Beta: kimaan
Đường Trừng tự hỏi liệu có phải tai mình nghe không rõ dù còn trẻ hay không, nếu không thì sao cô lại nghe ra lời nói ái muội từ miệng đỉnh lưu Giang Kỳ thế này.
Sau một lúc im lặng, Đường Trừng lập tức nhìn thẳng vào mắt Giang Kỳ, không ngờ lại rơi vào một mảnh đen thẫm khó dò.
Lúc này, mặt trời càng lúc càng lên cao, sương mù trên núi đã bị ánh mặt trời xua tan.
Vì xung quanh nhà trồng đủ loại hoa hồng, hương hoa thoang thoảng quẩn quanh nơi chóp mũi.
Không đợi Đường Trừng hiểu hết hàm ý trong ánh mắt của Giang Kỳ.
Phía bên kia bỗng vang lên tiếng va chạm lớn, Mạc Thiếu Tôn đứng dậy, vô tình làm đổ nửa cái bàn.
May mà mọi người đã ăn sáng gần hết, nếu không thì bữa sáng do Thịnh Dặc bận rộn chuẩn bị không chỉ đi tong, mà còn để mọi người đói bụng.
Âm thanh lớn như vậy, ánh mắt mọi người trong nhà hầu hết đều nhìn về phía bên đó, Đường Trừng cũng không ngoại lệ.
Đến khi quay lại nhìn lần nữa, cô đã thấy Giang Kỳ ăn hết sandwich và bánh rán hành mà cô cắn dở trong lúc mọi người không để ý.
Trên đĩa vẫn còn một chút thức ăn thừa, là miếng bánh cô đang ăn dở.
Giang Kỳ xé phần bánh cô đã cắn đi và ăn nốt phần còn lại.
Thấy vậy, Đường Trừng chợt hiểu ra.
Hóa ra anh nói "Tôi ăn" là có ý này.
Không có mập mờ như cô nàng tưởng tượng, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Giang Kỳ, chắc hẳn ý anh là không muốn lãng phí lương thực thật, quả đúng là ngũ giảng tứ mỹ* mà.
* Ngũ giảng tứ mỹ (五讲四美): thành ngữ tiếng Hán, đề cập đến thói quen sống của con người trong thời đại mới. Ngũ giảng gồm chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; Tứ mỹ bao gồm tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp và đẹp trong hoàn cảnh sống.
Đường Trừng cong môi cười, "Rất tốt, siêng năng và tiết kiệm, khi còn học tiểu học, Giang lão sư chắc hẳn đã đạt điểm tuyệt đối ở môn tư tưởng và đạo đức."
Đường Trừng trêu chọc nói.
Đúng lúc đạo diễn Tuân gọi cô qua nói chuyện, Đường Trừng chào Giang Kỳ rồi ra ngoài đình hóng gió.
Chỉ còn lại Giang Kỳ ngồi một chỗ, thong thả, chậm rãi nhai nuốt, nhưng lỗ tai không tự chủ được mà đỏ lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh vừa mới nói cái gì?
Giang Kỳ, mày bị điên rồi à?
Mặc dù khi hai người còn yêu đương vào cấp 3, anh từng ăn đồ ăn thừa của Đường Trừng, nhưng đó là chuyện của 6 năm trước rồi.
Giang Kỳ khó khăn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
- --
Sau khi tám người kết thúc phỏng vấn, lúc này đã là 12 giờ trưa.
Họ vừa mới ăn cách đây không lâu, đều là nghệ sĩ với nhau, chẳng ai có tâm trạng ăn thêm bữa nữa.
Huống chi tổ tiết mục đã sắp xếp xong xuôi, buổi chiều sẽ tiến hành ghép cặp lần thứ hai, lần đầu tiên phân cặp để hẹn hò.
Nghe vậy, mọi người có mặt ở đây đều có biểu cảm khác nhau.
"Mọi người biết nơi đây nổi tiếng nhất là gì không? Không sai, chính là các loại hoa quả ngon. Núi Võ Công nổi tiếng trên cả nước vì có dâu tây và anh đào."
"Buổi chiều này không phải là hẹn hò, cũng không phải là quá trình làm quen giữa mọi người nữa. Từ chân núi đến giữa sườn núi, chúng tôi đã chuẩn bị tổng cộng bốn địa điểm, đó là ruộng dâu, vườn anh đào, rừng dâu rượu và vùng đất dưa gang.
"Lát nữa tám vị khách quý sẽ chia thành hai nhóm nam nữ, mỗi người sẽ bốc thăm một lần. Những người bốc thăm giống nhau sẽ tự động ghép thành một cặp, sau đó mọi người chọn chỗ, giúp đỡ lẫn nhau hái trái cây."
"Nhớ kỹ, trước khi mặt trời lặn, mọi người tốt nhất nên nộp một lượng trái cây nhất định, bữa ăn kế tiếp sẽ phải dùng trái cây để trao đổi."
Đạo diễn Tuân cười ha hả nói.
"Đạo diễn Tuân, mục tiêu của chương trình bị sửa lại khi nào vậy? Tôi nhớ rằng đây là gameshow tình yêu, sao bây giờ lại biến thành gameshow sinh hoạt đời thường rồi? Có phải là do thiếu kinh phí không?"
Đạo diễn Tuân vừa dứt lời, Âu Lê liền mở lời trêu chọc.
"Ha ha ha!"
Đạo diễn Tuân cười to.
"Đương nhiên là không phải, cái này gọi là gì, khổ trước sướng sau. Núi Võ Công mới chỉ là trạm dừng chân thứ nhất, ở điểm dừng chân thứ hai có thể sẽ tốn rất nhiều tiền, mọi người sẽ đến hẹn hò trên bãi biển. Bên cạnh đó, ở đó không phải có nhiều chỗ chơi hay sao, đi bè, đi bộ trên cầu kính, cáp treo đều đủ cho mọi người chơi."
Tuân đạo vui vẻ thông báo kế hoạch tiếp theo của họ.
"Oaa!"
Mọi người hoan hô.
Sau tiếng reo hò, việc bốc thăm được bắt đầu.
Ở đây, ngoại trừ một số thành phần cá biệt, bọn họ căn bản đều là người thông minh, biết rõ lần này rút thăm, tổ tiết mục chắc chắn sẽ giở thủ đoạn để đạt được hiệu quả chương trình.
Kết quả rút thăm cuối cùng gồm các cặp Giang Kỳ và Âu Lê, Thịnh Dặc và Triệu Sanh Sanh, Mạc Thiếu Tôn và Hi Bội Bội, Túc Hải và Đường Trừng.
Gần như ngay sau khi kết quả rút thăm được công bố, Đường Trừng nghe thấy tên lưu lượng Túc Hải chửi nhỏ câu "Đen đủi".
Thật ra cũng không nhỏ lắm, mấy người đứng gần chắc đã nghe thấy rồi.
Ánh mắt Giang Kỳ xẹt qua tia lạnh như băng, Thịnh Dặc trực tiếp cầm thẻ rút thăm đến chỗ Túc Hải, "Nếu cậu không thích kết quả ghép cặp lần này, tôi đổi với cậu."
"Không."
Túc Hải vội vàng xua tay, "Đây là kết quả bốc thăm công bằng, tôi chấp nhận. Nếu không thì sẽ truyền tiếng xấu ra ngoài, nói tôi không tuân theo quy tắc của chương trình."
Dù sao Đường Trừng còn có chút lưu lượng, tiêu đề "Cựu CP lần đầu tái hợp" còn có thể lên vài trang báo. Cái cô Triệu Sanh Sanh kia có thể có cái gì, chẳng có gì cả.
Từ khi bắt đầu ghi hình, Túc Hải đã không tìm được chút cảm giác tồn tại trong chương trình rồi, căn bản là không hô mưa gọi gió được như Đường Trừng. Bây giờ mà còn ghép cặp với Triệu Sanh Sanh, anh lợi dụng cô ta kiểu gì đây? Cho làm nền à?
Túc Hải đã sớm tính toán trong lòng.
Anh ta nói ra mấy lời kia, chẳng qua là cố ý không tôn trọng cái cô Đường Trừng kia thôi.
"Chẳng qua Đường tiểu thư không muốn ghép cặp với tôi thôi, có vẻ muốn đổi người rồi."
Túc Hải nhìn thẳng vào Đường Trừng.
Rõ ràng là muốn hạ bệ Đường Trừng.
Nếu cô nói sẵn sàng ghép cặp với anh ta, thì không khác đập búa vào CP mà cô từng chủ động lăng xê xào nhiệt độ. Nếu nói không muốn thì chính là khen cao chê thấp, dù sao hôm qua cô không có chút thái độ miễn cưỡng nào khi ở cùng với đỉnh lưu Giang Kỳ.
"Thế sao mà được? Không phải bảo là tuân thủ quy tắc sao."
Đường Trừng đáp trả không mềm cũng không cứng.
Túc Hải híp mắt.
Sau khi náo loạn nhỏ kết thúc, mọi người đi bộ đến bốn địa điểm dưới sự sắp xếp của nhân viên công tác.
Đường Trừng và Túc Hải đến ruộng dâu ở chân núi. Địa điểm mà Giang Kỳ và Âu Lê tới cũng gần đó, là khu rừng anh đào dưới chân núi.
Hai cặp còn lại sẽ đến cánh đồng dưa gang và rừng dâu rượu.
Trên đường xuống núi, Túc Hải và Đường Trừng sóng vai đi cùng nhau, nhân viên quay phim theo sau họ, cách chừng vài bậc thang.
Túc Hải chú ý tới điểm này, liếc mắt nhìn sườn mặt xinh đẹp của Đường Trừng, không khỏi nhớ tới chuyện cách đây không lâu, anh ta hết lần này đến lần khác tán tỉnh người phụ nữ này, vậy mà cô không hề rung động.
Nhớ ngày hôm qua cô "nịnh nọt" Giang Kỳ như thế nào, trong lòng anh ta bỗng dâng lên một cỗ ác ý.
Tên đàn ông hạ giọng xuống, bắt đầu giở giọng châm chọc, mỉa mai ——
"Hóa ra là muốn bám vào đỉnh lưu, thảo nào có người chướng mắt người ở tuyến 18 như tôi."
"Thế mà lại là Giang Kỳ, lại là Thịnh Dặc, không ngờ thủ đoạn của cô lại cao tay vậy nha. Một người là ngôi sao thể thao điện tử hàng đầu, một người là đỉnh lưu đứng đầu showbiz. Hóa ra Túc Hải tôi đây là chưa đủ cao rồi."
Câu nói mang hàm ý chỉ trích Đường Trừng chỉ biết đến danh lợi.
Nghe vậy, Đường Trừng vừa bước xuống bậc thang cuối cùng hơi khựng lại, nghiêng đầu nhìn người đàn ông mang vẻ mặt méo mó bên cạnh, cô bỗng dưng cười một cái.
Ngay sau đó, cô cũng nhích lại gần, hạ giọng nói: "Biết thì tốt."
"Cô..."
Túc Hải bị chọc cho tức điên, chưa kịp nói gì thì Đường Trừng đã đi thẳng về phía ruộng dâu.
Túc Hải tức giận đuổi theo.
Nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người, Âu Lê đánh giá vẻ mặt của Giang Kỳ đầu tiên, sau đó cười nói: "Nhìn Túc Hải đuổi theo gấp như vậy, xem ra hai người họ rất hợp nhau. Cũng bình thường thôi, trước đây hai người đó cùng nhau xào CP, có lẽ từng ngầm có một đoạn tình cảm rồi cũng nên. Giang Kỳ, anh có nghĩ vậy không?"
Giang Kỳ nhìn cô ta, "Theo điều thứ 42 của 《 Luật xử lý vi phạm gây rối an ninh trật tự 》, việc công khai xúc phạm hoặc bịa đặt để vu khống người khác sẽ bị giam giữ dưới năm ngày hoặc phạt dưới 500 tệ."
Âu Lê: "..."
- --
Đến khi Túc Hải đuổi kịp tới ruộng dâu, Đường Trừng đã ngồi xổm hái dâu giữa đồng ruộng xen lẫn màu xanh đỏ. Nhóm quay phim đứng ở bờ ruộng phía xa, đang điều chỉnh máy móc.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, giữa màu xanh biếc của lá, màu đỏ của dâu tây, khuôn mặt Đường Trừng hiện lên trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, hàng mi cong vút, ngón tay thon dài lại mịn màng. Tất cả tạo thành một khung cảnh sinh động, đầy sức sống.
Vừa nhìn, lửa giận trong lòng Túc Hải không tự chủ mà hóa thành một loại lửa khác.
Cái khác không nhắc đến, khuôn mặt của Đường Trừng thực sự là đẹp nhất trong số những người phụ nữ mà anh ta từng gặp, đặc biệt là đôi mắt không chịu khuất phục kia, nhìn vào đó sẽ sinh ra ham muốn chinh phục.
Nhưng cô là chướng ngại vật duy nhất làm anh ta vấp ngã trên con đường tán gái của mình.
Đó là lý do tại sao năm đó hai người lại phá CP thảm đến vậy, cũng là lý do tại sao Túc Hải đẩy hết mọi lỗi lầm cho Đường Trừng.
Anh ta muốn dạy người phụ nữ này một bài học.
Hiện tại...
Túc Hải lại nhìn nhóm quay phim, ánh mắt lóe lên, đi thẳng về phía Đường Trừng.
Ngồi xuống bên cạnh cô, nhắm chuẩn thời cơ, tay anh ta vươn tới muốn cùng hái một quả dâu tây với Đường Trừng.
Đối phương còn chưa kịp chạm vào tay cô, Đường Trừng đã lập tức rút tay về.
Một lần còn có thể ngụy biện là sai lầm, và sau đó là nhiều lần liên tiếp diễn ra.
Đường Trừng không hái dâu nữa, ngẩng đầu nhìn Túc Hải.
Đường Trừng thấy rõ ánh mắt trêu chọc của đối phương. Cô liếc mắt nhìn nhóm quay phim phía xa, nhắm mắt lại, giống như sợ xé rách mặt nhau, thấp giọng nói: "Anh đủ chưa?"
"Khi còn ở trong đoàn phim, anh làm đủ trò để chiếm tiện nghi của tôi, sau đó cố tình xào CP rồi tự hủy CP để dỗ dành bạn gái, lại còn đem nước bẩn hắt lên người tôi. Bây giờ còn tính chứng nào tật nấy. Túc Hải, anh quả thật là một tên cặn bã."
Có lẽ nhìn thấy bộ dạng ẩn nhẫn của Đường Trừng giống trước đây, lá gan Túc Hải ngày càng lớn, anh ta làm bộ khoát khoát tay: "Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu."
"Anh không sợ tôi vạch trần anh sao?"
"Sợ, tôi sợ muốn chết! Nhưng ai bảo các fan nguyện ý tin tưởng tôi, ai làm cho Đường Trừng tiếng xấu đồn xa, toàn mạng đều biết, ai làm cho..."
Vừa nói đến đây, Túc Hải bỗng dưng thấy một điểm đỏ, đang không ngừng nhấp nháy ở một khoảng cách không xa.
Đồng tử Túc Hải hơi co rụt lại.
Thấy vậy, trong mắt Đường Trừng hiện lên vẻ đáng tiếc.
Lẽ ra nên dụ tên ngốc này nói ra những điều khó tin hơn.
Hiện tại, không thể rồi.
"Đây là phát sóng trực tiếp sao? Tôi không phải... Những gì tôi vừa nói đều là giả, tôi đang cùng Đường Trừng nói lời thoại của vở kịch tiếp theo..."
Đối mặt với loại máy quay ẩn mà phát sóng trực tiếp này, Túc Hải lập tức xanh mặt, bắt đầu nói năng lộn xộn, không mạch lạc.
Cuối cùng vì tức giận mà chẳng thể làm được gì, anh ta thậm chí còn phá hỏng camera.
Không ai ngờ rằng, việc vạch trần "bộ mặt thật" của anh ta trong cảnh quay với Đường Trừng nhanh chóng tạo ra náo động.
Người xem không ngờ rằng, chỉ vào xem livestream thôi mà họ có thể ăn được quả dưa lớn như vậy.
# Túc Hải 《 Bước đến bên nhau 》 phát sóng trực tiếp # bạo Hot search.
Nhìn sắc mặt đã biến thành màu đất của Túc Hải, khóe miệng Đường Trừng từ đầu đến cuối vẫn cong thành một đường cong tiêu chuẩn.
Đúng vậy, cô thù dai đấy.
Cô không biết bản thân có tính cách như nào trước khi mất trí nhớ, nhưng sau khi mất trí nhớ, cô biết rất rõ mình là người nhỏ nhen và thù dai.
Khoảnh khắc cô biết được mình từng ghép CP với tên Túc Hải này trong một thời gian ngắn, cô đã muốn chơi anh ta một vố.
Vì vậy, trước khi ra ngoài, Giang Kỳ đột nhiên nhắc nhở cô rằng các đạo diễn đã lắp camera ẩn ở bốn địa điểm hẹn hò để người xem dễ dàng nếm được vị ngọt tình yêu, cô lúc đó đã bắt đầu lên kế hoạch hố vị Túc lưu lượng này.
Cũng chính lúc này, ánh mắt tức giận của Túc Hải cuối cùng cũng chuyển hướng về phía Đường Trừng.
"Đường Trừng, cô đã biết có camera từ lâu rồi phải không? Cô chơi tôi?"
Túc Hải cắn răng.
Đường Trừng cười khẽ, nhìn nhóm người đi theo không biết chuyện gì đã xảy ra, "Ồ, vậy thì sao?"
Cô tiến lên phía trước hai bước, nở nụ cười quyến rũ động lòng người, nhưng lời nói lại vô cùng ác liệt: "Ngu xuẩn!"
Túc Hải phát điên, cô ta bị sao thế? Rõ ràng lúc trước bị chiếm tiện nghi đều là bộ dạng nhẫn nhịn, hiện tại rốt cuộc là như thế nào?
Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là anh ta cần gọi cho người đại diện và mua thủy quân ngay bây giờ.
Đường Trừng, cái con tiện nhân này, anh ta sẽ giải quyết cô sau.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của đối phương, Đường Trừng càng cười vui vẻ. Ngay sau đó cô ngâm nga một bài hát, muốn quay lại làm cô bé hái dâu.
Ai ngờ khi vừa quay về túp lều, cô liền thấy Giang Kỳ, người đã đứng ở đó không biết từ bao giờ.
Đường Trừng:...
Đường Trừng:......
Hai người nhìn nhau, Đường Trừng vốn lúc đầu còn cười híp mắt, dần dần thấy bất an.
"Giang lão sư, anh có phải... có phải đã nghe thấy tất cả không?"
Cô nhỏ giọng hỏi.
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của đối phương, hô hấp của Giang Kỳ bỗng dưng hỗn loạn, thậm chí suýt thì không thể duy trì sắc mặt bình tĩnh.
"Ừ, nhưng tôi tin em chắc hẳn không cố ý..."
Lời còn chưa dứt, anh không thể nói tiếp nữa, bởi Đường Trừng đã chậm rãi đi tới trước mặt anh, nhìn anh chớp chớp mắt.
Giang Kỳ nín thở.
Ngay sau đó, anh thấy Đường Trừng bỗng dưng nhón chân, chậm rãi đến gần, khóe miệng hơi nhếch lên. Gương mặt từ bất an, khẩn trương dần chuyển thành hoạt bát sinh động.
Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào và mềm mại của cô gái vang lên bên tai anh ——
"Sai rồi, Giang lão sư đoán sai rồi, em đây chính là cố ý đấy."