Là Lục Chiêu Bạch quay đầu đi trước.
Ánh mắt người này quá nóng bỏng, giống như đang châm lửa trong lòng y, làm y không khỏi đầu hàng bại trận.
"Điện hạ chẳng phải bảo có đồ muốn đưa cho bệ hạ sao?"
Lục Chiêu Bạch đổi đề tài, Triệu Vô Sách vẫn nhìn y chằm chằm, cười ngắn ngủi một tiếng trả lời: "Đúng vậy."
Nói xong, Triệu Vô Sách lùi về.
Thoát khỏi vòng vây của hắn, Lục Chiêu Bạch mới cảm thấy không khí thông thoáng một chút.
Nhưng chưa đợi y hoàn toàn bình tĩnh, Triệu Vô Sách đã duỗi tay lại đây, ngay khoảnh khắc y không đề phòng, nắm lấy cổ áo y.
Lục Chiêu Bạch nhất thời né sang bên, vòng eo căng thẳng đụng phải góc bàn, giọng của Triệu Vô Sách nhanh chóng truyền đến: "Cẩn thận."
Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, sau eo y có thêm một bàn tay, thay Lục Chiêu Bạch chặn góc bàn.
Khuôn mặt của hắn phóng đại trước mắt, nhiệt độ bên hông không thể xem nhẹ.
Khoảnh khắc được Triệu Vô Sách ôm vào lòng, y nghe rõ ràng người nọ rên rỉ thành tiếng: "Shtt."
Quả nhiên là bị đụng đau.
"Ngươi ——"
Lục Chiêu Bạch định nói đáng đời, nhưng chợt nhận ra người nọ vì chắn cho y nên mới bị va vào tay, y mím môi, chỉ nói: "Buông ra."
Đầu lưỡi Triệu Vô Sách đẩy đẩy hàm trên, tươi cười cũng chứa oan ức: "Đốc Công tàn nhẫn quá."
Trời sinh ưu ái cho hắn một khuôn mặt xuất chúng, đôi mắt phong lưu lại đa tình, nhìn thoáng qua thì tưởng là ma ốm, nhưng lúc kề cận bên cạnh, y có thể nhận thấy rõ cơ bắp săn chắc của hắn.
Suy nghĩ của Lục Chiêu Bạch thay đổi liên tục, nhưng y còn chưa kịp ra tay thăm dò, Triệu Vô Sách đã xem như không có việc gì mà rút tay về, biểu tình vô tội: "Thôi, ta không chấp nhặt với Đốc Công nữa."
Giống như hắn là người rộng lượng biết bao nhiêu.
Lục Chiêu Bạch nhíu mày đánh giá hắn, vẻ mặt ghét bỏ: "Nếu không phải ngươi đột nhiên......"
Chỉ là lời chưa nói xong đã im bặt.
Ban nãy là Triệu Vô Sách bỗng nhiên sờ soạng y, tiếp xúc da thịt làm y xù lông, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao mấy ngày trước cũng là y tự nguyện dụ dỗ đối phương trước.
Có điều Triệu Vô Sách hiểu những lời mà y còn chưa nói hết.
Hắn cúi đầu thổi thổi mu bàn tay, cười thiện lương: "Cổ áo của Đốc Công bị hở, ta chỉ định giúp ngươi chỉnh lại một chút —— Ngươi cho rằng ta muốn làm gì chứ?"
Câu từ ngả ngớn không đứng đắn, Lục Chiêu Bạch thầm mắng trong lòng một câu, lạnh nhạt đáp: "Không có gì, không nhọc điện hạ bận tâm."
Y máy móc ngồi dậy chỉnh trang ống tay áo, trông thấy tay Triệu Vô Sách lại vươn tới gần.
Lục Chiêu Bạch theo bản năng muốn né tránh, nhưng bàn tay ấy lướt qua người y, nâng chén trà đặt trên bàn lên.
Mới vừa rồi đụng trúng bàn làm nước trà trong chén sánh ra, bàn giấy và bút mực đều thấm ướt.
Đương nhiên cũng bao gồm chồng kinh văn đã chép xong kia.
Chữ viết chưa khô bị nước làm nhòe, vết mực loang lỗ, chắc chắn không dùng được nữa.
Triệu Vô Sách thở dài, lộ ra mấy phần đáng thương: "Đốc Công, ướt hết rồi."
Lục Chiêu Bạch suýt nghẹn họng, cắn răng nói: "Ngươi mới......"
Còn chưa dứt lời, Triệu Vô Sách liền giơ tay gõ gõ chồng kinh văn trên bàn, khuôn mặt muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội.
Lục Chiêu Bạch:......
Đang định nói gì đó thì Triệu Vô Sách đã lên tiếng: "Đây là sau khi ta tắm gội dâng hương, thành kính chép kinh vì phụ hoàng, vốn định để Đốc Công giúp ta mang qua, nhưng hiện tại đều bị ngươi làm dơ hết rồi."
Hắn ghé sát lại gần bên tai Lục Chiêu Bạch, hỏi: "Đốc Công định đền bù ta thế nào đây?"
Triệu Vô Sách đang trả đũa, Lục Chiêu Bạch dư quang quét qua tấm áo lót trên ghế, sắc mặt có chút khó coi: "Nô tài thấy điện hạ cũng không có mấy phần thật lòng."
Có thể thủ dâm trong lúc chép kinh cho Triệu Mạch, ai biết trong lòng thành đó còn pha trộn thêm cái gì?
Lại sực nhớ ra thứ mà hắn dùng để tự an ủi là áo mình, Lục Chiêu Bạch nhịn không được mím môi.
Triệu Vô Sách nhìn theo ánh mắt y, chậm rãi nở nụ cười, chỉ vào chiếc áo lót nói: "Lời này của Đốc Công sai rồi, lòng thành của ta đều là đặt ở chỗ đó cả đấy."
"Hóa ra thật lòng của điện hạ lại nằm ở ngã ba đường, nô tài lĩnh hội."
Lục Chiêu Bạch nói chuyện châm chọc nhưng Triệu Vô Sách vẫn cười ung dung, cuối cùng còn dựa gần vào y gật nhẹ đầu, nhỏ giọng nói: "Không chỉ vậy thôi đâu, chỗ này cũng có tấm lòng của ta nữa đó, nếu Đốc Công không tin thì sờ thử xem sao?"
Đường nét xương hàm của hắn sắc bén, không cười thì âm trầm tàn ác, cười lên lại là đa tình si mê.
Mắt đào hoa dụ hoặc, trong đôi đồng tử ấy như chứa một hồ nước, long lanh tràn đầy.
Lục Chiêu Bạch tự nhận mấy năm nay tu luyện tường đồng vách sắt, thế nhưng lại bị dăm ba câu của Triệu Vô Sách suýt phá vỡ, vừa cảnh giác vừa phiền chán: "Điện hạ nghe ta khuyên câu này, nuôi chó đi."
Nhàn rỗi không có việc gì, còn có thể lấy chút hư tình giả ý kia cho chó ăn, đỡ lãng phí.
Triệu Vô Sách nhìn y cười: "Đốc Công đây là quan tâm ta hử?"
Hắn nói xong, tiện tay vuốt giữa mày Lục Chiêu Bạch: "Nhăn mi gì chứ, trông cứ như ông cụ non ấy."
Đây là động tác mà hắn quen làm, vuốt xong mới ngây ra một lúc, ý thức được hiện tại không phải ba năm sau. Chưa đợi Triệu Vô Sách rút tay về, bên tai đã vang lên tiếng "Bốp" rõ to.
Lục Chiêu Bạch bất động thanh sắc đánh tay hắn hất ra, thanh âm cũng như rơi vào hầm băng: "Nô tài cáo từ."