Triệu Vô Sách dụ dỗ không thành, ngược lại nở nụ cười, hắn giơ tay khoe chỗ bị thương cho Lục Chiêu Bạch xem: "Đốc Công thật tàn nhẫn, ta bị thương là vì ngươi mà."
Vết nứt vỡ ra, máu đỏ chảy đầy tay hắn, ở trên còn dính thêm cả bùn đất, làm người không khỏi giật mình khi nhìn vào.
Giọng nói của hắn chất chứa tủi thân nhưng ý cười đầy mặt: "Hay là nói, Đốc Công vẫn muốn phế bỏ tay của ta sao?"
Lục Chiêu Bạch hờ hững đánh giá người trước mặt, trời phú cho hắn chất giọng trong trẻo như ngọc vang thế kia, đáng tiếc lại thuộc sở hữu của một kẻ không xứng chút nào.
Y trộm nghĩ thầm đáng tiếc, lẳng lặng lui về sau một bước: "Điện hạ nếu không có việc gì, nô tài cáo từ đây."
Ban đầu đúng là y có ý bằng mặt không bằng lòng thật, nhưng giờ Lục Chiêu Bạch chỉ muốn xé lớp mặt nạ ôn hòa này ra vo lại ném vào mặt Triệu Vô Sách.
Đối phương không biết xấu hổ, còn trời sinh khắc y.
Thấy Lục Chiêu Bạch định đi, Triệu Vô Sách cũng không ngăn cản, bản thân lắc lư lảo đảo đi tới mép giường, dùng mấy ngón tay không dính bẩn của mình móc lấy chiếc áo lót: "Thôi vậy, Đốc Công mặc kệ thì để ta tự mình giải quyết."
Giây phút Triệu Vô Sách nhấc áo lót lên, Lục Chiêu Bạch nghĩ bụng không ổn rồi, cộng thêm động tác rõ mồn một này của đối phương, y nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Triệu Vô Sách!"
Triệu Vô Sách cong cong môi, vẻ mặt nháy mắt trở nên tội nghiệp: "Đốc Công, ta không điếc, nghe thấy."
Hơi thở Lục Chiêu Bạch cứng lại, nhận mệnh quay về chìa tay ra: "Cho ta."
Y đã xuống nước, thế nhưng Triệu Vô Sách vẫn còn muốn chọc y, không ngừng quơ quơ chiếc áo lót trước mắt, cười hỏi: "Đốc Công muốn cái này hả?"
Lục Chiêu Bạch: "...... Thuốc."
Sắc mặt y u ám, e là chỉ cần Triệu Vô Sách giỡn thêm một câu nữa, Lục Chiêu Bạch sẽ chặt hắn thành tám khúc mất. Thấy y chấp nhận yêu cầu, Triệu Vô Sách không bày trò trêu đùa y nữa.
Hắn lấy bình thuốc đưa qua cho Lục Chiêu Bạch, đối phương ung dung mở bình thuốc ra, nắm tay hắn, sau đó mạnh bạo đổ lên.
"Shtt, đau......"
Mặt Triệu Vô Sách tái mét, Lục Chiêu Bạch lại ra vẻ vô tội: "Điện hạ nam nhi bảy thước, bôi thuốc cũng không nhịn được à?"
Triệu Vô Sách nghiến răng, mấy năm nay Tây Tam Viện là nơi trú chân của hắn, cung nhân mang đồ ăn hay thuốc thang đến đây đều là hàng thấp kém, trị không chết người là may lắm rồi. Cộng thêm tay nghề của Lục Chiêu Bạch làm hắn đau mất nửa cái mạng.
Nhóc con này, cố ý trả thù.
Mặc dù biết nhưng lúc trông thấy vẻ đắc ý ẩn sâu trong dưới nét vô tội của Lục Chiêu Bạch, cơn giận của hắn cũng cuối cùng chuyển thành thở dài.
Thôi, đau thì để đau đi.
"Đốc Công giáo huấn phải."
Triệu Vô Sách nói xong lại im lặng thở dài, tự nói với bản thân đã rơi vào bẫy lồng với y không thoát được, sau đó duỗi bàn tay lành lặn vỗ Lục Chiêu Bạch.
"Đốc Công, ta sợ đau, ngươi nhẹ một chút."
Triệu Vô Sách đáng thương năn nỉ, rõ ràng là nụ cười bất đắc dĩ, nhưng lúc hắn dùng ánh mắt đó nhìn chằm chằm Lục Chiêu Bạch, y bỗng nảy sinh một loại ảo giác, tựa hồ bản thân là một kẻ bội tình bạc nghĩa.
Người này......
Trông thì có vẻ là một tên khốn, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy chút chân thành từ tên khốn kia, tim y lại bất giác đập hẫng một nhịp.
Lục Chiêu Bạch mím môi, hoài nghi bản thân kiếp trước có phải thiếu nợ tên khốn này không.
Y chỉ đành ngậm miệng không nói, xoay người bưng chậu nước, nhúng khăn ướt, lau tay sạch sẽ cho Triệu Vô Sách, sau đó mới bôi thuốc.
Lần này y không dùng cách rải thuốc thô bạo kia nữa, đầu ngón tay lành lạnh của thiếu niên chạm vào tay hắn, cơn đau nhói từ thuốc bột còn chưa ập đến, cảm giác tê dại ngứa ngáy đã nổi lên.
Mấy ngón tay này gãi đến tận chỗ non mềm nhất trái tim của Triệu Vô Sách.
Triệu Vô Sách rũ mắt, che giấu dục vọng trong mắt.
Lục Chiêu Bạch rút tay về nói: "Được rồi đó."
Y ít khi hầu hạ người khác, phần lớn thời gian Triệu Mạch cần đến y đều là trên giường, xuống giường cũng không tính bạc đãi y, hồi trẻ Lục Chiêu Bạch được ban cho hai tiểu thái giám đi theo hầu hạ cuộc sống hàng ngày, hiện tại bước chân ra ngoài hầu như là hô mưa gọi gió, không thiếu người nhún nhường.
Lục Chiêu Bạch xưng nô tài trước mặt Triệu Mạch, nhưng y trước mặt những người khác chính là gốc cây cổ thụ không thể động tới, ai dám thật sự coi khinh y?
Nói trắng ra, sinh hoạt của Triệu Vô Sách thậm chí còn thê thảm hơn y một chút.
Triệu Vô Sách không nghĩ vấn đề sâu xa như vậy, hắn vừa lòng thưởng thức băng vải được quấn xiêu xiêu vẹo vẹo trên tay mình, giống như có thể nhìn thấy từ đống bùi nhùi đó một đóa hoa vậy.
Cuối cùng, còn cực kỳ thâm tình nói lời cảm ơn y: "Đốc Công đối tốt với ta thế này, ta nên báo đáp gì cho ngươi đây? Hay là...... Lấy thân báo đáp nhé?"
Lại bắt đầu mở miệng nói xàm, chút lòng trắc ẩn mà Lục Chiêu Bạch mới sinh ra, nháy mắt tan thành mây khói.
Y nghi hoặc nhìn lướt qua đối phương, không biết nghĩ đến chuyện gì, bao nhiêu nóng giận đều chuyển thành ý cười.
Sau đó, Lục Chiêu Bạch nhét bình thuốc về lại tay hắn, nghiêng đầu đánh giá người đối diện, mỉm cười hỏi: "Ban ngày ban mặt, điện hạ sao cũng lả lơi vậy?"
Lúc nãy hắn dùng câu này đùa cợt y ở núi giả, ngắn ngửi nửa canh giờ đã bị Lục Chiêu Bạch ném trả toàn bộ.
Triệu Vô Sách nháy mắt bật cười thành tiếng.
Nhóc sói con này có thù tất báo.
Đáng tiếc sói con xem nhẹ da mặt Triệu Vô Sách.
Hắn thuận thế bò qua, ôm eo Lục Chiêu Bạch, rầm rì làm nũng: "Đốc Công không biết à, ta bất cứ lúc nào cũng có thể lả lơi hết đó."
Lúc mở miệng nói câu lời này, Triệu Vô Sách ghé sát lại gần bên tai Lục Chiêu Bạch, hạ giọng nói: "Nếu không Đốc Công cùng với ta ở đây —— Gối chăn điên đảo, nước nôi tràn trề."
Chưa nói hết, người đã bị đẩy ra.
Triệu Vô Sách tỉnh rụi, bị đẩy hơi loạng choạng ngã trên giường, hắn chống người ngồi dậy hỏi: "Hóa ra là Đốc Công thích ở trên?"