A Tuyền trơ mắt nhìn bốn trăm tệ kia cứ thế bay đi, kích động muốn nói chuyện như lại không dám tùy tiện xen vào. Hoắc Hằng liếc nhìn A Tuyền một cái, lại đưa cho cậu ta bốn tờ tiền kia, sau đó quay lại nói với Châu Tận Hoan: "Đây không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau."
Châu Tận Hoan ngờ vực nhìn hắn: "Chẳng lẽ trước đây Lý tiên sinh đã xem tôi biểu diễn rồi sao?"
Hoắc Hằng cười cười, chỉ vào cánh tay phải của mình, nói: "Vừa đi vừa nói đi, cánh tay của tôi được anh bôi thuốc nhưng vẫn chưa hết đau, thắt lưng của anh cũng phải được bác sĩ khám tỉ mỉ, vết thương ở eo không thể để điều trị dở dang được."
Hoắc Hằng nói xong thì lại liếc A Tuyền. A Tuyền làm nhân viên phục vụ tám năm, giỏi nhất là nhìn sắc mặt người khác, vội vàng nói đỡ hắn: "Đúng vậy đó anh Châu à, thường thường qua một ngày là thắt lưng của anh lại đau nhức, vừa rồi lại còn bị va vào nhiều lần. Anh mau đến bác sĩ đi, đừng để thương tích chồng thương tích, đến lúc đó anh không đi lại được thì em gái anh sẽ phải làm sao đây."
Lúc này A Tuyền nhắc đến Châu Tận Hân thì mới khiến Châu Tận Hoan nhớ đến hoàn cảnh khốn khó của mình.
Châu Tận Hân mới mười lăm tuổi, hết hè này thì muốn vào học ở trường công lập. Nếu như bây giờ anh ngã xuống, không những không kiếm được tiền trả học phí cho em mà còn trở thành gánh nặng, thậm chí còn khiến em nghỉ học lớp bây giờ đang theo.
Nghĩ tới mấy lời Uông Dũng châm chọc anh vài ngày trước, nói Châu Tận Hân sẽ bỏ học mà vào quán của anh làm bưng bê, anh đành cắn răng cùng Hoắc Hằng đi tới bệnh viện.
Hoắc Hằng bảo A Tuyền sang bên kia phố gọi một chiếc xe kéo lại, chờ cậu ta đỡ Châu Tận Hoan ngồi ngay ngắn rồi hắn mới vào trong xe, bảo phu xe đến bệnh viện hữu nghị Trung - Nhật.
Vừa nghe thấy địa điểm đến, Châu Tận Hoan khéo léo nói: "Có xa quá không, hay là đi đến bệnh viện Số 1 đi, rẽ qua hai con đường là đến nơi rồi."
"Ông chủ Châu à, bác sĩ trong bệnh viện chúng ta sắp tới đều là những người có trình độ cao nhất ở Bắc Bình. Thắt lưng của anh đã là tật cũ, nhất định phải khám bác sĩ giỏi mới được." Hoắc Hằng giải thích.
Bác sĩ ở bệnh viện hữu nghị Trung - Nhật giỏi như thế nào toàn bộ dân chúng Bắc Bình đều biết, nhưng giỏi đồng nghĩa với chi phí đắt đỏ. Dẫu cho ông chủ Sầm có cho anh nửa năm tiền lương thì cũng chưa chắc đã đủ tiền khám bệnh ở nơi đó.
Anh lộ ra dáng vẻ đứng ngồi không yên, cuối cùng Hoắc Hằng mới nhận thấy điểm không ổn, hỏi: "Ông chủ Châu có điều gì khó nói sao?"
Kể từ khi gia đình gặp khó khăn, Châu Tận Hoan đã chứng kiến hết mọi loại khinh thường, trải qua đủ mọi loại sỉ nhục. Cho dù lúc nghèo đói nhất thì anh vẫn có thể ăn bánh bao với dưa chua, cũng chưa đến mức không thể cố được thêm nữa. Nhưng không ngờ hôm nay lại ngã vào vòng tay của một người xa lạ.
Thắt lưng của anh đã thành tật cũ, mỗi tối anh về nhà thì lại bôi thuốc mỡ rồi chườm nóng, sau đó ngủ một giấc là đâu lại vào đấy ngay. Hôm nay chỉ mới nhói lên một chút thôi, cùng lắm là xin nghỉ ở nhà hai ngày, cần gì phải tốn kém đến mức phải vào bệnh viện khám bác sĩ đắt đỏ như thế này?
Chưa kể đến vết thương ở cánh tay của Hoắc Hằng.
Trông Hoắc Hằng ăn mặc chỉnh tề, ra tay lại hào phóng nên chưa chắc đã cần anh phải bỏ tiền túi ra. Nhưng dù sao hắn cũng vì giúp anh mà bị thương, làm sao có thể để hắn tự lo tiền thuốc thang được?
Quan trọng là Hoắc Hằng nghĩ cho anh đến như vậy rồi, anh có thể lấy cái cớ gì để từ chối bây giờ?
Phải suy xét đủ mọi chuyện khiến cảm giác sưng ê ẩm dâng lên trong họng Châu Tận Hoan. Xem ra quả thật không thể giữ được kịch viện nữa rồi.
Anh nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Không có chuyện gì đâu, chúng ta cứ đến nơi anh nói đi."
Trong lòng anh dâng đầy xót xa khiến đôi môi chẳng còn một chút hồng hào, nhưng do ban đêm Hoắc Hằng không nhìn thấy rõ nên không phát hiện ra, hắn trấn an anh: "Anh đừng lo lắng, đến lúc bác sĩ khám xong thì anh sẽ biết thôi mà."
Châu Tận Hoan đang nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa xe, trong tâm khổ sở đến mức không cả nói nổi một câu khách sáo.
Hoắc Hằng dặn phu xe lái xe vững tay một chút, suốt quãng đường cũng không mở lời thêm lần nào nữa, chỉ mặc sức ngắm nhìn người kia. Mà Châu Tận Hoan từ đầu đến cuối chẳng quay đầu lại lần nào, giống hệt như mấy lần vội vã lướt qua nhau hồi xưa, chỉ để lại bóng lưng hao gầy cho hắn.
Phu xe lái nhanh nhẹn, chỉ khoảng nửa canh giờ là đã đến trước cửa bệnh viện. Hoắc Hằng hồi phục lại tinh thần, gửi phu xe tiền công rồi đỡ Châu Tận Hoan xuống. Hai người sóng vai đi vào cổng lớn của bệnh viện.
Y tá đứng quầy trực nhìn thấy hai người bước vào thì nhanh nhẹn đứng lên, hỏi bọn họ muốn đến khám bệnh gì. Hoắc Hằng giải thích rõ bệnh tình của Châu Tận Hoan, y tá liền đẩy tới chỗ họ một chiếc xe lăn, rồi mời Châu Tận Hoan ngồi xuống.
Châu Tận Hoan vốn định từ chối, nhưng cho dù không chịu thì Hoắc Hằng vẫn cứ bắt anh phải ngồi. Anh ngồi xuống mới thấy thiết kế của chiếc xe lăn này rất tốt, nâng đỡ được toàn bộ eo lưng, khiến cho cảm giác đau nhức đang giày vò anh thuyên giảm đi ít nhiều.
Y tá đẩy xe cho anh, Hoắc Hằng cũng bước vào thang máy cùng Châu Tận Hoan đến tầng ba, tiến vào phòng của bác sĩ chỉnh hình.
Bác sĩ chỉnh hình là một người Nhật hơn ba mươi tuổi, họ Viễn Đông, đang ngồi ở bàn làm việc viết lách. Anh thấy bọn họ bước vào thì ngay lập tức đứng dậy, nhận lấy sổ khám bệnh còn trống của Châu Tận Hoan rồi nghe y tá giải thích bệnh tình của anh.
Anh ta dùng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình nói: "Châu tiên sinh, anh nằm xuống giường điều trị ở phòng trong đi, tôi sẽ kiểm tra kỹ cho anh."
Phát âm tiếng Trung của Viễn Đông thực sự không tốt lắm, bình thường sẽ có phiên dịch viên ở bên cạnh, thế nhưng hôm nay nhà cậu phiên dịch kia có việc, bây giờ vắng mặt. Thấy Châu Tận Hoan bày ra vẻ mặt không hiểu gì cả, anh ta liền kiên nhẫn lặp lại lần nữa, cuối cùng phải để Hoắc Hằng dùng tiếng Nhật lưu loát hỏi lại một lần.
Viễn Đông vui mừng hẳn lên, dùng tiếng Nhật trao đổi với Hoắc Hằng vài câu, sau đó hắn quay ra nói với anh: "Ông chủ Châu, bác sĩ bảo anh nằm lên giường điều trị ở phòng trong, bác sĩ sẽ kiểm tra cho anh. Với lại, vết thương cũ ở thắt lưng anh tình huống cụ thể là thế nào thì phải nói rõ cho bác sĩ thì mới chẩn đoán chính xác được."
Châu Tận Hoan không ngờ Hoắc Hằng có thể nói được tiếng Nhật, ánh mắt nhìn hắn quả là một lời khó mà nói hết. Hoắc Hằng lại nghĩ đến vết thương của anh, dưới sự hỗ trợ của Viễn Đông cẩn thận đặt anh nằm sấp ở trên giường, hỏi han tình trạng bệnh cũ của anh sau đó nói với Viễn Đông vài câu rồi lại quay ra nói với anh: "Bác sĩ sẽ phải cởi quần của anh xuống, anh chịu khó chút nhé."
Vừa nghe đến việc phải cởi quần, Châu Tận Hoan đã hơi lúng túng, nhưng vì bác sĩ phải khám nên anh cũng đành phải theo. Mãi đến khi Viễn Đông vén vạt áo của anh lên, bắt đầu cởi thắt lưng thì anh mới nhận ra có điều không đúng.
Sao Hoắc Hằng vẫn còn đứng ở chỗ cũ mà nhìn thế?
Anh vội đè tay Viễn Đông xuống, nói với Hoắc Hằng: "Lý tiên sinh, anh nên đi ra ngoài thì hơn."
Cứ tưởng nói thế thì hắn sẽ đi, nhưng anh không ngờ hắn vẫn chẳng nhúc nhích tẹo nào, còn ngang ngược đáp lại anh: "Bác sĩ không nói được tiếng Trung, anh muốn tôi đi ra ngoài thì ai làm người phiên dịch bây giờ?"
Lần này Châu Tận Hoan không thể bình tĩnh được nữa.
Tuy anh không có ý định gả cho ai nữa, nhưng cơ thể anh vẫn có sự khác biệt so với những người đàn ông như Hoắc Hằng. Bác sĩ thì không có vấn đề gì, nhưng làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy được?
Nghĩ tới đây, anh vẫn kiên trì nói: "Anh ở đây không tiện, hay là cứ ra ngoài trước đi. Hơn nữa tay của anh cũng cần phải điều trị, đừng để chậm trễ."
Anh đã nói đến như thế rồi, cho dù Hoắc Hằng không muốn rời đi nhưng hắn chắc chắn cũng không muốn anh nổi lên suy nghĩ muốn cự tuyệt mình. Thế là hắn đành nói với Viễn Đông vài câu tiếng Nhật, bảo Viễn Đông nhẹ tay một chút.
Châu Tận Hoan không biết họ đang nói cái gì, chỉ chờ Hoắc Hằng đóng cửa lại rồi mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, chôn mặt vào gối không nhúc nhích nữa.
Viễn Đông là trưởng khoa chỉnh hình, tuy rằng không giỏi tiếng Trung lắm nhưng kinh nghiệm và kỹ thuật điều trị của anh ta đều rất xuất sắc.
Châu Tận Hoan sau khi nằm úp xuống thì không cử động thêm chút nào nữa. Viễn Đông vì muốn khám cho anh một lượt nên đã lấy ra một thiết bị trị liệu bằng nhiệt mà anh chưa từng thấy bao giờ.
Thiết bị này chạy bằng điện, trông như một cái thắt lưng dày. Đầu tiên, Viễn Đông bôi một loại thuốc mỡ đặc biệt lên vùng bị đau của anh sau đó dùng lòng bàn tay thoa đều. Tiếp theo là cố định thiết bị trị liệu bằng nhiệt.
Sau khi ấn công tắc, thiết bị chậm rãi nóng lên, còn có cả mấy viên tròn tròn to như quả trứng chim bồ câu lăn qua lăn lại trên một số huyệt ở thắt lưng. Lực xoa bóp không mạnh cũng không nhẹ, vừa phải, lại phối hợp với cao xoa bóp đặc biệt. Chẳng mấy chốc cơn đau đã hết, cả người anh đều được thả lỏng.
Viễn Đông ở bên giường quan sát phản ứng của anh, thấy anh có vẻ rất hưởng thụ thì nói: "Châu tiên sinh, anh cứ nằm ở đây, đừng nhúc nhích, lắt nữa tôi sẽ quay lại xem thế nào."
Tuy rằng tiếng Trung của anh ta thực sự tệ nhưng lần này Viễn Đông đã nói rất chậm nên anh đã hiểu được rồi.
Sau khi Viễn Đông ra khỏi phòng, anh liền quay mặt vào trong, nghiêm túc cảm nhận nhiệt độ cao ở vùng thắt lưng và cảm giác thoải mái hiếm thấy. Anh thầm cảm thán bệnh viện lớn có khác, máy trị liệu tân tiến thế này anh chưa thấy ở bệnh viện số 1 bao giờ.
Thế nhưng anh lại bắt đầu tiếc tiền, không biết phải tốn bao nhiêu tiền cho một lần điều trị như thế này nữa. Tuy rằng tiền bán đất kịch viện cũng không phải là một khoản nhỏ nhưng anh còn phải trả tiền ba năm học trường công và bốn năm đại học cho Tận Hân, đành phải thắt lưng buộc bụng để tiết kiệm tiền vậy.
Nghĩ đến những chuyện đau đầu này, anh bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm nay quả là mệt mỏi, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một chút. Ai ngờ thiết bị điều trị kia làm việc hiệu quả vượt mức, khiến anh thực sự thư giãn, mới nhắm mắt mấy phút mà đã ngủ say, Hoắc Hằng bước vào phòng mà cũng không biết.
- ---------------------------------------------------- Hết chương 5 -------------------------------------------------------