Châu Tận Hoan ngủ rất say, tuy rằng dây lưng quần bị lỏng nhưng Viễn Đông cũng không khiến những bộ phận không nên nhìn thấy lộ ra.
Hoắc Hằng dùng tay trái dỡ chăn ra, nhẹ nhàng đắp lên người anh. Sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện giường bệnh rồi ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ của anh.
Châu Tận Hoan nằm sấp nghiêng đầu sang một bên, tóc mái lưa thưa che đi vầng trán, có mấy sợi rủ xuống lông mi. Hoắc Hằng ban đầu chỉ muốn gẩy mấy sợi tóc ra cho anh, lúc chuẩn bị đứng lên thì thấy anh cọ cọ mặt vào gối, muốn trở mình.
Hắn ngay lập tức đè vai anh lại. Anh cũng không tỉnh giấc, chỉ động đậy vài cái thì không còn phản ứng gì nữa. Hoắc Hằng sợ anh lại trở mình nên cứ thế ngồi thẳng ở bên giường bệnh đến cả nửa tiếng sau thì Viễn Đông mới bước vào.
Viễn Đông tắt thiết bị điều trị bằng nhiệt ra, mặc lại quần cho Châu Tận Hoan sau đó gọi Hoắc Hằng ra ngoài trao đổi.
Viễn Đông kê thuốc tây giảm đau và miếng dán hoạt huyết ở eo cho Châu Tận Hoan, đồng thời dặn dò rất kĩ các biện pháp phòng ngừa. Khi y tá mang thuốc đến Châu Tận Hoan vẫn ngủ say.
Hoắc Hằng không nỡ đánh thức anh, nhờ Viễn Đông sắp xếp một phòng bệnh cho hắn ngủ qua đêm.
Y tá đi xem xét một lượt, trở về báo lại rằng không có phòng bệnh riêng nào còn trống, chỉ có phòng bệnh nhiều người là còn giường thôi.
Phòng bệnh tập thể có rất nhiều người nằm, mỗi phòng đều chứa tận mười người, hoàn cảnh như thế làm sao có thể ngon giấc được. Hoắc Hằng mượn điện thoại của bệnh viện đánh tiếng về nhà, sai người hầu là Nguyên Minh tới.
Từ nhỏ Nguyên Minh đã theo Hoắc Hằng, hắn dặn cậu ta lúc đi không được quấy rầy người nhà, đến bệnh viện thì kêu cõng Châu Tận Hoan trên lưng rồi tới khách sạn lớn Thụy Lai ở chếch đối diện bệnh viện một chút.
Hoắc Hằng đặt một phòng, Nguyên Minh cẩn thận đặt Châu Tận Hoan nằm trên giường, lúc đắp chăn cho anh, Châu Tận Hoan cũng không hề tỉnh lại.
"Cậu ba, người này là?" Nguyên Minh vừa xoa bóp cánh tay mỏi nhừ vừa hỏi.
"Lúc cậu ra ngoài có chạm mặt ai không?" Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nguyên Minh lắc đầu: "Không ạ, cậu dặn không được để cho người ta nhìn thấy nên tôi đã đi cửa sau ạ."
"Vậy thì tốt. Cậu ở lại đây chăm nom, nếu như anh ấy tỉnh lại thì đưa anh ấy về nhà." Hoắc Hằng dặn dò, đưa thuốc thang ở trong tay ra cho Nguyên Minh: "Đây là thuốc của anh ấy, bên trong đã ghi đầy đủ hướng dẫn sử dụng rồi, nhớ đưa cho người ta đấy."
Nguyên Minh nhận lấy túi thuốc, ngờ vực hỏi: "Cậu ba, rốt cuộc anh ấy là ai vậy?"
Lúc rời khỏi bệnh viện, Nguyên Minh chỉ kịp liếc nhìn Châu Tận Hoan một cái, lúc đó thấy người này quen quen nhưng không làm sao nhớ ra được là ai. Bây giờ anh nằm xuống, vùi quá nửa khuôn mặt vào trong gối rồi, cậu ta không nhìn rõ được nữa.
Hoắc Hằng im lặng một lát rồi nói: "Châu Tận Hoan."
Con ngươi Nguyên Minh trợn to, giật mình nói: "Cậu của tôi ơi! Sao cậu lại động vào người này? Nếu như cậu cả phát hiện ra thì chắn chắn sẽ lại tìm cậu để gây phiền toái cho xem!"
Hoắc Hằng liếc mắt: "Có ngày nào anh ta không gây chuyện với tôi đâu?"
Nguyên Minh nuốt nước bọt, không phản bác được gì nữa nhưng vẫn chỉ vào người nằm ở trên giường mà nói: "Cậu ba, hai năm qua cậu đi biền biệt, đương nhiên cậu không biết cậu cả ghét Châu Tận Hoan như thế nào, lão gia cũng không ưa anh ta. Về sau cậu đừng qua lại với Châu Tận Hoan nữa, không thì vô duyên vô cớ mà phải tội."
Một tuần trước khi Hoắc Hằng về nước, Nguyên Minh bị cảm nặng, Lý Thu sợ cậu ta lây bệnh cho Hoắc Hằng nên cho nghỉ làm, mãi đến tận chiều hôm qua mới quay lại làm việc. Thế nên Hoắc Hằng không có dịp hỏi cậu ta mấy chuyện trong nhà hai năm qua, bây giờ cậu ta lại chủ động nhắc tới, hắn liền hỏi: "Sao cậu cả lại ghét anh ấy?"
Ở trước mặt Hoắc Hằng, Nguyên Minh không cần khép nép, nghe thế thì xì một tiếng, bảo: "Hẳn là tại Châu Tận Hoan bị ngã, phần hông bị thương, không thể hát cũng không thể sinh con chứ gì."
Cậu ta nói giống y hệt Hoắc Khiêm, Hoắc Hằng lại hỏi: "Thực sự chỉ có thế thôi sao?"
Nguyên Minh gật đầu, đến gần hắn rỉ tai: "Thực ra cậu cả không lấy anh ta là đúng. Châu Tận Hoan chỉ là một kép hát, tiếng tăm lẫy lừng có tới đâu thì cũng không xứng với cái ngai con dâu trưởng nhà họ Hoắc của chúng ta. Vả lại anh ta cũng không sinh con được, lẽ nào thực sự muốn cậu cả lấy anh ta về như là làm việc thiện?"
Nguyên Minh cũng không biết trong lòng Hoắc Hằng đang đầy ắp trăn trở, cứ nghĩ cái gì thì nói cái đấy. Thế nhưng sau khi dứt lời thấy sắc mặt hắn không ổn, cậu ta tưởng là cậu ba không thích mình nói thay cho Hoắc Thừa nên vội vàng bổ sung: "Nhưng mà cậu cả cũng thật là nhẫn tâm, Châu Tận Hoan dù gì cũng đã cứu cậu ấy, vì cậu ấy mà ngã gãy thắt lưng. Cậu cả nói hủy hôn là hủy hôn luôn, một chút đền bù cũng không cho người ta, lại còn đánh cô Châu đến tận cửa đòi lại công bằng đấy."
Lông mày Hoắc Hằng nhíu thành hình chữ 'xuyên' (川): "Anh ta đánh ai?"
"Em gái Châu Tận Hoan đấy ạ. Lúc đó cốt cha mẹ Châu Tận Hoan còn chưa lạnh, anh ta cũng đang nằm viện, kịch viện thì đã bị thiêu cháy gần hết. Ngay lúc đó cậu cả hủy hôn, Châu Tận Hân kia giận quá liền đi tìm cậu cả, kết quả là bị cậu cả giáng cho hai bạt tai rồi đuổi ra ngoài."
Nói đến đây là Nguyên Minh lại thấy tức, cậu ta không để thân phận của Châu Tận Hân vào mắt, nhưng cũng không ưa hành vi ứng xử của Hoắc Thừa. Năm đó Châu Tận Hân cũng chỉ là một cô bé, đột nhiên phải đối mặt với cảnh mất cả người cả của thảm thương như vậy, thế mà Hoắc Thừa vẫn vô lí ngang ngược. Người làm ở trong nhà họ Hoắc đều không ngấm nổi cách làm này của gã, trong lòng đều mắng hắn chẳng ra gì.
Những chuyện này Hoắc Khiêm vốn không biết, Hoắc Hằng cũng mới được nghe lần đầu. Định hỏi thêm chút nữa, lúc này hắn thấy người trên giường động đậy. Hoắc Hằng sợ làm anh thức giấc, khiến anh nghe phải những điều không hay nên thôi không hỏi nữa. Hắn chỉ dặn Nguyên Minh chăm nom anh thật tốt, không được nói ra thân phận thật của hắn.
Nguyên Minh biết rõ phép tắc, cũng nhớ ra sáng mai Hoắc Hằng muốn tới trạm xe lửa để đón Hoàng Hiểu Hiểu thì nhân tiện nói: Cậu ba, cậu mau về nghỉ đi, có tôi trông nom ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Cậu ta còn tiễn Hoắc Hằng ra tận cửa, sau đó quay người trở vào trong phòng rồi ngồi xuống ghế. Lúc đầu cậu còn có sức mở mắt trông Châu Tận Hoan, đêm về khuya thì bắt đầu ngáp liên tục, cuối cùng vô thức thiếp đi mất.
Lúc Châu Tận Hoan tỉnh dậy là tờ mờ sáng. Thường ngày cứ vào lúc này là anh sẽ rời giường. Nhưng mà không như bình thường, hôm nay anh ngủ rất ngon, không những eo hết đau mà chăn gối đều êm ái, thoải mái như là mơ vậy.
Nhưng anh cũng chỉ hưởng thụ trong chốc lát sau đó lập tức phản ứng trở lại, mở mắt ra nhìn khung cảnh xung quanh.
Căn phòng này rất lớn, nội thất đều theo kiểu Tây, hơn nữa đồ trang trí trông cũng rất đắt giá. Anh ngồi dậy thì thấy ngay Nguyên Minh đang nằm trên ghế ngủ.
Hồi anh vẫn còn là kép hát nổi danh, anh đã từng gặp vô số người, liếc mắt một cái là biết ngay quần áo Nguyên Minh đang mặc là của người làm, mà cũng không giống của người làm. Anh cẩn thận nhớ lại chuyện tối qua, chỉ nhớ rõ là đi đến bệnh viện hữu nghị Trung – Nhật, bác sĩ người Nhật tên Viễn Đông kia điều trị cho anh bằng thiết bị làm nóng. Làm sao mà bây giờ tỉnh dậy thì lại ở một nơi hoàn toàn khác thế? Hơn nữa người làm này là ai? Tiên sinh kia đâu?
Anh xuống giường, ngó nghiêng trong phòng một lượt, ngay cả phòng vệ sinh cũng chẳng có người, nhưng anh lại phát hiện ra trên tủ đầu giường có một cái túi, bên trong đựng thuốc, còn có cả một tờ giấy viết hướng dẫn sử dụng và liều lượng sử dụng.
Anh hiểu ra ngay đây là đơn thuốc Viễn Đông khai cho anh, vì vậy liền đi qua vỗ vỗ vai Nguyên Minh.
Nguyên Minh ngủ không sâu, bị vỗ một cái là tỉnh. Nhìn thấy Châu Tận Hoan ở trước mặt, cậu ta lập tức đứng lên nói: "Ông chủ Châu, anh tỉnh rồi."
Châu Tận Hoan ngờ vực nhìn cậu ta: "Cậu là?"
"Tôi là chân chạy vặt của thiếu gia nhà tôi." Nguyên Minh giải thích. Thấy Châu Tận Hoan vẫn mang vẻ không tin nhìn mình bèn giải thích lại: "Thiếu gia nhà tôi tên là Lý Hằng."
Châu Tận Hoan hiểu ra, gật đầu với cậu ta: "Cho tôi hỏi đây là đâu vậy? Thiếu gia nhà cậu đang ở đâu?"
"Đây là phòng của khách sạn Thụy Lai, thiếu gia nhà tôi đã đi rồi, cậu ấy dặn tôi ở đây trông nom, chờ anh tỉnh rồi thì đưa anh về." Nguyên Minh cười nói: "Đúng rồi, thuốc trên tủ đầu giường kia là của anh, thắt lưng bị thương của anh như thế nào rồi?"
"Thiếu gia nhà cậu khách sáo quá, tôi đã ổn rồi, thế nhưng cánh tay của anh ấy có làm sao không?"
Nguyên Minh ngẩn ra: "Cánh tay ư? Cánh tay làm sao ạ?"
"Chẳng phải cánh tay của anh ấy bị thương còn gì?"
Lúc Nguyên Minh tới thì không hề nghe Hoắc Hằng nhắc tới việc bị thương, hơn nữa hắn còn buông ống tay áo xuống nên cậu ta không nhìn ra. Nghe Châu Tận Hoan nói thế, cậu ta vội vàng hỏi: "Sao cậu ấy lại bị thương? Bị thương có nặng không ạ?"
Châu Tận Hoan kể qua loa chuyện tối qua, Nguyên Minh vội vã giậm chân: "Sao cậu ba lại giấu chuyện bị thương thế này! Ông chủ Châu, nếu anh ổn rồi thì tôi xin phép không tiễn anh về nữa, tôi phải trở về xem cậu chủ."
Châu Tận Hoan lập tức gật đầu: "Nên như vậy. Cậu thay tôi hỏi thăm anh ấy một tiếng, với lại cậu hỏi cậu chủ nhà cậu xem thuốc thang của anh ấy mất bao nhiêu tiền, tôi sẽ tìm lúc nào đó thích hợp rồi trả cho cậu chủ nhà cậu."
Suy nghĩ của Nguyên Minh đã không còn đặt trên người Châu Tận Hoan nữa rồi, cúi người chào rồi chạy đi. Châu Tận Hoan nhìn theo cậu ta, lúc bóng dáng Nguyên Minh đi khuất rồi anh mới nhận ra rằng quên mất hỏi nhà họ Lý nằm ở đâu.
Anh nghĩ lại tối qua Hoắc Hằng đã ra tay giúp đỡ lại bỏ tiền ra vì mình, còn đặt một phòng khách sạn cho mình nghỉ, anh cảm thấy trong lòng ngày một băn khoăn, cảm thấy dù thế nào cũng phải trả tiền cho người ta, còn phải mua ít quà cáp đem biếu nữa.
Anh rửa mặt xong rồi rời đi luôn, lúc rời khỏi khách sạn thì trời cũng đã sáng. Tối hôm qua anh tan làm sớm, không biết bây giờ trong quán thế nào bèn đi tới quán luôn.
Vợ chồng ông chủ Sầm đã về, cũng đã nghe về chuyện tối qua. Hai người họ thấy sớm như vậy anh đã có mặt ở quán thì sốt sắng hỏi anh vết thương có sao không. Anh bảo không có vấn đề gì, nhưng bởi vì anh chọc giận Hàn Đống Lương mà làm hỏng vài cái ghế trong quán, nên chấp nhận bị trừ tiền công để bồi thường.
Ông chủ Sầm tuy là mở quán trà nhưng cũng không thích hành xử của Hàn Đống Lương hung hăng suốt ngày ỷ vào cha. Với lại mỗi ngày đội cảnh sát đều tới đây tuần tra, Tưởng Văn Nghiệp cũng thường đến quán nói chuyện với Châu Tận Hoan, Hàn Đống Lương cũng không làm được gì.
Ông bảo Châu Tận Hoan không cần phải để bụng chuyện này, sau chạng vạng còn gói cho anh một lồng sủi cảo nước và ba cái bánh gạo nếp nhân thịt gà bảo Châu Tận Hoan đem về cho em gái. .
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều Châu Tận Hân sẽ về nhà sau khi tan học. Lúc đợi Châu Tận Hoan về nhà, em đã quét dọn sạch sẽ nhà cửa, còn biết thu dọn ớt và thịt phơi khô cùng với quần áo ở bên ngoài, sau đó lại nấu một nồi cháo chờ anh trai về ăn.
Châu Tận Hoan mua cho cô bé bánh rán mật ở Bách Hương viên trên đường về nhà, cô bé vừa nhìn thấy mắt đã sáng rỡ, cầm ngay lấy một miếng đút cho Châu Tận Hoan, nghiêng đầu cười hỏi: "Có ngọt không ạ?"
Đôi mắt người anh trai cong thành nhìn bán nguyệt, anh xoa đầu em: "Ngọt lắm, em ăn đi, anh đi hâm bánh nếp thịt gà và sủi cảo cho em, đây là ông chủ Sầm cho em đấy."
Châu Tận Hân mới cao đến bả vai anh, trông nhỏ còi như thế thôi nhưng cũng rất biết làm việc nhà. Em thấy anh trai xách đồ lên thì muốn vào bếp, vôi vàng kéo anh ngồi xuống: "Anh, túi thuốc ở đầu giường là sao thế ạ? Thắt lưng của anh lại đau ạ?"
Eo của anh hai ba hôm hai đau một lần, để em gái đỡ phải lo lắng, anh chủ yếu không nói thật. Hôm nay cũng thế, anh chỉ bảo mấy ngày nay việc trong cửa hàng bận rộn nên thắt lưng mới hơi nhức mỏi thôi, không có vấn đề gì.
Châu Tận Hân nói đã đun nước nóng rồi, cô bé bảo anh đi tắm trước rồi nghỉ ngơi một chút, còn bản thân thì đi xào thịt khô với cải xanh chờ anh ra ăn cơm.
Anh biết em gái rất hiểu chuyện nên cũng không nói gì thêm, anh tắm xong rồi thì ngồi bên bàn cơm bắt đầu hỏi đến bài tập cuối tuần của em gái.
Châu Tận Hân nói tuần này thầy cô không giao gì, chỉ bảo ôn lại những gì học ở trên lớp thôi. Hai anh em họ lại hàn huyên việc nhà một hồi, cơm nước xong xuôi anh kiểm tra việc ghi chép của em gái ở trên lớp, sau đó đi ngủ, kết quả là sáng sớm hôm sau anh chạm mặt bạn học của Châu Tận Hân – Diệp Tiểu Mãn ở đầu ngõ.
Diệp Tiểu Mãn chủ động chào anh, hỏi anh Tận Hân đã dậy chưa, chút nữa phải chuẩn bị đi vẽ ngoài trời.
Tối qua Châu Tận Hân chẳng nói gì về phải đi vẽ ngoài trời, Châu Tận Hoan hỏi han thêm mấy câu thì mới biết tuần này môn mỹ thuật có thêm một tiết học là đi vẽ thực tế, hơn nữa còn phải dùng bút chì màu để tô.
Thời đó mấy thứ như bút chì màu đều là hàng nhập khẩu, chỉ có cửa hàng bách hóa lớn mới bán mà thôi. Một bộ mười hai màu có giá bằng tiền ăn mười mấy ngày của một nhà thường dân.
Anh nghĩ thấy Châu Tận Hân về nhà không nói một lời, chắc là vì không muốn anh khó xử, anh liền cảm thấy kẻ làm anh này quả thực quá vô dụng.
Anh hỏi Diệp Tiểu Mãn bài tập này có quan trọng lắm không? Diệp Tiểu Mãn nói tiết vẽ thực tế này năm nay các em ấy phải học, lúc tốt nghiệp sẽ được cộng thêm điểm.
Châu Tận Hoan suy đi tính lại một hồi, vừa đến quán trà là mượn ngay ông chủ Sầm nửa tháng tiền công, quá trưa sẽ đi đến cửa hàng bách hóa.
Thành Bắc Bình có ba công ty bách hóa lớn, anh tới hai nơi là Đông Dương Hoa và Hồng Tâm, đều được nhân viên thông báo là gần đây phí vận tải đường thủy tăng nên bút chì màu tạm thời hết hàng.
Châu Tận Hoan hỏi nhân viên xem còn nơi nào có không, người ta nói bách hóa Nam Sơn chắc sẽ có hàng tồn kho. Nhưng nghe đến cái tên này là anh lại không muốn đi nữa.
Bách hóa Nam Sơn là sản nghiệp của họ Hoắc, năm đó mỗi lần anh đi dạo ở đây sẽ có Hoắc Thừa chủ động tiếp đón, sau khi lạc vào hoàn cảnh khốn cùng thì anh không đặt chân đến nơi này thêm lần nào.
Châu Tận Hoan nghĩ tới việc đến nơi đó sẽ khiến những hồi ức không đáng nhớ khơi dậy, anh bài xích theo bản năng. Nhưng muốn mua bút chì màu thì chỉ có thể đến đó anh mới mua được mà thôi, Châu Tận Hoan bèn không màng đi qua.
Cũng may mà lúc rời khỏi nhà anh đã quấn một cái khăn quàng cổ rất to, có thể che lại nửa khuôn mặt một cách dễ dàng. Châu Tận Hoan tìm thấy quầy bán bút chì màu ở tầng bốn, anh thanh toán xong xuôi, đang chờ thang máy đi xuống thì giật mình bởi tiếng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến.
- ------------------------------------------------------- Hết chương 6 -----------------------------------------------------