Anh vừa mở miệng là muốn từ chối. Hoắc Hằng cũng không biết rằng anh vì muốn trả tiền cho hắn mà thành ra thế này, còn tưởng anh không muốn nhận ý tốt của mình, bèn nói: "Đã đau đến thế này mà anh còn cứng đầu hả!"
Hoắc Hằng chăm chú nhìn đường, lúc nói chuyện không quay đầu lại. Châu Tận Hoan không thấy được sắc mặt của hắn, chỉ nghe thấy sự nóng nảy của hắn ở trong giọng điệu, không khỏi nhớ lại tối qua Hoắc Thừa cũng thiếu kiên nhẫn y như thế.
Anh bấu chặt lấy ghế da, cảm thấy vành mắt lại nóng hổi, đành quay mặt vào lưng ghế, âm thầm nhịn lại nỗi tủi khổ vì bị làm nhục. Đến khi Hoắc Hằng dừng xe lại, vòng ra sau mở cửa rồi định bế anh ra ngoài mới phát hiện ra đôi mắt đã đỏ ửng như vừa mới khóc xong.
Hoắc Hằng cứ tưởng là anh đau quá nên động tác lại càng nhẹ nhàng, thế nhưng dù có cẩn thận hơn cũng không giúp được gì, chỉ cần cử động chút thôi là nhói cả lên rồi.
Châu Tận Hoan cắn răng nhịn đau, bàn tay không tự chủ được mà nắm chặt áo Hoắc Hằng. Đến sảnh bệnh viện, Hoắc Hằng gọi nhân viên y tá mang xe lăn ra để anh ngồi xuống, tiến vào trong thang máy đến tầng ba.
Họ vẫn đi đến phòng của Viễn Đông.
Viễn Đông vừa mới khám xong cho một bệnh nhân, đang ngồi ở bàn viết bệnh án. Thấy hai người họ đi vào thì đứng lên. Châu Tận Hoan dựa vào lưng ghế xe lăn, ngẩn ngơ nhìn Hoắc Hằng và Viễn Đông trao đổi. Ký ức đột nhiên rối loạn, anh thoáng cảm thấy đã nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Hằng ở đâu đó từ lâu rồi chứ không phải là từ lúc quen biết.
Hoắc Hằng đang trao đổi về bệnh tình của Châu Tận Hoan, vạt áo vest của hắn đột nhiên bị kéo lại. Hoắc Hằng quay đầu lại nhìn, Châu Tận Hoan nắm lấy vạt áo Hoắc Hằng, ngẩn ngơ nhìn hắn.
Hoắc Hằng ngồi xổm xuống hỏi: "Sao vậy?"
Châu Tận Hoan cũng không biết mình muốn nói cái gì. Mà nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ lo lắng của hắn, anh có cảm giác mình đã đi trong bóng tối rất lâu rồi đột nhiên tìm thấy ánh sáng. Đôi môi khô khóc kia mấy máy, chỉ thốt ra một tiếng "Đau."
Hoắc Hằng trấn an anh: "Đừng sợ, em bảo Viễn Đông khám cho anh ngay đây."
Châu Tận Hoan bị đẩy đến bên giường ở phòng khám bệnh bên cạnh. Một tay hắn đỡ lưng anh, một tay vòng qua đầu gối, cẩn thận bế anh lên rồi đặt lên giường.
Châu Tận Hoan phải nằm sấp mới khám được, Hoắc Hằng lại đỡ vai anh, Viễn Đông đỡ chân, hai người giúp anh trở mình.
Mặc dù động tác của họ đã rất cẩn thận, thế nhưng vẫn khiến anh đau chảy cả nước mắt. Châu Tận Hoan vùi mặt vào gối, lần này anh không còn ngần ngại có Hoắc Hằng ở cạnh nữa, mặc kệ bác sĩ cởi quần ra để lộ một đoạn thắt lưng.
Vừa mới vén áo lên bác sĩ đã thở ra một hơi sau đó nói gì đó bằng tiếng Nhật, Hoắc Hằng cũng lập tức hỏi anh vì sao lại bị thương.
Châu Tận Hoan không nhìn được vết thương của mình, dựa vào kinh nghiệm từ lâu mà tự phán đoán, nếu mà đau như thế này, có lẽ trên da cũng sẽ để lại vết bầm tím.
Anh không muốn cho Hoắc Hằng biết những chuyện nhục nhã ấy, chỉ lắc đầu bảo rằng không cẩn thận mà bị va vào.
Hoắc Hằng không mảy may nghi ngờ lời anh nói, chỉ dịch sang tiếng Nhật cho Viễn Đông nghe. Bác sĩ đeo găng tay y tế, nhẹ nhàng ấn mấy lần lên chỗ gần xương sống của anh, thấy anh đau run cả người, bèn bảo với Hoắc Hằng: "Tình trạng lần này nghiêm trọng hơn so với lần trước nhiều, tôi muốn tiêm cho anh ấy một liều giảm đau trước."
Hoắc Hằng cũng không có ý kiến gì, Viễn Đông còn bảo thuốc giảm đau phải tiêm vào mông, bảo hắn dặn Châu Tận Hoan chuẩn bị tinh thần.
Viễn Đông ra ngoài chuẩn bị thuốc chích, Hoắc Hằng liền tới gần Châu Tận Hoan: "Bác sĩ bảo sẽ tiêm cho anh một liều giảm đau, tiêm vào mông, anh chịu khó một chút nhé."
Châu Tận Hoan vừa nghe xong thì căng thẳng ngay, Hoắc Hằng trấn an: "Đừng nghĩ ngợi gì nhé, quan trọng là phải giảm đau."
Đã rất lâu rồi anh chưa đau như thế này, đang là mùa đông mà người đẫm mồ hôi, đến hơi thở thở ra cũng nóng rực. Tất cả do dự và xấu hổ dường như bị cơn đau vô tận nuốt chửng, anh thực sự không muốn giãy giụa thêm nữa.
Hoắc Hằng lại nói vài câu trấn an, anh chỉ nghe câu được câu không, cũng chẳng có sức mà đáp lại, chỉ có thể nắm lấy lan can giường bệnh nhịn đau.
Hành động của Viễn Đông rất nhanh chóng, đồ đạc cần dùng để ngay ở giá đỡ bên chân giường. Bác sĩ bảo Hoắc Hằng đè vai Châu Tận Hoan lại, kéo quần Châu Tận Hoan thấp xuống thêm chút, gắp miếng bông sát trùng bằng kéo rồi thoa lên một vị trí nào đó trên mông anh. Lúc này bác sĩ mới cầm ống tiêm, bảo Châu Tận Hoan chịu khó một chút.
Hoắc Hằng biết cảm giác bị tiêm rất khó chịu, hắn không dùng lực đè vai Châu Tận Hoan lại, mà chỉ ngồi xổm ở bên giường để tầm nhìn ngang với anh: "Ông chủ Châu."
Châu Tận Hoan mở mắt ra, đôi mắt ầng ậng nước phản chiếu một gương mặt đầy vẻ dịu dàng.
Hoắc Hằng kéo bàn tay đang nắm lấy thành giường của anh ra, nắm lấy bàn tay ấy, cười nói: "Em ở đây với anh, đừng cựa quậy, tiêm xong sẽ hết đau thôi mà."
Châu Tận Hoan mờ mịt nhìn Hoắc Hằng, lúc vừa định trả lời thì đột nhiên cảm nhận được kim tiêm đi vào trong da đau đớn. Anh nhắm chặt mắt lại, cơ thể theo bản năng co cứng, Hoắc Hằng nhắc nhớ anh: "Thả lỏng ra nào, càng căng thẳng sẽ càng đau đó."
Viễn Đông dùng ngón tay xoa quanh chỗ tiêm mấy lần, giúp anh thả lỏng.
Những lần đi tiêm trước kia, một là có em gái anh đi cùng, hai là một mình anh tự chịu. Châu Tận Hoan chưa bao giờ đi cùng một người làm bạn mới quen không lâu như thế này. Hơn nữa giọng điệu của Hoắc Hằng lúc nào cũng cho anh một loại ảo giác kì lạ, anh luôn lờ mờ cảm thấy hắn rất giống với Hoắc Thừa lúc còn đang yêu anh.
Đầu óc anh mơ mơ màng màng, ngơ ngác nhìn Hoắc Hằng, cảm giác đau nhức ở mông cũng không còn rõ ràng nữa.
Đến khi Viễn Đông rút kim tiêm ra, Hoắc Hằng đưa tay lau đi vệt nước mắt trên má anh, xoa tóc anh như thể đang động viên: "Được rồi, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi chút đi, sẽ hết đau ngay thôi."
Châu Tận Hoan thấy Hoắc Hằng đứng dậy, trong lòng tự nhiên lại thấy mất mát. Có điều Hoắc Hằng cũng không buông tay anh ra, vẫn cứ như thế nói chuyện với Viễn Đông mấy câu.
Lần trước Châu Tận Hoan nghe Hoắc Hằng nói tiếng Nhật, anh thấy khá kì cục, thế nhưng bây giờ lại thấy rất dễ nghe, giống như tiếng ru ngủ đều đều, chẳng bao lâu sau mắt anh dần khép lại rồi thiếp đi.
Thấy anh cuối cùng cũng ngủ, Viễn Đông bảo Hoắc Hằng đi ra ngoài, bắt đầu điều trị cho Châu Tận Hoan.
Hoắc Hằng chờ ở bên ngoài hơn nửa canh giờ mới thấy Viễn Đông đi ra, hắn lập tức đứng dậy đón: "Sao rồi?"
Viễn Đông tháo găng tay y tế ra, đi đến chỗ vòi nước để rửa tay: "Tình trạng của anh ấy nghiêm trọng hơn lần trước, tôi có thay đổi sang phương pháp chữa bệnh khác, bây giờ chưa thể nói được gì, phải chờ anh ấy tỉnh dậy mới biết được."
Hoắc Hằng lại hỏi: "Mất bao lâu anh ấy mới tỉnh lại được?"
"Có khi phải hai, ba tiếng. Có điều tỉnh lại rồi cũng sẽ khó đi lại ngay được, tôi đề nghị để anh ấy nằm viện theo dõi thêm."
"Vậy phải nằm viện bao lâu?"
"Tầm một tuần đi."
Hoắc Hằng gật đầu: "Chuyện này không thành vấn đề, vị chuyên gia Tân Đường kia có thể quay lại đây một lần nữa hay không?"
Viễn Đông lau khô tay, tiếc nuối nói: "Chiều hôm qua người ta đã đi tàu hỏa tới Thiên Tân rồi."
Hoắc Hằng thở dài, đang định hỏi bác sĩ xem còn cách nào khác không thì nghe Viễn Đông hỏi: "Hôm đó anh trai cậu cũng tới, còn nói sẽ đưa anh Châu đến, về sau vẫn không sắp xếp được à?"
Hoắc Hằng bỗng khó hiểu hỏi lại: "Anh trai tôi sao?"
"Đúng." Viễn Đông thoáng nhớ lại: "Hình như tên là Hoắc Khiêm."
Không ngờ Hoắc Khiêm cũng dây vào, Hoắc Hằng lập tức hỏi: "Lúc đó anh ấy còn nói gì không?"
Viễn Đông lắc đầu: "Chúng tôi chỉ nói về chuyện chữa bệnh của anh Châu thôi, cụ thể cậu cứ hỏi người hầu kia đi." Nói xong thì cũng đi làm giấy nhập viện cho Châu Tận Hoan, bỏ lại Hoắc Hằng một mình tính toán chuyện này.
Quê nhà họ Hoàng ở xa, mấy nơi gần đó đều không hề có điện thoại. Tối qua Hoắc Hằng đi ra thị trấn mua chút đồ rồi mới tranh thủ gọi điện thoại về nhà hỏi chuyện.
Trong điện thoại, Nguyên Minh chỉ nói với hắn chuyện Châu Tận Hoan không chịu đi khám bệnh, khi hắn hỏi lý do thì cậu ta ấp úng nói Châu Tận Hoan không đi là vì không muốn mang tiếng lợi dụng hắn.
Châu Tận Hoan thực sự vẫn luôn khéo từ chối sự giúp đỡ của hắn, điều ấy Hoắc Hằng cũng luôn biết rõ nên không hỏi nhiều, sáng sớm ngày thứ hai là bắt đầu tìm lý do để quay về Bắc Bình.
Cứ tưởng đó là chuyện cỏn con, thế mà bây giờ đến cả Hoắc Khiêm cũng đã biết chuyện, quan trọng hơn là Nguyên Minh không hề báo cáo với hắn. Có điều Hoắc Hằng cũng không quá nóng ruột, dù sao Hoắc Khiêm cũng không phải là kiểu người nhiều chuyện. Hơn nữa, việc này nếu bị người ta phát hiện thì đã sớm ầm ĩ cả lên rồi, làm sao bây giờ có thể bình lặng như thế này được.
Viễn Đông làm xong giấy nhập viện, đưa cho Hoắc Hằng rồi nói: "Dự tính anh ấy phải nằm viện theo dõi một tuần, chờ quá trình trị liệu kết thúc thì tôi với cậu đưa anh ấy đến phòng bệnh."
Hoắc Hằng lướt qua nội dung của giấy nhập viện một lần, rồi lại nhìn tình hình trong phòng khám, hỏi: "Là phòng đơn phải không?"
Viễn Đông đáp: "Lần trước cậu cũng đã nói qua rồi, bây giờ là phòng đơn."
Hoắc Hằng cũng không mở lời thêm nữa, trở lại bên trong phòng khám và điều trị, thấy Châu Tận Hoan vẫn đang chìm trong giấc ngủ như trước.
Ngoài kia vẫn còn nhiều bệnh nhân khác phải đợi, hắn cũng không muốn làm lỡ việc của bác sĩ, bèn đi làm thủ tục nhập viện ngay. Đến khi y tá đẩy giường bệnh của Châu Tận Hoan đi, hắn đi gọi điện thoại ngay, kêu Nguyên Minh tới bệnh viện.
Khoảng một tiếng rưỡi sau, Nguyên Minh đẩy cửa phòng bệnh ra. Hoắc Hằng đang ngồi ở trên ghế nhìn Châu Tận Hoan, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Cậu ta đặt cặp lồng đựng cháo và hoa quả lên bàn, nhỏ giọng gọi: "Cậu ba."
Hoắc Hằng hồi phục lại tinh thần, quay đầu qua liếc nhìn cậu ta. Ánh mắt kia rõ ràng là không hề hài lòng, Nguyên Minh nhận ra nên cứ bồn chồn không thôi, cúi đầu vo chặt lấy góc áo.
Châu Tận Hoan còn đang ngủ, Hoắc Hằng gọi cậu ta ra ban công phòng bệnh, chỗ này vẫn có thể nhìn được người ở trên giường nhưng tiếng nói sẽ không có ảnh hưởng gì nhiều tới giấc ngủ của anh. Hoắc Hằng lấy ra một điếu thuốc, rít hai hơi rồi mới nói: "Cậu hai có biết nhiều hay không?"
Lúc nãy trong điện thoại, Nguyên Minh nghe Hoắc Hằng gọi tới là biết ngay hắn biết mọi chuyện rồi, cậu ta cũng không có gan giấu diếm, kể lại vụ việc phát sinh vào hôm đó cho rõ mười mươi.
Sắc mặt Hoắc Hằng càng ngày càng khó coi. Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay sắp cháy hết, chỉ còn lại một đoạn ngắn mà hắn cũng không để ý, lạnh lùng chất vấn: "Tại sao lại không báo cho tôi sớm hơn một chút?"
Nguyên Minh nhướn lông mày: "Cậu ba, tiểu nhân sợ là cậu ba đang ở quê của nhà họ Hoàng, biết được sẽ sinh ra lo lắng. Hơn nữa cậu hai cũng không cho tôi nói việc này cho cậu, để cậu yên tâm lo việc bên đó."
"Dù anh ấy có không cho cậu nói thì cậu cũng không được giấu tôi như thế." Hoắc Hằng vẫn nghiêm khắc trừng Nguyên Minh: "Còn chuyện gì khác cậu không nói thật không?"
Khuôn mặt Nguyên Minh mếu thành quả mướp đắng. Bây giờ Châu Tận Hoan đang hôn mê thôi, lúc anh tỉnh lại chắc chắn sẽ tố cáo cậu ta với Hoắc Hằng. Thay vì bị tố cáo như thế, cậu ta vẫn chọn tự mình thú tội còn hơn.
Biết Nguyên Minh lại dùng những câu từ khó nghe như thế để nói với Châu Tận Hoan, gân xanh trên trán Hoắc Hằng thoáng giật giật. Hắn đương muốn mắng cho Nguyên Minh một trận thì nghe thấy bên giường bệnh truyền đến tiếng ho yếu ớt.
Hoắc Hằng nghiêng đầu nhìn, Châu Tận Hoan tỉnh dậy rồi những vẫn ở trong tư thế nằm sấp. Có điều anh đang cố chống người dậy, khổ sở với lấy cốc nước đang để ở trên tủ đầu giường.
Hoắc Hằng vội đi tới lấy giúp anh, Châu Tận Hoan nhìn thấy Hoắc Hằng, động tác thoáng sững lại nhưng cũng không từ chối sự giúp đỡ từ hắn.
Sau khi giúp anh uống hết cốc nước, Hoắc Hằng giúp Châu Tận Hoan tiếp tục nằm sấp lại: "Thắt lưng của anh có còn đau không?"
Sắc mặt Châu Tận Hoan vẫn trắng bệch, thuốc giảm đau vừa nãy tiêm phát huy hiệu quả rất tốt, bây giờ anh lại thấy nằm sấp có hơi tức ngực.
Thế nhưng anh lại không nói ra, chỉ nghèn nghẹn cất tiếng: "Cảm ơn cậu, tôi lại nợ cậu thêm một ân tình nữa rồi."
Hoắc Hằng vừa nghe xong chuyện Nguyên Minh kể, sợ anh lại tự tạo khoảng cách với hắn, vội nói: "Bạn bè giúp nhau là chuyện thường tình, anh đừng để bụng những chuyện này."
Hoắc Hằng nhìn Châu Tận Hoan đưa tay sờ đôi môi khô khốc, bàn tay ở trong chăn sờ soạng, rút từ trong túi quần ra một xấp tiền khá lớn đưa cho Hoắc Hằng: "Đây là số tiền bây giờ tôi góp nhặt được, tôi đưa cho cậu trước, khoản còn lại tôi sẽ sớm trả hết thôi."