Tôi bị hắn nắm chặt hai tay kéo vào trong xe.
Nói thiệt là trước đây tôi chưa từng nhận ra Giang Thần đáng sợ như vậy.
Lần đầu tiên gặp Giang Thần là lúc hắn mới chín tuổi.
Lúc đó hắn bị mấy đứa trẻ khác ấn vào bùn lầy không ngừng đấm đánh.
Tôi tức giận đến phát run, hét to "Dừng lại!"
Thằng đánh mạnh nhất nhe răng với tôi. "Chỉ bằng cậu mà cũng muốn giúp đứa con hoang này sao?"
U da.
Với một cú đá, tôi đã có thể hoàn hảo trưng ra khuôn mặt kiêu ngạo của nữ phụ xấu xa.
"Mấy cậu muốn đánh thì cứ đánh, nhưng lại dám làm văng bùn lên người tôi, đây là phiên bản giới hạn toàn cầu, có đền nổi không hả!"
Mấy đứa nhỏ sợ đái ra quần.
Tôi vẫy tay ra lệnh cho một hàng vệ sĩ mặc đồ đen lui về phía sau.
Giang Thần bé nhỏ đang nằm trong bùn chống tay lên mặt đất rồi từ từ đứng lên.
M.áu và nước bùn trộn lẫn với nhau chảy xuống từ trán hắn, thảm không nỡ nhìn.
Đôi mắt đen sâu thẳm im lặng cam chịu.
Thành thật mà nói, giống như một con chó nhỏ trầm mặc.
Tôi hơi nghi ngờ, đây chẳng lẽ là trùm phản diện trong tương lai sao?
Thiệt hông dậy?
Giang Thần bé nhỏ dường như đã nhận ra chủ nhân của mình, tôi đi đâu hắn đi theo đó.
M.áu trên người hắn rơi khắp mặt đất, như muốn chảy hết mới thôi.
Không đi cung cấp cho mấy nhà hàng làm "Mao huyết vượng" thì đúng là phí phạm của trời.
Tôi dừng lại.
“Đừng đi theo tôi, cậu xấu quá, tôi không có hứng thú với cậu.”
Giang Thần bé nhỏ nhìn tôi với ánh mắt kiên định.
Tôi bị hắn nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại.
Khoan, sao tình huống này quen thuộc quá vậy?
Cứu kẻ ác thoát khỏi nguy nan, từ đó trở thành ánh trăng sáng đoản mệnh hắn yêu mà không có được...
Tôi lập tức cảnh giác, toàn thân đều thể hiện vẻ kháng cự.
Giang Thần bé nhỏ lặng lẽ đi đến bờ sông, vốc một nắm nước rửa mặt, rồi chậm rãi quay lại chỗ tôi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mập mạp vốn đã hiện nét thiếu niên, đôi mắt trong veo lạnh lùng không tả được, lúc cụp mắt xuống có thể thấy được hàng mi dày và dài, khi môi hơi mím, trông lại càng có vẻ đáng yêu.
Trên sống mũi có một vết thương làm tổng thể khuôn mặt trở nên sắc bén hơn.
Này, này, này.
Cuốn sách không nói nhân vật phản diện rất đẹp trai nha.
"Tôi không xấu."
Đúng, cậu đẹp.
Nhưng dù có đẹp đến đâu cũng đã được định là một kẻ ác ch.ết không toàn thây rồi bé à.
Rồi ai bằng lòng lập nhóm với cậu đây?
Giọng nói của Giang Thần bé nhỏ khàn khàn, ánh mắt chứa đầy những vệt sáng nhỏ.
"Cậu có thể cho tôi mượn ít tiền được không?"
?
Có biết mình đang nói xà lơ gì không vậy cưng.
Từ ánh trăng sáng đến ATM coi tiền như rác, có phải là cách hơi xa rồi không?
Vâng, người phụ nữ làm đá kê chân chính là tôi.
Kẻ phản diện cúi đầu, cọ cọ hòn đá cuội dưới chân, giọng nói lại khàn thêm vài phần.
“Tôi…tôi cần một ít tiền.”
“Tôi sẽ trả lại cho cậu!” Giang Thần bé nhỏ khẩn trương đến mức hai mắt đỏ hoe, bất an siết chặt cổ tay áo.
Có gì đâu mà làm dữ vậy nè.
Tay nhỏ tôi vung lên, cho cậu ta mười nhân dân tệ.
“Nhớ phải trả lại cho tôi đó.”
“Còn phải tính tiền lãi, cậu có hiểu tiền lãi không?”
Dù trong tài khoản đã có mấy chục triệu, nhưng tiết kiệm thì vẫn nên tiết kiệm, tích tiểu thành đại thì hơn.
“Cám ơn cậu.” Giang Thần bé nhỏ lúng túng vươn tay nhận tiền, trên mặt thoáng hiện ý cười.
Làn khói mù trên mặt dần tan biến, trong sáng như một cậu bé đơn giản hạnh phúc.
Haizzz
Chớp mắt hơn mười năm trôi qua, cậu bé đơn thuần trong trí nhớ của tôi đã dần trở nên biến thái.
“Đang nghĩ gì vậy?” Phiên bản phóng to của Giang Thần bé nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, đẹp đến ngây người.
“Nghĩ xem anh trả tiền cho em chưa?” Mười tệ, nếu tính lãi suất mười mấy năm, thì cũng là một số tiền khổng lồ.
Có khi tôi có thể bước lên một giai cấp khác thì sao.
Giang Thần bị tôi làm cho nói không nên lời, im lặng lái xe.
Tiếng chuông điện thoại quỷ dị vamg lên trong không gian yên tĩnh.
Tôi ngay lập tức đưa tay ra đè lại.
Ngồi trong xe của nhân vật phản diện nghe điện thoại từ đối thủ một mất một còn của hắn, trừ khi tôi chán sống.
“Sao không bắt máy?”
“À, cuộc gọi rác thôi.”
“Hứa Gia Minh, anh thấy rồi.”
Giang Thần dừng xe lại bên đường, đôi tay với khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, gõ nhịp có nhịp không.
“Nghe đi.”
“Có cần anh xuống xe tránh không?”
Đôi mắt đen trầm lặng sâu kín, nụ cười lạnh như băng.
Tôi nhớ rất rõ.
Lần trước hắn cũng cười như vậy.
Ngày hôm sau, Tập đoàn Trần thị xưng bá một phương phá sản.
Nam chính, thật xin lỗi, hôm nay hoặc là anh ch.ết, hoặc là tôi sống.
Tôi vừa bắt máy, Hứa Gia Minh đã chửi tôi một tràn:
"Ôn Ninh, cô bị bệnh sao? Ngày mai không đi làm thì cút đi!"
Lúc này, theo mạch truyện, tôi nên tiếp tục làm thư ký của Hứa Gia Minh.
Vấn đề là.
Hiện thự đã tè le ra thế này, vai nữ phụ xấu xa ngủ với nhân vật phản diện, tôi còn cẩn trọng làm nhiệm vụ chi nữa.
Để diễn tốt vai chó liếm, tôi đã ép mình làm thư ký của Hứa Gia Minh trong nửa năm.
Mỗi ngày dậy sớm hơn gà và đi ngủ muộn hơn chó.
Hứa Gia Minh đồ ông chủ chó tha ma bắt này, một xu tiền lương cũng không chịu trả cho tôi.
Anh ta thậm chí còn không ký hợp đồng lao động, chỉ ỷ vào việc tôi "liếm" anh ta.
Quần què thiệt chứ.
“Hứa Gia Minh, chờ nhận thư của luật sư đi!”
Cúp điện thoại, sẵn tiện kéo số vào danh sách đen luôn.
Giang Thần nhẹ giọng cười, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy vui sướng.
Anh trai phản diện à, không cần phải hả hê vậy đâu.
"Anh biết một số luật sư giỏi, để anh giới thiệu cho em." Tốc độ làm việc của Giang Thần rất nhanh, cả đêm gửi ID WeChat của luật sư cho tôi, như thể sợ tôi sẽ hối hận.
Tôi đang thêm từng người một vào list bạn bè.
Thì tin nhắn WeChat của Hứa Gia Minh đột nhiên hiện lên.
“Cô cố tình làm vậy phải không?”
Tôi trả lời lại bằng một biểu tình“ngu lon”, chuẩn bị xóa liên lạc như khi nãy.
“Ôn Ninh, cô có tin là tôi sẽ tiết lộ bí mật của cô không hả?"
(.....)