Sau nửa đêm, Lục Chiêu Bạch mới có thể đi vào giấc ngủ.
Thiếu niên cuộn tròn vòng tay của Triệu Vô Sách, khuôn mặt lộ chút bất an.
Ánh đèn phong phòng mờ ảo, tấm màn ngăn cách ánh sáng, đường nét của người cũng mơ hồ không rõ ràng.
Hắn dùng đầu ngón tay miêu tả dáng vẻ của Lục Chiêu Bạch, nghe thấy y khẽ lẩm bẩm: "Đừng, đừng đến."
Giữa tiếng rì rầm, cảm xúc của Triệu Vô Sách dần trở nên dịu dàng.
Hắn cúi đầu ghé lại hôn lên môi y, hạ giọng trấn an: "Được rồi, A Bạch yên tâm ngủ. Ta không xằng bậy nữa, trông chừng bên ngươi."
Thanh âm nhẹ nhàng mềm mại như dỗ dành trẻ nhỏ, lông mày Lục Chiêu Bạch giãn ra, cọ cọ tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ.
Triệu Vô Sách một đêm không ngủ.
Người bên cạnh quá hoàn mỹ, khiến hắn không dám chợp mắt.
Đây là y.
Chỉ cần nghĩ đến một chút là có thể từ cảm nhận được vị ngọt trong lòng.
......
Thời điểm Lục Chiêu Bạch tỉnh dậy, Triệu Vô Sách đã đi rồi.
Buổi tối bọn họ ở lại căn nhà dưới chân núi, sáng sớm bên ngoài nhà có tiếng gà vịt kêu, khói bếp lượn lờ, mang dáng vẻ yên tĩnh của năm tháng.
Một đêm ngon giấc, Lục Chiêu Bạch tràn đầy thỏa mãn ngáp một cái, mới chậm rãi ngồi dậy.
Vừa vươn người liền cảm thấy hai chân bủn rủn. Lục Chiêu Bạch thầm mắng một câu khốn kiếp, Chu Tước đứng ngoài cửa đã nghe thấy động tĩnh.
"Đốc Công, ngài dậy rồi à?"
Chu Tước là người của Triệu Vô Sách, võ công không tệ, được hắn cho ở lại đây để canh giữ.
Lục Chiêu Bạch đáp lời, không cho hắn tiến vào, tự mình từ từ mặc quần áo mới bước ra ngoài mở cửa: "Chủ tử của ngươi đâu?"
Chu Tước kính cẩn đáp lời: "Chủ tử sáng sớm đã bị mấy vị đại nhân kêu đi rồi, nói là đến xem nhà cửa bị sập, cẩn thận bàn bạc xem tình hình sửa chữa tiếp theo."
Lục Chiêu Bạch bảo đã biết, Chu Tước lại cười nói: "Đồ ăn đã hâm trên bếp lò rồi, ngài có muốn dùng bữa ngay bây giờ không?"
"Được."
Chu Tước nghe thấy y đồng ý liền xoay người ra cửa, không bao lâu sau đã bưng đồ ăn về đặt lên bàn.
Triệu Vô Sách là người tùy ý, cháo trắng rau xào bánh bao đều có thể ăn, nhưng hiện tại chỗ này có Lục Chiêu Bạch, hắn cố ý mời đầu bếp làm mấy món ngon đưa qua, cho Chu Tước trông chừng.
Miễn sao Lục Chiêu Bạch ăn uống thoải mái.
Đáng tiếc Lục Chiêu Bạch không ăn được.
Y vừa mới cầm lấy chiếc đũa lên, đã thấy Bảo Phác vội vã chạy tới.
"Chủ tử......"
Phát hiện trong phòng còn có người khác, Bảo Phác im bặt, Chu Tước lập tức hiểu ý: "Đốc Công nếu có gì sai bảo có thể kêu ta bất cứ lúc nào, ta ở bên ngoài."
Chờ người ra ngoài, Lục Chiêu Bạch mới hỏi: "Làm sao hoảng hốt vậy?"
Câu trả lời khiến sắc mặt Lục Chiêu Bạch thay đổi. Hắn nói: "Có người muốn động thủ với Lục điện hạ!"
Chiếc đũa trên tay Lục Chiêu Bạch nháy mắt rơi xuống đất.
Y dẫn theo người giục ngựa chạy nhanh, trên đường nhớ lại những lời Bảo Phác nói.
Hôm nay đi kiểm tra phế tích những ngôi nhà kia chỉ là một cái bẫy, có người muốn lấy mạng Triệu Vô Sách.
Ở đây có người của bọn họ.
Triệu Vô Sách lần này sắp xếp quan viên cứu tế, trong số đó có người của y. Đợi sau khi cứu tế xong, ai cũng có công lao, đây rõ ràng là muốn nâng đỡ thế lực của Lục Chiêu Bạch.
Triệu Vô Sách không khoe khoang thành quả với y, nhưng trong lòng Lục Chiêu Bạch hiểu rõ mười mươi.
Người này đang cố ý để y được lợi.
Nhưng số ít những kẻ còn lại không vừa mắt hắn liền liên hợp với người khác, muốn mưu hại Triệu Vô Sách.
Bảo Phác biết được tin tức lập tức vội vã chạy đến báo tin, bởi vì hắn nhìn ra Lục Chiêu Bạch đối xử với Triệu Vô Sách không bình thường.
Cũng may nhờ có chút không bình thường này.
Lục Chiêu Bạch giục ngựa chạy nhanh, tuyết rơi trơn trượt, hai bắp đùi y đều bị mài rách da, mỗi đau xuyên tim không thắng nổi lo lắng trong lòng, y phi ngựa suốt một đường, thẳng tới chỗ những căn nhà bị sập.
Còn chưa kịp xoay người xuống ngựa, y đã nhìn thấy Triệu Vô Sách trước.
Trái tim vọt lên cổ họng mới chịu buông xuống.
Những người đó còn chưa động thủ.
"A...... Đốc Công, sao ngươi lại tới đây?"
Lúc Triệu Vô Sách nhìn thấy y, nháy mắt có chút kinh ngạc, nhanh chóng đi tới trước đón người.
Lục Chiêu Bạch xuống ngựa, trên đùi mềm nhũn, suýt chút nữa té ngã xuống đất.
Triệu Vô Sách vội vàng đỡ lấy y, tay áo to rộng che khuất, tay hắn vịn eo y, thấp giọng hỏi: "Sao gấp gáp như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Kinh ngạc qua đi, hắn liền nhận ra vẻ mặt của Lục Chiêu Bạch bất thường.
Y đang hoảng loạn.
"Triệu Vô Sách, có người......"
Lời chưa dứt, y chợt trừng lớn hai mắt hô: "Cẩn thận!"
Triệu Vô Sách không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn. Căn nhà sau lưng họ bắt đầu đổ sập xuống đầu hai người.
......
"A......"
Bốn phía đều tối đen, đau đớn lan tràn khắp người, Triệu Vô Sách hừ một tiếng, cố gắng mở mắt. Chút ý thức cuối cùng mà hắn còn nhớ được chính là Lục Chiêu Bạch ôm lấy đầu của hắn, dùng chính bản thân mình ra che chắn.
Triệu Vô Sách mở bừng mắt.
Hắn nhìn không thấy.
Tối đen một mảnh.
"A...... A Bạch?" Giọng của hắn khàn đặc, khắp miệng mũi đều dính đất cát, thanh âm gần như không thể phát ra.
Hắn quờ quạng hai tay tìm kiếm hai bên, nỗ lực tạo thành tiếng động: "A Bạch, A, A Bạch......"
Nhà sập, nhưng có lẽ mạng của hắn chưa tận. Có một thanh xà nhà rơi xuống tạo thành khoảng trống nhỏ hẹp giữa trời đất này.
Hắn không có thời gian để vui mừng mình còn sống, chỉ lo sợ không yên tìm Lục Chiêu Bạch.
Đôi mắt Triệu Vô Sách đỏ bừng, gân xanh trên trán và cổ nổi lên, giọng nói cũng dần trở nên nôn nóng: "A Bạch, ngươi, ngươi có ở đây không?"
Mãi tới khi hắn sờ đến một cơ thể người ấm áp. Người nọ đêm qua hắn còn ôm trong lòng, vô cùng quen thuộc.
Triệu Vô Sách run rẩy giơ tay đặt lên mũi y, cảm nhận được hơi thở mỏng manh của đối phương, nước mắt đảo quanh hốc mắt mới khó khăn rơi xuống.
"Ưm......"
Lục Chiêu Bạch hừ một tiếng, Triệu Vô Sách vội vàng đáp lời y: "A Bạch, ta ở đây, đừng sợ, đừng sợ, ta ở đây."
Nhưng Lục Chiêu Bạch không nghe thấy.
Nơi đây tối thui như mực, Triệu Vô Sách nhìn không thấy, cũng không dám tùy ý dịch chuyển Lục Chiêu Bạch đi.
Hắn cẩn thận phủi đi bụi đất trên người đối phương, lại sờ phải chất lỏng dính nhớp.
Mùi máu tươi nồng đậm, không biết là của ai.
"Ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao, A Bạch, là ta, là ta, Triệu Vô Sách."
Ngón tay của thiếu niên hơi giật giật, đôi mắt không thể mở ra, y khó khăn hít thở, hô hấp thô nặng: "A......"
A Sách.
Nhưng kia hai chữ quá nhỏ, y há miệng thở dốc, không nói thành lời.
Triệu Vô Sách nỗ lực giữ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Ta ở, đừng sợ."
Tiếng gõ đập bên ngoài truyền vào, giọng nói như là cách chín tầng mây.
"...... Điện hạ, Đốc Công!"
Triệu Vô Sách cầm một hòn đá dưới đất gõ trả, thanh âm nghẹn ngào: "Ta ở đây......"
Giọng hắn khàn khàn, cẩn thận ôm lấy Lục Chiêu Bạch, dùng hết sức lực hô lên: "Ta, ở, đây!"
Người bên ngoài chần chờ một thoáng, dán sát lỗ tai hỏi: "Điện hạ, là ngài đang nói chuyện đúng không?"
Triệu Vô Sách nhắm mắt, lại lấy hòn đá gõ gõ: "Ta...... Ở đây......"
Nửa canh giờ sau, hắn rốt cuộc nhìn thấy được tia sáng đầu tiên.
Ánh sáng lọt vào, lúc Chu Tước phát hiện ra hắn, hai mắt lập tức đỏ bừng: "Điện hạ ở chỗ này, mau lên!"
Chu Tước gọi Vũ Lâm Vệ và các thái y, Triệu Vô Sách nửa quỳ trên mặt đất, cố sức nâng Lục Chiêu Bạch lên.
"...... Cứu y trước."
Cánh tay của hắn có lẽ bị gãy chỗ nào đó, không thể dùng lực, giây phút hắn nâng Lục Chiêu Bạch lên, trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Chu Tước từ trong đám đông vội vàng giúp đỡ hắn, cẩn thận đón lấy Lục Chiêu Bạch, sau đó quay sang Triệu Vô Sách: "Chủ tử...... Chủ tử!"
Thân thể Triệu Vô Sách choáng váng, nháy mắt ngã xuống đất.