Một câu mà y thốt ra, nụ cười của Triệu Vô Sách lập tức im bặt.
Hắn ngửa đầu nhìn Lục Chiêu Bạch.
Ánh mắt của sói con u ám, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.
Nhiều ngày nay bọn họ đều dính một chỗ với nhau, Triệu Vô Sách suốt ngày bày trò làm nũng nhưng chưa từng đề cập câu nào về kiếp trước.
Lục Chiêu Bạch không nói, hắn cũng không đề cập đến, hai bên đều là trong lòng biết rõ ràng, nhưng không ai mở miệng nhắc qua.
Phảng phất như những chuyện kiếp trước chưa bao giờ xảy ra.
Nhưng câu kia của Lục Chiêu Bạch, Triệu Vô Sách vừa nghe liền hiểu.
Sói con không nhịn được, muốn hắn thẳng thắn thành khẩn.
Tươi cười của hắn thu về, nhìn kĩ đối phương, ngón tay còn vuốt ve cổ Lục Chiêu Bạch. Kiếp trước lúc hắn thay quần áo cho Lục Chiêu Bạch, chỗ này có một vết chém đỏ máu.
Đây là không lưu luyến gì nên mới ra tay dứt khoát như vậy sao?
"Ngươi đoán thử xem."
Lục Chiêu Bạch đợi nửa ngày, chỉ đợi được một câu này. Còn có ánh mắt sắc bén của Triệu Vô Sách.
Đôi đồng tử như ngọn lửa thiêu đốt, lửa cháy lan ra đồng cỏ, tàn sát bừa bãi, tựa hồ muốn thiêu rụi y sạch sẽ.
Lục Chiêu Bạch vốn đang tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Triệu Vô Sách, y lại vô thức cúi đầu. Y không nhìn Triệu Vô Sách, coi như xem nhẹ lửa hận và đau đớn của đối phương.
"Ta......"
Vốn là muốn chất vấn, lúc này trái tim lại chùng xuống.
Lục Chiêu Bạch hơi hé miệng, thanh âm chua chát: "Ta đã giúp ngươi sắp xếp tất cả."
Sau khi y chết, tuy thay đổi triều đại, nhưng sẽ không có ai dám động vào Triệu Vô Sách.
Y sắp xếp cho Triệu Vô Sách một thân phận thường dân, cũng cung cấp đủ tiền bạc, chỉ cần Triệu Vô Sách chịu rời khỏi hoàng cung, nửa đời từ nay về sau có thể tiêu dao vô ưu.
Triệu Vô Sách tức đến bật cười, giơ tay giữ chặt gáy y, kéo y tới trước mặt mình.
Chỉ thấy đối phương cắn lên cổ Lục Chiêu Bạch, khiến y không khỏi kêu đau một tiếng.
Lục Chiêu Bạch không quá để bụng chút đau đớn này, ngược lại run giọng nhắc nhở: "Để ý... Miệng vết thương của ngươi."
Sức lực của Triệu Vô Sách tăng thêm.
"Ưm......"
Đau đến mức trán y thấm ướt mồ hôi, đối phương mới nhả phần da thịt mềm trong miệng ra, liếm láp vết thương đã rỉ máu.
"Cục cưng à, ngươi đoán xem nếu ngươi chết, liệu ta có còn sống được nữa không?" Hắn mơ hồ thì thầm.
Cơ thể Lục Chiêu Bạch chợt cứng đờ. Suy đoán kia nháy mắt trở thành hiện thực, khiến hơi thở của y dồn dập không xong.
Cho nên......
Cổ bị cắn chảy máu, đầu lưỡi của Triệu Vô Sách liếm đi vết máu, sau đó chuyển thành một nụ hôn.
Lục Chiêu Bạch bị liếm run rẩy, giọng nói cũng ngắt quãng: "Ngươi......"
Cho nên, Triệu Vô Sách tự sát?
Y mới mở miệng đã nghe thấy giọng cười của hắn.
Nụ cười kia tàn ác, Triệu Vô Sách nắm chặt gáy y, buộc y phải nhìn thẳng vào hắn.
Sức lực rất lớn, tóc y bị nắm có chút đau, Lục Chiêu Bạch bị ép phải nhìn vào mắt hắn, nghe hắn gằn từng chữ một hỏi: "Không phải muốn biết ta chết như thế nào sao? Vậy ta nói cho ngươi biết, là ta phóng hỏa ở điện Trường Nhạc, thiêu trụi mọi thứ."
Hắn không dùng đao kiếm, thanh tỉnh nằm giữa biển lửa, mặc cho ngọn lửa quét đến, khói bụi mù mịt, hắn vẫn không nhúc nhích, ôm chặt Lục Chiêu Bạch trong lồng ngực.
"Một mồi lửa, nghiền xương thành tro, A Bạch, cách chết này, ngươi có vừa lòng hay không?"
Hắn lẩm ba lẩm bẩm, tựa hồ đang nói mấy lời đường mật âu yếm, Lục Chiêu Bạch nhìn chằm chằm hắn, hốc mắt đỏ bừng.
Một mồi lửa đốt cháy thành tro, ngay lúc đó Triệu Vô Sách có bao nhiêu hận?
"Ta xin......"
Y há miệng, lại bị Triệu Vô Sách che kín miệng.
Lục Chiêu Bạch mở to mắt, nước mắt rơi nơi đầu ngón tay của hắn, theo khe hở chảy xuống. Y nghe được Triệu Vô Sách nói rõ ràng từng chữ: "Ta vĩnh viễn không cần những lời này."
Hận ý sôi trào trong mắt đối phương, nhưng không phải hận y.
Sau khi sống lại, Triệu Vô Sách từng vô số lần nghĩ, có phải là do kiếp trước hắn quá sai lầm, mới khiến A Bạch không còn khát khao muốn sống sót?
Cho nên hắn không làm chó nhà nữa, hắn chuyển thành chó điên.
Điên thì cứ điên đi, sau khi cứu được A Bạch, hắn sẽ đưa vòng cổ ra.
Cứu không được A Bạch, cùng lắm thì lại châm một mồi lửa, thiêu trụi thiên hạ này.
Nhưng duy nhất một thứ hắn không ngờ tới, ông trời đùa bỡn hắn cả đời, thế nhưng cũng có ngày sẵn lòng đối xử tốt với hắn như vậy.
Hắn đột nhiên không muốn điên nữa.
"A Bạch."
Triệu Vô Sách ngửa mặt, tầm mắt chưa từng rời khỏi Lục Chiêu Bạch, phản chiếu trong đôi đồng tử đen nhánh kia cũng chỉ có hình bóng của một người.
"Còn muốn chết không?"
Hắn hỏi Lục Chiêu Bạch, bình thản không chút gợn sóng.
Trái tim Lục Chiêu Bạch như bị người khác nắm lấy.
Ngụ ý đã quá mức rõ ràng.
Nếu y muốn chết, vậy Triệu Vô Sách sẽ đi cùng.
Nếu y muốn sống, Triệu Vô Sách cũng sẽ cùng y.
Lục Chiêu Bạch cúi đầu, tì trán lên trán Triệu Vô Sách.
"Không muốn."
Y không muốn chết, dù ông trời đối xử tệ với y, nhưng y vẫn còn một Triệu Vô Sách. Huống hồ, dựa vào cái gì chứ?
Lục Chiêu Bạch hờ hững nghĩ, tại sao y phải chết?
"Được."
Triệu Vô Sách nói, cắn đôi môi Lục Chiêu Bạch.
Răng môi dây dưa, có mùi máu thoang thoảng trong không khí và cả lời trần thuật của Triệu Vô Sách.
"Vậy chúng ta cùng nhau sống."
......
Cùng nhau sống.
Đây là câu nói êm tai nhất mà Lục Chiêu Bạch từng nghe qua.
Y thuận theo mà hé miệng, tùy ý Triệu Vô Sách công thành đoạt đất trong khoang miệng mình.
Chó con quá hung, răng nanh cắn trúng đầu lưỡi Lục Chiêu Bạch, đẩy lưỡi y rồi lại mút vào, mút tới mức đau rát.
Lục Chiêu Bạch khẽ nhíu mày kêu rên, nhưng lực tay chống trả vô cùng yếu ớt, đầu lưỡi chủ động vươn ra, mặc hắn gặm cắn.
Mãi tới khi Triệu Vô Sách thả y ra.
Hơi thở của hắn dồn dập, hôn mấy cái nơi khóe miệng y, hỏi: "Cố ý?"
Sắc mặt Lục Chiêu Bạch ửng hồng, bị hôn nhũn cả người, đôi mắt ngậm nước nhìn hắn.
Dưới tình cảnh này, nếu Triệu Vô Sách không làm y thì hắn không phải nam nhân!
Đáng tiếc, Triệu Vô Sách chú định không được làm nam nhân.
Hắn cứng đến phát đau, hít sâu một hơi, lần nữa nảy sinh ý định chặt tên khốn Triệu Vô Ly thành tám khúc. Nếu không phải bị Triệu Vô Ly dùng tư hình, hắn cũng không biến thành cái dạng thịt treo ngay trước miệng còn không ăn được!
Cảm nhận được nóng nảy của Triệu Vô Sách, Lục Chiêu Bạch không khỏi cười nhẹ một tiếng.
"Đầu óc lớn lên ở ngã ba đường?"
Tay y vẫn còn vòng qua cổ Triệu Vô Sách, thanh âm mềm mại: "Nghĩ gì đứng đắn chút đi."
Triệu Vô Sách một chút cũng không muốn nghĩ.
Nhưng mà tình thế bức ép người.
Hắn thở dài, kéo đối phương vào lòng xoa nắn một trận, mở miệng đầy ai oán: "Đừng có trêu chọc ta!"
Lục Chiêu Bạch khẽ cười, khi đối diện với Triệu Vô Sách thì thu nụ cười về, nhón lên hôn hắn một cái: "Được rồi chứ?"
Triệu Vô Sách cảm thấy hắn càng không xong.
Nhưng mà trước mắt không thể ăn vô, hắn không dám tiếp tục suy nghĩ sâu xa, nếu không thật sự nghẹn chết.
Triệu Vô Sách hít vào, buộc chính mình phải đổi chủ đề: "Ngươi sắp xếp thế nào rồi?"
Hắn quá hiểu biết Lục Chiêu Bạch.
Lục Chiêu Bạch dám dẫn người vào Đại Lý Tự cướp ngục, tức là y đã chuẩn bị sẵn bước tiếp theo.
Quả nhiên, nghe được hắn hỏi, Lục Chiêu Bạch không chút nghĩ ngợi nói với hắn: "Tối nay trong kinh sẽ lan truyền đồn đãi, rằng người hạ độc hoàng đế chính là Tề Vương, hắn vu oan giá họa không thành, muốn giết người diệt khẩu. Ngày mai Tam Tư sẽ nhận được lời khai của thái y, sau đó nữa sẽ là lộ ra tin tức xuất binh cứu trợ xả thân vì triều đình."
Triệu Vô Sách lập tức tường tận ý tưởng của y: "Ngươi muốn buộc hắn tạo phản."
Phe cánh của Triệu Vô Ly ở kinh thành không vững, bên cạnh dù cho có người tài ba tương trợ, nhưng hắn quá nóng vội.
Hoàng đế hộc máu hôn mê, hắn gấp không chờ nổi xuống tay với Triệu Vô Sách, ngược lại càng làm kinh hoảng nhân tâm.
Lúc này nếu Triệu Vô Sách còn đang bị khống chế, Triệu Vô Ly có lẽ có thể kiên định hơn chút.
Nhưng Triệu Vô Sách được cứu đi.
Chiêu của Lục Chiêu Bạch dùng, mặc kệ thật hay giả, cũng đủ để Triệu Vô Ly tự rối loạn đầu trận tuyến.
Lục Chiêu Bạch vô tội: "Không phải ta ép buộc hắn, là hắn không khống chế được đại cục."
Nếu Triệu Vô Ly có thể cầm cự, các quan lại cũng không phải kẻ ngốc, chờ đến khi xác nhận tin cứu trợ xả thân vì triều đình là giả, Triệu Vô Sách chính là vừa ăn cướp vừa la làng.
Nhưng vấn đề là, Triệu Vô Ly có thể cầm cự được tới lúc đó không?
Hắn khẽ cười một tiếng, vỗ tay: "Đốc Công cao tay."
Lục Chiêu Bạch liếc hắn một cái, biểu tình nhàn nhạt: "Ngươi đã dọn đường sẵn rồi, nếu ta không đi, chẳng phải quá vô dụng sao?"
Huống hồ, từ lúc chuyện bắt đầu xảy ra, Triệu Vô Sách đã giao mạng mình cho y.
Y chỗ nào dám không tận tâm?
Nghĩ vậy, Lục Chiêu Bạch lại có chút bực mình, giơ tay nhéo mặt Triệu Vô Sách.
Triệu Vô Sách không rõ nguyên do, nương theo động tác của y mà há miệng, Lục Chiêu Bạch duỗi ngón cái vào vuốt ve răng nanh của hắn.
"Điện hạ, răng nanh sắc bén đấy."
Kiếp trước giấu diếm y lâu như vậy, lúc nào cũng như một đóa hoa trắng thuần lương vô hại, rõ ràng là một đóa hoa ăn thịt người thì có.
Triệu Vô Sách ngậm ngón tay y mút hôn, Lục Chiêu Bạch liền ghét bỏ rút tay ra.
Triệu Vô Sách dễ gì cho người trốn thoát, ỷ vào việc Lục Chiêu Bạch không dám thật sự đẩy hắn ra, nhào qua hôn y.
Lục Chiêu Bạch vừa mới đẩy một cái mang tính tượng trưng, đã nghe hắn bắt đầu rầm rì làm nũng: "A Bạch, đau quá."
Lục Chiêu Bạch liền chuyển thành ôm hắn.
Vết thương khắp người hắn làm y có chút áy náy: "Đêm qua ta tới chậm, xin lỗi......"
Chưa dứt lời, Triệu Vô Sách liền liếc y: "Mới nói cái gì đó?"
Hắn ôm người, hôn lên đôi mắt Lục Chiêu Bạch: "Hai chữ này không xuôi tai, ngươi đổi sang cái khác đi."
Nụ hôn này quá dịu dàng, Lục Chiêu Bạch theo bản năng hỏi hắn: "Đổi thành cái gì?"
Hỏi xong mới chợt nhận ra, đối phương hẳn lại muốn bày trò bỡn cợt.
Chưa kịp ngăn cản, Triệu Vô Sách đã nhão nhão dính dính: "Ví dụ như ta thích ngươi, ta ngưỡng mộ ngươi, không có ngươi thì không thể, không có ngươi thì không được?"
Những lời này dù có bị đánh chết Lục Chiêu Bạch cũng không nói.
Môi y giật giật, Triệu Vô Sách bị dáng vẻ này của y chọc cười, "Được rồi, những lời này đều lời trong lòng ta. Cục cưng à, ta thích ngươi, không phải ngươi không được."
Hắn vừa nói vừa hôn lên mặt Lục Chiêu Bạch.
Thời điểm hôn đến khóe môi y, bỗng được người đáp lại.
Lục Chiêu Bạch hôn hắn, nhẹ giọng nói: "...... Ta cũng vậy."
Ý cười của Triệu Vô Sách nháy mắt cứng đờ.
Hô hấp của hắn nặng thêm một chút, ôm chặt người vào lòng. Sức lực to lớn, hận không thể hòa tan y ra. Đối phương tùy ý để hắn ôm, Triệu Vô Sách cười, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng.
Đây là trân bảo độc nhất vô nhị của hắn.
Hiện tại, trân bảo đã nằm trong lồng ngực của hắn.
Triệu Vô Sách thầm cong môi, nỉ non bên tai Lục Chiêu Bạch: "Ừm, cục cưng."