Thấy anh buông ống nghe xuống, Nguyên Minh liền đến hỏi thế nào rồi.
Châu Tận Hoan bất lực nói: "Cậu ta bảo muốn tới đây."
Nguyên Minh vò đầu bứt tóc, lại quay về bên tường ngồi xuống đợi tiếp. Khoảng hai mươi phút sau, mọi người thấy xe của Hoắc Hằng lái vào trong hẻm. Đỗ xe xong, Nguyên Minh lật đật ra đón hắn: "Cậu ba ạ."
Hoắc Hằng đeo khẩu trang màu trắng, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt. Châu Tận Hoan đứng ở bốt điện thoại đối diện, Hoắc Hằng vẫy chào anh từ xa. Hắn đi xem Nguyên Minh chọn giường ra sao trước đã.
Nguyên Minh đi theo, thấy hắn ho hai tiếng bèn hỏi hắn đã đỡ cảm chưa. Hoắc Hằng không cất tiếng, xem giường xong thì bảo: "Chọn giường kỹ càng đấy, đệm cũng êm vừa phải."
Nguyên Minh được khen ngợi lại không lấy làm vui vẻ, chỉ không hài lòng mà lẩm bẩm: "Phải ạ, tôi đã lựa chiếc tốt nhất đúng theo yêu cầu của cậu ba. Hai chiếc giường đắt như thế mà ông chủ Châu còn không thích, chẳng biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa."
Hoắc Hằng bảo cậu ta: "Không phải anh ấy không thích, chẳng qua là anh ấy ngại nhận đồ của người khác vô cớ mà thôi."
Nguyên Minh bĩu môi, không thèm nói thêm điều gì nữa. Hoắc Hằng thấy Châu Tận Hoan đi đến, vừa tới gần hắn là anh hỏi ngay: "Sao cậu lại đeo khẩu trang? Cậu bị cảm hả?"
Hắn nắm tay lại che lên miệng, ho hai tiếng: "Hơi cảm thôi."
Châu Tận Hoan lo lắng nhìn hắn: "Bị cảm còn tới đây làm gì? Cậu mau về nghỉ ngơi đi."
Hoắc Hằng chỉ ra phía sau hắn: "Anh không chịu nhận, em làm sao mà về nghỉ được?" Hắn nói xong còn ho thêm hai tiếng nữa cho hợp tình hình.
Hai hàng lông mày Châu Tận Hoan nhíu lại càng chặt: "Quà của cậu đáng tiền quá, tôi thực sự không nhận nổi."
Hoắc Hằng nhắc nhở anh: "Có phải anh quên mất hôm qua chúng ta đã nói những gì rồi đúng không? Chúng ta là bạn bè, em tặng anh cái giường cũng là vì nghĩ cho thắt lưng của anh thôi mà. Chẳng lẽ anh cứ phải chịu khổ mà ngủ trên cái giường kia sao?"
"Ngay cả bạn bè thì cũng không thể vô cớ nhận một món quà giá trị như thế này được." Châu Tận Hoan vẫn kiên quyết.
Hoắc Hằng biết nếu Châu Tận Hoan không làm được gì cho hắn, anh chắc chắn sẽ không nhận, bèn thỏa hiệp: "Thế này đi, anh mời em một bữa cơm coi như là cảm ơn là được."
Châu Tận Hoan vẫn lắc đầu: "Không được, một bữa cơm làm sao đổi được hai cái giường."
Anh cứng đầu thế này, Hoắc Hằng cũng bó tay chịu trói, chỉ có thể nhượng bộ thêm một nước nữa: "Thôi thì không nhận giường nữa, anh chỉ nhận chăn ga gối đệm có được không?"
Chăn ga gối đệm cũng được làm bằng chất liệu cao cấp, tuy rằng đặt lên chiếc giường cũ trông sẽ không hợp nhưng ít ra công dụng vẫn được phát huy.
Thấy Châu Tận Hoan lộ vẻ do dự, Hoắc Hằng liền ho ngay: "Ông chủ Châu à, bây giờ còn đang ở ngoài đường đó, để người đi đường thấy là không hay đâu, anh mau nhận đi."
Nghe Hoắc Hằng nhắc đến chuyện đó, Châu Tận Hoan mới nhớ ra cũng sắp đến lúc người người quay về nhà sau cả ngày trời làm việc. Trời đã bắt đầu tối, trong hẻm nhỏ toàn là hàng xóm láng giềng ở gần đây. Hai chiếc giường mới và chiếc xe ô tô kia đã đủ khiến người khác chú ý lắm rồi, nếu họ còn đôi co ở đây mãi không xong, ngày mai sẽ có vài lời đàm tiếu truyền ra cho mà xem.
Anh không muốn Châu Tận Hân phải nghe những lời không hay về mình, chỉ có thể bằng lòng: "Vậy...cảm ơn cậu nhiều."
Hoắc Hằng nhếch miệng cười thỏa mãn, quay người gọi Nguyên Minh đến, mang đệm và chăn gối lên nhà, đặt lên chiếc giường gỗ ở trong phòng.
Biểu cảm của Nguyên Minh khó mà tả nổi, nhưng Hoắc Hằng đang ở đây nên cậu ta bắt tay vào việc luôn.
Sau khi được khiêng vào trong sân, hai cái giường kia là đồ nội thất to, lại còn chạm khắc hoa văn kiểu Tây nên khiến cho hàng xóm xung quanh đều tò mò thò đầu ra xem. Mấy người phụ nữ đang nấu ăn ở căn bếp chung cũng nhỏ giọng bàn tán. Châu Tận Hoan cúi đầu, không cần nghe cũng biết thừa bọn họ đang nói cái gì.
Ngược lại Hoắc Hằng không thèm xem những tiếng bàn tán và những ánh mắt dò xét kia là chuyện to tát, nhưng khi đồ đạc cuối cùng cũng được chuyển vào đến nơi thì lại nảy sinh ra một vấn đề khác.
Một trong những người đang thu dọn chiếc giường cũ nói: "Ông chủ à, tấm ván giường này có vài vết nứt. Nếu đặt tấm nệm dày và nặng như vậy lên, lúc nằm xuống rất có thể sẽ bị sụp đó."
Châu Tận Hoan ngẩn người, anh biết ván giường bị nứt một ít nhưng cũng không đến nỗi sẽ bị sụp. Nhưng lần này không chờ anh mở miệng, Hoắc Hằng rút vài tờ tiền to từ trong ví ra: "Khiêng luôn hai cái giường kia vào đi."
Những người hầu được chu cấp ít tiền thưởng, làm việc năng suất hẳn, chạy xuống lầu nhanh như một làn khói.
Thấy Châu Tận Hoan định đuổi theo người kia để ngăn lại, Hoắc Hằng vội ho, ôm cổ họng nói: "Ông chủ Châu à, anh có thể cho em xin ít nước không?"
Châu Tận Hoan muốn nói lại thôi, anh liếc nhìn hắn, đành phải đi rót nước.
Hoắc Hằng nhận lấy ly nước, kéo khẩu trang xuống uống mấy hớp. Không biết có phải là do trong phòng thiếu sáng hay không mà anh nhìn qua thì phát hiện ra sắc mặt Hoắc Hằng không được tốt cho lắm. Đôi môi hắn trắng bệch, dưới mắt có quầng đen và tròng mắt có tơ máu rất rõ ràng.
Châu Tận Hoan hỏi: "Cậu khám bác sĩ chưa?"
Hoắc Hằng đeo khẩu trang vào rồi đáp: "Em khám rồi, cũng uống thuốc rồi."
"Thế cậu chờ một lúc rồi về nghỉ ngơi đi, đừng vất vả vì những chuyện không cần thiết nữa."
Thấy Hoắc Hằng đã bị ốm lại còn phải đôi co với mình chuyện hai cái giường, trong lòng Châu Tận Hoan thầm áy náy. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Hoắc Hằng cũng chỉ từng xem kịch anh diễn mà thôi, chuyện đó cũng đã qua rồi. Bây giờ anh chả có tài cán gì, lại còn để Hoắc Hằng nhọc lòng chăm sóc cho mình.
Hoắc Hằng đến bên bàn rồi ngồi xuống: "Em không đi nổi, từ trưa đến giờ em chưa có gì bỏ bụng, nhà anh có gì ăn không?"
Châu Tận Hoan vội nói: "Chỉ còn mấy cái bánh hành hôm qua làm thôi, tôi còn chưa nấu cơm tối nữa."
Hoắc Hằng lại nhớ mùi vị bình dị ấy, anh bèn đến tủ lấy ra đĩa bánh rán hành. Nhưng bánh để qua đêm nên bị nguội mất rồi, Châu Tận Hoan đành bảo hắn chờ chút rồi đi hâm nóng bánh trên chiếc bếp nhỏ ở bên ngoài.
Hoắc Hằng đợi anh ở trong phòng, tiện thể giám sát việc kê giường mới. Chiếc giường cũ được thay thế bây giờ không cần thiết nữa, hắn yêu cầu mấy người hầu kia dỡ đi. Chờ bọn họ đi hết rồi, Nguyên Minh mới nói với cậu chủ: "Cậu ba, sáng sớm mợ hai đã dặn nhà bếp làm cháo yến và bào ngư luộc mềm mà cậu thích ăn rồi đó ạ, bây giờ chúng ta nên về thôi."
Châu Tận Hoan vừa hâm nóng bánh rán hành xong, anh vừa định vào cửa thì nghe được câu này. Bỗng nhiên đĩa bánh rán hàn trên tay anh lại nóng như củ khoai mới nướng vậy, cầm bỏng cả tay.
Hoắc Hằng thấy thế thì trừng mắt liếc Nguyên Minh một cái: "Cậu nhiều miệng thế, đi về trước đi. Người nhà hỏi gì thì bảo là tôi còn có việc." Hắn dứt lời thì đi đến chỗ Châu Tận Hoan nhận lấy cái đĩa, dùng đũa gắp một miếng bán rán hành lên bỏ vào miệng.
Nguyên Minh trợn to hai mắt, hớt hải nói: "Cậu ba, bẩn lắm ạ!"
Lời nói của cậu ta không ngăn cản nổi Hoắc Hằng nhưng lại khiến Châu Tận Hoan hổ thẹn đến đỏ rần cả mặt, lúng túng đứng sang một bên.
Hoắc Hằng cắn một miếng bánh, phát hiện bánh này rán lại một lần còn thơm hơn cả bánh mới rán nữa. Hắn ngồi trở lại ghế, vừa ăn vừa tấm tắc khen: "Ông chủ Châu này, bánh rán hành của anh nếu mà đem bán chắc chắn sẽ rất được ưa chuộng đấy."
Nguyên Minh khổ sở nói: "Cậu ba à, chúng ta vẫn nên về thì hơn. Thứ này không bổ dưỡng gì mà lại còn không sạch sẽ, bây giờ cậu còn đang ốm nữa, lỡ như bị yếu..."
"Yếu cái gì?" Hoắc Hằng ngắt lời cậu ta, hắn đập mạnh đôi đũa xuống bàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi không bảo được cậu nữa rồi đúng không?"
Nguyên Minh hầu hạ Hoắc Hằng nhiều năm, cậu ta hiểu rõ tính cách của cậu chủ mình, vội rụt cổ lắc đầu: "Tiểu nhân đi ngay đây ạ."
Hoắc Hằng nhìn cậu ta rời đi, chờ tiếng bước chân vội vã biến mất hắn mới bình tĩnh lại, nhìn Châu Tận Hoan còn đang đứng ở một bên: "Ông chủ Châu, người hầu nhà em không hiểu chuyện, nói mấy lời xúc phạm đến anh rồi."
Châu Tận Hoan lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Thực ra cậu ta nói rất đúng, thứ này không bổ dưỡng gì đâu, cậu vẫn nên về nhà đi."
Hoắc Hằng lại lấy đũa gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, nhai nuốt xong mới nói: "Tối nay anh ăn gì?"
Châu Tận Hoan đáp: "Chút nữa tôi đi nấu cháo."
Hoắc Hằng lại hỏi: "Anh có thích ăn mì không?"
Anh khẽ gật đầu.
Hắn nuốt xuống miếng bánh rán hành cuối cùng, đặt đũa xuống, rút giấy ra lau miệng rồi nói: "Em chưa ăn bánh rán hành nào ngon như thế này, lần sau anh lại làm tiếp đi."
Anh rót cho hắn một ly nước, cười nói: "Thực ra mùi vị cũng bình thường thôi mà, ăn ít một chút mới thấy ngon."
Hoắc Hằng uống một hơi hết ly nước, thỏa mãn ợ một tiếng, hắn đứng dậy đi đến bên giường rồi vẫy tay gọi anh.
Anh đi tới theo hắn, Hoắc Hằng bảo anh quay người lại. Châu Tận Hoan còn chưa hiểu đang làm gì thì đã bị hắn đè hai vai xuống.
Hoắc Hằng nhìn anh, cất tiếng: "Anh nằm xuống thử xem có êm không."
- ------------------------------------------------- Hết chương 10 ---------------------------------------------------------