Mary nói bằng giọng điệu bi thương.
"Được.” Tôi đồng ý vô cùng dứt khoát.
Về phần Giang Thận sống ch.ết không rõ trong miệng cô ấy?
Hừ, kiểu nói dối này sao có thể lừa được người đã biết cốt truyện như tôi.
Nhưng đời này tôi ghét nhất là những người coi tôi là con khỉ để đùa giỡn, cho dù đó là nhân vật phản diện thì tôi cũng không sợ!
Mary vui mừng kéo bọn bắt cóc ra ngoài, đồng thời gọi đồng bọn quay lại thành phố C.
“Chào phu nhân!” Nhìn hai mươi người đàn ông vạm vỡ xếp hàng trước mặt, tôi kinh ngạc không nói nên lời.
“Mấy người vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh tôi sao?”
“Không thưa phu nhân, chúng tôi còn có tám người đóng quân gần bệnh viện.”
À, ghê gớm quá ha.
"Phu nhân, mấy kẻ bắt cóc này giao cho ông chủ xử lý hay sao?"
Tống Thụy còn hôn mê, bị ném trên đất như con gà con, thân thể bẩn như giẻ rách.
“Cứ giao cho cảnh sát.”
Mang về lại tốn thêm ba vé máy bay, ai rảnh?
Lúc về cũng chẳng có gì để thu dọn, đến thì chỉ có một mình, khi trở về thắng lợi vẻ vang, theo sau là ba chục người lực lưỡng.
Tôi nghĩ Mary nói dối, nhưng Giang Thận bị ốm thật, hôn mê trong bệnh viện một tuần rồi chưa tỉnh. Tất cả các chỉ số chức năng khác đều ổn, nhưng cứ hôn mê không tỉnh như vậy.
Khi nhắm mắt, Giang Thận không hiện chút hung ác nào của nhân vật phản diện, ngược lại ngoan ngoãn kinh khủng, hàng mi dài cong vút, làm cho nốt ruồi son nhỏ nơi khóe mắt càng thêm đáng yêu.
“Ai, anh nói xem anh, nếu không phải nhân vật phản diện thì tốt rồi.”
Cứ đóng vai nam phụ thâm tình, dù sao làm lốp xe dự phònh cho nữ chính cũng tốt hơn làm phản diện ch.ết sớm.
Tôi chống cằm nghĩ suy, nhìn hồi lâu vẫn không thấy Giang Thận có dấu hiệu tỉnh lại.
“Anh còn không dậy, con anh sẽ gọi người khác là cha đấy!”
Tôi ác ý ghé vào tai hắn, đọc ba lần tên những người có thể làm cha cho đứa bé.
Giang Thận trên giường mở mắt ra.
Con ngươi đen như mực của hắn nhìn tôi không chớp, nơi đáy mắt như đang cuộn sóng. Bên trong dâng trào một loại cảm xúc không nói thành lời.
Tôi cười cười dịch ghế xa ra.
“Em chỉ bảo đứa nhỏ trong bụng chào anh thôi.”
Giang Thận vội nắm lấy cổ tay tôi.
Sương mù dày đặc trong mắt hắn tan biến, hắn cau mày nhìn tôi, như thể đang nhìn một người xa lạ.
Mờ mịt, phòng bị.
Tôi đưa tay vẫy vẫy trước mắt hắn.
“Anh, còn nhớ em là ai không?”
Hắn chỉ nhìn tôi chằm chằm mà không nói lời nào.
Tôi vui vcl.
Đừng nói là mất trí nhớ nha.
Tôi mừng rỡ bấm chuông gọi, bác sĩ vội chạy đến.
Bác sĩ vây lấy Giang Thận hỏi đủ loại câu hỏi, nếu là bình thường thì hắn đã sớm thấy phiền rồi.
Nhưng Giang Thận bây giờ, nằm trên giường, bác sĩ hỏi một câu đáp một câu, ngoan như một đứa trẻ.
“Cô Ôn, với chẩn đoán của chúng tôi, ký ức của Giang tiên sinh không biết vì sao lại hỗn loạn trong mức độ nhất định.”
“Có chữa được không?”
Bác sĩ châm chước nói: “Chúng tôi sẽ cố gắng.”
Giang Thận trên giường như không hiểu lời bác sĩ, yên lặng để trợ lý hỗ trợ, miệng nhỏ ăn từng miếng cháo.
Thi thoảng, hắn lại nhướng mi nhìn tôi.
Tôi phấn khích lấy từ trong túi ra một cây kẹo mút.
“Bạn nhỏ, có muốn ăn kẹo que không?”
“Gọi dì đi, dì cho kẹo ăn.”
Giang Thận đặt thìa xuống, liếc nhìn cây kẹo mút nhiều màu sắc rồi nghiêng đầu nhìn trợ lý.
“Cô Ôn.”
Trợ lý đau đớn nói “Cô không thể nhân lúc này bắt nạt Giang tổng được.”
“Ai bắt nạt anh ấy?”
Tôi bất mãn xé giấy gói, cho kẹo vào miệng cắn một phát thật mạnh.
Cho Giang Thận thèm ch.ết!
Đáng tiếc là một lát sau tôi đã thấy buồn ngủ, đành để Mary đỡ về phòng chờ nghỉ ngơi.
Chắc là trong lòng đang nghĩ đến Giang Thận, nên tôi dậy sớm, nghĩ nhân lúc trợ lý không có mặt, đi trêu Giang Thận mất trí nhớ cho đã mới được.
Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Giang Thận ngồi trên giường, trên tay cầm một quyển sách.
Nghe thấy tiếng động, hắn nhìn về phía này với vẻ mặt bình tĩnh. Một linh cảm chẳng lành chợt lóe lên trong lòng. Quả nhiên, giây phút nhìn thấy tôi, Giang Thần đã đóng cuốn sách lại.
“Ninh Ninh, vào đây.”
(....)