôi được hắn bảo vệ rất tốt, nhưng tôi rõ ràng thấy được quần áo phía sau của hắn đã bị thấm ướt, là vết thương trên đùi Giang Thận bị nứt ra, màu trắng của băng gạc đâm vào mắt sinh đau.
Giang Thận siết chặt lấy tôi, ánh mắt lạnh lùng.
"Niêm phong các cửa sổ lại."