Beta: kimaan
Đúng như tên gọi, ngọn núi như khoác lên mình tấm lụa mỏng vào buổi sớm mai.
Thật bất ngờ, người đầu tiên bước ra khỏi phòng thế mà là đỉnh lưu Giang Kỳ.
Tia nắng ban mai len lỏi qua đám sương mù, rải chút hạt vàng xuống khoảng đất trống trước nhà.
Nhân viên tổ tiết mục vừa ngáp dài một cái, đã thấy Giang Kỳ trong bộ thể thao đen trắng đẩy cửa phòng ra ngoài.
Mái tóc chưa tạo kiểu nên lòa xòa trước trán, anh mặc bộ đồ thể thao cùng áo phông màu trắng, đi giày thể thao màu đen.
Cảm nhận được tinh thần mạnh mẽ và khí chất lạnh lùng ập tới, nhân viên tổ tiết mục đang ngáp dài suýt thì sái quai hàm.
"Chào buổi sáng."
Giang Kỳ lễ phép chào hỏi, sau khi thực hiện qua hai động tác khởi động, anh bắt đầu chạy bộ dọc theo đường trên núi.
Chờ đến khi anh đã chạy xa, nhóm người tổ tiết mục mới lần lượt che miệng cảm thán.
"Chết tôi rồi chết tôi rồi, Giang Kỳ không phải quá đẹp trai rồi sao?"
"Anh ấy mới gật đầu một cái, không phải là gật thẳng vào tim tôi rồi hay sao? Đẹp trai quá đi mất, anh ấy lại còn mặc trang phục thể thao, như này có khác nào đưa tôi về giấc mộng thanh xuân không cơ chứ!"
"Mà này, Giang Kỳ mấy năm nay chưa từng diễn cảnh tình cảm đúng không? Lãng phí sắc đẹp quá đi mất!"
...
Sau khi Giang Kỳ rời đi khoảng nửa tiếng, vị khách mời thứ hai mới bước ra khỏi phòng.
Không ai khác, chính là lưu lượng tiểu sinh* Túc Hải.
* Lưu lượng tiểu sinh: cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, Túc Hải lúc này cũng khoác lên mình bộ thể thao, trông giống như chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
Chờ Túc Hải chạy xa, nhân viên tổ tiết mục nhân lúc buổi sáng nhàn rỗi thấp giọng tán gẫu.
"Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như Túc Hải từng PR bản thân là "Tiểu Giang Kỳ" nhỉ? Mọi người còn nhớ không?"
"Làm sao mà quên được? Điều nực cười nhất là sau đó Túc Hải bị phốt sửa tuổi, tuổi thực chính ra còn lớn hơn Giang Kỳ 2 năm 8 tháng đấy."
"Còn nữa còn nữa, anh ta giả vờ trượt tay bấm like bài PR đó, cho nên sau khi ghép CP với Đường Trừng, cư dân mạng đã "trìu mến" gọi họ là cặp đôi phu xướng phụ tuỳ* mà."
* Phu xướng phụ tuỳ (手滑夫妇): thành ngữ có nghĩa là chồng định làm gì, vợ cũng làm theo, ở đây hiểu là cặp đôi trượt tay bấm like.
Hình như phương thức rời giường hôm nay không đúng lắm, Đường Trừng cô vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy mấy tin đồn vớ vẩn của mình rồi.
"Khụ!"
Có người vừa thấy bóng dáng Đường Trừng liền giả vờ ho một tiếng.
Những người khác thấy vậy liền hiểu ý, tất cả nhanh chóng im lặng.
"Chào buổi sáng nhé mọi người!"
Đường Trừng mỉm cười vẫy tay.
"Chào buổi sáng, Đường Trừng."
"Tôi là người dậy sớm nhất sao? Những người khác đã dậy chưa vậy?"
"Cô là người thứ ba, trước đó anh Giang và anh Túc đã dậy rồi, hai người họ đang chạy bộ buổi sáng..."
Đường Trừng nghe xong giải thích liền gật đầu, chưa kịp nói tiếp thì sau lưng đã vang một giọng nói quen thuộc.
"Chào buổi sáng, đàn em!"
Không cần quay đầu lại, Đường Trừng cũng biết người tới chính là ai.
Trời mới biết tại sao Thịnh Dặc lại cố chấp gọi cô là đàn em đến vậy. Chẳng lẽ là có sở thích kì quái nào đó?
"Chào buổi sáng nhé mọi người!"
Chẳng mấy chốc, Thịnh Dặc đã đến bên cạnh Đường Trừng, đứng song song với cô.
Thịnh Dặc: "Sáng sớm tinh mơ mọi người tụ tập ở đây làm gì thé? Có chuyện gì à?"
Những lời này dường như chỉ để nói chuyện cho vui, không cần thiết phải có bất kỳ câu trả lời nào. Sau đó, Thịnh Dặc nhanh chóng thay đổi chủ đề, ánh mắt rơi xuống mặt Đường Trừng.
"Tối hôm qua anh nghe nói đạo diễn và những người khác chỉ phụ trách quay phim, ngoại trừ bữa tối hôm qua, chúng ta cần tự giải quyết từng bữa ăn sau đó, muốn ăn phải tự lực cánh sinh. Đàn em, em có ý tưởng nào hay không?"
"Em sao?"
Đường Trừng có chút kinh ngạc.
Thật ra trước khi đến đây, vì biết bản thân mất trí nhớ, Đường Trừng đã phải chuẩn bị rất nhiều, ngoại trừ tìm hiểu bảy vị khách mời còn lại, cô còn cần tìm hiểu về bản thân nữa.
Mấy chuyện khác tạm thời không nhắc đến, loại chuyện nấu cơm như này, Triệu Tiểu Hàm từng nói rằng cô không biết gì về nấu ăn.
Không phải cô không muốn làm, mà là trời sinh cô không có tài nấu nướng, món ăn cô nấu đều có hương vị rất khó tả. Triệu Tiểu Hàm nhất định là đã nếm qua, biểu tình lúc đấy cứ như vừa nghĩ lại chuyện kinh khủng nào đó vậy.
"Thịnh đại thần, chắc anh không biết là em không biết nấu ăn, việc bếp núc này, em chính là dốt đặc cán mai, nên là..."
Đường Trừng buông tay, biểu cảm có phần bất lực.
Nghe vậy, Thịnh Dặc có vẻ không kinh ngạc lắm, ngược lại cười cười nói, "Không sao, anh biết em không nấu được, anh sẽ làm, đi thôi, đến phòng bếp đi!"
Thịnh Dặc không nói gì nữa, đẩy đẩy lưng Đường Trừng, ý tứ muốn cô cùng anh vào phòng bếp.
Đường Trừng còn chưa kịp phản ứng, bỗng dưng cổng trước sân nhà truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Cổng vừa được đẩy ra, mọi người theo hướng âm thanh nhìn lại, thấy người đứng ở cửa không phải là người vừa mới chạy bộ nửa tiếng trước - Giang Kỳ hay sao?
Có thể là vì vừa chạy xong, sợi tóc trước trán ướt mồ hôi rũ xuống, làm dịu đi khuôn mặt ngỗ ngược lạnh lùng kia.
Vừa vào đến cửa, Giang Kỳ chưa kịp thở đều, thế nhưng ánh mắt đã rơi xuống cái tay đang đặt trên lưng Đường Trừng của Thịnh Dặc.
"Chào buổi sáng, Giang lão sư!"
Đường Trừng mỉm cười chào hỏi.
Giang Kỳ liếm môi dưới, bình ổn hô hấp rồi đi vào bên trong, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Sao lại thế này?
Nhìn Giang Kỳ hôm nay trông có vẻ không cao hứng lắm?
Đường Trừng ngay lập tức nhận ra mặt đối phương có chút không vui.
"Chào buổi sáng."
Thịnh Dặc cũng nói xin chào.
Lần này, Giang Kỳ thậm chí không thèm nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, sau đó đi thẳng về phía trước.
Đường Trừng lúc này có thể chắc chắn rằng anh đang không vui, thế nhưng thời gian ở chung lại quá ngắn, cô nhất thời cũng không hiểu đối phương không vui vì cái gì.
Rõ ràng tối hôm qua còn tốt lắm mà.
Có khi nào vẫn còn tính khí lúc rời giường không?
Đường Trừng bắt đầu suy nghĩ.
Thấy Giang Kỳ chuẩn bị vào nhà, Thịnh Dặc khẽ đẩy Đường Trừng một chút rồi cười nói, "Được rồi, chào hỏi đã xong, em có muốn cùng anh vào bếp không? Giúp anh làm bữa sáng, anh sẽ làm một phần cho em."
Gần như cùng lúc đó, bước chân Giang Kỳ trong nháy mắt dừng lại một chút.
"Có thể chứ?" Đường Trừng kinh ngạc.
"Lời em nói không gì là không thể."
Thịnh Dặc cười ôn hòa nói.
Thoáng thấy một nam một nữ đứng đối mặt cách đó không xa, Giang Kỳ trong nháy mắt mím chặt môi, đôi mi thanh mảnh rũ xuống.
Ngay sau đó, có vẻ anh nhớ tới cái gì, không hề để ý đến hai người ngoài kia, bước nhanh về phía phòng tắm.
Thấy Giang Kỳ rời đi, hình như anh ấy muốn tắm rửa, chỉ là cô vẫn không hiểu tại sao anh lại mất hứng. Lời mời của Thịnh Dặc quá nhiệt tình, cô đành đồng ý theo anh ta vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, Thịnh Dặc nhìn đồ ăn bên trong, quay đầu nhìn Đường Trừng, "Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, em muốn ăn món gì cho bữa sáng? Món Trung hay món Tây? Sandwich trứng và giăm bông, hay là bánh hành với sữa đậu nành trứng luộc?"
"Đều được ạ."
Đường Trừng trả lời vô cùng tùy ý.
"Dù sao tất cả đồ đều có trong tủ lạnh, nếu không thì, mỗi thứ một phần được không? Những người khác đều có thể ăn được, em thấy sao?"
Thịnh Dặc đề nghị.
"Được ạ."
Đường Trừng gật đầu.
Sau đó, Đường Trừng nghe theo sắp xếp của đối phương, bắt đầu rửa sạch rau xà lách.
Bánh mì vừa nướng xong là đã có người vội vã chạy vào bếp.
Đường Trừng đang xem Thịnh Dặc rán trứng theo bản năng quay đầu lại, người xuất hiện ở cửa phòng bếp kia không phải là người vừa đi tắm lúc nãy - Giang Kỳ hay sao?
Đường Trừng ngạc nhiên.
Chỉ là còn chưa kịp chào hỏi, cô đã thấy người kia mang sắc mặt lạnh lùng bước vào phòng bếp.
Tóc và lông mày của Giang Kỳ còn hơi ươn ướt, anh ấy tắm xong liền vào bếp sao?
Đường Trừng đoán.
"Giang lão sư, anh đến ăn sáng à? Thịnh đại thần mới vừa rán trứng gà thôi, nếu anh đói thì có thể ăn mấy ổ bánh mì lót dạ trước." Đường Trừng đề nghị.
"Không cần."
Giang Kỳ lạnh lùng trả lời.
Xem ra tính khí rời giường của người này chưa hết.
Chính thiên mã hành không*, Đường Trừng "hú hồn" phát hiện Giang Kỳ tiến tới bên cạnh cô, không nói không rằng đem chảo đi rửa, sau đó vặn lửa, đập trứng gà.
* Thiên mã hành không (正天马行空): ngựa thần lướt gió tung mây, mình đoán là bước đi một cách phóng khoáng và mạnh mẽ. Nếu không phải thì mọi người cmt bên dưới giúp mình nhé. *thả tim*
Giang Kỳ, đây là, nấu cơm đấy à?
Đường Trừng kinh ngạc, nhìn anh chằm chằm.
Đáng sợ nhất chính là, cô phát hiện tay nghề nấu ăn của anh khá cao, vừa nhìn đã biết không phải lần đầu tiên làm, khó trách anh bảo là không cần, hóa ra là tự anh làm được.
Sau khi Giang Kỳ xuất hiện, ánh mắt Đường Trừng vẫn luôn dán chặt lấy anh, ánh mắt Thịnh Dặc khẽ động, sau đó cười nói: "Đàn em, nói giúp anh mà em đi đâu rồi?"
"Dạ? Em tới ngay."
Đường Trừng vội vàng đáp.
Đúng là cô muốn xào CP, nhưng cô lại không quá thân với Giang Kỳ. Thấy anh đang không vui mà còn mặt dày dán đến, làm thế chỉ phản tác dụng mà thôi.
Đường Trừng sau đó lập tức tiếp tục giúp đỡ Thịnh Dặc.
Nói là giúp đỡ, thật ra chỉ là rửa bát thôi.
Dù sao giúp một người là giúp, giúp hai người cũng là giúp, Đường Trừng tiện tay giúp Giang Kỳ rửa hành lá, rau xà lách và những thứ khác.
Sau đó cô phát hiện, anh không dùng đến một cọng hành lá hay miếng rau xà lách nào.
Đường Trừng: "..."
Trong lúc làm bữa sáng, các vị khách quý khác đều lần lượt đi vào, bao gồm cả người ra ngoài chạy bộ buổi sáng - Túc Hải.
Một đám người sau khi biết ba người bọn họ ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng thì lập tức chạy đến đây.
Vừa nhìn thấy người trong phòng bếp cùng máy quay phim bên cạnh, mặt Âu Lê biến sắc, "Không ngờ anh dậy sớm như vậy, ngay cả bữa sáng cũng sắp xong rồi. Xem ra hôm nay chúng ta gặp may."
Triệu Sanh Sanh ngáp dài, vẻ mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm gào thét điên cuồng.
Trời ạ, cô đúng là người xuyên sách tệ nhất rồi!
Xin lỗi nguyên chủ nhiều huhu!
Theo nguyên tác, phần làm bữa sáng này chính là một trong những phân đoạn thu hút fan CP. "Cô" cùng nam chính phối hợp ăn ý, cùng nhau làm bữa sáng cho tám người.
Vậy mà bây giờ, bởi vì tối qua tên ngốc họ Mạc kêu gào khóc lóc khiến cả đêm cô gặp ác mộng, ngủ một giấc đến tận bây giờ luôn!
Vậy là trong phòng bếp hiện tại có thêm Đường Trừng, hắc nguyệt quang của nam chính và Thịnh Dặc.
Cốt truyện bị đảo lộn hết rồi!
Triệu Sanh Sanh đau hết cả đầu.
Mà đúng lúc này, Hi Bội Bội đi thẳng vào phòng bếp, không nói không rằng giật lấy rau xà lách trong tay Đường Trừng, "Đường tiểu thư sáng sớm cũng bận rộn đủ rồi, camera đều đã tắt, giờ để tôi làm cho!"
Ý tứ chính là, Đường Trừng cố ý "diễn" trước camera cả buổi sáng.
"Hi tiểu thư!" Thịnh Dặc nhíu mày.
Gần như cùng lúc đó, Đường Trừng lập tức nhìn về phía Hi Bội Bội đang không ngừng giằng co, cười nói: "Được, cô muốn làm thì tốt quá. Nếu cô thấy tôi đang chiếm spotlight, hoặc chiếm lấy người không nên chiếm, phiền Hi tiểu thư đây về sau dậy sớm một chút. Như thế thì về sau không chỉ mỗi sáng nay, mà sau này mỗi buổi sáng hai người đều có thể cùng nhau chuẩn bị nữa."
"Đàn em..."
Thịnh Dặc kinh ngạc.
Đường Trừng nhìn anh, khách sáo mà cười cười.
Mục đích đến với chương trình của cô thật ra rất rõ ràng, đó là được nhiều người biết đến.
Và chỉ có Giang Kỳ mới có thể giúp cô thành công.
Thịnh Dặc gì đó, ngoại hình không hợp gu, danh tiếng cũng không phải cái cô cần, cô lại không muốn làm Mary Sue, ai thích cướp thì cướp.
Cô không có hứng thú tranh giành tình cảm với người khác vì một người đàn ông.
Mà đúng lúc này, giọng nói của Giang Kỳ vang lên sau lưng cô.
"Đường Trừng, giúp tôi lấy đĩa."
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Được, Giang lão sư. Là cái này sao?"
Đường Trừng mỉm cười quay người lại, dưới ánh mắt ra hiệu của Giang Kỳ, cầm chiếc đĩa bên cạnh lên, đi theo anh rời khỏi phòng bếp.
Sau khi hai người ngồi trong đình hóng gió, mấy người khác cũng mang bữa sáng lại đây.
Thịnh Dặc làm rất nhiều, sức ăn của người trong giới giải trí này cũng không lớn, tám người ăn có khi vẫn còn thừa.
Ngược lại, Giang Kỳ dường như chỉ làm cho một hoặc hai người ăn, vì chỉ có hai chiếc bánh sandwich và một chồng bánh bao chiên.
Điều này làm cho Đường Trừng sau khi đặt đĩa xuống có chút ngượng ngùng, cảm thấy xấu hổ đến mức không thể ngồi xuống ăn.
Rốt cuộc, sức ăn của một người đàn ông khó mà biết được, nhỡ đâu anh ăn tất cả những thứ này một mình thì sao.
Thấy Đường Trừng đặt đĩa xuống muốn đi, Giang Kỳ quay đầu nhìn cô, "Đi đâu?"
"Ăn sáng."
Đường Trừng chỉ chỉ đám người Thịnh Dặc phía bên kia.
"Ở đây ăn luôn đi."
Đường Trừng: "!!!"
"Giang lão sư làm cho em một phần sao?"
Đường Trừng thật sự bất ngờ, dù sao trước đây cô vẫn luôn thấy bộ dạng người sống chớ gần của anh, còn tưởng rằng...
"Muốn ăn đồ của người khác cũng không sao."
"Làm sao mà được? Em thật sự rất muốn ăn đồ Giang lão sư làm, nhìn rất ngon nha."
Đường Trừng bắt đầu nịnh nọt, ánh mắt Giang Kỳ khẽ động.
"Vậy thì ăn đi."
Đàn ông lời ít ý nhiều.
Chẳng mấy chốc, hai người đã ăn xong hai chiếc bánh sandwich, bắt đầu ăn đến đĩa bánh bao chiên.
Thịnh Dặc chú ý đến tình hình ở đây, chủ động mang bánh rán hành và bánh mì anh ta làm, nói rằng anh lo lắng hôm nay sẽ có những hoạt động khác, hai người họ ăn ít vậy sẽ không có sức lực.
"Giang lão sư muốn ăn không?"
Đường Trừng chỉ chỉ vào phần bữa sáng kia.
Nghe vậy, Giang Kỳ hơi rũ mắt, "Muốn ăn có thể ăn..."
Vì để giữ phép lịch sự, Đường Trừng cắn hai miếng bánh sandwich và bánh rán hành mà Thịnh Dặc đem tới.
Đó cũng là lúc cô nhận ra rằng cô không thể chịu được mùi của rau xà lách và hành lá, thậm chí cô còn không thể nuốt nó xuống.
Triệu Tiểu Hàm hình như không nói với cô rằng cô không thích mùi này, có chuyện gì vậy?
Đường Trừng nhíu mày.
Rõ ràng, trong chiếc bánh sandwich mà Giang Kỳ làm không có rau xà lách, bánh bao chiên cũng không cho hành.
Nghĩ đến đây, Đường Trừng sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn Giang Kỳ.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Kỳ mở miệng, "Không ăn được thì không cần ăn."
Nghe vậy, Đường Trừng nhích lại gần, "Camera đang quay, lãng phí lương thực sẽ bị mắng."
Mùi hương quen thuộc ập tới, Giang Kỳ theo bản năng nín thở, anh thầm liếc nhìn đôi môi đỏ tươi của cô, "Tôi ăn."
Đường Trừng:...
Đường Trừng:!!!